Editor - Beta: Min
Chương 40: Công ty
"Lại còn có cả loại yêu cầu thế này nữa, có biết thân phận lai lịch của đối phương không hả chị?" Ôn Nhiên nghe Đàm Mai nói đối phương muốn gặp mình, cảm thấy yêu cầu này có chút chẳng đâu vào đâu.
Chưa nói đến việc hiện tại thân thể cậu có chút bất tiện, mà kể cả thân thể có thuận tiện, thì cũng sẽ không đi ra ngoài gặp đối phương.
Cho dù thế thì trong việc này bọn họ cũng có lý, không sợ bị hấp thụ ánh sáng.
Sở dĩ không muốn làm lớn chuyện lên là bởi vì bản thân cậu thấy chuyện này cũng chả phải chuyện tốt gì, pháp luận đã đứng về phía cậu rồi, cũng không cần thiết phải lôi loại chuyện này ra trước mặt đại chúng, tiêu phí đi nhân khí của cậu.
Cậu cũng không muốn dụ dỗ một đám ruồi nhặng tới quấy phá cuộc sống thật vất vả mới bình yên trở lại của ba mẹ mình.
Nhưng thế không có nghĩa là bọn họ sợ.
Đàm Mai nói: "Đối phương dùng một tài khoản Weibo mới, tạm thời vẫn chưa biết được là ai, bọn chị cũng không phải trinh sát, phải yêu cầu sự trợ giúp của bên Thẩm tiên sinh mới có thể biết được. Nhưng chị khuyên là em không nên đi gặp mặt, dù sao thì cũng không sợ bị hấp thụ ánh sáng, không cần thiết phải mạo hiểm như vậy."
Cách nghĩ của cả hai người không hẹn mà cùng trùng hợp, Ôn Nhiên gật đầu nói: "Chị cứ bảo bên quan hệ xã hội chuẩn bị từ chối đi."
Cái video này không dùng tiền để đẩy tiêu đề, nhiệt độ bay lên tương đối chậm, mà bên này mấy người Đàm Mai, đã vội vàng liên kết với mất trang web đưa tin hot trước tiên, đem toàn bộ sự việc phát ra dưới dạng tin tức.
Mà sức mạnh của báo chí thì đáng tin cậy hơn bất kì hình thức nào khác.
Sự việc lập tức gây ra một trận sóng to gió lớn ở trên mạng, nhưng gia đình Ôn Nhiên vẫn chiếm được lợi thế, cơ bản là dư luận đều đứng phía gia đình họ, không ít người sợ hãi than rằng thậm chí ngay cả minh tinh mà cũng đều sẽ đụng phải cái loài người ăn vạ thần cấp như vậy.
Then chốt là ngay từ đầu bên có thẩm quyền có xử lý để gia đình Ôn Nhiên bồi thường, vậy có thể thấy gia đình của đại mình tinh cũng không hề lục sắc thông đạo. (*)
(*) Lục sắc thông đạo "绿色通道": Nghĩa là làn đường ưu tiên, thông suốt, không gặp khó khăn khi lưu thông. Ở đây ám chỉ việc được ưu tiên.
Tiếp đó, về đoạn video của bà cụ Ngô gia tới làm ầm ĩ ở nhà họ cuối cùng cũng đăng lên, nhưng trái lại đó là chứng cứ về việc bộ mặt xấu xí, đáng ghê tởm của Ngô gia.
Tất cả mọi người đều ra sức kêu gọi Ôn Nhiên nghìn vạn lần cũng đừng mở hầu bao, một phân tiền cũng không cần đưa cho đối phương.
Cũng có một số anti-fan xảo quyệt nói Ôn Nhiên đi đóng một tập phim truyền hình đã kiếm được mấy trăm vạn, thế mà có 2 vạn thôi cũng tiếc không đưa cho người ta, là loại keo kiệt, nhưng mấy bình luận đó đều bị phản bác lại.
Nghèo, đó không phải lý do để đi lừa tiền.
Sau khi mượn được lực lượng của Thẩm Minh Xuyên, từ tài khoản weibo mới đăng kí kia tra được thân phận thật của chủ nhân, chính là tiểu minh tinh hạng ba nhân lúc Thẩm Minh Xuyên uống say mà chuốc thuốc hắn!
Sau đó cậu ta bị công ty đóng băng, chặt đứt con đường diễn viên, cùng đường tuyệt lộ, liền theo dõi mấy người Ôn Nhiên, từ thành phố B về đến tận thành phố D.
May là Ôn Nhiên không đồng ý gặp mặt, bằng không đến lúc ấy Ôn Nhiên không đáp ứng yêu cầu của cậu ta, đối phương đã sẵn sàng chuẩn bị liều mạng cá chết lưới rách.
Ôn Nhiên ở nhà suốt gần một tháng trời, cho đến khi cục cưng trong bụng gần đủ tháng, mới một lần nữa quay về thành phố B.
Thủ tục sinh đã chuẩn bị ổn thỏa, bảo mẫu cũng đã mời được rồi, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị cho bé cưng ra đời, thế nhưng vẫn từ giờ cho đến thời gian dự kiến sinh vẫn còn khá xa có gấp cũng không gấp được.
Thẩm Minh Xuyên sợ cậu ở nhà một mình thì không có ai trò chuyện cùng, liền hỏi cậu có muốn cùng hắn tới công ty hay không.
Ôn Nhiên không chút do dự mà đồng ý.
Trước đây khi hai người không có tình cảm, Ôn Nhiên cũng có tới công ty Thẩm Minh Xuyên vài lần, nhưng đều là góp vui lấy lệ thôi, hai người mà bị nhốt chung trong phòng làm việc, thì sẽ là một người thì chăm chú làm việc, một người ngồi ở ghế hạt xốp (1) bạc màu dành cho khách để lướt weibo, không hề giao lưu.
Lần này chẳng còn giống vậy nữa.
Trở lại chốn cũ Ôn Nhiên đặc biệt cảm khái, bây giờ cậu đã danh chính ngôn thuận trở thành "bà chủ" rồi.
Đường Phỉ Phỉ từ bên Ôn Nhiên có được tin tức cậu sẽ tới nên đã chờ ở cửa từ sớm, chờ khi bọn họ vừa ra khỏi thang máy chuyên dùng, liền "chặn đường" Ôn Nhiên, rồi kéo cậu vào phòng làm việc của trợ lý.
Trong phòng trợ lý của Thẩm Minh Xuyên, có hai người là fan bự của Ôn Nhiên, cả hai đều tới muộn, lần đầu tiên có thể gần gũi giao lưu cùng với thần tượng kiêm bà chủ khiến họ kích động đến không thôi, vây quanh cậu mà hỏi đông hỏi tây, muốn được kí tên muốn được chụp ảnh chung, còn xin được sờ tiểu bảo bảo còn đang ở trong bụng.
Ôn Nhiên đều mỉm cười đáp ứng cả.
Rất nhanh, các đồng nghiệp ở phòng ban khác đều biết chuyện, vừa nghe tin liền chạy tới đây vây xem bà chủ.
Phải qua gần một tiếng sau Ôn Nhiên mới thoát thân trở lại phòng làm việc của Thẩm Minh Xuyên được.
Lúc này là trong giờ làm việc, thỉnh thoảng về nhà Thẩm Minh Xuyên còn phải tăng ca, giờ làm việc thì lại càng bận rộn, mọi chuyện đều chờ hắn đưa ra quyết sách, các loại văn kiện đều chờ hắn đưa ra ý kiến phúc đáp, thỉnh thoảng bận rộn đến độ thời gian đi vệ sinh còn chẳng có.
Ôn Nhiên thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc bận rộn, cũng không quấy rầy hắn, cậu đỡ thắt lưng, khe khẽ đi qua ghế trống bên kia ngồi xuống, thuận tiện còn có thể len lén thưởng thức tư thế làm việc oai hùng của Thẩm ba ba.
"Em quay lại rồi à?" Thẩm Minh Xuyên chủ động nói chuyện với cậu.
"Vâng," Ôn Nhiên cười cười với hắn, "Anh cứ làm việc của mình đi, không cần phải để ý đến em."
"Em có ngửi thấy không, trong phòng làm việc có mùi gì đấy?"
"Mùi?" Ôn Nhiên ngửi một cái, ngoại trừ hương thơm trong không khí, thì chẳng có mùi vị gì khác cả, "Không có, hay là vì bên cạnh anh có cái gì?"
Ôn Nhiên nói rồi đi tới gần bàn làm việc của hắn, lại bị Thẩm Minh Xuyên vươn tay qua kéo cậu ngồi lên đùi mình. Ôn Nhiên ngồi trong lòng hắn nhưng vẫn nghĩ tới chuyện mùi hương, liền ra sức ngửi ngửi vài cái, nghi hoặc nói: "Không có mùi gì mà."
Thẩm Minh Xuyên tựa đầu vào vai cậu, hơi cụp mắt là có thể thấy được cần cổ trắng nõn của Ôn Nhiên, bởi vì cự ly gần, có thể thấy được cả mạch máu dưới da, giọng Thẩm Minh Xuyên khàn khàn: "Em ngửi thử lại xem, mùi ấy gay mũi, lại chua chua."
Gay mũi, chua chua? Ôn Nhiên vừa nghe thấy hai cụm đấy, liền phản ứng lại được là Thẩm Minh Xuyên đây ám chỉ bản thân mình đang ghen.
Ôn Nhiên bất đắc dĩ lấy cùi chỏ chọc hắn: "Em chỉ nói vài câu cùng với phòng trợ lý và mấy nhân việc khác trong công ty thôi, Thẩm tiên sinh lại còn ăn dấm với cả cấp dưới luôn à?"
"Hừ, mấy cái cô này lại còn dám sờ bụng em," Bàn tay to lớn của Thẩm Minh Xuyên đặt lên trên cái bụng to to của cậu, bá đạo nói, "Nơi này chỉ có mình anh được sờ thôi."
Ôn Nhiên bật cười, trái lại vẫn chủ động hôn Thẩm Minh Xuyên một cái.
Cái dục vọng chiếm hữu tràn đấy của Thẩm tiên sinh, thực sự là vừa manh lại còn đáng yêu, còn cả một loại cảm giác không thể giải thích được.
Thẩm Minh Xuyên ôm lấy mặt cậu, làm nụ hôn này càng sâu hơn...
Nhưng mà dù sau đây vẫn là văn phòng, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người tiến vào, hai người chỉ dính nhau một lúc, rồi vội vàng tự làm việc của bản thân.
Thẩm Minh Xuyên nói với trợ lý gọi mấy món đồ điểm tâm ngọt ở ngoài đến cho Ôn Nhiên, cậu làm ổ trên sofa, một bên đào mấy cuốn sách từ chỗ giá sách của Thẩm Minh Xuyên, một bên thì ăn đồ ngọt, đồng thời có có thể ngẩng đầu thưởng thức tư thế làm việc soái khí oai hùng của Thẩm Minh Xuyên, cũng không hề nhàn nhã.
Chỉ một lát sau Tề tổng – giám đốc bộ phận kinh doanh tiến vào tìm Thẩm Minh Xuyên để thảo luận công việc.
Tề tổng thấy Ôn Nhiên đang ở trong văn phòng, nhưng vẫn bắt đầu bàn chuyện công việc, cũng chẳng có ý kiêng dè gì --- khẳng định Thẩm tổng cũng sẽ không cấm kị với Ôn Nhiên, anh ta chỉ là cấp dưới, không cần phải tự cho bản thân mình thông minh mà đi gây chuyện làm gì.
Tề tổng nói: "Người phụ trách mới ở bên hạng mục Minh Nhã tỏ ý là nếu như chúng ta không cung cấp dịch vụ hỗ trợ vận doanh, thì sẽ không kí hợp đồng nữa."
"Ngữ khí cứng rắn nhỉ," Thẩm Minh Xuyên gõ ngón tay lên mặt bàn làm việc, "Trước đó không phải đã bàn là sẽ gộp lại rồi sao?"
"Đúng là lúc trước đã nói như vậy, nhưng người phụ trách bên họ không phải là đã xảy chuyện dẫn đến tình huống phải lâm thời thay đổi người hay sao, người mới tiếp nhận hạng mục này là tổng giám đốc Âu Dương, thái độ vô cùng cứng rắn, nhất thời bên chúng ta cũng chưa có đối sách."
"Như vậy." Thẩm Minh Xuyên trầm tư, "Dịch vụ hỗ trợ vận doanh, tôi nhớ là nó tương đối phiền phức."
"Đúng vậy, đầu tiên công ty chúng ta không có nhân tài trong phương diện này, chúng ta nhất định phải mời chuyên gia nước M tới để chỉ đạo hoạt động, vậy mới có thể coi là chuyên nghiệp, hơn nữa không chỉ phải mời chuyên gia, còn các loại thiết bị dùng cho vận doanh, nếu thiếu sót thì cũng rất phiền toái."
"Vậy thì sẽ không cung cấp, bên Minh Nhã có bất kì phương diện nào bất mãn, có thể gặp mặt trực tiếp tôi để đàm phán."
"Tôi cũng đang muốn nói chuyện này với ngài đây, vị tổng giám đốc Âu Dương kia bày tỏ anh ta vô cùng kính phục thành tựu của ngài, vì vậy muốn hỏi khi nào ngài thời gian rảnh để hẹn một cuộc gặp mặt, anh ta sẽ đến tận nơi để thăm hỏi."
"Có thể," Thẩm Minh Xuyên liếc nhìn lịch làm việc để trên bàn, "Ngày mai vào khoảng từ 11 giờ đến thời gian tan tầm giữa trưa, đây là lúc tôi rảnh, có thể hẹn vào tầm này."
"Vâng."
Giám đốc bộ phận kinh doanh đi ra ngoài, tiếp đó là lão đại của bộ phận hậu mãi lại bước vào, nói với hắn vấn đề gần đây thu được một khiếu nại ác ý.
Ôn Nhiên ở trong phòng Thẩm Minh Xuyên, nhìn hắn bận rộn cả ngày đến chân không chạm xuống đất nổi, quyết định sách lược, phê văn kiện, mở các cuộc họp nhỏ liên tục, không hề dừng lại.
Mãi cho tới chạng vạng sát giờ tan tầm, Thẩm Minh Xuyên áy náy nói với cậu: "Để anh bảo tài xế đưa em về nhà ăn cơm trước nhé, anh còn phải tăng ca, không có cách nào để về sớm được cả."
"À, em không đói, em có thể chờ anh được mà." Ôn Nhiên ăn nhiều đồ điểm tâm ngọt như vậy, lúc này cũng không cảm thấy đói bụng, cậu đi tới trước bàn làm việc của hắn, "Có việc gì em có thể giúp anh được không?"
Những công việc Thẩm Minh Xuyên làm đều tương đối cần kiến thức chuyên môn và kinh nghiệm làm việc, Ôn Nhiên cũng không thể giúp cái gì.
Thế nhưng Thẩm Minh Xuyên thấy vẻ mặt chân thành của Ôn Nhiên, liền không thể cự tuyệt cậu được, chỉ sang chồng văn kiện bên cạnh nói: "Vậy em xem giúp anh đống văn kiện này, chọn một số cái có sáng ý tốt ra, đây là những điều kiện anh đã nói với bọn họ, mỗi một cái đều phải bao quát."
Thẩm Minh Xuyên lấy phần ghi chú của tập văn kiện, mở ra cho Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên nhận lấy, trong cuốn sổ ghi chép là chữ viết của Thẩm Minh Xuyên, kiểu chữ của Thẩm Minh Xuyên cứng cáp mạnh mẽ, phảng phất giống như có một loại khí tức sắc bén chiếu xuống từng nét chữ, mỗi một nét lại nghiêm túc đanh thép, chữ cũng như người.
Thật là đẹp, Ôn Nhiên hoa si nghĩ.
Ôn Nhiên đẩy một cái ghế ngồi làm việc đến bên cạnh Thẩm Minh Xuyên, trở nên nghiêm túc hơn, những đề án này có rất nhiều thuật nghĩ mà cậu đọc không hiểu, thoạt nhìn có chút xa xẩm mặt mày.
Cũng may là nội dung của các đề án này đều tương đối ngắn gọn, chỉ khoảng ba bốn trang, còn kèm theo ảnh, Thẩm Minh Xuyên chỉ cần cậu lọc ra những cái tốt và kém, có lẽ là vì đọc nhiều kịch bản nên cậu tương đối mẫn cảm với các văn tự, Ôn Nhiên dụng tâm đọc hồi lâu, ngoài ý muốn còn chọn được một số cái rất tốt.
"Không tồi," Thẩm Minh Xuyên đọc một chút những đề án mà cậu chọn, cũng rất bất ngờ, "Em thật sự có thiên phú đó."
Ôn Nhiên đắc ý, không hề biết xấu hổ nói: "Thẩm tổng có muốn thuê em làm thư kí thân cận không?"
"Thân cận..." Thẩm Minh Xuyên ý vị thâm trường mà lặp lại hai chữ ấy, "Không bằng, bây giờ chúng ta ở đây thử một chút xem thư kí thân cận là thân như thế nào nhé?"
"... Anh giữ chút mặt mũi đi."
Thẩm Minh Xuyên nghiêm nghị nói: "Không phỏng vấn cũng được, nhưng mà anh có yêu cầu rất cao đối với thư kí thân cận."
Ôn Nhiên cậy sủng mà kiêu trừng mắt với hắn: "Thế anh có thích hay không?"
"Đương nhiên là anh thích," Thẩm Minh Xuyên trượt ghế đến trước mặt cậu, ánh mắt tối lại quét qua cổ áo của Ôn Nhiên, "Dù sao anh còn chưa được thể nghiệm cái việc quấy rối thư kí là cảm giác gì đâu, phải thể nghiệm thật tốt một chút mới được."
Ôn Nhiên bị rung động, cậu thế mà lại... rất mong chờ bị quấy rối.
Bị ấn ở trên bàn làm việc làm mấy việc gì đó, không biết cảm giác có thích hay không?
Phút chốc trong đầu của Ôn Nhiên hiện đầy cảnh bị làm mờ mosaic.
Đậu má, bị cái lão đàn ông này làm cho đồi trụy rồi, mặc dù Thẩm Minh Xuyên tính lãnh đạm, ở phương diện có khả năng là kinh nghiệm cũng chẳng nhiều lắm, nhu cầu cũng nhạt nhẽo, nhưng trong đầu toàn là mấy thứ đồi trụy bỏ đi, một chút cũng không ít hơn người khác.
Ôn Nhiên đẩy đầu hắn đang sán tới, tức giận nói: "Anh làm việc của anh đi!"
Ngày thứ hai, Ôn Nhiên lại tới công ty, Thẩm Minh Xuyên thực sự sắp xếp một số chuyện rất nhẹ nhàng đơn giản để cậu làm. Nói để cậu làm thư kí thân cận, ngược lại cũng phải là nói cho có lệ, nhưng chủ yếu vẫn là cho cậu giết thời gian, sẽ không cảm thấy quá nhàm chán.
Còn tiền lương sao, Thẩm Minh Xuyên nhẹ nhàng nói với cậu: "Vì em không chuyên, anh cũng ngại yêu cầu bên nhân sự trả tiền lương cho em, không thể làm gì khác là trả tiền bằng tiền lương trong thẻ của anh, mỗi tháng trả cho em 3000 làm tiền thực tập của em."
Ôn Nhiên cũng không phải là muốn tiền lương, dù sao lấy giá trị hiện tại của bản thân cậu, tùy tiện nhận một cái thương diễn nào đó thì cũng được một khoản với bảy con số, nhưng mà tiền lương Thẩm Minh Xuyên trả cũng là quá thấp rồi!
"Thẩm tổng, sao anh lại keo kiệt thế hả, nhân viên của anh có biết không vậy!"
"Không có cách nào, bây giờ sữa bột đặt tiền như vậy, anh phải tính toán tỉ mỉ một chút, nếu không ngay cả sữa bột cũng không mua nổi mất, nhưng mà," Thẩm Minh Xuyên vỗ vỗ ngực mình, mang theo ngữ khí ám chỉ nói, "Nếu như em hiểu chuyện một chút, anh có thể cân nhắc tăng lương cho em."
Cái loại cấp trên trong đầu chỉ toàn nghĩ đến quấy rối nhân viên thế này, Ôn Nhiên không chút nghĩ ngợi liền tát cho hắn một cái.
Phòng làm việc của Thẩm Minh Xuyên không có phòng vệ sinh riêng, Ôn Nhiên muốn đi thì phải ra phòng vệ sinh ở bên ngoài, mà mỗi lần đều sẽ phải đi ngang qua phòng trợ lý. Trợ lý của Thẩm Minh Xuyên có tổng cộng là năm người, hai nam ba nữ, một phòng làm việc nhỏ nhưng thật sự náo nhiệt.
Đường Phỉ Phỉ thấy Ôn Nhiên đi ra, liền ấn cậu ngồi xuống bàn mình không cho cậu đi: "Gần đây anh thật sự muốn tới làm thư kí cho Thẩm tổng à?"
Lúc nghe được tin tức này, Đường Phỉ Phỉ sợ tới ngây người, trong công ty cũng không có chức vị thư kí, chỉ có ba loại cấp bậc cho công việc thư kí là trợ lý riêng, trợ lý cấp cao và trợ lý thường.
Trong đội ngũ trợ lý của Thẩm Minh Xuyên đã có năm người, là người fan của Ôn Nhiên là trợ lý bình thường, phụ trách các công việc tương đối sơ cấp như là ghi chép lại biên bản hội nghị, Đường Phỉ Phỉ là trợ lý cấp cao, chủ yếu là đối ngoại, mà hai vị trợ lý riêng kia, tính chất công việc có chút gần giống như phó tổng giám đốc, hiệp trợ giúp Thẩm Minh Xuyên đưa ra quyết sách, có rất nhiều văn kiện muốn được Thẩm Minh Xuyên ký tên thì sẽ phải qua cửa ải đặc biệt này.
Mà Ôn Nhiên làm thư kí hiển nhiên là mở ra một trường hợp đặc biệt.
Ôn Nhiên nói: "Dù sao thì cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm, tới đây học hỏi một chút."
Nói không chừng sau này nhận được vai tổng tài nào đó, còn có thể dùng tới mấy điều này.
Đường Phỉ Phỉ làm ra vẻ mặt em đây hiểu hết: "Trông ông chủ bình thường nghiêm túc, hóa ra cũng rất biết chơi đùa."
Tôi không phải, tôi không hề thế, "Anh đây làm việc thật đấy!"
Đường Phỉ Phỉ không cần nói cũng hiểu mà bật cười: "Em biết mà."
"...." Còn có thể nói chuyện được nữa hay không đây.
Đường Phỉ Phỉ nói tiếp: "Vậy anh nhớ phải biểu hiện tốt một chút nhé, Thẩm tổng lúc nghiêm túc lên thì thật sự rất tàn ác nghiêm khắc đấy."
"Thật vậy à?" Hình như Thẩm Minh Xuyên chưa từng có lần nào hung ác với cậu cả.
"Chắc là không nỡ làm thế với anh, em nói cho anh biết, lần trước anh bị bọn chúng đặt điều là ngoại tình ý, ông chủ thật sự là cực kì tức giận đó đó."
Ôn Nhiên rất thích nghe người khác kể về chuyện của Thẩm Minh Xuyên, vì vậy tò mò hỏi: "Thế nào mà em bảo tức giận?"
"Em làm việc không tốt, ông chủ liền đen mặt lại nói với em là "Suy nghĩ cho kĩ rồi hãy bước vào", má ơi, lúc đó em nghĩ nguyên dạng của Ma Vương có lẽ cũng chính là hình dạng như thế."
"...." Nguyên dạng của Ma Vương là cái quỷ gì, hình dung thế, "Đúng là rất hung ác thật."
"Nhưng mà như thế cũng chứng minh Thẩm tổng rất yêu anh đó nha, em nói với anh chứ, cái ảnh chụp tạo hình của anh trong bộ [Ảnh đế] ý, Thẩm tổng đã in ra rồi đặt trên bàn làm việc, mỗi ngày đều ngắm nhìn vài lần, rất trân quý đó."
Phải không, Ôn Nhiên còn nhớ lúc trước khi cậu chuẩn bị tiến vào đoàn phim thì đã chạy đi thổ lộ, còn bị Thẩm Minh Xuyên cự tuyệt mà, suốt một khoảng thời gian sau đó hai người không liên lạc với nhau, mãi cho đến lúc có tin đồn cậu ngoại tình truyền ra thì mới gọi cho nhau cú điện thoại đầu tiên.
Vậy cuối cùng là Thẩm Minh Xuyên thích cậu từ lúc nào, Ôn Nhiên rất buồn bực vì chuyện này, lát nữa phải hỏi hắn một chút mới được.
Nhưng mà, tấm hình kia, sao cậu lại không nhìn thấy ở trên bàn làm việc của hắn nhỉ?
Đường Phỉ Phỉ lại tán gẫu mấy câu với Ôn Nhiên, mãi mới cam lòng thả cậu đi tới phòng vệ sinh. Khi Ôn Nhiên vừa giải quyết xong bước ra ngoài, suýt chút nữa là đã va phải người đang đi tới.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Nhiên chính là che chở cho tiểu bảo bối trong bụng, người nọ vội vàng nho nhã lịch sự xin lỗi với cậu: "Thành thật xin lỗi, tôi... Ôn Nhiên?"
Hả? Ôn Nhiên nhìn đến người trước mặt, cũng sửng sốt một chút, "Tại sao lại là cậu?"
Thế gian này, thật sự là trùng hợp một cách kỳ lạ.
Đêm đó Thẩm Minh Xuyên tỏ tình với Ôn Nhiên, hai người đã kể cho nhau nghe về tình sử của mình, lúc ấy Ôn Nhiên có nói mình thích một vị học bá thời cao trung, chỉ mới vài tháng ngắn ngủi, vị học bá ấy giờ lại thực sự đứng ở trước mặt cậu rồi.
Rõ ràng là trong suốt bảy tám năm chẳng hề gặp mặt.
Hết chương 40.
(1) Ghế hạt xốp