Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Chương 33: Chương 33: Gương mặt đại diện






Editor: Min

Chương 33: Gương mặt đại diện

Đèn trên con đường họ đang đĩ cũng không quá sáng, phản ứng đầu tiên của Thẩm Minh Xuyên đó là cẩu tử, theo bản năng hắn liền bảo vệ Ôn Nhiên.

"Sao vậy anh?" Ôn Nhiên nhận ra hắn đang căng thẳng liền hỏi.

"Hình như có phóng viên."

"Ở đâu vậy?" Ôn Nhiên quay đầu lại nhìn.

"Ở bên phải."

Cả hai cùng quay sang phải nhưng mấy người bị bắt gặp lại không phải phóng viên, mà lại mấy cô gái trẻ, vừa thấy họ quay sang thì mấy cô gái liền vội vội vàng vàng cất điện thoại, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Từ cách ăn mặc thì khẳng định phải đám cẩu tử mà có phần giống học sinh sinh viên hơn.

Thẩm Minh Xuyên khẽ thở phào, Ôn Nhiên nói: "Anh không cần phải quá căng thẳng như thế, cho dù là phóng viên thì cũng khô sao, bọn mình đâu phải là yêu đương vụng trộm."

"Anh sợ đám người đó sẽ làm em và con bị thương."

Ôn Nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp. Mấy cô gái thấy hai người đã để ý tới mình, liền vô cùng phấn khích, họ đùn đẩy nhau đi tới.

"Ôi, thật sự là Nhiên Nhiên này! Vị này chắc chắn là Thẩm ba ba."

"A a a a a, chúng ta đến đây đúng là gặp may mà, không ngờ lại được gặp thật này."

"Lần đầu tiên được đứng gần thần tượng thế này, gà đông lạnh rồi. (*)"

(*) Là ngôn ngữ mạng ý chỉ sự phấn khích.

"Nhiên Nhiên với Thẩm ba ba đều soái quá đi mất!"

Mấy cô gái cứ líu ríu nói, Ôn Nhiên bỏ khẩu trang xuống, mỉm cười: "Chào các bạn."

"Chào... chào anh ạ." Mấy cô gái cực kì hồi hộp, đặc biệt là Thẩm Minh Xuyên cao lớn như vậy lại còn chẳng lộ ra biểu tình gì đang đứng đó, có thể dọa chết cả đám người đó, mấy người họ cứ đùn đẩy để một người đại biểu lên nói chuyện, "Bọn em không quấy rầy anh với Thẩm tổng chứ ạ?"

"Không đâu, bọn anh là vừa mới ăn cơm xong nên thuận đường đi tản bộ thôi."

"Bọn em là sinh viên của đại học X, tất cả đều là fan của anh ạ. Bọn em thấy trên Weibo có nói là Thẩm tổng tới diễn thuyết tại đại học A, nên bọn em muốn tới để thử vận may, không ngờ là thật sự bọn em lại gặp được."

"Lại còn được gặp cả hai người! Không phải, là cả ba người mới đúng, cục cưng cũng coi là một nữa." Nữ sinh khác vui vẻ nói.

"Cảm ơn, cảm ơn các em đã yêu quý anh." Ôn Nhiên đáp lại từ tận đáy lòng, "Bọn em đã tìm rất lâu phải không?"

Thế nhưng loại chuyện với xác suất cực kì nhỏ như vậy, có thể gặp được cũng là được Âu Hoàng bám thân. (*)

(*) Một cách nói ý chỉ là cực kì may mắn, bắt nguồn từ một trò chơi.

"Cũng không có lâu lắm đâu ạ, bọn em coi như là thuận tiện đi qua đây chơi một chút, cũng không ôm hy vọng gì lớn." Nữ sinh cười hì hì đáp.

Một nữ sinh khác phấn khích nói: "Không ngờ là thật sự được gặp anh, thật sự rất phấn khích, bây giờ tay em vẫn còn đang run lên."

"Em có thể yếu ớt xin Nhiên bảo bảo và Thẩm tổng kí tên được không ạ?"

"Em cũng muốn!"

"Em nữa em nữa! Giơ móng ạ (1)."

Mấy nữ sinh mới nãy còn ngượng ngùng thì giờ đã sôi nổi hẳn lên, đều muốn được Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên kí tên. Bởi vì đang đứng ở trên đường, thường xuyên có người đi qua đi lại bởi vậy họ cứ nhìn sang bên này.

Thẩm Minh Xuyên vẫn luôn để ý động tĩnh xung quanh, e sợ việc bị nhận ra sẽ làm nhiều người kéo tới đây tụ tập, chen chúc ảnh hưởng đến Ôn Nhiên, hắn nói: "Tôi thấy bên kia có cái bàn đá, chúng ta qua đấy đi."

Bộ bàn đá (2) được đặt dưới một tán cây, khá khuất, nhưng có đèn đường nên cũng không tới nỗi không nhìn thấy gì.

Tất cả cùng nhau qua đó, Ôn Nhiên ngồi xuống một cái ghế, kí tên cho tất cả bọn họ còn viết cả mấy câu chúc phúc, Thẩm Minh Xuyên cũng thật nể mặt mà kí cho mấy cô nàng.

Các cô gái đương nhiên là khi đến đều có chuẩn bị, còn mang theo cả quà tặng, đều là những món điểm tâm ngọt mà Ôn Nhiên thích có cả chocolate, được bọc rất khéo léo.

Ôn Nhiên biết sinh viên thì không có tiền thu nhập, đây đều là tiết kiệm từ tiền sinh hoạt phí mà ra, cậu làm sao lại có thể không biết xấu hổ mà nhận quà của các cô gái ấy được.

Nhưng các cô nàng thì lại nhất quyết muốn cậu nhận, Ôn Nhiên không lay chuyển được họ đành phải nhận một vài món quà tượng trưng, chocolate thì có thể lấy lý do là không ăn được để không nhận. Vì để bày tỏ sự cảm ơn cậu còn bảo Thẩm Minh Xuyên gọi xe để họ trở về đại học X.

Sau khi tiễn các fan về rồi, Ôn Nhiên mới cảm thán nói: "Tuổi trẻ thật là tốt mà."

Tràn đầy sức sống.

Trong tư duy của Thẩm Minh Xuyên hắn không thể ký giải được hành động theo đuổi thần tượng của mấy cô nhóc kia. Đi từ đại học X đến nơi xa như thế này chỉ vì một chuyện có thể xảy ra với xác suất cực thấp, nếu hôm nay Ôn Nhiên không đi cùng thì căn bản là hắn sẽ không ở lại đại học A đến tận giờ.

Hơn nữa cho dù hắn có ở lại thì khẳng định lúc này mấy cô gái ấy cũng không thể gặp hắn được, vì sẽ không có khả năng hắn lại ra vườn trường đi dạo.

Hắn hỏi Ôn Nhiên: "Trước đây em cũng từng theo đuổi thần tượng như vậy à?"

Ôn Nhiên thản nhiên đáp: "Có chứ, so với họ thì còn điên cuồng hơn cơ."

Thẩm Minh Xuyên: ".........."

"Trước đây lúc chưa gặp anh thì không phải là em rất sùng bái Cố ảnh đế hay sao. Thời gian đó anh ấy có một buổi thương diễn (*), để có thể đi xem em đã nhịn ăn nhịn tiêu, còn dầm mưa đến mức bị cảm một tuần liền."

(*) Thương diễn "商演": Là một buổi biểu diễn chẳng hạn như ra mắt sản phẩm, lễ kỉ niệm của một công ty, etc... Thường là để tăng hiệu quả kinh doanh..

Ôn Nhiên nhớ rất rõ, lúc ấy Cố Danh Thành có một buổi thương diễn ở trung tâm thương mại nọ, lúc đó với một đứa nghèo đến độ tiền ăn cũng là vấn đề như cậu vì muốn tiết kiệm để mua được vé vào cửa đã phải ăn bánh bao không suốt một tháng trời, là loại chấm tương ớt, ngay cả đồ ăn kèm cũng không nỡ ăn.

Hơn nữa hôm Cố Danh Thành diễn trời mưa như trút nước, cậu phải đi tàu điện ngầm rồi chuyển qua xe buýt vượt qua hơn nửa thành phố để tới nơi, cũng bởi vì kẹt xe mà suýt nữa là tới muộn, mà đoạn đường cuối cùng phải bắt một cái xe, hết 32 tệ, làm cậu xót ruột vô cùng.

Khi cậu đến nơi thì cả người gần như chẳng còn chỗ nào khô ráo, cả người ướt sũng như gà rơi vào nồi vậy, còn bị điều hòa ở đó thôi vào đến nỗi hắt xì liên tục, cũng may là có một chị gái tốt bụng đã đưa một gói giấy ăn cho cậu lau mặt, giúp cậu không quá chật vật nữa.

Nhưng tất cả những điều ấy, trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Cố Danh Thành xuất hiện, cậu cảm thấy tất cả đều đáng giá, đặc biệt thỏa mãn.

Bây giờ nghĩ lại một chút, kỳ thực khi đó đã đem Cố Danh Thành trở thành một tín ngưỡng, chính bởi vì có Cố Danh Thành, Ôn Nhiên mới thấy được ý nghĩa của sự kiên trì và chính tương lai của bản thân mình.

Thẩm Minh Xuyên nghe cậu kể lại chuyện ấy thì vừa tức vừa thương, đồng thời lại có cả sự bực bội đan xen. Hắn vẫn biết Cố Danh Thành là thần tượng của Ôn Nhiên, nhưng hắn không biết Ôn Nhiên lại vì tên ấy mà điên cuồng đến thế.

"Sao anh không nói gì?" Ôn Nhiên kể lại xong, Thẩm Minh Xuyên cũng không tiếp lời cậu.

Sợ nhất là khi bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.

"Anh đang nhớ lại xem đã có lúc nào em để tâm đến anh như vậy chưa."

Ôn Nhiên bật cười: "Giấm này mà anh cũng ăn nữa hả, chuyện này đã qua lâu lắm rồi."

"Giấm càng lâu năm thì càng thơm."

"..." Cậu cũng không phản bác lại mấy lời này, "Em đi mua cho anh hai qua dưa chuột nhé, để trộn ăn."

"Em không biết là giấm phải trộn với lạp xưởng mới ngon à?"

"Giấm trộn lạp xưởng, đấy là cái kiểu ăn gì vậy?" Ôn Nhiên được refresh lại thực đơn.

" Chính là... thế này." Thẩm Minh Xuyên bỗng nhiên cúi đầu xuống mút lấy môi cậu, đầu lưỡi vươn ra ướt át mà miêu tả bờ môi cậu, thậm chí còn dùng răng nhẹ nhàng cắn đôi môi đầy đặn ấy.

Ôn Nhiên chưa bao giờ biết môi mình cũng có thể nhạy cảm như vậy, giữa lúc da thịt ma sát giao hòa, cậu lại sinh ra một cảm giác run rẩy, trong lúc nhất thời bị hôn đến mức có chút ý loạn tình mê.

Suy xét đến việc vẫn còn đang ở bên ngoài, Thẩm Minh Xuyên khắc chế cố gắng dừng lại, hắn ôm Ôn Nhiên vào trong lòng, không quên trêu cậu: "Em thấy giấm trộn lạp xưởng thế nào?"

Ôn Nhiên chôn mặt mình vào vai hắn, cái kiểu đùa giỡn của người này thực sự là giống hệt mấy cái gói biểu thức miêu tả, heo nái còn mặc nịt ngực, hết bộ này tới bộ khác. (*)

(*) Nguyên gốc là 老母猪戴胸罩, 一套又一套 ý chỉ người giảo biện lấy cớ cho hành động sai trái của mình mà còn rất logic, ăn khớp, tràn ngập lý lẽ.

Đảo mắt đã tới tháng 7, cái quảng cáo làm đại diện cho Thân Bối Bối được sắp xếp vào tuần 2 tháng 7, quay chụp cùng một ngày, Đàm Mai và Tiểu Lâm đều đi cùng với Ôn Nhiên.

Ôn Nhiên không biết Phương Sầm Thu sẽ đào cái hố gì cho mình, Thẩm Minh Xuyên đã nói rằng cậu cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không để bất kì chuyện bất trắc nào xảy ra, nhưng Ôn Nhiên vẫn hơi lo lắng.

Trên xe, Ôn Nhiên hỏi Đàm Mai: "Chị nói xem thợ trang điểm có thể sẽ làm em xấu đi hay không?"

Ôn Nhiên lo lắng nhất là chuyện này, vốn cậu đang mang thai nên không muốn lộ diện, cứ cảm thấy rằng đang có bầu bụng lớn thế này thì rất khó coi, nếu mà lại còn thêm tạo hình quá xấu xí được phát đi phát lại trên TV thì đây chính là đang công khai trừng trị cậu.

Đàm Mai nói: "Em yên tâm, đây là sản phẩm của bọn họ, cái bọn họ muốn chính là nhân khí của em, nếu để em xấu thì chẳng phải họ đang tự tìm đường chết à."

Cái đấy cũng đúng.

"Đừng lo, hợp đồng và quy trình chị đều đọc kĩ rồi, cậu là người đang có bầu, bọn họ không dám làm gì đâu, hậu quả chẳng ai có thể gánh nổi."

Đàm Mai nói như vậy Ôn Nhiên cũng có chút yên tâm, không phải là cậu lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử, Thân Bối Bối là một thương hiệu lớn, việc cậu được mời tới để làm người đại diện để mà nói đó cũng là một cơ hội tốt. Nhưng nhìn thái độ ngày hôm ấy của Phương Sầm Thu đối với cậu, Ôn Nhiên chẳng tin là Phương Sầm Thu lại chỉ chắp tay dâng không một cơ hội tốt thế cho cậu.

Khi bọn họ tới trường quay thì không thấy bóng dáng Phương Sầm Thu, nhưng đối phương lại để tổng giám đốc Từ tới để giám sát hoạt động, Đàm Mai thấy tổng giám đốc Từ thì lặng lẽ nhíu mày.

Tên tổng giám đốc này chính là một tên xử nữ, tương đối khó làm việc cùng, những minh tinh nào từng hợp tác với tên này thì không ai là không phàn nàn, chỉ là hắn chuyển sang Thân Bối Bối từ lúc nào vậy?

Sản phẩm mà Ôn Nhiên làm đại diện là đồ dùng dành cho người mang thai đang rất hot của Thân Bối Bối phân phối --- Dụng cụ thai giáo (*), trải qua nhiều lần thay đổi, lần này họ cho ra đời một công cụ giáo dục tích hợp thêm nhiều tính năng nòng cốt, đây là sản phẩm mà bọn họ muốn thúc đẩy chủ yếu vào sáu tháng cuối năm.

(*) Cái này là một dạng máy nghe nhạc cho em bé ở trong bụng. (3)

Tổng giám đốc Từ khách khí mà đi tới nói mấy câu xã giao với họ, rồi liền vào thẳng chủ đề: "Sản phẩm này là sản phẩm chủ chốt mà chúng tôi muốn thúc đẩy trong năm nay, cấp trên rất coi trọng lần quảng cáo cho sản phẩm này, đối với chất lượng quay chụp cũng yêu cầu tương đối cao, cho nên lần này Ôn tiên sinh phải vất vả rồi."

Ôn Nhiên đã quay hơn mười quảng cáo, cái gì kì lạ nhất thì cậu đều đã gặp rồi, yêu cầu này của tổng giám đốc Từ coi như là cơ bản nhất rồi, cậu gật đầu đáp: "Tôi sẽ dốc toàn lực để phối hợp trong công việc."

"Dốc hết toàn lực là chưa đủ, yêu cầu của tôi phải là đạt đến sự hoàn mỹ."

Ôn Nhiên không nhịn được hỏi, "Vậy xin hỏi giới hạn mà ngài vừa lòng là gì?"

"Trăm phần trăm hoàn mỹ."

"...."

"Được rồi, mau hóa trang thôi, đỡ lại phải tăng ca muộn, không tốt cho đứa bé."

Tăng ca là cái quỷ gì, trước đó Ôn Nhiên đã xem qua kịch bản gốc, nội dung vô cùng đơn giản, là Ôn Nhiên nhìn bụng mình, phiền não nghĩ phải làm sao để giáo dục bé con còn trong này bây giờ, vậy nên "ông xã" tặng một dụng cụ thai giáo cho cậu, loại này rất tiện lợi để sử dụng, có ba cảnh quay là sử dụng bên ngoài, sử dụng nơi làm việc, và sử dụng khi rảnh rỗi tại nhà.

Về phần những công năng phong phú của sản phẩm, từng bước để dạy các em bé trong bụng và các loại tính năng nâng cao khác, đều được giao cho hậu kỳ chỉnh sửa, Ôn Nhiên chỉ cần làm thêm mấy động tác trên màn ảnh là được.

Ôn Nhiên dự tính dù phải quay nhiều lần thì cũng chỉ mấy tiếng là có thể xong, kết quả là cậu đã đánh giá thấp trình độ soi mói của tổng giám đốc Từ rồi.

Là bên A, quyền lực của anh ta còn lớn hơn cả đạo diễn, khoanh tay đứng sau màn hình giám sát của máy quay, anh ta không gật đầu, đạo diễn cũng không dám cho qua.

Cảnh đầu, Ôn Nhiên đau đầu về vấn đề giáo dục em bé ở trong bụng.

"Không được, ở giây thứ 6 biểu cảm của Ôn Nhiên còn hơi cứng, quay lại cảnh đầu."

"Không được, vẻ mặt lúc Ôn Nhiên xoa bụng quá hạnh phúc, không giống khổ não."

"Không được, tóc của Ôn Nhiên hơi rối rối."

"Không được...."

Ôn Nhiên bị hai chữ "không được" chiếm đầy cả đầu, đôi mắt của tổng giám đốc Từ giống hệt như máy quay chậm vậy, có thể qua từng phân cảnh mà phân tích được toàn bộ quá trình, đồng thời yêu cầu mỗi phân cảnh đều không được phạm sai lầm bất kì chi tiết nào.

Quay nhiều quảng cáo như vậy, Ôn Nhiên chưa từng thấy qua bên A nào có nhiều lý do kỳ quái như vậy để được pass, quả thực là kinh ngạc đến phát ngốc, với cái trình độ này thì chẳng lẽ muốn quay quảng cáo cho một nhãn hiệu quốc tế nổi tiếng.

Cũng may là tính tình Ôn Nhiên hòa nhã, năng lực lĩnh ngộ cũng không tồi, sau vài lần quay không tốt mới hiểu được hiệu quả mà giám đốc Từ mong muốn, đến khi quay lại, tổng giám đốc Từ được sao Xử Nữ chiếu mạng cũng không bới móc ra được bất kì điều gì nữa.

Đạo diễn thấy cuối cùng anh ta cũng gật đầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gần như là dùng giọng nhảy nhót mà nói: "Qua! Chuẩn bị cảnh tiếp."

Chẳng ai muốn một người mang bầu phải làm đi làm lại cả, mặc dù công việc cần.

Cảnh thứ hai là cảnh "ông xã" tặng dụng cụ thai giáo cho Ôn Nhiên, đương nhiên không phải là Thẩm Minh Xuyên tới quay rồi, vì vậy người đóng ông xã là mời một diễn viên quần chúng tới, chỉ để lộ ra hai tay lúc tặng quà và thoại một câu, cũng không cần lộ mặt, để tùy cho khán giả tưởng tượng.

Cái này không chỉ không được, mà còn bị NG.

NG thì đều là do người diễn viên quần chúng, lúc chê tay người ta sai vị trí, lúc lại chê tốc độ tay người ta đưa ra quá nhanh.

Người diễn viên quần chúng ấy thấy rất tức giận mà không dám nói gì, không thể làm gì khác là cứ quay đi quay lại phân cảnh chỉ có tổng cộng 3 giây.

"Chị Đàm, mấy cái lý do không cho qua này cũng quá là kỳ quái, không thể nói với bọn họ dàn xếp một chút được ạ, anh Nhiên còn đang mang bầu mà."

Tiểu Lâm cảm giác rất phẫn nộ, đây là lần đầu tiên nhóc gặp phải mấy lý do không cho qua kiểu này, nhóc thấy ngay từ lần đầu tiên Ôn Nhiên quay cũng đã hoàn hảo đến độ không thể bắt bẻ được.

Lông mày của Đàm Mai cả buổi đều không giãn ra nổi, là một người đại diện, làm sao chị lại không thương nghệ sĩ của mình được, chỉ là mỗi lần tên tổng giám đốc Từ này không cho qua thì đều tìm được lý do rất thỏa đáng, cũng không vi phạm tinh thần của hợp đồng.

Chị có nghe nói về căn bệnh yêu cầu hoàn mỹ của tổng giám đốc Từ, chỉ là không ngờ rằng căn bệnh ấy đã nguy kịch đến mức này.

"Chị đã nói với Ôn Nhiên nếu không thể chịu được thì xin tạm nghỉ, thằng bé sẽ không mang con của mình ra đùa đâu." Đàm Mai đáp, ngay khi chị vừa nhìn thấy tên họ Từ ấy, chị cũng đã dặn dò qua, chỉ sợ là tên ấy sẽ gây khó dễ chống lại Ôn Nhiên.

"Nhưng thế này cũng quá là ghê tởm rồi." Tiểu Lam tức đến nỗi giậm chân.

"Nhịn đi."

Bây giờ chỉ có thể chọn cách giả bộ, cầu cho Ôn Nhiên có thể phát huy vượt xa lúc thường, tiện thể cầu cho kiến thức vật lý của người diễn viên quần chúng kia vượt qua ải, tốc độ đưa tay ra có thể đạt được tốc độ "tặng đồ bình thường" của một người chồng theo yêu cầu của tên họ Từ ấy.

Mãi cho tới chạng vạng, cuối cùng phần nội dung quảng cáo cũng đã có thể quay xong, sau buổi cơm tối chỉ cần bổ sung thêm mấy cảnh giới thiệu về ưu điểm và công năng của sản phẩm là được.

Nhân viên của đoàn đều bị tổng giám đốc Từ dày vò tới mức run rẩy, trái lại Ôn Nhiên cũng không quá mệt, thân thể vẫn trong trạng thái còn chịu đựng được chủ yếu là vì kĩ thuật gì đó cao siêu thật ra không nhiều lắm, đa số thời gian cậu đều ngồi, điều duy nhất làm người ta chán ghét là phải không ngừng quay đi quay lại mà thôi.

Đối với việc phải quay lại nhiều lần, cậu đã luyện được sự nhẫn nại tột độ từ lúc còn ở đoàn phim "Ảnh đế" rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Vì vậy được ăn một bữa cơm ngon, chẳng khác gì được bơm máu gà, tưởng chừng như có thể lại tiếp tục chiến đầu mười năm.

Thẩm Minh Xuyên tan làm, nghe nói rằng cậu vẫn đang phải quay liền tới thẳng đó.

Cảnh Ôn Nhiên đang quay là cảnh cậu nằm trên giường, bụng đeo bộ dụng cụ thai giáo, trên khuôn mặt cậu là nụ cười an tâm còn tay đang dịu dàng xoa bụng bầu.

Địa điểm quay là căn phòng ngủ đoàn phim thuê, tất cả đứng xung quanh giường, các tấm hắt sáng đều được xếp quây quanh cái giường nhỏ. Không gian có hơi chật chội, những nhân viên không có nhiệm vụ đều đứng ngoài, còn hai vị "đại thần" Thẩm Minh Xuyên và tổng giám đốc Từ thì có quyền được đứng gần đó để quan sát.

Khi đạo diễn hô action, Ôn Nhiên lập tức tiến vào trạng thái, cậu đưa tay xoa bụng bầu của mình, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.

Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không mà tiểu tử ở trong bụng lại đạp cậu một cái.

Thẩm Minh Xuyên đứng bên ngoài quan sát thấy Ôn Nhiên và bé con tương tác như thế, tim cũng như nhũn ra.

Phân cảnh đầu rất đơn gian, Ôn Nhiên cứ phát huy như bình thường là được, ngay khi đạo diễn đang muốn hô cắt, thì một nhân viên đứng bên cạnh bỗng kêu lên: "Ôn Nhiên cẩn thận!"

Phản xạ có điều kiện của Ôn Nhiên chính là bảo vệ lấy đứa bé trong bụng, mà Thẩm Minh Xuyên đứng ngay cạnh đó lập tức nhào qua ôm lấy Ôn Nhiên, bảo hộ cậu ở trong lồng ngực của mình.

Hết chương 33.

(1) Meme giơ móng, kiểu bày tỏ đáng yêu



(2) Bộ bàn đá (Là kiểu này chứ không phải kiểu ghế dài)



(3) Dụng cụ thai giáo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.