Ủ lâu ngày quá giờ mới xong nè:))
Mà nhìn cái ảnh thấy đói ghê ha =))
Editor: Min
Chương 22: Khám thai
Khi Ôn Nhiên tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau, cậu còn chưa hiểu hôm qua mình đi ngủ như thế nào, tỉnh dậy đã nằm ở trong ổ chăn rồi.
Nhưng cũng may mà ngủ mất, bằng không thực sự vẫn còn tỉnh táo mà lại còn nằm trên cùng một chiếc giường với Thẩm Minh Xuyên thì chẳng biết cậu sẽ phát sinh ra phản ứng dọa người gì nữa.
Ban ngày Thẩm Minh Xuyên đi cùng Ôn Nhiên tới phim trường, Đàm Mai sớm đã bố trí người chụp ảnh lại, chuẩn bị cho một hot search. Tin đồn ngoại tình lần trước tuy rằng đã được làm sáng tỏ, nhưng những ảnh hưởng đến danh tiếng của Ôn Nhiên thì không thể nào vãn hồi.
Hiện giờ đây chính là thời điểm cần hấp thụ chút ánh sáng, việc Thẩm Minh Xuyên đến tham ban là một cơ hội tốt, là thời cơ hoàn hảo để đánh tan những tin đồn họ không hợp hoặc ly hôn.
Yêu cầu của Đàm Mai đã được Thẩm Minh Xuyên đồng ý, trong tấm ảnh cơ bản hắn đã được Ôn Nhiên ngồi che gần hết, chỉ lộ nửa đầu với một chút phía sau lưng mà thôi.
Dù vậy thì cũng đủ để fan gào thét, bọn họ càng trở nên thần bí, thì lại càng có nhiều chuyện để bàn tán hơn.
“Thầy Ôn.”
Lúc được nghỉ ngơi ở giữa các cảnh quay, một cậu bạn nhỏ mang theo chút sợ sệt đi tới trước mặt Ôn Nhiên, chủ yếu là do khí tràng của Thẩm Minh Xuyên quá cường đại, một bên cạnh như vậy cứ như là Thái Tuế trấn núi. Ngoại trừ Cố Danh Thành, bình thường khi hắn đang tán gẫu cùng với Ôn Nhiên thì cũng không ai dám lại gần nói chuyện với hắn.
Ôn Nhiên cũng đã từng rất sợ Thẩm Minh Xuyên, vậy nên cậu thực sự có thể hiểu được loại tâm tình này.
Cậu bạn nhỏ này chính là người mà Ôn Nhiên đã cùng bàn với Thẩm Minh Xuyên rằng muốn kí hợp đồng vào cùng studio, tên là Viên Tuấn, vai diễn của cậu ta là một diễn viên bình hoa vừa kiêu ngạo vừa ương ngạnh, nhưng ngoài đời lại là một người vô cùng rụt rè.
“Ừm?” Ôn Nhiên ăn quả cà chua bi Thẩm Minh Xuyên đưa cho mình, tuyệt đối hưởng thụ sự chăm sóc cực kì chu đáo đến không thể chu đáo hơn được nữa, cậu chỉ vào một chiếc ghế trống bên cạnh, “Ngồi xuống đi rồi nói.”
Viên Tuấn lén lút nhìn Thẩm Minh Xuyên, quả nhiên là thần phật quá, cậu nhóc không dám ngồi xuống, chỉ nói: “Dạ không, không cần đâu ạ, em tới chỉ là muốn chào tạm biệt anh thôi ạ.”
“Hơ khô thẻ tre rồi hả, chúc mừng nha.”
“Vâng, giờ em phải đi rồi, cảm ơn thầy Ôn đã chiếu cố em đợt này.” Viên Tuấn khiêm tốn nói, ngữ khí không quá mức thân thiết, sẽ không làm người khác hiềm nghi về mối quan hệ của cậu ta.
Ôn Nhiên mới chú ý một chút đến cậu ta, nhìn cả chặng đường cậu ta tiến lại để chào tạm biệt, vì Viên Tuấn và những người trong đoàn đều nhiều ngày lăn lộn đến quen thuộc cả, vậy nên khi cậu ra rời đoàn thì cũng không phải ngại ngùng khi chào hỏi sẽ không ai để ý đến mình.
Làm Ôn Nhiên nhớ lại bản thân mình khi vẫn còn là người mới, vừa tâm cao khí ngạo, thời điểm rời khỏi đoàn phim cũng sẽ không mặt dày mà chủ động đi chào hỏi người khác. Có lẽ vì chính nguyên nhân này nên cậu không được người khác chú ý tới, nhưng cũng vì nguyên nhân này mà cậu lại để ý đến Viên Tuấn.
Vào thời gian đó chắc rằng mọi người đều chê cười cậu, một nghệ sĩ nhỏ nhoi tuyến thứ mấy trăm mà lại làm như mình là ngôi sao hạng một vậy.
Ôn Nhiên nói: “Nói là hẹn gặp lại, phỏng chừng là trong khoảng thời gian ngắn cũng chẳng gặp được nhau, không ngại thì cậu để lại phương thức liên hệ đi, Wechat hay gì đó.”
“Dạ?” Trong lúc nhất thời Viên Tuấn không phản ứng lại kịp, đại khái là không nghĩ tới việc Ôn Nhiên lại chủ động hỏi mình phương thức liên lạc.
“Về sau tôi có vai diễn hay gì đó thích hợp thì có thể thuận tiện giới thiệu cậu cho người ta.” Ôn Nhiên thuận miệng nói mấy câu linh tinh.
Cậu không nói thẳng ra mục đích là muốn kí hợp đồng, dù sao thì Đàm Mai ở phương diện này mới là người chuyên nghiệp, có thể nổi tiếng hay không thì chỉ có chị mới đánh giá được. Vạn nhất kí hợp đồng cùng với một kẻ bị miễn nhiễm với sự nổi tiếng thì Đàm Mai cũng không thể rời bỏ khỏi cậu ta được.
Cho nên cứ lấy cớ là sẽ đề cử vai diễn cho Viên Tuấn nếu đến lúc đó Đàm Mai thực sự thấy cậu ta không ổn thì cũng có thể giới thiệu một vai diễn không tồi cho cậu ta, việc ấy đối với Ôn Nhiên thì cũng chẳng phải khó khăn gì, coi như không uổng việc cậu thấy Viên Tuấn hợp với nhãn duyên của mình.
“Nhưng, nhưng, có thể được ạ?” Viên Tuấn bị cái bánh ngọt này đè đến mức nói lắp, run run rẩy rẩy lấy di động ra, “Wechat đi ạ, thầy quét QR của em hay là để em quét QR của thầy ạ?”
“Để tôi quét QR của cậu.” Ôn Nhiên mở phần quét mã của Wechat.
Viên Tuấn mở mã QR của mình ra để cậu quét, bởi vì quá kích động mà tay không khống chế nổi khẽ run run.
Thật đúng là trẻ con, Ôn Nhiên cười nói, “Cậu đừng run nữa, tôi không quét mã nổi rồi.”
“Xin, xin lỗi thầy Ôn ạ,“ Mặt Viên Tuấn lập tức đỏ bừng, tay lại càng run đến lợi hại hơn, cậu ta phải dùng cả hai tay để cầm lấy điện thoại, ngượng ngùng nói, “Vì em xúc động quá.”
Ôn Nhiên không nổi tiếng như Cố Danh Thành nhưng cũng là một minh tinh hàng đầu, đứng trên đỉnh kim tự tháp, là người cách cậu ta hàng vạn dặm mà cho dù cậu ta có cố gắng leo đến đâu cũng không thể với tới, nếu là bình thường thì với một người có địa vị như Ôn Nhiên thì chẳng thèm liếc mắt tới cậu ta.
Vậy mà Ôn Nhiên chẳng những chủ động muốn thêm Wechat của Viên Tuấn, thậm chí còn nói thằng rằng muốn giới thiệu vai diễn cho cậu ta. Với địa vị của Ôn Nhiên tùy tiện cho cậu ta một vai diễn thì cũng đều tốt hơn mấy phần vai diễn mà cậu phải đi theo để xin người đại diện.
Nói không chừng sẽ nhờ thế mà thành danh.
“Được rồi,“ Sau khi Ôn Nhiên gửi yêu cầu xong liền cất điện thoại đi, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cậu ta đang kìm nén đến cả mặt đều đỏ bừng, “Về sau cứ liên hệ bằng Wechat nhé.”
“Vâng,“ Viên Tuấn gật đầu liên tục, sau đó cúi gập người xuống thật sâu để chào, “Cám ơn thầy.”
“Cậu đừng như vậy, làm tôi thấy ngại quá,“ Ôn Nhiên bị Viên Tuấn chọc cười, cậu nhóc này thật nghiêm túc, “Được rồi, có duyên lại tái ngộ.”
Viên Tuấn đi rồi, Thẩm Minh Xuyên nãy giờ vẫn im lặng ngồi bên cạnh đột nhiên lại hỏi: “Ngày trước lúc tôi đến tìm cậu, sao không thấy cậu kích động giống như thế vậy?”
“Gì cơ?” Ôn Nhiên nhớ lại thời điểm đó, Thẩm Minh Xuyên tới tìm cậu, một lão tổng cao cao tại thượng, có thể mong chờ hắn giải thích cái gì đây, có lẽ chính là lời ngỏ ý đầy phong thái tổng tài bá đạo, cậu làm hợp đồng hôn nhân với tôi, tôi sẽ khiến cậu nổi tiếng, ngoại trừ lúc ở bên ngoài phải tú ân ái một chút thì không cần thực hiện bất kì một nghĩa vụ vợ chồng nào, hoàn toàn không nói một chút tiền căn hậu quả nào với cậu, “Lúc đó tôi nghĩ anh là kẻ lừa đảo đó được chưa, trên đời này làm gì có chuyện gì tốt đẹp thế.”
Quả thật là vậy, dù là từ mấy năm về trước nhưng Thẩm Minh Xuyên vẫn nhớ như in ánh mắt phòng bị ấy, làm như hắn giống mấy kẻ buôn bán người bất hợp pháp vậy: “Thế sao mà sau này lại chọn tin tôi?”
“Bị ép buộc thì đành chịu thôi, anh cũng không biết được cái tên Đàm Hoài kia ghê tởm đến độ nào đâu. Lúc ấy tôi đã nghĩ so với việc phải ngủ với Đàm Hoài, tôi chẳng thà bị anh lừa còn hơn, ít nhất thì anh cũng đẹp trai hơn lão ta.”
Thẩm Minh Xuyên: “.....”
“Thế nhưng sau này khi biết được sự thật đằng sau tôi đã kích động đến độ mấy buổi tối không dám ngủ sâu, sợ tất cả chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh mộng thì tất cả đều tan biến.”
Lời này rõ ràng đã đâm sâu vào trong trái tim của Thẩm Minh Xuyên, cuối cùng nét thương yêu cũng hiện ra, hắn lộ ra ý cười dịu dàng: “Tâm tư của cậu cũng thú vị thật.”
+++
Đến tối Ôn Nhiên nói lại chuyện kia với Đàm Mai, Đàm Mai vừa nghe được liền vô cùng cao hứng, dù sao thì Ôn Nhiên cũng rất ngoan, sẽ không phải hơi một tí là lại gây ra chuyện. Studio của họ lớn mạnh nhiều người như vậy cũng chỉ để phục vụ cho một mình Ôn Nhiên, thật sự là cũng có chút nhàm chán, đặc biệt là sau khi Ôn Nhiên đã thành danh, bọn họ lại càng chẳng có việc gì để làm.
Cho nên Ôn Nhiên nói muốn kí hợp đồng với người mới, Đàm Mai thấy rất vui.
“Cậu đưa nick Weibo của cậu ta cho chị, lát nữa chị nói chuyện với cậu ta,“ Đàm Mai nói, “Cậu chàng này có tác phẩm nào không?”
“À, chắc là có, để em hỏi cậu nhóc một chút.”
Đàm Mai vội nói: “Không sao, để chị tự hỏi.”
Ôn Nhiên đáp: “Cứ để em nhắn Wechat hỏi cho, em cũng muốn xem bộ phim cậu nhóc đóng.”
Cúp điện thoại của Đàm Mai, Ôn Nhiên trực tiếp nhắn Wechat cho Viên Tuấn: Cậu có tác phẩm nào không?
Viên Tuấn gần như là ngay một giây sau đã nhắn trả lời: Em có, thầy Ôn, nhưng mà bộ em diễn từ khi còn đang học đại học, là một bộ phim cho dự án tốt nghiệp có chi phí thấp, lấy đề tài đồng tính, có được không ạ?
Hử? Ngay lập tức Ôn Nhiên liền thấy hứng thú: Gửi cho tôi.
Ở trong phòng VIP nên tốc độ đường truyền mạng rất nhanh, bộ phim mau chóng được tải về. Ôn Nhiên mở phần mềm xem video trên điện thoại ra xem. Mở đầu bộ phim là chiếu một hình logo, thậm chí ngay cả tiêu đề cũng chưa được chiếu tới thì lại có những tiếng rên rỉ dồn dập phát ra từ trong điện thoại.
Ôn Nhiên hoàn toàn không dự đoán được loại chuyện như thế này, loa ngoài của điện thoại cũng không biết đã được bất hết cỡ từ lúc nào, tiếng rên rỉ dồn dập ấy vang vọng cả căn phòng, dường như không khí đều đã đông đặc lại.
Sao bọn trẻ bây giờ không chịu làm mọi thứ theo cách bình thường chứ!
Thẩm Minh Xuyên ở cách đó không xa nhìn sang, cười nói: “Hăng hái ghê nhỉ.”
Ôn Nhiên luồng cuống tắt clip đi: “Là quảng cáo rác, quảng rác ấy mà, tôi không cẩn thận ấn vào.”
Mẹ nó, chẳng lẽ đây là GV.
“Quảng cáo rác à?” Thẩm Minh Xuyên ý vị không rõ mà nói, “Bây giờ quảng cáo rác cũng rất có trình độ đó chứ.”
Tai của Ôn Nhiên nóng cả lên, cậu đáp qua quít: “Có lẽ là mỗi một ngành nghề thì lại có một chuyên môn riêng.”
May mà Thẩm Minh Xuyên cũng không tiếp tục truy đuổi việc này đến cùng, chờ đến lúc hắn lại cúi đầu xuống làm việc của mình thì Ôn Nhiên mới mở clip lên xem tiếp, cũng vẫn còn minh mẫn để tắt nhỏ tiếng điện thoại đi. Đoạn phim mở đầu cũng không có cảnh giường chiếu rõ ràng, ngoại trừ âm thanh có chút chọc người thì hình ảnh hoàn toàn không phải là loại cấm trẻ em.
Thế nhưng mà dự án tốt nghiệp mà dám thế này, Ôn Nhiên quả thật cảm thấy bội phục dũng khí của người làm đạo diễn.
Bộ phim nói về một chàng trai trẻ phiêu dạt ở Bắc Kinh, ở bất cứ đâu cũng phát sinh đủ các loại tình cảm với một người nào đó, đại khái tư tưởng trung tâm hẳn là tình yêu lớn hơn vật chất, tình tiết của bộ phim tương đối yếu.
Thế nhưng không thể không nói tới diễn xuất của Viên Tuấn, người này đời thường thì thẹn thùng đủ kiểu, nhưng dưới ống kính máy quay lại như thay da đổi thịt, khí chất và tinh thần cũng không giống nhau, từng tình tiết nhỏ đều rất thích hợp, hiệu quả của lời thoại còn trúc trắc, nhưng đủ bỏ xa mấy tiểu thịt tươi bây giờ cả một con phố.
Tóm lại, Ôn Nhiên rất hài lòng với mắt nhìn người của mình.
Cậu gửi bộ phim ấy cho Đàm Mai để tự chị đánh giá.
Vẫn giống đêm hôm trước, sau khi Ôn Nhiên ngủ say thì Thẩm Minh Xuyên mới lên giường, và cũng như cũ vì có em bé nên chẳng có chuyện gì phát sinh cả.
Ngày tiếp theo phải đi khám thai, họ đã hẹn xong với một bệnh viện tư tại địa phương để tới khám. Kẻ có tiền thì đều giống nhau thích mê những nơi tư nhân, không chỉ là để khoe khoang mà còn là chú trọng sự thuận tiện.
Mặc dù chi phí của bệnh viện tư nhân có hơi cao, nhưng nó lại xác định vị trí của những kẻ giàu có. Không phải xếp hàng, dịch vụ lại hạng nhất, điều kiện khám chữa bệnh cũng tân tiến, bảo mật cao, thích hợp với những người đại chúng như Ôn Nhiên.
Thẩm Minh Xuyên cũng cùng đi như những lần trước, ngoại trừ những kiểm tra thông thường cùng với xét nghiệm và nghe tim thai, lần này còn làm siêu âm màu.
Nhận được kết quả siêu âm (*) từ y tá, hai người đàn ông bắt đầu được làm cha liền có chút kích động. Đây là lần đầu tiên họ được nhìn thấy hình dáng của bé cưng.
(*) Theo bản gốc tác giả để là kết quả BC mình tra được thì nó chính là tờ giấy kết quả siêu âm nên mình sẽ để luôn thế này vì mình cũng không biết BC là viết tắt của cái gì.
Kết quả siêu âm còn kèm theo cả hai tấm ảnh siêu âm màu, hình dáng của thái nhi cũng đã rất rõ ràng, là một nhóc nho nhỏ đang yên lặng nằm cuộn mình trong tử cung, đáng yêu đến không thể tưởng tượng được.
“Ơ? Sao lại là hình người được vậy?” Ôn Nhiên thấy vậy thì giật mình hô lên.
Một chị gái y tá nghe thấy vậy liền che miệng cười nói: “Bé con cũng là người mà, đương nhiên phải là hình người rồi.”
“Không phải, tôi nhớ là hồi nhỏ mình đã học một bài, cụ thể là gì thì tôi quên mất rồi, nhưng tóm lại cái bài ấy nó nói là con người phải mang thai chín tháng, là để cho bé con trong bụng thay đổi hình dạng chín lần, mô phỏng theo lịch sử tiến hóa của nhân loại. Hình như là bắt đầu từ hình dạng trùng đế giày thuộc lớp trùng cỏ, sau đó là nòng nọc rồi đến ếch tiếp đến là vượn, mỗi tháng biến đổi một lần!”
Hết chương 22.
Ai đó hãy cho tôi biết chúng ta sống cùng một thế giới với Nhiên Nhiên đi!!! ∑(゚ロ゚〃)