Không biết có phải ba mẹ Thẩm cũng xem chương trình hay không mà lại đột nhiên gọi điện tới nói là ông bà nhớ cháu, muốn họ bớt chút thời gian đưa Phiền Phiền về chơi.
Phiền Phiền vừa thấy bà nội, liền rất nể mặt mà đòi được ôm, làm mẹ Thẩm vui chết đi được, bà bế Phiền Phiền rồi nói: “Thằng bé đúng là càng ngày càng hiểu chuyện, lần trước gặp thì cũng chỉ toàn kêu được pa pa, giờ biết nói nhiều hơn rồi.”
“Vâng, giờ đột nhiên giống như được mở chốt ấy ạ.” Ôn Nhiên nói
“Trước đây Minh Xuyên biết đi trước rồi còn lâu mới biết nói, ngay cả ba với mẹ cũng không biết gọi,” Mẹ Thẩm tìm được cơ hội, lại bắt đầu sỉ nhục Thẩm Minh Xuyên, “Có thể thấy được rằng Phiền Phiền thông minh hơn nhiều.”
Đối với việc mẹ Thẩm thích sỉ nhục Thẩm Minh Xuyên thì Ôn Nhiên đã quá quen rồi chẳng còn ngạc nhiên nữa đồng thời cậu cũng rất thích nghe ngóng. Cậu vô cùng hoài nghi rằng cái tính thích hố Phiền Phiền của Thẩm Minh Xuyên có phải đến từ gen di truyền thần bí của mẹ Thẩm không nữa.
“Einstein đến năm 3 tuổi cũng mới biết nói đó mẹ.” Thẩm Minh Xuyên lại bắt đầu nói khoác không biết ngượng.
Mẹ Thẩm liếc xéo hắn một cái: “Vậy tại sao lại chẳng thấy con đưa ra được cái học thuyết nào vậy?”
“Thế chứng minh rằng lúc con nói được là vẫn còn sớm.”
Mẹ Thẩm bị cái sự không biết xấu hổ của hắn làm cho mụ cả đầu, bà cúi đầu nói với Phiền Phiền: “Sau này con không được thiếu liêm sỉ như ba con đâu đấy nhé.”
Phiền Phiền: “Ngu – ngốc.”
“….” Mẹ Thẩm sửng sôt mất một giây, vừa ngạc nhiên vừa bất đắc dĩ, “Còn bé thế này mà đã nói được từ phức tạp như vậy, có phải là do ba Thẩm xấu xa của con dạy không vậy.”
Thẩm Minh Xuyên bày tỏ mình rất oan uổng.
Ôn Nhiên có hơi xấu hổ, không nghĩ rằng con trai mình lại có trí nhớ tốt như thế, bình thường dạy thằng bé nói một từ cả nửa ngày mà được một lát Phiền Phiền đã quên mất, chỉ có duy nhất một từ này không biết vì sao thằng bé lại nhớ kĩ vậy.
Chắc cũng là bởi vì cả hai người bọn họ vẫn cứ luôn nói Phiền Phiền là nhóc ngu ngốc này nhóc ngu ngốc kia.
Cả nhà hàn huyên một hồi, ba Thẩm liền bảo Thẩm Minh Xuyên vào thư phòng nói chuyện một chút. Bạn nhỏ Phiền Phiền thông minh cũng không kiềm chế được ngọ nguậy, lôi kéo quần áo của bà nội, mắt trông mong nhìn bà: “Khuỷu tay, khuỷu tay.”
Mẹ Thẩm nghe bọn họ nói Phiền Phiền cực kì thích đi lại, liền bảo: “Được được, chúng ta ra ngoài sân đi dạo nhé?”
Bà hỏi Ôn Nhiên.
Cậu đương nhiên không có ý kiến gì.
Trong thư phòng.
Hai ba con họ ngồi xuống, ba Thẩm liền nói: “Cuối tuần là sinh nhật lần thứ 85 của ông nội con, chú hai con muốn làm tiệc mừng tiếp đãi gia đình bạn bè, chúc thọ ông nội.”
Ông nội của Thẩm Minh Xuyên – ông Thẩm từ lúc có tuổi thì sức khỏe liền không tốt, vẫn thường xuyên ở trong viện điều dưỡng vùng ngoại ô, bình thường cơ bản là không về nhà, cũng thích người nhà tới thăm, Tết mới thỉnh thoảng về bên nhà chú của Thẩm Minh Xuyên.
“Chúc thì chúc thôi ạ,” Thẩm Minh Xuyên xem thường nói, “Buổi lễ ấy ba cứ chuẩn bị một phần quà thay con là được ạ.”
“Chỉ biếu quà không thôi sợ là không đủ, lần này ông nội đã tự mình nói muốn con đưa Tiểu Nhiên và Phiền Phiền tới, nghe nói là đã chuẩn bị quà để tặng cho chắt nội.”
Thẩm Minh Xuyên cười xùy một tiếng: “Nói như người ta hứng thú lắm vậy, không phải ông ấy khinh thường nghề nghiệp của Tiểu Nhiên sao ạ, sao bây giờ lại thông suốt thế chứ? Hơn nữa, con là kiểu người dễ nói chuyện cứ gọi là con tới chắc?”
Ông Thẩm sống đến 85 tuổi, không những chẳng được cháu trai Thẩm Minh Xuyên kính trọng, ngược lại còn là rất chán ghét.
Thật sự không thể trách là Thẩm Minh Xuyên bất hiếu được. Ông Thẩm sống cả đời, làm ra không ít những chuyện vô liêm sỉ, không chỉ có Thẩm Minh Xuyên, quả thật thì cũng chẳng hài lòng với cả ba mẹ Thẩm, chỉ một lòng nghiêng về đứa con thứ của mình.
Đây cũng là vì sao ba mẹ Thẩm kiên quyết không sinh thêm đứa thứ hai, việc đó để lại sự sâu sắc đến độ hại họ chỉ sợ bản thân không công bằng sẽ làm con trai cảm thấy tủi thân.
Càng buồn cười hơn là ông nội Thẩm lại có dục vọng khống chết rất mạnh, tuổi đã cao, lại vẫn cứ mơ tưởng mình nắm được cuộc sống của các con các cháu trong tay, muốn để Thẩm Minh Xuyên và cô em họ nhà vợ của chú hai kết thân, muốn mượn lực của hắn để giúp đỡ cho người chú hai bất tài.
Ông nội Thẩm đánh đường vòng cứu quốc đánh đến là vang, Thẩm Minh Xuyên lại chẳng phải kiểu người để mặc cho người khác hiếp đáp, quan hệ của hai người ầm ĩ một trận.
Sau đó Thẩm Minh Xuyên và Ôn Nhiên kết hôn, ông nội Thẩm là người phản đối mạnh mẽ nhất, theo quan niệm bảo thủ của ông nội Thẩm nghĩ rằng cái loại diễn viên cũng chỉ là con hát chẳng bao giờ được lên đài biểu diễn, vì thế suýt chút nữa là đã đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm Minh Xuyên.
Không biết giờ vì sao ông ấy lại muốn gặp Ôn Nhiên.
Ba Thẩm nói: “Con cũng đừng cứng đầu nữa, ông ấy cũng đã già lắm rồi, nếu ông ấy đã muốn gặp thì để ông ấy gặp đi.”
Thẩm Minh Xuyên trào phúng: “Có phải bởi vì không thể ra tay được với con, cho nên chuẩn bị để con trai con kết thân với con cháu gì gì đó của nhà chú hai hay không?”
Ba Thẩm bị hắn nói làm buồn cười: “Ông ấy già thế rồi, còn có thể tạo thành sóng gió gì được.”
“Ai mà biết được chứ ba, hơn nữa ngày đầy tháng của Phiền Phiền ông ấy cũng chẳng tới, con không cho rằng nguyên nhân là vì Phiền Phiền do Tiểu Nhiên sinh ra,” Thẩm Minh Xuyên nói, “Chuyện này con phải bàn bạc với Tiểu Nhiên một chút, muốn bọn con xuất hiện thì cũng được thôi, nhưng muốn Tiểu Nhiên chúc thọ và mở miệng gọi một tiếng thì đừng có mơ.”
……….
Ở trong sân, mẹ Thẩm bị Phiền Phiền giằng co một hồi thì cả tay lẫn thắt lưng đều đau, Ôn Nhiên liền bế Phiền Phiền lên: “Thằng bé nghịch quá mẹ ạ.”
Mẹ Thẩm xua tay, nói: “Là vì mẹ già rồi, trước đây cái lúc Minh Xuyên cũng hành hạ người khác như thế, mẹ bị nó lăn qua lăn lại cả nửa ngày cũng chẳng thấy mệt như vậy.”
Ôn Nhiên nhìn mẹ Thẩm đã ngoài 50 tuổi nhưng vẫn chăm sóc rất tốt, thoạt nhìn không hề lộ ra tuổi tác, cậu nói: “Con không thấy mẹ có tuổi chút nào, là vì mẹ trông thằng bé không quen đó ạ, đợt trước con cũng chỉ được một lúc là mệt lắm, dần về sau cũng quen.”
“Chắc là vậy, à đúng rồi,” Mẹ Thẩm nói, “Bộ phim tiếp theo của con bao giờ thì bắt đầu quay?”
“Dạ, qua đợt này là con sẽ vào đoàn, đến lúc ấy con lại phiền ba mẹ trông thằng bé giúp con ạ.”
Sau khi Ôn Nhiên vào đoàn, Thẩm Minh Xuyên cũng bận bịu công việc thì bọn họ sẽ đưa Phiền Phiền qua nhờ mẹ Thẩm giúp chăm sóc cho cháu.
“Con khách sao cái gì,” Mẹ Thẩm cười đáp, “Hơn nữa hiện tại mẹ cũng rảnh rỗi, có Phiền Phiền ở bên cạnh, mẹ cầu còn không được ấy, chính là …”
“Dạ? Sao hả mẹ?” Mẹ Thẩm là người nói năng rất lưu loát, rất ít khi ấp úng thế này.
“Con đó, lúc quay phim phải chú ý nhiều một chút, mới gần ba tháng.”
Ôn Nhiên: “???”
Cái quỷ gì cơ.
“Cái gì gần ba tháng cơ ạ?”
Mẹ Thẩm nhìn thoáng qua bụng cậu: “Bé con thứ hai đó.”
Ôn Nhiên nghe vậy thì kinh sợ, chuyện này là sao vậy trời: “Con không có bầu đâu mẹ, ai nói thế với mẹ ạ.”
“Ầy,” Mẹ Thẩm liền buồn bực, “Lần trước lúc con quay chương trình không phải cứ bị cái đó suốt à, nôn đó.”
Nôn? Ôn Nhiên nghĩ mất một lúc mới nhớ được mẹ Thẩm đang nói đến chuyện nào, đó là bởi vì thời tiết quá nóng bức, cậu phải ở bên ngoài phơi nắng hơi lâu nên không cẩn thận bị say nắng, sau đó buồn nôn rồi bị cánh truyền thông chụp được, tung ra tin cậu có đứa thứ hai, nhưng mà phòng làm việc của cậu đã giải thích rồi.
Ôn Nhiên lúng túng giải thích lại với mẹ Thẩm.
Bà sau khi nghe xong cũng dở khóc dở cười: “Mẹ còn đang bảo vì sao mà các con chả có chút động tĩnh nào, mẹ đang muốn hỏi, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội để hỏi.”
Bà chẳng hề quan tâm tới mấy cái tin tức giải trí, nào có biết đâu được là phòng làm việc của cậu đã đưa ra lời giải thích rồi.
Buổi tối, Ôn Nhiên nói lại chuyện hiểu nhầm này với Thẩm Minh Xuyên, hắn nghe xong liền nói: “Một tiểu yêu tinh đáng ghét đã đủ phiền rồi, giờ mà thêm đứa nữa chắc anh sẽ bị làm phiền đến chết mất.”
Ôn Nhiên đồng tình sâu sắc: “Chuyện đứa thứ hai, cứ chờ Phiền Phiền lớn hơn tí nữa rồi lại tính tiếp.”
Thẩm Minh Xuyên ngạc nhiên: “Chẳng phải là em không tính đến chuyện có đứa nữa à?”
“… Em cảm thấy chỉ có một mình thì Phiền Phiền hơi cô đơn, để có thêm đứa em trai nữa chơi cùng con, được không anh?”
“Ừm được.” Thẩm Minh Xuyên nhịn cười, “Em muốn sinh thêm đứa thứ ba thì anh cũng đều thích cả.”
Ôn Nhiên: “….”
Sao cậu lại muốn đánh người như vậy nhỉ.
Sự thật là cậu cũng thực hiện hành động ấy, cả hai người họ náo loạn một hồi, Thẩm Minh Xuyên nói: “Sang đợt tới sẽ là sinh nhật lần thứ 85 của ông nội anh, ông ấy muốn gặp em, em tự quyết định xem có muốn đi hay không, đừng lo lắng đến ý nguyện của anh.”
“Chẳng phải ông nội không thích em à?”
“Chắc là bởi vì có Phiền Phiền.”
Đối với người ông này, ngược lại Ôn Nhiên không có chút ý kiến nào, chủ yếu là không muốn súng thật đạn thật chống lại ông ấy. Cậu nghĩ có lẽ ông ấy cũng đã 85 tuổi rồi, bởi vậy có muốn gặp chắt trai cũng là lẽ thường, vì vậy cậu gật đầu: “Thì cứ đi thôi anh, nhưng mà em không biết phải chuẩn bị quà gì cả?”
“Không cần quà, chúng ta tới đó cọ một bữa cơm, để ông ấy tặng cho Phiền Phiền một món quà rồi đi thôi, một phân tiền cũng không tặng cho ông ấy.”
“…” Như vậy thật sự được sao.
Ôn Nhiên cho rằng Thẩm Minh Xuyên chỉ nói đùa thôi, không ngờ tới ngày tổ chức tiệc mừng thọ, Thẩm Minh Xuyên thật sự dẫn cậu đi với hai tay trống trơn.
“Chúng ta đây có phải là đang trắng trợn tới lừa ăn lừa uống lừa tiền không anh?”
Trước khi đi tới cổng chính của nhà chú hai, Ôn Nhiên vẫn cứ do dự, chủ yếu là vì cậu chưa từng tới tiệc mừng thọ nào mà lại hai tay trống trơn như vậy, có chút xấu hổ.
Thẩm Minh Xuyên lại không cho là đúng: “Chúng ta tới chính là đã cho bọn họ thể diện rồi.”
Năm đó ông nội Thẩm đã đem phần lớn số cổ phần công ty của Thẩm gia cho kẻ phá của – chú hai của hắn, chỉ giữ lại một chút cho ba Thẩm, thế nhưng khi ấy vừa đúng lúc Internet đang phát triển, ba Thẩm đã tự mở cho mình một con đường, tiến vào ngành công nghiệp Internet.
Sau này Thẩm Minh Xuyên cũng không chịu để thua kém, hai ba con liên thủ, những năm gần đây phát triển rất nhanh chóng (*), sản nghiệp và tài chính đều bỏ xa số sản nghiệp vốn có của Thẩm gia.
(*) Gốc là ‘风生水起 – Phong sinh thủy khởi’: Gió nổi nước lên, ý chỉ một việc phát triển rất nhanh chóng, rất thuận lợi.
Mà cái người chú hai kia thì bùn nhão không trát nổi tường, phong lưu thành tính, hoàn toàn chẳng hề giống như được sinh ra từ cùng một mẹ với ba Thẩm tháo vát giỏi giang, sản nghiệp vốn có của Thẩm gia ở trên tay lão coi như dần dần lụn bại.
Vì vậy bây giờ ai là chủ nhân thật sự của Thẩm gia thì chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay, nếu như bỏ qua hết thảy những thân tình, thì việc gia đình Thẩm Minh Xuyên tới, đúng là đã cho bọn họ thể diện rồi.
Chuyện Thẩm Minh Xuyên và ông nội Thẩm bất hòa, Ôn Nhiên cũng có nghe nói, nếu như Thẩm Minh Xuyên không cảm thấy có vấn đề gì, vậy thì cậu cứ thuận theo chồng mình là được.
Bởi vì đây không phải chỉnh thọ (*), cho nên buổi lễ mừng thọ này cơ bản chỉ mời những người tương đối thân thiết, không có bối cảnh quá lớn, mặc dù chú hai đã lụn bại, lạc đà gầy thì vẫn to hơn ngựa, những người nhận được thiệp mời thì đều rất nể tình tới.
(*) Không phải lễ mừng thọ tròn tuổi – Thường người ta sẽ làm lễ vào các tuổi tròn chẵn như 70, 80 …
Thẩm Minh Xuyên và Ôn Nhiên dẫn theo Phiền Phiền, mọi ánh mắt đều tập trung trên người bọn họ.
Bởi show thực tế ‘Kết hôn cùng tình yêu’ thực sự quá hot, độ hot của cả hai tăng chóng mặt, không chỉ có người trong giới giải trí như Ôn Nhiên, ngay cả Thẩm Minh Xuyên cũng có các tạp chí lớn và các đại ngôn muốn tìm tới hắn.
Thậm chí là có cả những người tìm tới Phiền Phiền, điên cuồng mất trí, không nói nên lời.
Thế nhưng lịch trình của Thẩm tổng từ trước tới nay không dễ dàng bị lộ ra ngoài, an ninh của tòa nhà tập đoàn Viễn Tông rất nghiêm ngặt, bọn họ không tìm được cách nào cả, lại càng không phải nói tới Phiền Phiền, ngay cả thằng bé đang ở đâu bọn họ cũng chẳng biết.
Hôm nay một nhà ba người xuất hiện ở đây, nhất thời khiến cho rất nhiều thân thích không quá thân thiết với bọn họ thậm chí là chẳng hề qua lại đều xôn xao, thậm chí là ngừng tán dóc, tất cả đều để ý tới gia đình họ.
“Bọn họ thật là đẹp quá mà.” Có một vài cô gái trẻ nhỏ giọng bàn tán.
“Đậu má! Tôi lại có cơ hội được nhìn thấy gia đình ba người bọn họ lúc còn sống nè.”
“Thật là muốn tới bế Phiền Phiền quá, tiểu bảo bối đáng yêu.”
“Ui ui, tại sao những người đẹp trai lại ở cùng một chỗ với nhau chứ, để lại một người cho chúng ta thì thật tốt.”
“Đừng có nghĩ quá nhiều, người ta không ở chung một chỗ với nhau thì cũng chả tới phiên chúng ta đâu.”
“Con người thì phải có mơ mộng chứ, a a a a a, tôi thật hâm mộ Ôn Nhiên quá à, đúng là lọ lem đổi đời điển hình mà.”
“Hừ, hâm mộ cậu ta? Chỉ là một minh tinh nho nhỏ thôi, thật sự cho rằng gả cho nhà quyền thế là được thành thiếu gia đấy.”
Giữa lúc các cô gái đang ríu rít bàn tán, một người đàn ông đột nhiên xen vào câu chuyện, đây chính là thân thích ở bên nhà vợ của ông chú hai, nếu như hiểu biết rộng rãi một chút có lẽ sẽ biết được người này chính là anh trai của cô gái mà trước đây ông nội Thẩm muốn ép Thẩm Minh Xuyên phải lấy.
Lời này vừa được nói ra, mọi người sẽ chẳng ngu gì mà rước họa vào thân, cũng chẳng phản ứng lại tên đó, dần tản đi.
Thẩm Minh Xuyên không biết chuyện náo nhiệt bên đó, hắn dẫn Ôn Nhiên đi thẳng tới thọ đường. Ông nội Thẩm đầu đã bạc trắng mặc một bộ lễ phục mừng thọ (1), ngồi ở trên ghế cao nhận những bái lễ của mọi người.
Thọ đường được bài trí toát lên không khí vui vẻ, ở chính giữa được dán một chứ ‘Thọ’ rất lớn, ở phía dưới được trang trí bằng bốn quả bóng to và vô số các quả bóng nhỏ cùng với những hộp có thắt nơ màu đỏ dùng để xếp quà của những người tới chúc mừng, giờ đã xếp được thành hai ngon núi nhỏ rồi.
Trong phòng lớn mở những bản nhạc vui mừng hân hoan để mừng thọ, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Một nhà ba người của Thẩm Minh Xuyên đến tay không, người tới nhận lễ của họ trong nháy mắt có hơi lúng túng.
Lại nhìn Thẩm Minh Xuyên thản nhiên nắm tay Ôn Nhiên đi tới trước mặt ông nội Thẩm, không chúc thọ cũng không chào hỏi lấy một tiếng, này thì chúc thọ cái nỗi gì, rõ ràng là tới để phá hỏng buổi vui.
Ôn Nhiên liếc mắt nhìn người đang ngồi trên ghế cao, đã 85 tuổi nhưng được chăm sóc tốt nên bề ngoài trông không quá già nua, tinh thần khỏe mạnh, tóc còn được dùng keo xịt tạo kiểu, cẩn thận tỉ mỉ, thoạt nhìn lộ ra vẻ nghiêm túc.
Vùng giữa lông mày của ông ấy và Thẩm Minh Xuyên có vài phần giống nhau, Ôn Nhiên nghĩ đến khi Thẩm Minh Xuyên già đi có lẽ cũng sẽ có vẻ ngoài như thế này.
Thẩm Minh Xuyên đã dặn dò Ôn Nhiên rằng không cần chào hỏi cũng không cần chúc gì, vì vậy cậu im lặng, xem bọn họ làm trước.
Hai người họ đối mặt với nhau, tất cả những người khác đều như ngừng thở không ai dám nói tiếng nào, trong lúc nhất thời toàn bộ thọ đường ngoại trừ tiếng nhạc mừng chúc thọ thì chẳng còn nghe thấy âm thanh nào khác.
Qua mấy giây _____ mà mọi người cảm thấy nó lâu như cả một thế kỷ vậy, cuối cùng ông nội Thẩm cũng mở lời trước: “Minh Xuyên và Tiểu Nhiên tới rồi đó à.”
Thẩm Minh Xuyên cười khẩy: “Ông đã mở miệng mời bọn cháu tới, bọn cháu có thể không tới sao?”
“Cái thằng này, nói kiểu gì thế hả?”
“Cháu nói kiểu gì, không phải là ông đã biết từ lâu rồi à?”
Ôn Nhiên: “……”
Đỉnhhhhhh
Cậu cho rằng hai người họ chỉ có sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, hóa ra lại huyên náo tới căng thẳng như vậy, ngay cả quan hệ ngoài mặt cũng không duy trì.
Bầu không khí cứng lại rồi.
Lúc này chú Thẩm vừa vặn từ bên ngoài đi vào, vội vàng tới hòa giải: “Ấy, chú còn mới nói sao lúc nãy ở bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, hóa ra là Minh Xuyên và Tiểu Nhiên tới.”
Thẩm Minh Xuyên: “Phí lên ra sân của Tiểu Nhiên nhà cháu là hơn trăm vạn, ngày hôm nay tới đây miễn phí, làm sao có chuyện động tĩnh lại không lớn được.”
Mọi người: “….”
Thẩm Minh Xuyên biết nỗi đau của ông nội mình ở đâu nên cứ thế mà hắn chọc vào thôi.
Vẻ mặt của lão đã có chút không kiềm chế nổi.
“A a.” Đúng lúc này, một giọng non nớt vang lên phá vỡ cục diện bế tắc.
Là bạn nhỏ Phiền Phiền đang ngồi trong xe nôi bị mấy chồng quà xếp ở phía thu hút, bé con vừa ê a vừa vươn tay ra, ý là muốn được chơi.
Ôn Nhiên ngồi xổm cuống bế nhóc lên, nhỏ giọng nói: “Con ngoan, cái đó không chơi được.”
“Nhiêu, Nhiêu.” Phiền Phiền vươn đôi tay nhỏ của mình ra ôm lấy cổ ba, bắt đầu làm nũng.
Ôn Nhiên có hơi xấu hổ, mấy món đồ chơi của Phiền Phiền đều đã để quên trên xe, không mang theo, giờ cũng chẳng có cái gì để dỗ thằng bé, không thể làm gì khác hơn là hôn thằng bé, hòng rời đi lực chú ý.
Nhưng Phiền Phiền vẫn cứ cố chấp nhìn về hướng mấy gói quà như cũ, nhóc nào có nghe hiểu được cái gì là chơi được với không chơi được, mắt vẫn cứ dính chặt lên mấy thứ ấy, muốn cái gì thì đều viết hết lên trên mặt.
“Thằng bé thích cái gì thì lấy qua cho nó chơi, nào có cái vật gì quý giá, chắt nội của ta quan trọng hơn.” Ông nội Thẩm nói.
Người nhận lẽ lại vội vàng cầm hai món đồ nho nhỏ qua cho Phiền Phiền, đến lúc ấy nhóc con mới lại vui vẻ.
Thẩm Minh Xuyên rất muốn trừng mắt liếc cái thằng con ngốc ham chơi nhà mình, nó chả thèm giữ lại chút uy phong nào cho ba nhà nó cả.
Hết chương 66.
(1) Lễ phục mừng thọ