Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Chương 60: Chương 60: Phiền Phiền




Editor: Min

Ôn Nhiên chôn đầu trong lòng Thẩm Minh Xuyên, hấp thu nhiệt độ cơ thể của hắn. Mùi hương nhàn nhạt quen thuộc ở trên người Thẩm Minh Xuyên quanh quẩn trong hơi thở, mang đến sự an tâm mà người khác không hiểu được.

Đúng lúc này, Thẩm Minh Xuyên đột nhiên bế ngang Ôn Nhiên lên, khiến cậu vô cùng hoảng sợ: “Anh làm cái gì thế?”

“Đi bệnh viện, em đang sốt lên rồi.”

Một người đàn ông con trai như Ôn Nhiên bị ôm như thế thì ngại muốn chết được, cậu liều mạng giãy đòi xuống: “Không cần phiền phức thế, em ăn xong uống thuốc, ngủ một giấc ra mồ hôi là được mà.”

“Đừng có nhúc nhích,” Giọng của Thẩm Minh Xuyên không hề dề thương lượng, thậm chí còn mang theo một vài phần lạnh lùng, “Đừng có ép anh làm mấy chuyện quá giới hạn.”

Ôn Nhiên: “…”

“Em, em còn chưa thay quần áo.” Ôn Nhiên yếu ớt nói, gánh nặng thần tượng nặng cả tấn của cậu đang kháng cự việc bị ôm ra ngoài.

Trên người Ôn Nhiên bây giờ vẫn là bộ tây trang của đoàn phim, còn chưa cả tẩy trang, cậu tưởng rằng Thẩm Minh Xuyên sẽ võng khai nhất diện (*), không ngờ hắn vẫn cứ lạnh lùng ôm cậu đi ra ngoài, ngay cả nói cũng lười nói với cậu.

(*) Võng khai nhất diện ‘网开一面’: Ý chỉ thái độ khoan hồng độ lượng (Câu này xuất phát từ điển cố về vua Thương Thang của nhà Thương)

Khuất phục trước ‘dâm uy’ của ông xã, Ôn Nhiên không thể làm gì khác hơn là bị ôm thẳng từ trong phim trường của [Kiến trúc sư] ra ngoài, có không ít nhân viên công tác đều thấy được một màn này, sôi nổi liếc mắt nhìn theo.

Ôn Nhiên không thể làm gì khác hơn là ra vẻ tôi ốm yếu sắp chết đến nơi rồi, lại khiến tất cả mọi người đều lo lắng cho sức khỏe của mình, ngay cả Phùng Chính Lâm cũng bị kinh động, phải gọi điện tới ngay cho Thẩm Minh Xuyên, hắn chỉ ngắn gọn nói rằng cậu không có gì đáng ngại, chỉ là bị sốt lên mà thôi.

Đến bệnh viện, bác sĩ đo nhiệt độ cho Ôn Nhiên, vậy mà sốt tới tận 39.5 độ, Thẩm Minh Xuyên vừa nghe thế thì liền thấy mình lại nổi lên một bụng tức rồi, lại không thể nổi cáu với người bệnh, chỉ có thể lạnh lùng nhìn y tá truyền nước cho cậu.

Vốn dĩ cô y tá thấy được ngôi sao nổi tiếng thì kích động đến nỗi tay run run, kết quả bị Thẩm Minh Xuyên cả ngày phát tán ra khí lạnh cùng ánh mắt lạnh lùng lại càng sợ đến run người, ngay cả kim truyền cũng suýt chút nữa là đâm sai.

Thật rất vất vả mới xong, điều chỉnh tốt tốc độ truyền của dịch, chị gái y tá liền đẩy chiếc xe đẩy y tế nhanh chóng rời khỏi.

“Chờ một chút.”

Thẩm Minh Xuyên bất thình lình gọi cô lại, khiến chị gái y tá sợ run cầm cập, nhưng vẫn tận lực duy trì nụ cười hỏi: “Tiên sinh cần giúp gì nữa sao?”

“Cảm phiền cô cho tôi một chiếc khẩu trang y tế.”

“À à, vâng.” Chị gái y tá thở phào nhẹ nhõm, hù chết tía tôi ròy!

Chỉ một lát sau, chị gái y tá mang tới một chiếc khẩu trang y tế màu xanh nhạt qua, Thẩm Minh Xuyên nhận lấy rồi đeo cho Ôn Nhiên, hắn cũng đi lấy nước để rửa tay cho cậu, chỉnh điều hòa về chế độ gió.

Thẩm Minh Xuyên biết hiện tại thân thể của Ôn Nhiên hết sức không khỏe, nhưng đã lâu rồi cậu không được gặp Phiền Phiền mà nhóc con lại đang gần ngay trước mặt, khẳng định là cậu rất muốn bế con.

Lần này Thẩm Minh Xuyên tới chỉ dẫn theo một mình Diệp Vĩ, bởi vì có con nhỏ nên hành lý rất nhiều, hắn nói Diệp Vĩ mang đồ về khách sạn cất trước, mình thì bế Phiền Phiền đi tới phim trường, trùng hợp lại gặp ngay cảnh Ôn Nhiên bị sốt, Thẩm Minh Xuyên vì sợ Phiền Phiền bị lây nên hắn để Tiểu Lâm bế Phiền Phiền ngồi một xe khác tới bệnh viện.

Phiền Phiền bị một chú xa lạ bế cả buổi nhưng cũng không khóc không quấy, thậm chí khi Tiểu Lâm chọc thằng bé, nhóc con ấy còn cười khanh khách không ngừng, chẳng sợ người lạ chút nào.

Bé con hơn 6 tháng cũng đã biết phân biệt người quen thân và muốn được bế, vừa mới nãy còn chơi với Tiểu Lâm rất vui vẻ, nhác thấy Thẩm Minh Xuyên, nhóc con đã lập tức khua khoắng tay chân đòi ba bế.

Thẩm Minh Xuyên đón lấy Phiền Phiền, rồi ôm con vào trong phòng bệnh.

Ôn Nhiên vừa thấy Phiền Phiền trắng trắng mập mập, nhất thời toàn bộ trái tim đều mềm ra như nước vậy, Thẩm Minh Xuyên để con ngồi vào lòng cậu: “Em cẩn thận không con với được kim truyền trên tay.”

Phiền Phiền lúc đầu thấy đối phương che nửa khuôn mặt chỉ lộ ra mắt với trán thì còn kháng cự, tay nhỏ vẫn cứ níu lấy quần áo của Thẩm Minh Xuyên, Ôn Nhiên phải nhẹ giọng dỗ bé: “Bảo bối, là ba nè.”

Bọn họ gần như ngày nào cũng gọi video, Phiền Phiền nhận ra giọng Ôn Nhiên, ngay lập tức không náo loạn nữa, tò mò mà nhìn Ôn Nhiên.

Ôn Nhiên ôm con vào lòng, vì đã xa ba nhỏ đến hai tháng trời nên Phiền Phiền không còn nhận ra mùi trên người ba nữa, chỉ biết bất động nhìn chằm chằm khuôn mặt bị khẩu trang che mất một nửa của đối phương, dường như đang xác nhận xem có phải ba nhỏ của mình thật hay không.

Ôn Nhiên nhịn không được mà hôn lên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của bé con qua một lớp khẩu trang.

Thẩm Minh Xuyên lấy bình sữa ra từ trong túi nhỏ mang theo người, rồi đổ sữa từ bình giữ nhiệt vào bình, để cạnh khóe miệng Phiền Phiền: “Nào, uống sữa thôi con.”

Phiền Phiền nằm trong vòng tay Ôn Nhiên, bản thân tự cầm lấy bình sữa uống ngon lành.

Ôn Nhiên cưng chiều xoa đầu con trai: “Đã tự biết cầm bình sữa rồi, Phiền Phiền giỏi quá.”

Phiền Phiền nghe tiếng Ôn Nhiên gọi tên mình, liền nhả núm vú cao su ra vui vẻ nhìn Ôn Nhiên, trong miệng phát ra những âm thanh vui sướng nha nha, giống như đáp lại cậu vậy, nước bọt cũng theo khóe miệng chảy ra.

Ôn Nhiên nhéo nhéo cái mũi nhỏ của con: “Sao con cứ thích chảy nước dãi ra thế nhỉ, cái quả dưa nhỏ ngốc nghếch này.”

Phiền Phiền cũng không biết là đang bị ba ghét bỏ, vẫn cười đến cực kì vui vẻ.

Ôn Nhiên lo sẽ lây bệnh cho con nên cũng không dám tiếp xúc nhiều với Phiền Phiền, chỉ ôm một hồi cho đỡ nghiện rồi để Thẩm Minh Xuyên đưa Phiền Phiền ra ngoài.

Bé con mới vừa mới quen mùi của ba nhỏ thì đã bị ‘cưỡng chế’ phải xa nhau, buồn tủi mà bị ôm đi ra. Phiền Phiền thấy bản thân càng ngày càng đi xa ba dần, cuối cùng liền không nhịn được khóc ‘oa’ lên một tiếng, Thẩm Minh Xuyên phải ôm bé con dỗ một lúc mới được.

Ôn Nhiên bị tiếng khóc của bé con làm đau lòng không thôi, tiểu bảo bối của cậu.

“Nghỉ một chút đi.” Dỗ Phiền Phiền xong, Thẩm Minh Xuyên liền quay vào phòng, giọng điệu nhàn nhạt nói, cơn giận của hắn còn chưa tan!

Mặc dù Thẩm tổng ngoài miệng thì không cao hứng, nhưng động tác lại rất dịu dàng rút bớt một chiếc gối phía dưới Ôn Nhiên ra rồi đỡ cậu nằm xuống, đắp chăn cẩn thận.

Ôn Nhiên đã lâu không thấy một Thẩm Minh Xuyên nghiêm mặt chẳng màng tới người khác thế này, giống hệt bộ dạng như hồi bọn họ vừa mới kết hôn vậy, vừa cảm thấy xa lạ lại có chút sợ hãi, lúc Thẩm Minh Xuyên đắp chăn cho cậu, Ôn Nhiên liền vươn tay ra nắm lấy ngón út của hắn.

Động tác của Thẩm Minh Xuyên ngừng lại, chợt nghe thấy giọng Ôn Nhiên yếu ớt suy sụp nói: “Anh đừng tức giận mà có được không, em tưởng là chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được, không nghĩ rằng lại bị sốt lên, em cũng đã rất lâu rồi chưa bị sốt thế này.” (*)

(*) Ý Ôn Nhiên ở đây là sốt do cảm khác với sốt do bị viêm dạ dày của đợt đầu truyện nhé. Sợ mọi người lại bảo đây sạn:v

Đây là lời nói thật, Ôn Nhiên hoàn toàn không còn nhớ được lần trước mình bị sốt giống vậy là từ khi nào, chắc là đã nhiều năm về trước. Tố chất thân thể của cậu vẫn luôn rất tốt, cảm mạo thì cùng lắm là ăn một chút sau đó uống thuốc ngủ một giấc là OK, cậu đâu nghĩ rằng lần này lại đột nhiên bị sốt lên chứ.

“Em sai rồi,” Ôn Nhiên thấy hắn không nói lời nào, rất ngoan ngoãn nhận sai, nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay Thẩm Minh Xuyên, “Sau này em không dám nữa.”

“Em đó.” Thẩm Minh Xuyên bất đắc dĩ cầm lấy tay cậu, nhét vào trong chăn, “Trước tiên cứ nghỉ ngơi đi đã.”

Ôn Nhiên giờ rất yếu, riêng việc bế Phiền Phiền đã tiêu hao hết toàn bộ tinh lực của cậu, giờ đầu vừa dính gối liền mơ mơ màng màng ngủ mất.

Thẩm Minh Xuyên đi ra khỏi phòng bệnh, Diệp Vĩ đã tới, Thẩm Minh Xuyên để anh ta và Tiểu Lâm đưa Phiền Phiền về trước, còn dạy cho bọn họ biết phải pha sữa thế nào, bảo bọn họ trông giúp một chút, Ôn Nhiên vẫn còn phải nằm ở đây mấy tiếng nữa, mà bệnh viện thì lại đông người qua lại, không thể cứ để Phiền Phiền ở đây được.

May là Phiền Phiền không sợ người lạ, bằng không thì hắn thực sự đau đầu chẳng biết phải chăm sóc bé lớn hay là chăm sóc bé con.

Đến khi Ôn Nhiên tỉnh lại thì đã là buổi trưa, Thẩm Minh Xuyên đang ngồi trên cái ghế cạnh giường xem điện thoại. Từ góc độ của Ôn Nhiên, có thể thấy được đối phương cụp mắt nhìn điện thoại, ngón tay thon dài lướt trên màn hình đánh chữ, bộ dạng nghiêm túc soái lại đẹp.

“Em dậy rồi à?” Thẩm Minh Xuyên ngước lên thấy Ôn Nhiên đang nhìn mình, hắn liền đi tới sờ trán cậu rồi lại sờ trán của bản thân, “Hạ sốt rồi, có thấy thoải mái hơn không?”

“Đầu em vẫn hơi choáng,” Ôn Nhiên ngọ nguậy ngồi dậy, đã truyền nước xong, tuy rằng thân thể vẫn còn thấy rất yếu, nhưng cũng thoải mái hơn nhiều, “Phiền Phiền đâu?”

“Anh để Diệp Vĩ và Tiểu Lâm đưa con về khách sạn trước rồi, bên này rất nhiều bệnh nhân.”

“Vậy em có cần phải truyền nước nữa không, nếu không thì có thể …” Ôn Nhiên thử dò hỏi, “xuất viện không?”

Bác sĩ đã nói rằng hạ sốt rồi thì không có gì đáng ngại nữa, về phần cảm lạnh thì chỉ cần về uống thuốc là được, Thẩm Minh Xuyên nhìn vẻ mặt dè dặt của cậu, liền cố ý nghiêm mặt đáp: “Cơ thể không sao? Chẳng phải là đầu em còn đau à?”

“Em, em không sao rồi.”

Ôn Nhiên có hơi chột dạ, không biết tại sao sau khi tỉnh dậy lại thấy kim (ông) chủ (xã) ba ba giở giọng, đem hết tất cả lỗi lầm của mình suy nghĩ lại một lượt, hình như chỉ có hai chữ cảm lạnh là nghiệp chướng nặng nề.

Cậu vội vàng tìm tòi chọn lọc từ ngữ để giải vây cho mình, “Cũng không thể để em có mỗi bị cảm lạnh mà cũng muốn nằm viện được, đây là chuyện bé xé to đó anh, giường của bệnh viện rất thiếu thốn, nên nhường nó cho những người cần hơn mà đúng không ha ha ha ha ha.”

Thẩm Minh Xuyên: “…”

….

Ở khách sạn, Phiền Phiền đã làm cho hai người lớn đến sắp phát khóc.

Mặc dù Phiền Phiền không sợ người lạ bế đi, nhưng nếu phải rời xa người mà mình quen biết từ lâu, thì từng giọt nước mắt bắt đầu tí tách rơi xuống.

Diệp Vĩ và Tiểu Lâm đều không có kinh nghiệm trông trẻ, một bé con nhỏ trông như khối đậu hũ non này chỉ sợ dùng lực một chút thôi cũng làm thương bé. Tiểu Lâm ôm bé con vào lòng dỗ bé đến nửa ngày, cười nhiều đến độ cơ mặt cũng cứng hết cả lại, nhưng Phiền Phiền vẫn không nể tình như cũ, vẫn khóc đến nấc cả lên.

“Tiểu chủ tử của thần ơi,” Tiểu Lâm lăn trong đoàn làm phim nhiều, dần dà cũng biến thành hí tinh (*), “Ngài lại khóc nữa, hoàng thượng trở về sẽ chém đầu thần mất.”

(*) Hí tính ‘戏精’: Là một cụm từ trên mạng ý chỉ những người có hành động giống như diễn viên trên phim.

Chỉ cần Thẩm Minh Xuyên mặt trầm xuống, là chân cậu nhóc đã mềm nhũn đến quỳ xuống luôn rồi.

Diệp Vĩ ở bên cạnh quan sát mồ lúc, nói: “Có phải là đói bụng rồi không, hay là để tôi đi pha sữa thử xem?”

Tiểu Lâm ngẫm thấy cũng có lý: “Vậy anh đi pha một chút đi, chú ý đừng để nhiệt độ quá nóng nhé.”

Diệp Vĩ dựa theo cách thức mà Thẩm Minh Xuyên bày trước đó, liền hành động thần tốc mà vọt đi pha một bình sữa mang tới, bạn nhỏ Phiền Phiền uống đến là ngoan ngoãn, đôi bàn tay nhỏ ôm bình sữa cực kì hài lòng, cuối cùng cũng ngừng khóc.

Hai người họ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà cái tên Phiền Phiền cũng không phải là để gọi suông.

Chờ sau khi nhóc con ăn uống no say rồi, trong lòng còn chưa kịp vui vẻ được một lúc, đã lại ‘Oa’ lên khóc tiếp.

Tiểu Lâm lại giở trò cũ mang sữa vẫn còn lại một ít được trước mặt bé, nhưng Phiền Phiền lắc đầu né đi cái núm vú cao su, không có ý muốn uống nữa.

Hai người hai mặt nhìn nhau, vừa mới nãy là khóc vì đói, hiện tại thì là vì cái gì?

“Có phải là nhớ ba không?”

Tiểu Lâm đáp: “Nhớ ba thì cũng chịu, bọn họ sớm nhất cũng phải đến trưa mới về, nếu không thì hay để tìm phim ngày trước anh Nhiên đóng cho thằng bé xem?”

“… Có thể được không?”

“Cứ thử xem.”

Diệp Vĩ lấy điện thoại ra tìm một bộ phim mà ngày trước Ôn Nhiên từng đóng, đặt ở trước mặt Phiền Phiền, quả nhiên nhóc vừa nghe thấy giọng của ba thì nhất thời ngừng khóc, đôi mắt đẫm lệ lưng tròng bắt đầu đi tìm nơi phát ra âm thanh.

Có hy vọng!

Diệp Vĩ đưa điện thoại đến trược mặt bé, Phiền Phiền liền vươn tay bắt lất, rồi phát hiện chỉ có chiếc điện thoại lạnh băng phía sau màn hình, thế là lại khóc, hai chân nhỏ đạp dữ dội, biểu đạt đầy đủ sự bất mãn của mình.

Tiểu Lâm, Diệp Vĩ: “…”

“Ông trời ơi,” Tiểu Lâm còn chưa từng gặp trường hợp nào khó hầu hạ như thế này, hoàn toàn không có biện pháp, “Nhóc khóc chú cũng muốn khóc đây này.”

Bất lực một hồi lâu, Diệp Vĩ liền nảy ra ý nghĩ, lấy điện thoại ra tra Baidu, Độ nương (*) rất tận chức tận trách nói cho anh ta biết: “Bé cưng sau khi ăn no mà vẫn tiếp tục khóc, thì có thể do ăn chưa đủ no, hoặc là … ị đùn.”

(*) Độ nương ‘度娘’ = Bách độ ‘Baidu’ đây là cách gọi nhân hóa của dân Trung với công cụ tìm kiếm Baidu.

Tiểu Lâm búng tay tách một cái, rất có thể nha, cậu nhóc còn nhớ ngày trước trong nhà có đứa nhỏ lúc ị đùn liền khóc quấy.

Cậu nhóc liền bỏ quần của Phiền Phiền ra, rồi mở bỉm, quả nhiên là một mùi thối bốc ra, hơn nữa còn vì lúc nãy Phiền Phiền vừa khóc vừa đạp chân, đã khiến cho phân tràn đầy cả bỉm lẫn mông đùi.

Một cảnh tượng vô cùng thê thảm.

“Thật sự là tôi …” Tiểu Lâm dở khóc dở cười, “Phải sớm trải nghiệm cái sự đau khổ khi làm ba thế này sao?”

Diệp Vĩ lấy một chậu nước ấm tới, rồi ném cái bỉm bẩn vào thùng rác, tiếp đó tay chân vụng về mà lấy khăn mềm lau từng chút từng chút trên chân Phiền Phiền. Bạn nhỏ Phiền Phiền được nhận phục vụ, cũng thôi không khóc nữa, cứ mút ngón tay rồi vô tội nhìn trần nhà, thỉnh thoảng bị làm cho không thoải mái thì cũng muốn quấy hai câu.

Thật vất vả mới xử lý sạch sẽ, một lần nữa mặc lại bỉm cho nhóc con kia, hai người ra một thân mồ hôi.

Làm ba quả thật là chẳng dễ dàng gì mà ← Đây chính là tiếng lòng của hai người họ.

Lúc Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên trở về tới khách sạn thì Phiền Phiền đã ngủ rồi. Diệp, Lâm vừa thấy bọn họ về liền không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Ôn Nhiên uống thuốc tiếp đó ngủ một giấc, cảm giác đau nhức toàn thân được giảm bớt rất nhiều. Những người khác trong đoàn nghe nói cậu bị ốm có vẻ như rất nghiêm trọng, liền tổ chức thành đoàn tới thăm cậu, thuận tiện rình coi Thẩm ba ba trong truyền thuyết một chút.

Thẩm ba ba anh minh thần võ đang bế Phiền Phiền ngồi ở phòng ngoài. Phiền Phiền trời sinh tính hiếu động, nhóc con cầm trong tay một cái muỗng nhựa, nhìn thì hình như đó là muỗng múc sữa bột, phải cầm để gõ lên mặt bàn kính bằng được, Thẩm Minh Xuyên bế nhóc, Phiền Phiền với không tới nhưng vẫn muốn nhoài về trước, cuối cùng vẫn không với được lại còn làm rơi mất cái muỗng, thế là thở hổn hển òa khóc.

Đang ở trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Minh Xuyên cũng ngại hố thằng nhóc mình, nên hắn tốt tính nhặt cái muỗng lên giúp Phiền Phiền, còn bế Phiền Phiền nhoài về trước một chút cho nhóc con ấy gõ mặt bàn. Phiền Phiền cuối cùng cũng được gõ cái bàn như ý nguyện, liền phát ra mấy tiếng cười ‘hihi’.

Sau đó trực tiếp nhất cái muỗng vào miệng.

Cái muỗng này vừa mới rơi xuống đất nên Thẩm Minh Xuyên vội vàng lấy nó ra rồi quẳng sang một bên, Phiền Phiền thì vốn đã chơi cái muỗng đến chán rồi nên cũng không cáu, nhóc con còn hướng về phía khuôn mặt của Thẩm Minh Xuyên cười khì khì, vươn tay ra bắt lấy mũi hắn.

Mọi người vây xem đều bị một loạt hành động đáng yêu của Tiểu Phiền Phiền làm cho tình thương của mẹ lan tràn ra, Phiền Phiền rất giống Thẩm Minh Xuyên, nói là bản sao thu nhỏ của hắn cũng không quá, ở trước mặt người ngoài vẻ mặt của Thẩm Minh Xuyên vẫn luôn nghiêm nghị theo thói quen, mà Phiền Phiền lại là một đứa trẻ ngây ngô chưa hiểu sự đời, cái sự tương phản ấy manh đến nỗi họ muốn chảy cả máu mũi. (*)

(*) Nguyên gốc ‘一脸血’ ý nói thấy một việc gì đó quá mức dễ thương, đáng yêu đến nỗi muốn chảy máu mũi. (Giống mấy cái anime hay có đó mọi người)

Sự tương tác giữa một lớn một nhỏ này thật sự quá mức đáng yêu mà, mắt mọi người đều lấp lánh.

Nhưng mà dù sao lực sát thương của Thẩm tổng cũng quá mạnh mẽ, chẳng ai dám tới nói là có thể cho tôi bế tiểu bảo bảo nhà anh một chút được không cả.

Một lúc sau Vu Tuyết Lị mới tới, thấy Tiểu Phiền Phiền thì đầu tiên mắt khẽ động một chút, sau đó là bị sự đáng yêu của Phiền Phiền tác động tới, thế là ngồi luôn bên cạnh Thẩm Minh Xuyên: “Cho tôi bế chút?”

Phiền Phiền thấy Vu Tuyết Lị đang giang tay về phía mình làm tư thế muốn được bế, thì rất vui vẻ bỏ luôn ông ba đang bế bồng mình, vươn tay sang phía Vu Tuyết Lị. Cô vừa ôm được nhóc con, liền chơi với nhóc, nói: “Đáng yêu quá, giống anh như đúc khuôn vậy.”

Từ sau lúc chuyện kết hôn giả của Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên bị truyền ra ngoài, có rất nhiều lời đồn nói rằng Phiền Phiền không phải con trai của Thẩm Minh Xuyên, thậm chí phòng làm việc của Ôn Nhiên còn vì những ngôn luận ấy mà phải phát đi công hàm của luật sư.

Nếu như mấy kẻ đó bịa đặt về ngoại hình của Phiền Phiền, thì mặt nhất định sẽ vô cùng đau đớn.

Thẩm Minh Xuyên nhàn nhạt nói: “Quấy lắm.”

“Trẻ con thì đứa nào cũng quấy cả, chị dâu tôi thường bảo đem cho đi thì không nỡ, mà tự mình nuôi thì cái sự mệt chết cứ treo bên khóe miệng ấy,” Vu Tuyết Lị hiếm khi lại cười một cái, cô nói, “Mà sinh thêm đứa thứ hai thì giải quyết được rồi, lấy độc trị độc.”

“….” Sao nghe lại thấy có vẻ rất có lý nhỉ.

Đến tối, Phiền Phiền và Ôn Nhiên không thể ngủ chung được, Thẩm Minh Xuyên một lần nữa thuê thêm phòng giường đôi, hắn cùng Phiền Phiền cùng nhau di giá sang đó. Sau khi sắp xếp xong cho Phiền Phiền, Thẩm Minh Xuyên quay trở lại phòng của Ôn Nhiên.

Lúc này Ôn Nhiên đang ở trong chăn nghịch điện thoại, ban ngày ngủ nhiều nên tối cậu chưa ngủ được, thấy Thẩm Minh Xuyên quay lại, cậu hỏi: “Sao anh lại sang đây? Để Phiền Phiền ở một mình một phòng được à?”

“Anh bảo Diệp Vĩ qua trông thằng bé rồi,” Thẩm Minh Xuyên cởi áo khoác, hắn đã tắm rồi, bên trong là mặc đồ ngủ, nhanh chóng vén chăn rồi tiến vào trong chăn với Ôn Nhiên, “Hiện giờ thằng bé luôn ngủ một mạch tới tận sáng.”

Ôn Nhiên nghe thế thì hổ thẹn nói: “Bây giờ anh còn chuyên nghiệp hơn cả em rồi.”

Giờ cậu cảm thấy mình cùng với mấy tên ba tồi tệ ném con ở nhà đi ra ngoài kiếm tiền không khác gì nhau. Cậu quyết định sau này nhất định lịch trình quay phim phải được siết chặt hơn, cũng phải dồn được chút thời gian để còn về với Phiền Phiền, chỉ một ngày một đêm cũng được.

“Em yên tâm đi, vị trí số một của em trong lòng thằng bé vẫn không hề suy suyển chút nào.” Thẩm Minh Xuyên nhéo nhéo hông cậu. Phiền Phiền luôn rất yêu Ôn Nhiên, cũng không biết là vì sao.

Ôn Nhiên cười khẽ: “Anh vẫn ghen tị à?”

“Ầy, nhãi con ấy mà tặng cho anh, anh còn chê nó phiền ấy,” Gần đây hiển nhiên là ba Thẩm bị bạn nhỏ Phiền Phiền làm phiền đến là lợi hại, mới nhắc tới thôi hắn đã vừa yêu vừa hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng vừa vặn mà chuyển đề tài, “Thân thể em sao rồi?”

“Em không sao nữa rồi, buổi chiều ngủ một giấc thì cơ thể cũng thoải mái hơn.”

Vậy là tốt rồi.

Thẩm Minh Xuyên đưa tay ra cướp lấy điện thoại của Ôn Nhiên, ném qua một bên, rồi xoay người ôm lấy cậu, đè xuống giường. Ôn Nhiên liền che miệng lại không để hắn hôn: “Em đang bị cảm.”

“Vận động ra mồ hôi sẽ nhanh hết cảm đó.”

“Ai bảo thế,” Ôn Nhiên trừng hắn, tiểu đệ của Thẩm ba ba trần đầy tinh thần cọ ở đùi cậu, xuyên qua một lớp quần ngủ mỏng mạnh, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực trên ấy, “Lây bệnh cho anh thì ai sẽ chăm Phiền Phiền!”

Tay của Thẩm Minh Xuyên lần dọc theo lưng Ôn Nhiên, đi thẳng một đường xuống dưới, đẩy dây chun quần ra, hắn ở trên PP trơn nhẵn bóp một cái, không để tâm lắm đáp: “Cùng lắm thì đón thím Kim qua đây.”

Anh có tiền anh tùy hứng.

Ôn Nhiên bị thủ pháp ngày càng thành thạo của hắn làm cho chẳng còn cách nào mà suy nghĩ được nữa, cũng ờm ờ nghe theo.

Hai tháng không gặp, người nhung nhớ cũng không chỉ có một mình Thẩm Minh Xuyên.

Hết chương 60.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.