Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Chương 49: Chương 49: Phỏng vấn




Quà đầu năm:))

Nhưng mà sắp tới có biến lớn rồi nhé!!!

Editor - Beta: Min

Chương 49: Phỏng vấn

Thẩm Minh Xuyên lo rằng tối hôm qua người thương đã phải làm việc quá nặng, không thích hợp để quyển thổ trùng lai (*), chẳng thể làm gì khác hơn là ẩn nhẫn hôn lên trán cậu một cái, rồi xuống giường mặc quần áo, làm vệ sinh cá nhân.

(*) Quyển thổ trùng lai “卷土重来”: Hai chữ “Quyển thổ” ở đây là chỉ đoàn người ngựa đang phi nước đại. Nguyên ý của câu thành ngữ này là chỉ, sau lần bị thất bại lại tập trung binh lực đánh tiếp. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ: “Đề Ô Giang đình” của Đỗ Mục triều nhà Đường. Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu: “Quyển thổ trùng lai”, để chỉ hiện tượng làm lại công việc sau lần bị thất bại. (Theo luukhamhung.blogspot.com)

Mà ý ở đây có thể là anh Thẩm muốn làm thêm lần nữa nhưng không thể.

Quần áo rơi đầy đất, Thẩm tổng khó có được một lần hiền hậu mà nhặt hết quần áo của cả hai lên, đồng thời xếp gọn lại đặt bên cạnh Ôn Nhiên.

Hắn vừa mặc quần áo lại tử tế thì báo thức ở điện thoại của Ôn Nhiên vang lên. Chuông báo thức của cậu là một bài nhạc heavy mental cực kì điên cuồng, là cái loại tê tâm liệt phế có thể kéo người ta ra khỏi chăn. Trong lúc Thẩm Minh Xuyên còn đang tìm điện thoại của Ôn Nhiên từ trong đám quần áo thì Ôn Nhiên đã bị đánh thức rồi.

“A!”

Cảm giác đầu tiên của Ôn Nhiên chính là đau đến độ hít vào một hơi khí lạnh. Đêm qua quá điên cuồng, ngày hôm nay nói là cảm thấy như bị thiêu thì cũng không phải là dọa người, mặc dù không mãnh liệt như lần đầu tiên, nhưng cả người vẫn đau đớn, cả người rời rạc.

“Em tỉnh rồi à?” Thẩm Minh Xuyên tắt báo thức, vô cùng ôn nhu săn sóc mà dán sát tới, đôi ban tay xấu xa chui vào trong chăn, “Xin lỗi, tối hôm qua anh uống hơi nhiều rượu nên có chút không khống chế được, để anh xem xem em có bị thương không.”

Xem... xem!

Ôn Nhiên nhanh chóng che lên PP của mình, cười ngượng nói: “Anh đừng mà.”

Đang giữa ban ngày ban mặt, để hắn nhìn nơi đó, quá thẹn thùng.

Hơn nữa nơi đó cũng chịu đủ giày vò, hiện tại hơi động một cái liền vừa nóng rát vừa đau, khẳng định là đang bị sưng đỏ lên rồi, Ôn Nhiên là thần tượng luôn có gánh nặng về cơ thể, cậu rất xấu hổ không có ý muốn cho Thẩm Minh Xuyên xem, sợ sẽ làm cay mắt hắn.



“Sao lúc này em còn xấu hổ,“ Thẩm Minh Xuyên vuốt mũi cậu một cái, “Đêm qua lúc cầu xin anh, cũng không thấy em xấu hổ.”

Nghĩ đến chuyện đêm qua, trên mặt Ôn Nhiên liền đỏ tưng bừng, Thẩm Minh Xuyên đổ thêm dầu vào lửa: “Còn có thể gọi anh là ba ba nữa.”

“Anh, anh câm miệng!”

Thẩm Minh Xuyên không muốn chọc cậu nữa, nhưng sợ cậu bị thương cho nên vẫn cường thế kiểm tra chỗ đó một phen. Ôn Nhiên đưa lưng về phía Thẩm Minh Xuyên nên không nhìn thấy được ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy ở lưng (mông) như có gai, ngay cả nơi đó cũng nhuộm một tầng ửng đỏ.

“Không bị thương, xem ra kĩ thuật của anh cũng không tệ, để lát nữa mua thuốc mỡ tiêu sưng bôi một chút vào là được.”

Rốt cuộc Thẩm Minh Xuyên cũng buông tha cậu, Ôn Nhiên còn chưa kịp thở phào, Thẩm Minh Xuyên đã đem ngón trỏ có dính dịch thể đưa lên trước mặt cậu: “Em xem, ra nước rồi này.”

Ôn Nhiên cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, đạp một cước cho Thẩm Minh Xuyên xuống giường, mà bản thân cũng đau đến nhe răng trợn mắt.

Buổi sáng Ôn Nhiên còn có một video phỏng vấn cá nhân ngắn, thứ nhất là để gửi lời chúc Giáng Sinh tới fan, đồng thời cũng công bố một chút cho đại chúng biết về kế hoạch công tác trong tương lai.

Hiện tại cậu đã có con, sẽ phải đối mặt với tình huống phải đặt trọng tâm vào cả gia đình và sự nghiệp, fan rất lo lắng rằng trong tương lại cậu sẽ vì gia đình mà không để ý tới sự nghiệp nữa, một năm sẽ chỉ quay một bộ phim truyền hình hay tương tự vậy.

Cho nên cậu vẫn phải chịu đựng việc cả người không khỏe mà đi tới địa điểm ghi hình, may là cái chuyện phỏng vấn thế này chỉ cần ngồi một chỗ, dùng miệng nói là được, không cần động tác gì to lớn, nếu không thì toàn bộ cư dân mạng đều biết được đêm qua cậu và Thẩm Minh Xuyên đã làm loại chuyện khó miêu tả rồi, hơn nữa còn tương đối kịch liệt.

Thế nhưng mà, đêm qua cậu cũng đã dùng giọng quá mức, nên hôm nay có hơi khàn khàn...

Thẩm Minh Xuyên bỏ công việc qua một bên để lái xe đưa cậu tới địa điểm ghi hình, nhìn cậu không ngừng uống trả thảo mộc để cứu vớt giọng nói của mình thì dở khóc dở cười. Thừa dịp lúc dừng đèn đỏ, hắn lấy lại cái bình trà thảo mộc, để sang một bên.

“Em cũng không phải bị nóng trong, em có uống nhiều trà thảo mộc hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng, chỉ có làm em đi vệ sinh nhiều hơn thôi.”

Ôn Nhiên nhịn không được trừng hắn: “Đều là tại anh!”

Nếu ngày hôm qua không phải hắn toàn một bụng ý nghĩ xấu xa, khiến cho cậu... thì làm sao mà cổ họng cậu lại có thể bị như vậy chứ!

“Đúng đúng, phải trách anh,“ Thẩm Minh Xuyên rất thành thạo mà nhận lấy cái nồi ấy, nhưng lại ngả ngớn ghé vào tai cậu nói, “Vậy lần sau anh cày cấy, em không cần phải lên tiếng, chỉ cần phụ trách tưới là được rồi.”

“..........”

Hôm nay không có cách nào để nói chuyện hết.

Rất nhanh xe đã chạy tới địa điểm ghi hình, Đàm Mai đã chờ sẵn ở phía trước, thấy cậu và Thẩm Minh Xuyên cùng đi, chị lịch sự chào hỏi: “Thẩm tổng.”

“Ừm,“ Thẩm Minh Xuyên gật đầu, “Em vài đi, anh không tiễn nữa.”

“Vâng.”

Ôn Nhiên nhân lúc Thẩm Minh Xuyên không chú ý, liền “chụt” một cái ở trên má hắn, sau đó đầu cũng không dám ngoảnh lại cứ thế chạy vào trong, mà động tác đi lại có hơi mạnh quá đến liên lụy tới chỗ phía sau, đau đến nhe răng trợn mắt.

Thẩm Minh Xuyên bị đánh lén bất thình lình, tới lúc phản ứng được thì tội phạm đã chạy ra rồi, hắn dùng mu bàn tay xoa xoa nơi vừa được hôn, lặng lẽ nở nụ cười.

Đàm Mai ở bên đường này bị đút cẩu lương vẫn rất bình tĩnh nhìn dáng đi mất tự nhiên của nghệ sĩ nhà mình, trong lòng tự biết tình hình chiến đấu ngày hôm qua chỉ sợ là rất kịch liệt.

Tuổi trẻ chính là có thể muốn làm gì thì làm mà!

Chị hai bước đuổi theo, nói: “Ngày hôm qua chị đã gửi bản thảo buổi phỏng vấn vào trong mail của cậu rồi, cậu đã đọc qua chưa đấy?”

“Khụ khụ,“ Ôn Nhiên hắng giọng một cái, “Lúc ở trên máy bay em có đọc rồi.”

“Giọng của cậu...” Đàm Mai không cần đoán cũng biết nguyên nhân liền bưng mặt nói, “Thế này thì phỏng vấn thế nào?”

Vẻ mặt của Ôn Nhiên có chút mất tự nhiên: “Thì, cứ nói là em bị cảm đi.”

“Cũng chỉ có thể làm thế thôi,“ Đàm Mai nhịn không được mà trêu cậu, “Mới xa nhau có ba ngày mà thôi, sao lại cứ như là xa nhau ba năm thế hả.”

Bởi vì bọn họ đúng là đã kết hôn hơn ba năm, nhưng đây đúng là chân chính lần đầu “em tình anh nguyện” mà làm loại chuyện này đó!

“Vì tương đối... kích động ý, ầy chị đừng hỏi nữa mà.” Mặt Ôn Nhiên đỏ bừng bừng, da mặt cậu không có dày như thế, đàm luận chuyện này trước mặt người khác, cứ cảm thấy đặc biệt xấu hổ.

Hai người vừa tiến vào tòa cao ốc, người phụ trách đang chờ họ đã bước tới tiếp đón, đó là một cô gái trẻ tuổi: “Ôn tiên sinh, chị Đàm, chào buổi sáng, bên ngoài lạnh quá, đã phiền hai người phải đi tới đây một chuyến rồi.”

“Xin chào.” Hôm nay khí trời âm u, đến chiều phỏng chừng là sẽ có tuyết rơi, Đam Mai lịch sự đáp, “Là cần thiết, chúng tôi cũng không phiền.”

“Tôi họ Trương, là người phụ trách cho buổi phỏng vấn lần này, hai vị cứ gọi tôi là Tiểu Trương, để tôi dẫn hai người tới phòng hóa trang.”

“Làm phiền cô Trương.”

Dưới sự hướng dẫn của cô Trương, cả hai đi lên phòng hóa trang ở trên lầu, buổi phỏng vấn ngôi sao mấy năm nay được tổ chức rất lớn, địa điểm ghi hình cũng rất đẳng cấp, chỉ là quay một đoạn phỏng vấn dài chừng năm phút thôi nhưng lại có cả một đội hóa trang đi theo.

Nội dung phỏng vấn Ôn Nhiên đã đọc rồi, đều là những vấn đề trung quy trung củ, duy chỉ có một câu hỏi khá riêng tư, đó là hỏi cậu chuyện mang thai lần hai, Ôn Nhiên kiên quyết biểu thị mình tạm thời chưa suy nghĩ đến chuyện có đứa thứ hai, một tiểu ác ma đã hành hạ cậu đến điên rồi, lại thêm đứa nữa chắc cậu và Thẩm Minh Xuyên sẽ bị giày vò đến phát khóc mất.

Quan trọng là, quá trình sinh con quá là thống khổ đó!

Đương nhiên, những lời ấy thì không thể nói trong buổi phỏng vấn được.

Về phần kế hoạch tương lai, Ôn Nhiên tỏ ý sẽ dành nhiều thời gian hơn cho con và gia đình, không liều mạng như trước đây nữa, ví dụ như một năm sẽ chỉ nhận hai bộ phim truyền hình, bằng không sợ là sau khi quay phim trở về thì cục cưng sẽ chẳng nhận ra cậu nữa.

Gần tới phần kết, MC nói: “Sau cùng, để đáp ứng yêu cầu của các bạn fan đang muốn được ăn cẩu lương trên Weibo, bọn họ muốn được nghe thầy Ôn nói một câu thả thính (*) với Thẩm tổng.”

(*) Nguyên gốc là “土味情话”

“Thả thính à...” Câu này không có trong bản thảo trước đó, nhưng mà Ôn Nhiên cũng phản ứng lại rất nhanh, cậu bình thường cũng lướt Weibo không ít cho nên biết là trên mạng đang rất thịnh hành mấy cái này.

Chỉ là... Ôn Nhiên đỡ trán cười nói: “Có thể không nói được không?”

Ở trong chương trình mà lại nói mấy kiểu sến súa này, cảm giác xấu hổ đến không có lời nào miêu tả nổi.

“Những người hâm mộ đều rất chờ mong đó nha,“ MC cười nói: “Thầy Ôn không nên xấu hổ mà.”



“Để tôi nghĩ một chút,“ Ôn Nhiên biết trốn không thoát, liền nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ vài giây, linh quang lóe lên, quay về phía máy quay, thâm tình chân thành nói, “Thẩm tiên sinh, anh có biết em muốn nói điều gì với anh nhất không? Điều em muốn nhất, là muốn được cùng anh thề nguyện.” (*)

(*) Nguyên gốc là một câu của tập Kinh Thi, trong phần Bội Phong, bài “Kích Cổ” “ 死生契阔, 与子成说执子之手, 与子偕老” Tử sinh khế khoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão _ Nghĩa là “Mặc cho sinh ly tử biệt, vẫn cùng người thề nguyện. Cùng nắm tay nhau, sống đến bạc đầu.”

Nói xong câu này, vành tai của Ôn Nhiên đỏ chót, cực kì xấu hổ, rốt cuộc ai ngờ lại nghĩ được mấy đoạn sến thế.

Ghi hình xong, Ôn Nhiên liền đi một chuyến tới văn phòng của bên phòng làm việc, mang theo quà tặng Giáng Sinh cho toàn bộ nhân viên. Quà là cậu nhờ Tiểu Lâm cùng vài người nữa đi mua từ hôm qua, đều được đóng gói rất tinh tế.

Trong phòng làm việc của Ôn Nhiên có tổng cộng là hơn 20 người, vì vậy quà tặng cũng tương đối giá trị, của nhân viên nữ thì là bộ mỹ phẩm dưỡng da, của nam là thắt lưng hàng hiệu, đều rất xa xỉ.

Mọi người được nhận qua thì đều cực kì vui vẻ, tiếp tục đi làm việc, Ôn Nhiên đỡ thắt lưng ngồi trên ghế trong phòng của mình, nghe Đàm Mai nói chuyện công việc.

“Đại ngôn sữa Mỗi Ích hiện tại đã về tay chị, chị thấy thương hiệu này cực kì tốt, không bằng để Viên Tuấn làm đại ngôn?”

Đại ngôn sữa Mỗi Ích chính là giành được từ trên tay của Mạnh Tinh Lan về.

Sau khi Viên Tuấn quay xong bộ phim truyền hình mà Đàm Mai đã sắp xếp, cậu ta điệu thấp ký hợp đồng với phòng làm việc của Ôn Nhiên, nửa năm qua dưới sự thu xếp của Đàm Mai cũng đã hấp thụ được không ít sánh sáng, dần dần tiến vào trong tầm nhìn của công chúng.”

“Đừng, làm thế chẳng khác nào tự tát mặt mình cả.” Ôn Nhiên đem hết chuyện ngày hôm qua Mạnh Tinh Lan gửi Wechat cho mình kể cho chị nghe.

“Cái tên Mạnh Tinh Lan này,“ Đàm Mai cười xùy một tiếng đáp, “Còn không biết tự ngẫm lại xem bản thân mình đã làm cái gì, còn có mặt mũi để đi chất vấn cậu nữa à, lăn lộn trong giới giải trí mấy năm rồi mà nó vẫn không hiểu cái gì là không tìm đường chết thì sẽ không phải chết à?”

“Bởi vậy, nếu chị có quan hệ mật thiết với một minh tinh hay người đại diện nào, cứ trực tiếp cho bọn họ là được.”

“Ok!” Đàm Mai nói, “Được rồi, đến Nguyên Đán thì phim truyền hình của Viên Tuấn sẽ được chiếu, em nhớ phải tuyên truyền giúp thằng nhóc một chút, chị đã xem qua một vài cảnh rồi, thằng nhóc diễn vô cùng tốt, nếu không gì ngoài ý muốn xảy ra thì sẽ hơi hồng lên một chút.”

“Vâng,“ Ôn Nhiên đứng dậy, “Còn có chuyện gì không chị, nếu không thì em về đây.”

Đàm Mai biết là vị này tối qua đã mệt mỏi quá độ, thể lực tiêu hao lợi hại, cần phải trở về để tu dưỡng cả về thể xác lẫn tinh thần, nên cũng không làm khó cậu nữa, chỉ bảo: “Vốn còn đang muốn nói với cậu một chút về kịch bản định sang năm sẽ quay, nhưng mà chuyện ấy cũng chẳng phải quá gấp gáp, chị sẽ chọn ra rồi gửi sang mail cho cậu, cậu bớt thời gian đọc qua đấy.”

Video buổi phỏng vấn được phát vào đúng 8 giờ tối.

Những người hâm mộ đã rất lâu không được nhìn thấy thần tượng, đều cực kì kích động, nghe giọng cậu khàn khàn nói mình bị cảm, họ vô cùng đau lòng, nhất loạt nói cậu phải giữ gìn sức khỏe thật tốt.

Ôn Nhiên dỗ Phiền Phiền ngủ rồi, liền theo thói quen lướt Weibo, thấy những người hâm mộ đều quan tâm đến sức khỏe của mình thì hơi chột dạ, cho đến tận khi được một bình luận nọ.

Dealer (*) nữ Macau: Chỉ có mình tôi thấy rằng giọng của Nhiên bảo bảo là do sử dụng quá độ mà tạo thành à, đầu chó bảo mệnh [đầu chó]

(*) Nguyên gốc cụm này là “澳门发牌女荷官”, từ Dealer trong tiếng anh là người chia bài, còn từ “发牌” theo mình tra được còn có nghĩa là gửi tài liệu cho cấp dưới.

Mấy cái trả lời bên dưới cũng như được sáng tỏ.

[Tôi cũng thế... nụ cười dần dần trở nên biến thái.]

[Xếp hàng! Thuận tiện Thẩm ba ba khí phách uy vũ.]

[Đậu móa, tôi đang định nói! Mọi người xem kĩ đi, ở 5 phút 18, Nhiên bảo bảo đã làm một động tác hơi mạnh, sau đó khuôn mặt trở nên rất đau khổ nên lập tức ngồi an ổn lại, có phải biểu tình ấy chính là vì đã liên lụy tới nơi nào đó thầm kín không thể nói không!]

[Cảm giác đồng nhân Thẩm Ôn lại có thêm tư liệu sống nữa rồi 2333]

......

Ôn Nhiên: “...”

Có phải muốn chân tướng là như thế không!

Mà đồng nhân Thẩm Ôn là cái gì, Ôn Nhiên có chút hiếu kỳ không ngừng được mà mở Baidu ra tra soát một chút, cuối cùng nhảy ra một đống kết quả tìm kiếm.

Dựa vào Tieba đứng đầu được đặt tên là “Thẩm Ôn sản lương (*)”, Ôn Nhiên mở ra, bên trong đó đa số là tiểu thuyết, cậu quét mắt nhìn thử, thấy được một vài cái:

(*) Sản lương “产粮”: Nghĩa đen thì là sản xuất lương thực, nghĩa bóng thì là đề cập đến việc fan tự tạo các fanfic, truyện tranh, fanart... về idol.

_____ [Đồng nhân Thẩm Ôn ngọt sủng]

_____ [Đánh dấu hoàn toàn (ABO)]

_____ [Đừng nói nữa, Thẩm tiên sinh không thích]

_____ [Kim chủ ba ba éo buộc yêu đương]

.....

Cái đậu, đậu má!

Ôn Nhiên dường như đã mở ra cánh cửa thế giới mới, thấy cái [Đánh dấu hoàn toàn (ABO)] là mới nhất, cậu liền nhịn không nổi mà ấn vào xem. Bất ngờ nhất chính là cách hành văn của tác giả rất tốt, Ôn Nhiên vừa đọc đoạn đầu đã thấy bị hấp dẫn.

Chỉ cái giả thiết này... Ôn Nhiên thấy mình như lọt vào sương mù, cho đến tận chương 3: Lúc đầu, cậu từ đầu tới cuối không thể giải thích nổi lại phát tình, sau đó lại chủ động đi câu dẫn Thẩm Minh Xuyên!

Còn cầu hắn làm mình!

Còn bị làm đến phát khóc!

Lại còn khóc chít chít cầu Thẩm Minh Xuyên hãy ra sức hơn!

Cuối cùng là cậu ngồi lên người hắn???

Đây, đây không phải là bậy bạ sao, làm sao cậu có thể phóng túng như thế! Khuôn mặt của Ôn Nhiên bị đốt cho đỏ ửng, mấy cái con người xấu xa này, coi như là cuốn tiểu thuyết này tả thực đi, sao lại còn phải viết lộ liễu thế làm gì.

Quan trọng là cậu thấy mình đang rất có cảm giác.

Lúc này, cửa phòng “cạnh” một tiếng mở ra, Thẩm Minh Xuyên từ bên ngoài bước vào, Ôn Nhiên luống cuống tắt vội cái tiểu thuyết kia đi, ngược lại còn mở kịch bản mà Đàm Mai đã gửi tới, giả bộ đang đọc.

“Sao mặt em lại đỏ vậy, bị sốt à?”



Thẩm Minh Xuyên ngồi xuống, lấy tay sờ lên trán cậu. Tình hình chiến đấu hôm qua quá mức mãnh liệt, hắn rất lo hôm nay Ôn Nhiên có thể bị sốt.

“Không phải, là do hệ thống sưởi nóng quá đấy.” Cậu cọ cọ trên tay Thẩm Minh Xuyên, xấu hổ không dám thừa nhận là mới đọc tiểu thuyết viết về bọn họ.

Thẩm Minh Xuyên yên tâm, vừa tiến tới muốn tìm kiếm một cái hôn, vừa tìm lời để nói chuyện: “Em đang đọc gì thế?”

“Kịch bản, sang đầu năm sau em quay.”

“Phim truyền hình à?”

“Vâng.”

“Giờ đừng xem nữa, ngày mai anh dẫn em đi gặp đạo diễn Phùng Chính Lâm.”

Phùng Chính Lâm! Mắt Ôn Nhiên sáng lên: “Đó không phải là đạo diễn điện ảnh nổi tiếng sao!”

“Đúng thế, chẳng lẽ em không muốn đóng phim điện ảnh?”

“Em muốn!”

“Thì thế, hiện tại trên tay anh ta có một kịch bản, đang trong thời gian lựa chọn diễn viên, ngày mai anh đưa em đi gặp anh ta một chút.”

Ôn Nhiên không biết Thẩm Minh Xuyên làm sao lại quen được đạo diễn nổi tiếng thế, liền cười nói: “Sao em cứ có cảm giấc như ngày hôm qua ngủ cùng kim chủ ba ba, ngày hôm nay đã được cho ngay tài nguyên rồi?”

Thẩm Minh Xuyên cũng thuận theo lời của cậu nói: “Thế em phải hầu hạ anh cho tốt một chút, anh có thể sẽ cung cấp càng nhiều tài nguyên tốt hơn nữa cho em.”

Khụ khụ, hầu hạ...

Ôn Nhiên vòng tay qua ôm lấy cổ Thẩm Minh Xuyên, lại nghĩ đến lời văn trong bộ tiểu thuyết vừa mới đọc, vành tai phiềm hồng, cậu nói: “Vậy để em ngồi bên trên, tự mình động nhé?”

Hết chương 49.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.