Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Chương 62: Chương 62: Show thực tế (1)




Editor: Min

Tháng bảy, [Kiến trúc sư] chính thức đóng máy.

Đồng thời, [Ảnh đế] cũng định ngày ra rạp, ngày mùng 8 tháng 8 sẽ chiếu, Ôn Nhiên cũng quảng bá phim mới của mình bằng nhiều cách và nhiều phương tiện khác nhau, đây chính là bộ phim điện ảnh đầu tiên của cậu, mặc dù chỉ là nam phụ.

Ôn Nhiên trở về nhà nghỉ dưỡng sức vài ngày, cậu và Đàm Mai cùng tới chi nhánh của đài Tây Qua tại thành phố B để ký hợp đồng cho show thực tế ‘Kết hôn cùng tình yêu’.

Ôn Nhiên với người bên đài Tây Qua là người quen cũ, sau khi hàn huyên một lúc, đối phương liền đem hợp đồng ra. Đọc thấy không có vấn đề gì, Ôn Nhiên liền ký tên mình lên trên bản hợp đồng ấy.

Tổng giám Tống phụ trách hợp đồng nhìn Ôn Nhiên ký tên xuống, vẻ mặt của ông ta lúc ấy tràn ngập sự vui vẻ. Bởi vì ông ta phụ trách công việc này, chỉ sợ Ôn Nhiên đến lúc đó lại chạy làng.

Dù sao thì chồng chồng bọn họ cũng đã tự mang theo lưu lượng rồi, bọn họ tham gia thì sẽ là một mánh lợi quảng cáo vô cùng lớn.

Sau khi ký xong, Đàm Mai hỏi: “Tổng giám Tống, lần này tham dự là có bao nhiêu nhóm gia đình?”

“Cái này tạm thời tôi vẫn chưa tiện để tiết lộ được, thế nhưng có thể xác định, cặp chồng chồng thì chỉ có mình gia đình thầy Ôn.”

Đàm Mai nói: “Không phải là bảo có hai cặp sao?”

Lần này danh sách chính thức của show được giữ rất kín, tuyên truyền ở bên ngoài chỉ nói là tổng cộng có sáu gia đình, ba cặp vợ chồng, hai cặp chồng chồng và một cặp bách hợp.

Tổng giám Tống thở dài đáp: “Chạy làng rồi, nên phải bổ sung một cặp vợ chồng khác vào, bởi thế nên hiện giờ vẫn còn đang xác định lại đội hình, chỉ có một mình gia đình của thầy Ôn là chồng chồng thôi.”

Ôn Nhiên và Đàm Mai nhìn nhau, Ôn Nhiên đẩy lại bản hợp đồng về trước mặt tổng giám Tống, cười nói: “Đây chẳng phải chính là vinh hạnh của chúng tôi sao.”

“Thầy Ôn đừng nói thế, là vinh hạnh của chúng tôi mới đúng.”

Tổng giám Tống cười đáp, lật xem hợp đồng mấy lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, liền in một bản hợp đồng khác, cất vào trong túi tài liệu rồi đưa cho Ôn Nhiên, ông đứng dậy đưa tay nói: “Thầy Ôn, hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.” Ôn Nhiên cũng bắt tay với ông ta, cậu nói tiếp: “Chúng tôi không ở đây quấy rầy tổng giám Tống làm việc nữa, xin phép về trước.”

Tổng giám Tống hoàn thành nhiệm vụ, tâm tình rất thoải mái, ông ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bảo: “Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, cũng không còn sớm nữa.”

Ôn Nhiên lễ phép đáp: “Tôi vẫn còn có công việc phải làm, tôi xin nhận ý tốt của tổng giám Tống, chờ tới khi bắt đầu quay sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt, thật là ngại quá.”

Tổng giám Tống vội vàng xua tay: “Không sao, không sau đâu, thầy bận rộn mà.”

Ngồi trên xe quay về, Đàm Mai không kiềm chế được cười nói: “Không ngờ là Hoàng Kỳ bọn họ lại chạy làng, vậy là chỉ có một cặp chồng chồng, đối với chúng ta mà nói đó là một ưu thế rất dồi dào.”

Bên đó không chính thức nói là người nào, nhưng phía Đàm Mai cũng đại khái có thể đoán ra được, có mời cũng phải mời người có danh tiếng nhất định, đồng thời nguyện ý xuất hiện trên show thực tế, như vậy loại trừ đi thì chỉ còn cặp đôi Hoàng Kỳ mà thôi.

Vốn dĩ những cặp đôi chồng chồng cũng tương đối ít, mọi người thì lại thích xem về các cặp chồng chồng, vì vậy chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn với bọn họ, thì tuyệt đối sẽ trở thành nhân khí lớn nhất.

Ôn Nhiên dĩ nhiên là cũng rất vui vẻ (*) khi gặp tình huống thế này, cậu cười nói: “Thế này có tính là buồn ngủ gặp chiếu manh (**).”

(*) Gốc ‘乐见其成’ ý nói hy vọng thấy sự việc có thể phát triển hoặc đạt được thành công.

(**) Gốc ‘瞌睡来了就有人递枕头’nghĩa tương tự với câu mình đã thay

Đàm Mai gật đầu đáp: “Phải nắm chắc cơ hội này.”

Lúc này, điện thoại của Ôn Nhiên đổ chuông, cậu liếc nhìn màn hình hiển thị, là Hạ Diệp đã một thời gian rồi chưa liên lạc.

Ôn Nhiên bắt máy, giọng đối phương ở bên kia gấp gáp nói: “Tôi mang thai rồi làm sao bây giờ?”

“….” Lời này chẳng khác nào bom dội, Ôn Nhiên bị nổ cho phát ngốc đến hai giây, mới nói được, “Cậu đừng có làm tôi sợ, là cậu có hay bạn gái cậu có?”

“Nếu là bạn gái tôi có thì tôi đã chả sốt ruột đến thế này,” Giọng của Hạ Diệp như sắp khóc tới nơi, “Làm sao bây giờ, anh trai tôi mà biết nhất định sẽ đánh gãy chân tôi mất.”

“Phá, phá á?” (*) Ôn Nhiên nói rồi mới ý thức được mạch suy nghĩ của mình bị sai, cậu bị Hạ Diệp làm cho loạn cả lên rồi, “Là con của ai, có phải cậu bị người ta ức hiếp không?”

(*) Ở đây Hạ Diệp là sợ bị anh đánh gãy chân ‘打断’thì Ôn Nhiên lại tưởng là Hạ Diệp sợ bị anh bắt đi bỏ đứa bé ‘打掉’

Hạ Diệp yếu ớt nói: “Của Lương Duy.”

“….” Nếu như cái thông tin lúc nãy là một quả bom nặng ký dội xuống, thì cái thông tin này chẳng khác gì bom nguyên tử, cái chuyện chết tiệt này là thế quái nào.

Ôn Nhiên đột nhiên nhớ tới lễ đầy tháng của Phiền Phiền năm ngoái, Trang Tráng Tráng có nói rằng đang nghi Lương Duy thích Hạ Diệp, vì muốn được ở riêng với Hạ Diệp, mà không tiếc ‘mời’ Trang Tráng Tráng rời đi.

Nhưng thích và ở bên nhau là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn, Hạ Diệp là thẳng nam, ngay cả một chút suy nghĩ về đồng tính cũng chẳng có, muốn bẻ cong một thẳng nam là điều không phải dễ dàng như nói ngoài miệng, Lương Duy lại còn là tên muộn tao.

Nghĩ một chút, bàn tay cầm điện thoại của Ôn Nhiên chợt căng lên: “Có phải là cậu ấy cưỡng bức cậu không?”

Giọng của Hạ Diệp nhỏ tới độ hầu như chẳng thể nghe thấy: “Là tôi chủ động.”

“…. Có phải cậu chê tim tôi tốt quá nên phải tạo đến mấy lần kích thích đấy à,” Ôn Nhiên bất đắc dĩ nói, “Cậu đã chủ động tức là cậu có thích cậu ấy, kết hôn là tất cả cùng vui, lẽ nào anh cậu còn không cho cậu được sinh con hợp pháp à?”

Hạ Diệp trầm mặc, rất lâu sau mới đáp: “Tôi còn chưa muốn kết hôn, vả lại đúng là tôi thích cậu ta, nhưng còn chưa tới độ muốn kết hôn.”

Ôn Nhiên biết là tư tưởng của Hạ Diệp tương đối thoáng, muốn cậu ta còn trẻ như thế mà phải ổn định là không có khả năng, việc lên giường với Lương Duy cũng chín mười phần là ôm theo suy nghĩ như lúc quen bạn ngày trước, cho rằng sớm muộn gì rồi cũng chia tay.

Chỉ là không ngờ tới lại có một niềm vui ngoài ý muốn, không có ai lường trước được.

Ôn Nhiên suy nghĩ một chút, nói: “Cậu tự mình cân nhắc thật kỹ đi xem là muốn kết hôn hay muốn bỏ, nếu như cậu muốn bỏ thì nói với tôi, tôi có thể sắp xếp giúp cậu, đảm bảo là sẽ không để cho anh cậu biết được.”

Dù sao đây cũng là chuyện của người khác, Ôn Nhiên không thể quản được quá nhiều quyết định của Hạ Diệp, cậu chỉ có thể đề xuất cho bạn mình một ý kiến, cũng tạo cho cậu ấy điều kiện mà cậu ấy cần, còn về phần kết quả thì phải để cho Hạ Diệp tự suy xét thôi.

Sau đó Hạ Diệp cũng không tìm Ôn Nhiên nữa, cậu là người chủ động gọi điện quan tâm bạn bè. Hạ Diệp nói cậu ta và Lương Duy đã bàn bạc ổn thỏa rồi, hiện tại cái thai cũng đã hơn một tháng, hai người họ quyết định thử trước hai tháng, nếu thực sự không hợp vậy sẽ bỏ.

Bọn họ cũng đều gần 30 tuổi rồi, là người trưởng thành cả, không có chuyện sẽ đem tình cảm ra làm trò đùa, nếu đã nói như vậy thì Ôn Nhiên cũng không xen vào thêm nữa.

Đảo mắt đã tới tháng 8.

Thứ sáu đầu tiên của tháng, [Kết hôn cùng tình yêu] chính thức bắt đầu quay.

Danh sách tham dự chính thức cũng được đăng tải, thực sự chỉ có một mình nhà họ là cặp chồng chồng, mặt khác những gia đình khác đều tương đối nổi tiếng là những cặp ân ái.

Trên mạng các fan đều vô cùng mong chờ với sự xuất hiện của gia đình Ôn Nhiên, cũng chẳng thiếu anti-fan cùng các loại người qua đường công kích bọn họ rằng không phải kết hôn vì tình yêu, không phù hợp với chủ đề show.

Thế nhưng bất luận là loại ý kiến nào, thì cũng không thể nghi ngờ rằng hai người họ cực kì hot, vì show hung hăng tạo một làn sóng xu thế, chỉ mới bắt đầu ghi hình mà đã được muôn người mong đợi, sôi nổi chiếm hot search suốt hai ngày.

Ở tập một của kỳ này được quay ngay chính trong nhà họ, không cần phải vất vả thu dọn đồ ra ngoài, rất tiện lợi.

Tổ sản xuất tới từ sáng, có sự đồng ý của Ôn Nhiên nên từ phòng khách, phòng bếp cho tới sân đều được lắp camera.

Quá nhiều nhân viên công tác đứng đó xem sẽ làm bọn họ mất tự nhiên, để không ảnh hưởng đến chất lượng quay show, ngoài ba nhân viên quay phim được sắp xếp tới thì không còn nhân viên công tác nào khác.

Tới 5:00, tổ sản xuất bắt đầu dọn dẹp, nhân viên công tác đưa cho Ôn Nhiên một máy quay cá nhân, một trong những đạo diễn của show chị Triệu đang nói cho cậu biết những điểm chung cần phải chú ý.

Hiện tại ở tập một bọn họ tạm thời không có chuẩn bị bất kì kịch bản nào, sẽ quay lại chính những sinh hoạt thường ngày, bởi vậy không có bất kỳ cái gì để tham khảo, đó là vì sao họ muốn xem tình hình trong đợt quay tập một, tiếp sau mới căn cứ vào tình hình để điều chỉnh phương pháp.

Đương nhiên, những cái mà không thích hợp cho trẻ nhỏ gì gì đó sẽ không được phép xuất hiện.

Có xuất hiện cũng sẽ cắt bỏ.

“Gì mà không thích hợp cho trẻ con chứ, không đến mức ấy,” Da mặt của Ôn Nhiên còn chưa dày như vậy, “Tôi chỉ sợ sinh hoạt của đôi chồng chồng già đơn điệu quá thôi, khán giả sẽ thấy nhàm chán.”

“Không cần lo đâu, bọn tôi sẽ cắt ra mấy đoạn ngắn thú vị, thầy Ôn và Thẩm tổng chỉ cần tương tác với nhau dựa trên cơ sở những sinh hoạt thường ngày là được rồi.” Chị Triệu cười nói, “Cố gắng lên nha, hai người rất có lợi thế đó.”

5 giờ 30 Thẩm Minh Xuyên tan tầm, trở về nhà sẽ là vào khoảng 6 giờ, trước lúc đó, tổ sản xuất quay trước một đoạn là họ mới tới Thẩm gia, rồi chào hỏi Ôn Nhiên.

Quay xong, Ôn Nhiên ở trong phòng khách chơi với Phiền Phiền. Bé con sắp 9 tháng nên đã biết bò, giờ bé mặc bộ đồ tập bò mà Trang Tráng Tráng đã tặng hôm đầy tháng, đang bò qua lại trên cái thảm.

Trang Tráng Tráng tặng tổng cộng 4 bộ xuân hạ thu đông, bộ mùa hạ là hình Totoro, cả bộ ấy giống hệt trong phim hoạt hình [Totoro], màu xám tro cùng với cái bụng trắng, ngay cả mũ chùm cũng được thêm khuôn mặt ngây ngô đáng yêu của Totoro.

Sinh động nhất là đôi tai cùng cái đuôi nhỏ, moe đến độ làm quần chúng mềm nhũn tim.

Phiền Phiền vốn đã đáng yêu, giờ mặc bộ đồ này vào càng làm cho mọi người trong tổ sản xuất muốn được bế bé. Anh trai cameraman còn chĩa máy quay Phiền Phiền một lúc lâu, không nỡ bỏ qua bất kì một cảnh đặc sắc nào.

“Tôi cảm thấy như mình đang quay show ‘Bé con đáng yêu tới đây’ ý.” Ôn Nhiên cười cười với một người quay phim khác không có dán ống kính lên người Phiền Phiền, ‘Bé con đáng yêu tới đây’ cũng là một show thực tế khác của đài Tây Qua.

Ôn Nhiên cầm trong tay một quả bóng nhỏ màu đỏ, cậu đẩy nó lăn ra ngoài, rồi nói: “Phiền Phiền, con ra lấy cho ba quả bóng màu đỏ kia lại đây.”

Phiền Phiền bây giờ có thể nghe hiểu một số câu đơn giản, mà việc bò cũng rất thuần thục rồi. Vừa nghe ba sai sử mình, nhóc con liền phấn khích ‘A’ lên một tiếng, rồi bò ‘vèo vèo’ đuổi theo quả bóng.

Tốc độ của thằng bé rất nhanh, còn mang theo cái đuôi nhỏ phía sau lắc qua lắc lại, dễ thương chết đi được.

Chỉ một chốc lát Phiền Phiền đã đuổi kịp được quả bóng đỏ, bé nhặt bóng lên rồi lại nhanh chóng bò về trước mặt ba. Phiền Phiền vui vẻ giơ quả bóng, mồm ‘pa, pa’ mấy tiếng, cái tai Totoro cũng rung rinh theo, moe đến độ ruột gan mọi người cùng run rẩy.

Ôn Nhiên nhận lại quả bóng đỏ, cậu nhéo nhéo cái tai Totoro, nói: “Cảm ơn con, Phiền Phiền giỏi ghê.”

Phiền Phiền được khen thì lại tiếp tục cao hứng nói ‘A a’.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xe hơi, Phiền Phiền dường như rất quen thuộc với âm thanh này, nhóc con vừa nghe thấy liền quay ra nhìn về phía cửa. Ôn Nhiên cười rồi bế Phiền Phiền lên: “Ba Thẩm của con về rồi kìa, mình ra đón ba thôi.”

Bọn họ đi ra sân, Thẩm Minh Xuyên cũng vừa mới đỗ xe xong. Hắn biết từ sớm là tổ chương trình đã bắt đầu quay, lúc này nhìn thấy Ôn Nhiên bế Phiền Phiền ra còn có quay phim đi theo phía sau thì cũng chẳng ngạc nhiên. Nghe thấy Phiền Phiền vui vẻ kêu ‘pa, pa’, khuôn mặt từ trước đến nay luôn lạnh lùng với người ngoài giờ lại nở nụ cười ôn hòa.

Như mộc xuân phong (*)

(*) Như mộc xuân phong ‘如沐春风’: Như được tưới gội trong gió xuân.

Thẩm Minh Xuyên cầm trong tay một con robot mini đã được chuẩn bị từ trước đưa cho Phiền Phiền, hắn cũng nhéo nhéo cái tai Totoro của bé con: “Tới đây nào, nhóc yêu quái phiền phức, cho con đồ chơi này.”

Phiền Phiền nhìn thấy đồ trong tay ba lớn, liền ‘A’ một tiếng biểu thị rằng mình rất thích quà ba tặng, bé con vương hai tay ra ôm robot vào người.

Ôn Nhiên liếc nhìn con robot kia, chắc là tương tự với loại đồ chơi giáo dục thông minh, thương hiệu, giá cả đều xa xỉ, vừa nhìn là biết đó chẳng phải món đồ chơi lúc tan tầm thấy cửa hàng thì chạy vào mua.

Ồ? Xem ra ba Thẩm chuẩn bị cực kì đầy đủ đó nha.

Thẩm Minh Xuyên dỗ được con trai vui vẻ, liền hôn lên mặt Ôn Nhiên một cái, thuần thục bế lấy Phiền Phiền từ trong tay cậu: “Đi, mình vào nhà đã, ngoài này nóng lắm.”

Bạn nhỏ Phiền Phiền nhìn thấy ba lớn hôn ba nhỏ mà không hôn mình, liền dừng lại, ngay cả món đồ chơi mới cũng không thể an ủi sự thương tâm của nhóc, Phiền Phiền kêu lên ‘A a’ rồi ghé sát vào mặt bé lớn, biểu rằng mình cũng muốn được hôn.

Thẩm Minh Xuyên cúi đầu xuống hôn một cái lên mặt cho Phiền Phiền được toại nguyện, Ôn Nhiên cũng hôn một cái, thế là Tiểu Phiền Phiền mới hài lòng tiếp tục cúi đầu xuống chơi robot.

“Nhóc con này, cũng thông minh quá rồi đó.” Ôn Nhiên cười nói.

“Thế chứng minh được là vì gen của chúng ta rất mạnh.”

“ … Anh giữ thể diện chút đi.” Còn đang quay show đó, mà đã bắt đầu tự tâng bốc bản thân rồi.

“Được rồi, là vì gen của em rất mạnh.” Thẩm Minh Xuyên rất biết nghe lời phải mà đáp.

Ôn Nhiên không nhịn nổi bật cười, nói thật chứ, khả năng đi show của Thẩm Minh Xuyên còn lớn hơn cậu nhiều.

Mỗi khi tan tầm về nhà Thẩm Minh Xuyên luôn có thói quen tập thể dục, thời gian sẽ là từ lúc tan tầm về rồi tập tới 7 giờ, tiếp đó là ăn tối, thời gian được sắp xếp rất chặt chẽ.

Hắn lên tầng đổi sang đồ thể thao, lần này là một bộ khá rộng rãi, không có ‘quyến rũ’ Ôn Nhiên như trước vì thế không phù hợp với trẻ nhỏ.

Ôn Nhiên tự mình đeo mic cá nhân cho hắn, động tác tự nhiên giữa hai người đều lộ ra được vẻ vô cùng thân mật, chẳng hề gượng ép chút nào, không hề khiến cho người khác cảm giác là họ đang diễn.

Phòng tập thể thao ở tầng một nhà phụ, dụng cụ rất phong phú, Ôn Nhiên dẫn theo anh trai cameraman và Phiền Phiền cùng tới để xem, cậu không thường tập lắm, cậu cũng chẳng có thiết lập gì mà nam thần thể thao cho nên đưa Phiền Phiền tới chỉ là đứng xem một bên xem ba lớn tập.

Bài đầu tiên Thẩm Minh Xuyên tập là chạy trên máy, Tiểu Phiền Phiền thấy ba lớn đang chạy thì cực kì phấn khích, cứ giang đôi tay be bé về phía hắn rồi kêu ‘A a’, bày tỏ mình cũng rất muốn chạy.

Thẩm Minh Xuyên cũng hưởng ứng với tiếng gọi của con trai, hắn dừng lại đi tới ôm Phiền Phiền, rồi nói với máy quay: “Tiếp đây, tôi sẽ để con trai biểu diễn một màn ‘Trẻ nhỏ chạy bộ’.”

Hắn để chế độ chạy xuống thấp nhất, Thẩm Minh Xuyên đỡ Phiền Phiền, để đôi chân nhỏ của bé con tiếp xúc một chút với thảm chạy, sau đó Tiểu Phiền Phiền liền vui vẻ hoạt động đôi chân nhỏ, bắt đầu ‘chạy’.

Chạy một hồi, Thẩm Minh Xuyên cố ý nhìn máy quay một cái, rồi nâng Tiểu Phiền Phiền lên cao hơn, để chân không chạm được tới thảm chạy, nhưng Phiền Phiền vẫn chẳng biết gì, hai chân nhỏ vẫn cứ quẫy không ngừng rất vui vẻ.

“Thế nào,” Thẩm Minh Xuyên nói, “Có phải con trai bọn tôi rất đáng yêu đúng không?”

Đừng nói là Ôn Nhiên, ngay cả anh trai cameraman cũng phải buồn cười, phụ họa nói: “Đáng yêu muốn chết đi được đó ạ.”

Phải qua một lúc lâu Phiền Phiền mới ý thức được rằng mình đang bị trêu, chân không có chạm tới thảm chạy, bé con liền ‘A’ lên một tiếng bất mãn, thế là Thẩm Minh Xuyên mới đỡ bé xuống dưới thảm chạy lần nữa, nhưng được một lát hắn lại nhấc lên, cứ thế chơi vài lần.

Ôn Nhiên thấy Tiểu Phiền Phiền sắp bị Thẩm Minh Xuyên trêu đến phát khóc, liền tới đánh nhẹ một cái vào cánh tay hắn: “Anh đừng có trêu Phiền Phiền thế.”

“Anh đây là đang rèn luyện năng lực chống cự lại việc bị trêu.”

Ôn Nhiên: “….”

Cậu cạn lời không nói nổi.

Sau khi tập thể dục và ăn xong, chồng chồng hai người liền dẫn Phiền Phiền đi tản bộ, cả buổi tới cứ yên bình trôi qua như vậy.

Gần tới giờ ngủ, cuối cùng anh trai cameraman tận chức tận trách cũng tan làm, hài người họ rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù chỉ là sinh hoạt thường ngày, nhưng đối với màn ảnh thì gánh nặng thần tượng không thể lơi lỏng được, lời nói cũng không thể cứ nói mò, dễ bị người ta túm gáy.

Dỗ Phiền Phiền ngủ rồi, Ôn Nhiên lên giường, Thẩm Minh Xuyên đang nằm bên cạnh đọc sách, thấy cậu qua, hắn liền gấp sách để sang một bên: “Hôm nay biểu hiện của anh thế nào?”

“Một trăm phần trăm,” Ôn cười đáp, “Rất xuất sắc.”

“Vậy có phần thưởng gì cho anh không?”

Ôn Nhiên xoay người nhảy lên ngồi trên người Thẩm Minh Xuyên, ôm cổ hắn, ái muội nói: “Phần thưởng là … một nụ hôn chúc ngủ ngon!”

Nói rồi, cậu nhanh chóng hôn ‘chụt’ một cái lên mặt hắn, rội vội vàng trèo xuống, kéo cái chăn mỏng kín cả đầu giả bộ ngủ.

Thẩm Minh Xuyên khẽ cười rồi tắt đèn, để không ảnh hưởng để việc show ân ái ngày mai, ngày hôm nay tạm thời tha cho cậu đã.

Sáng sớm hôm sau, hai người bị tiếng gọi cửa đánh thức, Ôn Nhiên mơ màng đứng dậy mở cửa, lại thấy chị Triệu đạo diễn cùng với người quay phim ở phía sau.

______ Để cho tiện, tổ chương trình sẽ thỉnh thoảng ‘đánh úp bất ngờ’, khóa cửa của nhà họ cũng có ghi lại vân tay của chị Triệu.

“Nhiệm vụ mới.” Chị Triệu đưa thư nhiệm vụ cho cậu.

Ôn Nhiên nhận lấy đọc, nhất thời dở khóc dở cười quay thư nhiệm vụ lại với máy quay.

Trên thư nhiệm vụ viết mấy dòng – Nấu một bữa cơm cho đối phương.

Nấu cơm, đối với cậu thì không thành vấn đề, nhưng Thẩm ba ba là cái người từ nhỏ chưa từng vào phòng bếp, nấu được cái gì chỉ sợ là không cần hạ độc cũng có thể sánh ngang với thạch tín.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.