Bởi vì bản thân Ôn Nhiên và studio của cậu đều không có đứng lên làm sáng tỏ ngay lúc ấy, cho nên người khác đều tưởng họ đã tìm ra được bí mật động trời của Ôn Nhiên, bôi đen thông cáo của Thẩm Minh Xuyên bay đầy trời.
Có cư dân mạng cố tình đào lại chuyện năm đó Ôn Nhiên lỡ miệng nói rằng bọn họ đã hai tháng không gặp nhau, cùng với tin tức cậu và Hạ Diệp ở chung một phòng, tin đồn hai người họ ly hôn càng bay đến tới tấp.
Cẩu tử thì dùng mọi cách để tìm đương sự, muốn đào móc một số thông tin trực tiếp, nhưng Ôn Nhiên đang quay phim ở xa, tòa nhà Xa Tông bọn họ căn bản là không vào được, lại công cốc mà quay về.
Có cẩu tử của phòng làm việc nào đó vì độ hot của chuyện này mà muốn tìm tin theo hướng khác, cuối cùng nghe được lộ trình của ba Thẩm, liền chặn xe ba Thẩm rồi mở livestream, kết quả lại bị ba Thẩm dạy dỗ một trận, chỉ trích việc dám thay đổi thời thế, bẻ cong mối quan hệ của hai người đồng giới, dám che mắt thiên hạ mà vu khống vô căn cứ, làm phóng viên nhưng lại vì tìm kiếm tin hot liền bưng bít sự thật, bôi nhọ người nổi tiếng.
Lúc ấy người xem trực tuyến rất nhiều, đều thấy ba Thẩm nói những lời chính nghĩa như vậy thật quá soái, vốn những đạn mạc kia đang nghiêng về một phía giờ đã lại chuyển hướng gió.
[Oa, tam quan của Thẩm tiên sinh thật ngay thẳng.]
[Cho dù người khác có mắng Ôn Nhiên là ngoại tình, thì người nhà sẽ là người chặn đứng những điều xấu xa đó.]
[Tôi thấy Thẩm lão tiên sinh mắng như vậy là đúng lắm, cái cách làm của phòng làm việc này thật ghê tởm!]
[Trình độ của Thẩm lão tiên sinh thật quá tuyệt, địa vị quyết định độ cao, cái phòng làm việc kia đã vất bẩn nghề phóng viên.]
Tên cẩu tử kia còn chưa hết hy vọng, liều chết hỏi: “Nói như vậy, ngài tin chắc là Ôn Nhiên không ngoại tình?”
“Không cần tôi phải tin tưởng, phẩm hạnh của Nhiên Nhiên luôn hiển hiện ở đó.”
“Thế nhưng chuyện Ôn Nhiên ngoại tình là sự thật, ngài chưa xem clip kia sao?”
“Người ta đã làm ra chuyện gì mà cậu dám gọi đó là sự thật? Cái này chính là bịa đặt! Cậu làm cho phòng làm việc nào, để lại tên của phòng làm việc ấy ra đây, một lát nữa tòa án sẽ gửi trát hầu tòa tới, này, cậu chạy đi đâu hả?”
Còn chưa nói dứt câu, tên cẩu tử kia đã chạy đi mất dạng, hiện tại trong giới giải trí thư ủy quyền từ các luật sư đang bay đầy trời, thật ra cũng chưa từng thấy có ai phải hầu tòa thật cả, nhưng trát hầu tòa với thứ đó không giống nhau.
Nếu sau đó Ôn Nhiên có thể thực sự chứng minh được rằng mình trong sạch, và chứng minh bọn họ chỉ đang tung tin đồn nhảm, dựa vào bản lĩnh của Thẩm gia, một phòng làm việc nho nhỏ như bọn họ có thể bị kiện đến phá sản mắc nợ.
Đoạn clip livestream đó được tải xuống, cư dân mạng điên cuồng truyền tay nhau, thành công làm cho những lời đồn thổi ở trên mạng giảm xuống nhiều, ít nhất đã có rất nhiều phòng làm việc khác không dám đăng bài nói bừa bãi nữa, sợ phải đối mặt với trát hầu tòa.
Có người thì vẫn nhảy nhót phấn khởi vui vẻ như trước.
Có người lại đi đào những chu ti mã tích (*) của Ôn Nhiên và người đàn ông kia, lại không thật sự nghĩ có thể tìm ra điều gì đó.
(*) Chu ti mã tích “蛛丝马迹”: Tơ nhện vó ngựa, ý chỉ những manh mối.
- ---- Ảnh chụp tốt nghiệp đại học của bọn họ, ở trong bức ảnh ấy có cả Ôn Nhiên và người đàn ông đó, vậy dĩ nhiên là bạn cùng thời đại học.
Tiếp đó lại càng có nhiều manh mối được tìm ra: Hạ Diệp sau khi tốt nghiệp đại học thì đã xuất ngoại, có vẻ như cũng chỉ mới về nước gần đây, lần theo các dấu tích về những người yêu cũ trước đây thì đó đều là nữ, có thể thấy đây hoàn toàn là một thẳng nam.
Lại có “những nhân sĩ hiểu rõ tình hình” lộ diện, Hạ Diệp chính là tiểu thiếu gia của Hạ gia, anh trai trưởng của cậu ta cùng Cố Danh Thành là bạn bè, lần này Hạ Diệp nhờ vào mối quan hệ của anh trai mà mới được đóng vai phụ trong bộ phim mới của Cố Danh Thành, thế nên mới được xuất hiện trong đoàn phim “Sinh ra ảnh đế”, ở cùng một chỗ với Ôn Nhiên.
Hướng gió lại bất tri bất giác thay đổi, lúc đầu thì nơi nơi đều thóa mạ Ôn Nhiên, dần dần bắt đầu có những cư dân mạng đứng ra kiểu như “Mọi người đều say chỉ mình tôi tỉnh“.
[Theo như tôi thấy thì những người bạn học đã xa cách sáu năm, giờ lại cùng đóng chung một bộ phim đúng là chuyện hết sức vui vẻ, vậy nên sẽ cùng ngồi hàn huyên với nhau không phải điều rất bình thường sao?]
[Gay thì cũng có bạn bè anh em chứ, buổi tối cùng nhau xem một trận đấu rồi uống rượu ba hoa không phải là những việc bình thường sao. Gay cũng là con người, cũng có cuộc sống như bao người đàn ông bình thường khác, cứ thích là bôi đen người ta đúng là chẳng có ý nghĩa gì cả.]
[Chồng tôi vì muốn cùng anh bạn gay xem bóng đá mà cuốn gói sang bên đó ở vài ngày rồi, chẳng lẽ tôi cũng phải đóng dấu ly hôn vì bảo anh ấy ngoại tình à?]
[Hiện tại Ôn Nhiên đang mang bầu cục cưng, cái đám phiền phức này nói anh ấy ly hôn ngoại tình thì cũng phải mang não rồi hãy đi bêu xấu người ta chứ.]
........
Fan và antifan cùng quần chúng ăn dưa cứ ồn áo náo loạn cả lên, người đầu tiên của đoàn phim “Sinh ra ảnh đế” chính thức lên tiếng xác nhận tin đồn Hạ Diệp cũng là diễn viên của đoàn phim, hơn nữa còn đăng cả ảnh chụp hai người giữa trưa cùng nhau ăn cơm do dì giúp việc nhà Ôn Nhiên nấu, chứng minh quan hệ của hai người vô cùng tốt.
Tiếp đó Ôn Nhiên cũng đăng Weibo lên tiếng, cậu đăng lên tấm ảnh của bốn người bạn cùng phòng ngày trước, cùng cả bức ảnh bốn người gặp nhau hôm vừa rồi, status cũng thật ngắn gọn: Tốt nghiệp sáu năm, quen biết mười năm.
Trên mạng lại nổ tung, loạn nửa ngày, hóa ra lại là bạn cùng phòng đại học.
Người ta học đại học đã ngủ chung cùng một phòng suốt bốn năm, có gian tình gì thì đã sớm xảy ra rồi, cần gì phải phí hoài sáu năm tách ra sau đó lại yêu đương vụng trộm? Phim truyền hình cũng chẳng cẩu huyết đến mức này.
Dù vậy, nhưng antifan vẫn vô cùng hung mãnh, vẫn cảm thấy nghi ngờ, những bình luận chiếm cứ top đầu trong weibo của Ôn Nhiên vẫn nói cho dù họ là bạn cùng phòng thời đại học thì cũng không thể chứng minh trong khoảng thời gian đó học không xảy ra vấn đề gì.
Khi trên mạng khắp nơi vẫn vui vẻ tưng bừng, thì có người phát hiện ra một tài khoản weibo tên “Lão tử chính là Hạ Diệp” đăng lên một thông báo: Thói đòi là gì, tôi cùng một người bạn đồng giới ăn một bữa cơm rồi ngồi tán gẫu với nhau mà có một ngày thôi liền biến thành tiểu tam, lão tử là thẳng nam, chỉ thích con gái đã được chưa! Thuận tiện cũng nói luôn tối qua lúc tôi ở trong phòng cùng Ôn Nhiên còn có nhắn tin với một cô gái, tôi chẳng lẽ vừa có thể ngủ cùng Ôn Nhiên vừa tán gái lợi hại như vậy à? (ảnh chụp) (ảnh chụp) (ảnh chụp).
Mấy tấm ảnh kia đều là chụp lại màn hình đoạn hội thoại giữa Hạ Diệp và một cô gái, nội dung đều đã được làm mờ đi, thế nhưng theo ảnh chụp màn hình thì có thể thấy Hạ Diệp cả đêm đều nhắn tin với người kia, khoảng thời gian vừa vặn chính là lúc ở trong phòng Ôn Nhiên.
Trong khi mọi người vẫn còn hoài nghi không biết chúng là thật hay giả, Ôn Nhiên phải tán thưởng cậu ta!
“Hầy, như vậy có đủ để làm sáng tỏ không?” Hạ Diệp ngay cả tìm gặp Ôn Nhiên cũng không dám, làm ổ trong phòng mình mà gọi điện thoại cho Ôn Nhiên.
May là khách sạn này đã được đoàn phim bao trọn, bằng không đã có cả đống phóng viên phục kích trước cửa phòng Hạ Diệp.
“Đủ, kế tiếp liền giao lại cho đội quan hệ xã hội để ý đi, ngôn đa tất thất (*).”
(*) Ngôn đa tất thất “言多必失”: Là một câu thành ngữ ý chỉ việc càng nhiều lời thì càng có hại, gây ra sai lầm.
Điều bất ngờ lớn nhất đối với Ôn Nhiên chính là đã khiến ba Thẩm phải liên lụy vào, may mắn là ba Thẩm mẹ Thẩm đều rất bảo vệ cậu, điều này làm Ôn Nhiên vô cùng cảm động.
Đổi là người khác, khẳng định phản ứng đầu tiên là đưa cậu đi xét nghiệm DNA, để xem đứa cháu này có đúng là con cháu nhà họ không.
“Vạn nhất bọn họ không tin mà bảo tôi là làm giả mấy cái ảnh chụp màn hình kia thì sao?” Dù sao hiện tại mấy công cụ để tạo các cuộc trò chuyện như thế cũng có rất nhiều.
Ôn Nhiên cười cười: “Vậy nên mới muốn cậu phát cái weibo kia, kế tiếp đội quan hệ xã hội sẽ mang cái tiết tấu rằng gay có cần phải tránh sự hoài nghi khi ở cạnh trai thẳng hay không, rồi hướng gió trên mạng sẽ thay đổi rất nhanh thôi.”
“Là như vậy à.” Hạ Diệp mới về nước, không biết giới giả trí trong nước là thâm sâu khó lường như vậy, “Lần này làm tôi sợ muốn chết rồi, tôi cứ tưởng mình đã làm hại khiến cậu thân bại danh liệt.”
“Mấy loại chuyện thế này người bình thường sẽ cảm thấy đây là cố tình gây sự, là tiết tấu của mấy người rảnh rỗi cố tình thích đi gây chuyện thôi.”
“Đúng vậy, lúc tôi đọc được tin ấy cũng thấy choáng váng, đúng rồi, cái kia, ông chồng của cậu không nổi giận đấy chứ?”
“Đừng lo lắng, anh ấy cũng có năng lực biết suy xét của người bình thường.”
“Vậy là tốt rồi.” Ôn Nhiên nói vậy thì Hạ Diệp cũng an tâm, liền thở phào một hơi thật dài.
Giới giải trí này nọ, quả nhiên là không hợp với cậu ta.
May là vai diễn kia của Hạ Diệp cảnh phim cũng không nhiều lắm, rất nhanh đã hơ khô thẻ tre.
+++
Thời tiết dần trở nên ấm áp hơn, hoa dại ven đường chậm rãi nở thành từng khóm, mọi người dần cởi bỏ những chiếc áo khoác vừa dày vừa nặng, các loại tất chân, váy ngắn bắt đầu xuất hiện trên đường nhiều hơn.
Đứa bé ở trong bụng Ôn Nhiên cũng đã bốn tháng, bụng đã bắt đầu lộ rõ hơn, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là người ta đã thấy ngay phần bụng nhô lên khác với cả thân hình.
Thời điểm mới vào đoàn phim cậu còn bị nôn nghén, bất tri bất giác vậy mà cũng đã tốt lên, cậu bắt đầu có thể ăn được tốt hơn. Không chỉ có một ngày ba bữa, đến chiều phải có chút đồ ăn nhẹ, tối thì phải ăn bữa khuya, bằng không sẽ bị đói đến chịu không được.
Làm người khác sụp đổ nhất chính là, cậu không chỉ là có thể ăn được, mà lại còn rất thèm ăn, những đồ ăn làm đạo cụ bình thường cũng có thể khiến cậu phải chảy nước miếng, giống như là 800 năm rồi chưa được ăn cơm.
Hạng mục trong tay Thẩm Minh Xuyên cuối cùng cũng được giải quyết xong, đã có thời gian để đi tham ban. Ban đầu hắn nói với Ôn Nhiên là thứ sáu này mình sẽ tới, chủ nhật thì về, không nghĩ tới sáng thứ năm khi xem vòng bạn bè Ôn Nhiên đăng rằng bụng bầu của mình đã lộ dần, lần đầu tiên làm ba nên tâm tình hắn cũng có chút ngứa ngáy khó nhịn được, bắt trợ lý của mình phải sửa lại lịch trình buổi chiều.
Hạ cánh lúc hơn ba giờ chiều, Thẩm Minh Xuyên cũng không báo cho Ôn Nhiên, hắn gửi lại hành lý vào quầy lễ tân của khách sạn, rồi bắt taxi tới phim trường.
Tới đoàn phim, Thẩm Minh Xuyên gửi tin nhắn để Tiểu Lâm ra đón mình, đồng thời còn bảo cậu nhóc ấy không được để lộ chuyện này, cũng không được để Ôn Nhiên biết, điều Thẩm Minh Xuyên đã dặn đương nhiên Tiểu Lâm không dám làm trái lời, liền vội vội vàng vàng ra đón.
Hôm nay đoàn phim có phân đoạn diễn ở bên ngoài, Ôn Nhiên không có cảnh quay, lúc Thẩm Minh Xuyên đến cậu còn đang cầm một cái bánh ngô nhìn vừa to vừa cứng gặm đến là ngon miệng, căn bản là chẳng chú ý tới rằng người đàn ông của cậu đã đến rồi.
Thẩm Minh Xuyên vừa nhìn thấy thì sắc mặt nháy mắt đã trở nên khó coi: “Cậu ngày nào cũng chuẩn bị điểm tâm chiều cho em ấy như vậy đó à?”
Cái bánh ngô kia nhìn là biết chẳng phải món bổ béo gì, xem qua phỏng chừng cũng không có hương vị gì luôn, trong con mắt của kẻ kén ăn như Thẩm Minh Xuyên thì rất xem thường loại bánh như thế này, vậy mà Ôn Nhiên lại ngồi gặm nó cứ như đấy là mĩ vị.
Tiểu Lâm bị oan, cái đó là đạo cụ dùng để quay phim, nguyên bản là vì điều kiện khó khăn cho nên nam chính phải ăn chúng cho bữa sáng, Tiểu Lâm cũng không biết vì sao mà cậu lại cầm cái bánh ấy để ăn, cậu nhóc kinh hồn táng đảm mà giải thích: “Em có đưa cho anh Ôn Nhiên rất nhiều những bữa điểm tâm nhỏ rồi, không biết vì sao anh lại lấy đạo cụ ra ăn thế này.”
Thẩm Minh Xuyên bước tới, hắn đứng hẳn trước mặt Ôn Nhiên thì cậu mới chú ý tới động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn thấy người này thì giật mình kinh ngạc, thậm chí cậu còn dụi dụi hai mắt nghi ngờ có phải bản thân mình nhìn lầm rồi hay không.
Nhìn bộ dạng ngốc manh của cậu, Thẩm Minh Xuyên vừa tức vừa buồn cười, lại nhìn tới cái bánh ngô đã gặm được một nửa trong tay cậu: “Ăn ngọn lắm hả?”
“Cũng tạm được, anh có muốn nếm thử không?”
Nói xong, Ôn Nhiên thật sự muốn bẻ một nửa cho hắn, lại bị Thẩm Minh Xuyên nhanh tay cầm luôn miếng bánh đưa cho Tiểu Lâm đang đứng bên cạnh: “Loại đồ ăn này không có chất dinh dưỡng gì cả, ăn nữa thì sẽ không ăn được cơm chiều.”
“Ồ.” Ôn Nhiên tiếc nuối nhìn miếng bánh một cái, vẫn còn muốn ăn nữa.
Thẩm Minh Xuyên nhìn đôi mắt mở to đầy đáng thương của cậu, liền cảm thấy trong lòng mềm mại hơn: “Giữa trưa em ăn không đủ no à?”
“À không, chỉ là dạo này em trở nên thèm ăn hơn nhiều, nhìn cái gì cũng muốn ăn, còn tiêu hóa rất nhanh nữa, có lẽ là vì bé con phải lớn lên nên muốn thêm nhiều chất dinh dưỡng hơn.” Ôn Nhiên xoa xoa bụng nói.
Thẩm Minh Xuyên nghe vậy, cũng không hề biết trong giọng nói của mình có thêm vài phần sủng nịnh: “Em muốn ăn cái gì, để anh bảo dì làm cho em mang theo, không được ăn mấy đồ đạo cụ không có dinh dưỡng này, rất mất vệ sinh.”
Ôn Nhiên cũng không quá để ý mà đáp ứng, lời này giống như cha mẹ dặn con cái không được ăn quà vặt, ăn không được, nhưng không ăn quà vặt thì tuổi thơ còn ý nghĩa gì nữa!
“Không phải anh nói mai mới tới à, sao hôm nay đã tới đây rồi, còn không báo trước với em.”
Thẩm Minh Xuyên nhìn xuống bụng cậu, đáng tiếc là hôm nay Ôn Nhiên mặc một bộ đồ rộng thùng thình, một cọng lông cũng chẳng nhìn thấy được, hắn không thay đổi sắc mặt mà đáp: “Dù sao thì cuộc sống cũng nên có những kinh hỉ.”
Anh xác định đó là kinh hỉ chứ không phải kinh hãi hả? Được rồi, quả thật thì cũng có chút kinh hỉ, Ôn Nhiên chả có chút tiền đồ gì mà nghĩ.
“Em còn cảnh diễn nào không?”
“Không còn nữa.”
“Thế sao không về khách sạn mà nghỉ?”
“Một mình chờ ở khách sạn rất nhàm chán, em đến xem mọi người và anh Danh Thành diễn để học tập thêm kinh nghiệm.” Ôn Nhiên giải thích, nói quan sát cũng không phải giả, nhưng nguyên nhân lớn hơn là vì trong cảnh diễn có sườn cừu nướng làm đạo cụ đó!
Trước kia Ôn Nhiên nghe nói về việc rất nhiều minh tinh thích ăn đạo cụ, còn bởi vì thế mà bị béo lên, cậu cảm thấy thật đúng là khó tin, hiện tại tự mình trải qua, cậu mới biết là đạo cụ toàn là mỹ vị.
Thế nhưng Ôn Nhiên cũng không dám nói với Thẩm Minh Xuyên, sẽ bị giáo huấn một trận mất.
Lúc này, mấy người Cố Danh Thành cũng đã diễn xong một cảnh, Thẩm Minh Xuyên liền hàn huyên với Cố Danh Thành một hồi.
Trong đoàn phim có rất nhiều người đã nghe nói đến đại danh của Thẩm Minh Xuyên, nhưng chưa từng gặp người thật, giờ người ở ngay trước mặt, ai cũng cố rướn cổ lên để mà ngắm dung mạo của vị thiên chi kiêu tử này.
Thế nhưng bộ dáng quá soái, một chút cũng không hề kém cạnh những minh tinh nổi tiếng dựa vào mặt để ăn cơm.
Có nhan sắc lại có tiền, không hổ là con cưng của trời.
Hơn nữa anh ta cùng Ôn Nhiên, quả nhiên là ân ái đằm thắm như những gì người bên ngoài đồn đại, xem bộ dáng sủng nịnh của Thẩm Minh Xuyên, cái này có lẽ chính là cái tên sủng hôn hào môn.
Quả thật là một sự tương phản, và tin đồn Ôn Nhiên ngoại tình ồn ào huyên náo đợt trước cứ như là một trò đùa.
Thẩm Minh Xuyên rất hào phóng mà mời mọi người trong đoàn phim dùng bữa trà chiều, muốn cảm ơn mọi người vì ngày thường đã chiếu cố cho Ôn Nhiên, lập tức làm độ hảo cảm của mọi người trong đoàn phim đối với hắn tăng vọt.
“Để cho người mang đồ trà chiều tới thì anh đưa em đi ăn cơm,“ Thẩm Minh Xuyên thấy Ôn Nhiên nghe được ba chữ bữa trà chiều, đôi mắt liền sáng hơn một chút, giống như là dân tị nạn Châu Phi vậy, không hiểu sao hắn lại thấy buồn cười, “Em thèm ăn đến như thế cơ à?”
“Cũng hơi hơi,“ Ôn Nhiên có chút ngượng ngùng, “Ai bảo con anh ham ăn như vậy chứ.”
“Đúng đúng đúng, phải trách con anh rồi.”
Hết chương 20.