Mang Thai Ngoài Ý Muốn

Chương 37: Chương 37: Chất vấn mở rộng cửa lòng




Rời khỏi G thành đã ba ngày, trong ba ngày này chuyện gì Lâm Ngạn cũng đều không có làm, mỗi ngày đều ở trong phòng làm việc của Dương Thụ chờ kết quả, làm cho thời điểm Dương Thụ khám bệnh đều muốn duỗi tay xem cho cậu một chút. Cũng không phải cậu muốn ở chỗ này vướng chân vướng tay, ngoại trừ ở đây, cậu không biết nên ở nơi nào mới có thể an tâm một chút. Sau khi rời khỏi T thành, cậu liền khóa điện thoại, không muốn nghe đến bất luận cái tin tức gì có liên quan đến G thành.

“Bác sĩ Triệu, chuyện nhờ anh đã có kết quả chưa?” Dương Thụ bị cậu làm cho thật sự là không có biện pháp, chỉ có thể mặt dày đi thúc giục.

Lâm Ngạn ngồi ở đó như đi vào cõi thần tiên, thấy Dương Thụ cúp điện thoại lập tức đứng dậy, “Thế nào rồi?”

Sắc mặt Dương Thụ có chút khó coi, “Lâm Ngạn, có kết quả rồi, em ngồi ở đây đi anh đi lấy.”

“Không, tự em đi đi, anh ở đây còn có bệnh nhân cần khám.” Lâm Ngạn đè lại Dương Thụ, một chút cũng không do dự đi lên lầu.

Dương Thụ không có cách nào, không thể làm gì hơn là nhờ đồng nghiệp trực ca một chút, vội vả hướng lên lầu chạy đi. Xuất phát từ bảo mật, bác sĩ Triệu không có nói rõ, thế nhưng hắn có dự cảm, kết quả này có thể sẽ không phải là thứ Lâm Ngạn mong muốn.

Thười điểm chờ hắn chạy đến trên lầu, Lâm Ngạn đã rất trấn định ngồi ở cửa phòng nghỉ chờ hắn. Bước chân Dương Thụ ngừng một chút, chẳng lẽ mình đã đoán sai?!

“Thế nào rồi?”

Dương Thụ cẩn thận nhìn sắc mặt Lâm Ngạn một chút, không đau buồn cũng không vui, nhất thời cũng nhìn không ra cậu đang suy nghĩ cái gì.

“Dương Thụ, về cha của đứa bé thứ cho em không thể nói thẳng.” Lâm Ngạn nhìn người bạn tốt luôn nâng đỡ cậu, khó có được mở miệng cự tuyệt.

“Lâm Ngạn, anh chỉ muốn hỏi em, em biết được chuyện này, người kia cũng biết sao?” Đây mới là điều hắn lo lắng nhất. Tuy rằng không biết ở G thành Lâm Ngạn làm sao quen biết tên hỗn đản này, nhưng nhìn sắc mặt Lâm Ngạn, hắn chỉ lo lắng tên khốn kia cũng biết chuyện này, đây mới là khó giải quyết nhất!

Lời này vừa nói ra, trong lòng Lâm Ngạn chậm chạp đau! Người này chỉ sợ đã sớm biết rồi đi, cư nhiên có thể gạt cậu lâu đến như vậy! Trong mắt Chu phu nhân đem đôi tham ăn xem như bảo bối, cũng xem tại trên huyết mạch Chu gia này.

Lâm Ngạn không có mở miệng, cũng không phải cậu không muốn nói cho Dương Thụ biết, mà là cậu không biết phải làm thế nào để mở miệng. Cậu vô pháp trái lương tâm đem Chu Mặc cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố trong nửa năm qua xem như là một hồi âm mưu. Chỉ bất quá, trong trận chiến ái tình này, có bao nhiêu là bởi vì thật tâm thích Lâm Ngạn cậu, lại có bao nhiêu bởi vì cậu sinh dưỡng hai đứa bé.

Mặc kệ Chu Mặc là bởi vì thích cậu hay là bởi vì muốn bù đắp cho đôi tham ăn, hay lại là đánh bàn tính kết cục đại viên mãn, Lâm Ngạn cậu cũng không bồi hắn chơi. Đôi tham ăn là của Lâm Ngạn cậu, chỉ có thể là của Lâm Ngạn cậu!

“Buổi chiều em trở lại G thành, cho tới bây giờ Lâm Đậu Bao chưa từng rời khỏi em lâu như vậy, em không thể để cho đứa nhỏ đau lòng.” Ngăn chặn suy nghĩ phiên giang hải đảo trong lòng, Lâm Ngạn vỗ vỗ vai Dương Thụ, “Nếu như có thể, em muốn nhờ anh giúp một chuyện.”

Dương Thụ gật đầu, “Em chọn xong thành thị rồi?”

Lâm Ngạn nhìn hắn, khổ sở nở nụ cười, nhiều năm như vậy người hiểu rõ cậu nhất cũng chỉ có Dương Thụ này.

Trong lòng hai người tuy rằng đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, thế nhưng ai cũng không có mở miệng, Lâm Ngạn rời khỏi bệnh viện liền đi đến sân bay. Mà cậu vừa đến G thành, liền thấy bóng lưng Chu Mặc đứng ở cửa sân bay chờ đợi, tâm nhất thời lạnh một chút.

“Sao anh biết ngày hôm nay tôi trở về?”

Chu Mặc thuận lợi tiếp nhận hành lý của cậu, xoa đầu của cậu, “Em gọi điện cho Lâm Đậu Bao, tôi vừa lúc ở bên cạnh. Làm xong chuyện rồi?”

Khi trước đi Lâm Ngạn chỉ nói là đi T thành làm việc, Diệp Hằng có ý định giúp cậu lừ gạt, cho nên Chu Mặc cũng không nghĩ nhiều, chỉ là thuận miệng hỏi một câu.

Lâm Ngạn gật đầu, cũng không nói nhiều, trực tiếp vào trong xe. Chu Mặc đứng ngoài xe khẽ nhíu mày, hôm nay Lâm Ngạn có chút khác lạ. Chẳng lẽ ở T thị đã xảy ra chuyện gì rồi?

“Hôm nay có rãnh không? Tôi muốn đi đến một chỗ.”

Chu Mặc nghe vậy quay đầu nhìn cậu một chút, “Hôm nay là thứ bảy, em muốn đi đâu tôi cũng có thể làm tài xế miễn phí cho em.”

Lâm Ngạn ngây ra một lúc, cậu đã qua không biết bao nhiêu năm cô tịch, nào quản gì đến mấy tuần này. Như vậy cũng tốt, vậy ngày hôm nay nói rõ ràng đi.

Lâm Ngạn nói ra cái địa chỉ, tay cầm lái của Chu Mặc nhất thời nắm chặt. vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn cậu, “Lâm Ngạn?”

“Anh ở G thành nhiều năm như vậy, cái chỗ này hẳn là biết đi!” Lâm Ngạn lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Chu Mặc không có hé răng, địa chỉ Lâm Ngạn nói cũng không phải là chỗ nào khác, mà là địa chỉ khách sạn bán đấu giá ngầm năm đó. Chu Mặc ổn định tinh thần khó có được hoảng hốt của mình, thật sâu liếc mắt nhìn Lâm Ngạn, thở dài cuối cùng vẫn là mở cửa đi ra ngoài.

Hắn không có mang Lâm Ngạn đến chỗ đó, cho dù là đi thì thế nào, chẳng qua là xát muối lên trên vết thương của Lâm Ngạn. Lâm Ngạn nhìn biển rộng mênh mông vô bờ ở trước mặt, không có mở miệng, mở cửa xe đi xuống, nghe tiếng bước chân đằng sau đang đến gần, Lâm Ngạn cảm thấy biển rộng trước mắt đều là một mảng mơ hồ. Từ một khắc kia khi nhìn thấy kết quả giám định đến bây giờ, cậu cũng không có rơi một giọt nước mắt, cậu là đàn ông, cho dù có một thân thể như vậy, cũng không thể mài mòn tôn nghiêm của một người đàn ông. Thế nhưng đứng ở nơi biển rộng trước mặt này, cậu tựa như tùy ý khóc lên một trận, chỉ vì phát tiết ra bất mãn và phẫn nộ trong lòng.

Người này dựa vào cái gì sau khi mong muốn cơ thể cậu, lại đến muốn con của cậu!

Chu Mặc nhìn thân ảnh bi thường quật cường ở trước mặt, trong lòng cũng rất khổ sở.

“Lâm Ngạn, xin lỗi.” Chu Mặc từ phía sau ôm lấy cậu, “Thực sự xin lỗi!”

Lâm Ngạn đẩy hắn ra, xoay người nhìn hắn, “Lâm Thanh Sơn bán tôi, anh lại mua tôi, rất tốt, kết quả là Lâm Ngạn tôi thật đúng là một thứ đồ vật!”

Chu Mặc chìa tay kéo người đang rõ ràng cả giận đến cực điểm, không cho cậu cựa ra, “Lâm Ngạn! Em hãy nghe tôi nói!”

Lâm Ngạn nhìn hắn cười nhạt, “Chu đại thiếu, tôi đang nghe đây. Nửa năm qua anh có bao nhiêu cơ hội để nói với tôi, như nào cũng giả câm điếc. Hiện tại Lâm Ngạn tôi không muốn nghe nữa, anh cũng đừng cùng tôi nhiều lời vô ích, tụi nhỏ là của Lâm Ngạn tôi, với Chu Mặc anh không có quan hệ gì!”

Chu Mặc không có cách nào, chỉ có thể ôm chặt lấy Lâm Ngạn sắp chạy trốn, “Lâm Ngạn, xin lỗi, đây hết thảy đều là lỗi của tôi, nên bị trừng phạt là tôi, em đừng như vậy!”

Lâm Ngạn không muốn khóc trước mặt Chu Mặc như vậy, thế nhưng nước mắt chính là không nghe lời chảy xuống. Lo lắng thống khổ sáu năm qua cũng không có đánh ngã được cậu, thế nhưng vào giờ khắc này cậu rất tuyệt vọng, vì sao tụi nhỏ lại là của Chu Mặc! Ngoại trừ Lâm Thanh Sơn, Lâm Ngạn cậu còn chưa có chân chính hận người nào, nhưng là súc sinh năm đó đùa bỡn cậu có thể tính là một. Chỉ là, cậu nằm mơ cũng không nghĩ đến, người này thực sự lại là Chu Mặc, cho dù trước có hoài nghi, trong lòng cũng còn tồn tại may mắn trong lòng, cảm thấy người như vậy vẫn là không ioongs ngay, chí ít đối với Lâm Ngạn cậu là không giống như vậy.

“Lâm Ngạn” Chu Mặc lau đi nước mắt ràn rụa trên mặt cậu, rất là yêu thương, “Sáu năm trước, Lâm Thanh Sơn đem em mang đến đó, vừa vặn vị Cảnh Văn thấy được. Cái người chọn em thấy Cảnh Văn nhìn em nhiều hơn mấy lần, liền nghĩ lầm Cảnh Văn đối với em có ý. Khi đó Cảnh Văn nhìn em nhiều, là bởi vì em lớn lên rất giống Khâu Thiện. Chuyện tình của tôi với Khâu Thiện, Diệp Hằng đã nói với em rồi đi, tôi nhất thời bị ma quỷ ám lại bính em. Buổi sáng hôm đó tôi đi ra ngoài một chút, chờ lúc trở về em đã không còn ở khách sạn.

Tôi đi tìm em, thế nhưng chủ khách sạn bị bắt vào, một trận hỏa hoạn đem chỗ đó đốt không còn lại gì cả. Tôi tìm nửa năm, tin tức gì đều không tìm được. Thẳng đến lần kia ở sân bay gặp em, tôi mới biết được, nhiều năm như vậy tôi vẫn chưa quên chuyện kia. Trong sáu năm này, tôi đối với em vẫn là lòng mang hổ thẹn.”

“Cho nên kết quả anh áy náy chính là tiếp tục lừa gạt tôi?” Lâm Ngạn chỉ chỉ ngực Chu Mặc, “Anh đặt tay lên tim mà nói, Lâm Ngạn tôi rốt cuộc là thiếu anh cái gì, anh lại lừa gạt tôi như thế?!”

Chu Mặc thật sâu nhìn cậu, “Mặc kệ em có tin hay không, tôi không muốn gạt em như vậy. Vừa mới bắt đầu tôi là muốn bù đắp cho em, chiếu cố em, nhưng khi nhìn thấy bọn nhỏ, tôi liền nghĩ đây là con ruột Chu Mặc tôi, tôi càng hẳn là đối với em cái người cực khổ dưỡng dục chúng tốt hơn một chút, chính là bù đắp một chút xíu như vậy, mới làm cho tôi càng ngày càng phát hiện ưu điểm trên người em. Chu Mặc tôi cho dù là hiện tại ở trong lòng của em là một ác ma, tôi cũng muốn nói cho em, chuyện tình cảm vốn là không sao giải thích rõ được, đối với em Chu Mặc thích Lâm Ngạn em cũng là từng giọt từng giọt tích lũy. Em cũng không phải là thế thân của bất cứ người nào, chỉ là cha của hai đứa con của tôi, Chu Mặc tôi hạ quyết tâm muốn theo đuổi em cả đời.”

Lâm Ngạn nhìn hắn, cười nhạt, “Xin hỏi vị Chu tiên sinh này, Chu đổng, trước khi anh hạ quyết tâm có hỏi qua ý kiến của người trong cuộc tôi đây không?”

Thấy Chu Mặc không lời để nói, Lâm Ngạn tiếp tục hỏi, “Anh có quyền gì gạt tôi tiến vào cuộc sống của tôi như vậy, tiến vào sinh hoạt đôi tham ăn như vậy? Anh có quyền gì khiến cho mẹ của anh nghĩ biện pháp đến chăm sóc đôi tham ăn? Anh có hỏi qua một câu Lâm Ngạn tôi có nguyện ý hay không sao? Chu tiên sinh, phiền anh lần sau trước khi nói yêu một người, trước hiểu được tôn trọng người khác!”

Chu Mặc không lời chống đỡ, đối với theo đuổi tình yêu như vậy hắn được cho thận trọng. Hắn tựa hồ cái gì cũng đều nghĩ đến, lại quên hỏi Lâm Ngạn một câu cậu có nguyện ý hay không. Từ biểu lộ, đến theo đuổi, hắn vẫn luôn là thân phận một người chủ đạo đứng bên cạnh Lâm Ngạn, hắn duy chỉ đã quên dừng bước lại đi hỏi một tiếng Lâm Ngạn có nguyện ý không….

Lâm Ngạn nhìn hắn, cái người đàn ông luôn chịu giáo dục tinh anh như là mới nghĩ thông suốt ra một vấn đề vẫn luôn không hiểu, mê man nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

“Tôi sẽ cùng đôi tham ăn rời khỏi G thành, đây là bù đắp tốt nhất của anh đối với chúng tôi.”

Lưu lại một câu nói này, Lâm Ngạn liền đi trở về, cậu cùng với Chu Mặc chỉ có thể dừng ở đây

»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đại Lâm V5 (uy vũ)!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.