Lâm ngạn đứng ở trong sân nhỏ nhà nông, nhìn người đàn bà nằm ở trên xích đu mơ màng buồn ngủ, khẽ nhíu mày. Không nghĩ tới hơn hai năm không gặp, cái người đàn bà này đã từng tùy ý nhục nhã cậu lúc này đây già nua như vậy, nằm ở đó bệnh trạng như vậy, cậu không có cảm thấy bất kỳ khoái ý gì. Trong lòng ngoại trừ một tia buồn bả đối với sinh mệnh yếu ớt, cái gì cũng không tồn tại. Tuy rằng đã từng bị tổn thương, thế nhưng cậu vẫn có thể hiểu được sự bảo vệ của một người mẹ đối với con trai của mình.
“Lâm Ngạn?” Mẹ Dương nằm ở đó, thị lực đục ngầu, chỉ có thể lơ đãng phân biệt ra hình dạng của Lâm Ngạn. Làm khó bà ở thời khắc này còn có thể nhớ tới một người đã từng khiến cho bà thật sâu chán ghét.
Lâm Ngạn lên tiếng, kèm theo giúp bà lót một cái đệm dựa, “Bác Dương, Dương Thụ đi mua giúp con dâu tằm rồi, con tới thăm người một chút.”
Mẹ Dương gật đầu, “Lần này là ta làm phiền hà Dương Thụ.”
Lâm Ngạn mím môi một cái, người mẹ trước mắt với tư cách phụ nữ có thể hơi biểu hiện không tốt, thế nhưng với tư cách làm mẹ, bà cũng đã làm hết phận sự. Chính cậu tuy rằng không thể xưng là một người mẹ, thế nhưng đặt mình vào hoàn cảnh này lại có thể cảm nhận được tấm lòng thương yêu con cái.
“Bác Dương, người bị bệnh làm sao không báo cho Dương Thụ biết?”
Mẹ Dương cười nhạt, “Lâm Ngạn, con hận ta đi.”
“Không có, Dương Thụ đối với con có ân cứu mạng, mặc kệ người đối với con như thế nào, con cũng sẽ không hận người.” Lâm Ngạn nói lời này đúng là thật lòng, năm đó chính mình cùng đường, Dương Thụ đúng là không quen biết ký tên lên tờ đơn giải phẫu bệnh tình nguy kịch, mới có thể bảo vệ cậu và hai đứa con của cậu. Ân tình như vậy, lại há vì mấy câu giận dữ công tâm của mẹ Dương có thể triệt tiêu.
Mẹ dương có chút vô cùng kinh ngạc, lần mò kéo lâm ngạn qua, cẩn thận nhìn cậu thật lâu, mới gật đầu, “Dương thụ nhà ta có thể coi trọng cậu cũng không phải không có lý. Đáng tiếc, dương gia chỉ có thể lấy một người vợ đi ra ngoài được.”
Lời này kỳ thực đã có chút khắc nghiệt, bất quá lúc này Lâm Ngạn không có cái tâm so đo kia, “Bác Dương, người yên tâm, chỉ cần đối với Dương Thụ không tốt Lâm Ngạn con cũng sẽ không làm, chút lương tâm ấy Lâm Ngạn con vẫn phải có.”
Mẹ Dương đối với lời này từ chối cho ý kiến, bà đều là một người không sống được mấy ngày, chuyện từ đây về sau cho dù bà muốn quản đều không quản được rồi.
“Lâm Ngạn, chỉ cần con có thể nhớ kỹ lời ngày hôm nay, ta cũng có thể nhắm mắt rồi.”
Lâm Ngạn ngồi ở bên người bà, nhất thời cũng không biết làm thế nào nhận lời bà. Lời nói này tựa như một lời nguyền rủa, hung hăng kéo dài khoảng cách giữa cậu và Dương Thụ. Trong lòng Lâm Ngạn hơi có chút đau đớn, chính mình thực sự cứ vậy không được chúc phúc sao? Đột nhiên cậu liền nghĩ đến Chu Mặc, hắn nói Lâm Ngạn tôi thích em, chẳng qua là hy vọng có thể giúp em cùng nhau bảo vệ phần hạnh phúc này. Hạnh phúc sao? Tay không tự chủ nắm chặt áo trước ngực, mình còn có thể khát vọng hạnh phúc sao? Người đã từ lâu bị thân tình ái tình vứt bỏ….
Dương Thụ mang theo quả dâu tằm trở về, thấy Lâm Ngạn một bộ biểu tình bị toàn thế giới vứt bỏ tuyệt vọng, lại nhìn mẹ đã ngủ một chút, ánh mắt không khỏi chợt lóe. Nhẹ nhàng vỗ ót Lâm Ngạn, nhẹ giọng hỏi, “Làm sao vậy?”
Lâm Ngạn bỗng nhiên hoàn hồn, miễn cưỡng cho một dáng tươi cười, “Em nên về rồi.”
Dương Thụ vội đè cậu lại, “Em chờ anh một chút, anh dặn dò hộ công một chút, anh tiễn em.” Nói xong không đợi Lâm Ngạn cự tuyệt liền vội vã vào phòng, chỉ chốc lát sau lại đi ra ôm mẹ Dương vào phòng. Lâm Ngạn vội hỗ trợ cùng nhau thu thập một chút hai người mới cùng nhau gọi xe quay về nơi ở của Lâm Ngạn.
Lâm Ngạn ngồi trên xe đã khôi phục bình thường, cùng Dương Thụ trò chuyện phần nhiều cũng là bệnh tình của mẹ Dương. Dương Thụ từ nhỏ cùng mẹ Dương sống nương tựa lẫn nhau, hai người trò chuyện một chút, bầu không khí liền ngưng trọng. Lâm Ngạn có chút luyến tiếc Dương Thụ, Dương Thụ là người tốt như vậy, làm thế nào có thể sớm như vậy liền trải qua nổi đau mất người thân?! Ông trời thật đúng là không có mắt….
Thẳng đến nơi Lâm Ngạn ở, hai người còn chưa có từ trong vẻ đau buồn mẹ Dương gần qua đời thoát ra, cho nên khi Dương Thụ nhẹ nhàng ôm lấy cậu, Lâm Ngạn đều không có phản ứng nhiều, thẳng đến lúc Dương Thụ lên xe quay trở về, Lâm Ngạn mới cảm giác được không thích hợp. Trong lòng cậu buồn lo vô cớ, cậu cùng với Dương Thụ vốn chính là người có duyên vô phận, hà tất để một kết cục đã biết trước mà tăng thêm đau khổ.
“Làm sao vậy? Nhà mình cũng không muốn trở về?”
Lâm Ngạn nghe vậy xoay người, liền thấy Chu Mặc đeo tạp dề dê vui vẻ đứng ở cửa, phối với hình dáng xuất sắc, thật là làm cho người buồn cười. Không biết làm sao, liền nghĩ đến cái từ người cha siêu hùng* này, Lắc lắc đầu, Lâm Ngạn mày thực sự là bị điên rồi, đứng ở trước mặt mày thế nhưng chính là phú nhị đại số một số hai G thành.
Chu Mặc thật sâu nhìn cậu một cái, kỳ thực thời điểm cậu từ xe taxi tới cửa hắn đã đứng ở trước cửa sổ nhìn thấy, dĩ nhiên Dương Thụ cái kẻ viển vông kia cùng ôm nhau cũng rơi vào trong mắt hắn không sót một tia. Nhẹ nhàng kéo xuống khóe miệng, Lâm Ngạn cái người ngây ngô này cư nhiên một chút cũng không có tự giác bị người chấm mút.
Đi tới, lôi kéo Lâm Ngạn liền vào nhà, “Nếu như em muốn cùng người chạy, tôi không ngại đem đôi tham ăn về nhà nuôi.”
Lâm Ngạn trừng mắt liếc hắn một cái, đôi tham ăn nhà cậu cùng Chu Mặc anh không có sợi len quan hệ nào! Bất quá bị Chu Mặc gián đoạn, tâm tư vừa nãy bốc lên ở trong lòng cứ nưu vậy bị đánh tan, còn dư lại cũng chỉ có đôi tham ăn nhà cậu.
Ba cha con cũng là ba bốn ngày không gặp nhau, đuôi của bạn nhỏ Lâm Đậu Bao đong đưa đều nhanh vượt qua tốc độ quạt quay. Lâm Ngạn ôm nhóc là một trận thân thiết, ngay cả Lâm Thang Viên tính cách lãnh đạm như vậy, đối Lâm Ngạn trong mắt cũng là tràn đầy nhớ thương. Trong lòng Lâm Ngạn có chút ít cảm khái, trên cái thế giới này ai cũng có thể rời bỏ cậu, chỉ có đối với hai đứa tham ăn nhà cậu là không thể, đây là cục thịt bảo bối ở trên người cậu rơi xuống, móc đi cậu cũng cùng đi theo.
Chu Mặc đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thười khắc ấm áp này, không khỏi nở nụ cười một chút. Nếu như không phải cú điện thoại buổi chiều kia của Khâu Thiện, hắn nghĩ hắn sẽ càng vui vẻ. Luận tính cách và tâm cơ, Lâm Ngạn thật đúng là không giống cái người sinh ra cậu kia. Ngay cả bên này Khâu Thiện hơi có chút động tác, bên kia liền có phản ứng. Xem ra, đã nhiều năm như vậy, người đàn bà kia cũng không có quên cốt nhục này đã từng ở trong bụng bà mười tháng. Chỉ là quan tâm như vậy, lại có bao nhiêu thật tình, có bao nhiêu lo lắng?
Giống như cảm ứng tâm linh vậy, Lâm Ngạn bỗng nhiên quay đầu nhìn phòng bếp một chút, liền thấy phần cưng chìu trong ánh mắt Chu Mặc, giờ khắc này, chính là giờ khắc này, Lâm Ngạn cảm thấy Chu Mặc mặc tạp dề buồn cười đứng ở đó nhìn mình tựa hồ luôn luôn bên cạnh mình, chỉ cần mình vừa quay đầu lại là có thể thấy, an tâm như vậy, làm cho người trầm mê như vậy.
Lâm Thang Viên liếc mắt nhìn Lâm Ngạn, lại nhìn nhìn Chu Mặc, gật gật đầu với Lâm Đậu Bao, lấy tay làm một thủ thế rút lui, lôi kéo Lâm Đậu Bao trở về phòng của mình. Vào phòng ánh mắt Lâm Đậu Bao chuyển vòng tròn, cắn lỗ tai Lâm Thang Viên một cái, “Chị, chị thích chú Chu?”
Lâm Thang Viên gật đầu, “Em không thích?”
Lâm Đậu Bao rất biết nghe lời phải, vội vàng lắc đầu, liền cười hì hì hỏi, “Chú Chu thích Đại Lâm sao?”
Lâm Thang Viên rất là nghiêm túc liếc mắt nhìn em trai mình một cái, “Lâm Đậu Bao, em lúc nào thì trở nên thông minh hơn?”
Lâm Đậu Bao mếu máo, liền thừa biết chị mình đệ nhất thế giới!
Lâm Thang Viên cũng ý thức được làm tổn thương lòng em trai mình, lôi kéo tay nhỏ bé của Lâm Đậu Bao, “Chị nghĩ Đại Lâm hẳn là giống với cha nuôi, có chút thích người thích ông.”
Lâm Đậu Bao hì hì cười, ai nói không phải đâu?!
Hai chị em rất nhanh đạt thành nhất trí, đem cha mình trịnh trọng phó thác cho Chu Mặc. Cũng may Lâm Ngạn không biết, nếu như đã biết, Lâm Ngạn tuyệt đối sẽ khóc, không mang theo cánh tay chỉa ra bên ngoài như vậy!
Đáng tiếc Lâm Ngạn ở phòng khách hoàn toàn không biết gì cả, cậu đang bị một cú điện thoại xa lạ đột nhiên gọi đến mặt xám như tro tàn.
“Lâm Ngạn, tôi là Lâm Thanh Sơn.”
“…”
“Chiều nay một giờ có thời gian rãnh không?”
“Không có!”
“Cậu nếu như không muốn để cho đứa nhỏ biết cái gì, tốt nhất cậu có thể dành chút thời gian trống.”
Tay Lâm Ngạn cầm điện thoại nhất thời nắm thật chặt, “Anh nói đi.”
Một lúc lâu, Lâm Ngạn mới chậm rãi để điện thoại xuống, Chu Mặc ở bên cạnh rất sớm đã phát hiện dị thường, kinh ngạc nhìn cậu, vừa rồi còn thật tốt, thế nào đột nhiên mà giống như đã chết một hồi rồi, hoàn toàn không có tức giận. Chu Mặc khó có được tâm lúc này có chút cấp bách, vội lôi kéo tay Lâm Ngạn cầm, tay lạnh như băng giống như lòng cậu giờ phút này, lạnh, lạnh thấu tâm….
Lâm Thanh Sơn, Lâm Ngạn tôi đời trước rốt cuộc thiếu nợ anh cái gì, mà anh giày xéo tôi như vậy!! Chẳng lẽ còn thật muốn mạng của Lâm Ngạn tôi phải không?!
“Chu Mặc, tôi không nên tới G thành, nơi này chính là địa ngục của Lâm Ngạn tôi…”
Lâm Ngạn than nhẹ, một tiếng nói nhỏ nhẹ lướt qua lòng của Chu Mặc, đau âm ỉ!
Chú thích:
Người cha siêu hùng: là nhân vật trung úy Shane Wolfe được cử đến để bảo hộ cho bọn trẻ trong bộ phim “The Pacifier”, một bộ phim hài hành động, khởi chiếu ngày 1/3/2005 tại Hoa Kỳ.