Mang Thai Ngoài Ý Muốn

Chương 25: Chương 25




Ngồi ở trong thư phòng, điện thoại vừa mới treo còn cầm ở trong tay, trong lòng Lâm Ngạn lướt qua một tia tâm tình phức tạp. Tuy rằng trong lòng có loại khoái cảm trả thù đi qua, thế nhưng cậu đối với hiểu biết Lâm Thanh Sơn, chuyện phía sau sợ rằng sẽ càng thêm phúc tạp. Bất quá, vì đôi tham ăn cậu một bước cũng không thể nhượng bộ.

Lần này Cổ Thành chọn Cố San San, chẳng khác nào chặt đứt cơ hội tốt phát tài của Lâm Thanh Sơn, không chừng hắn có thể làm ra chuyện cực đoan gì, cậu có thể chịu đựng thật nhiều cực khổ hơn nữa, nhưng là đôi tham ăn bảo bối không hẳn có thể. Ngồi ở trên ghế, Lâm Ngạn lâm vào trong suy tư thật sâu. Cậu nên làm cái gì bây giờ mới có thể để cho đôi tham ăn trải qua cuộc sống không buồn không lo? Đặc biệt là Lâm Đậu Bao, đứa nhỏ này đầu óc đơn thuần, hiện tại cậu lo lắng nhất chính là bảo bối này.

Hai đứa con, tuy rằng Lâm Ngạn không bất công, nhưng rõ ràng lo lắng cho Lâm Đậu Bao nhiều hơn một chút. Lâm Thang Viên tuy rằng không lớn hơn so với Lâm Đậu Bao mấy phút, nhưng rõ ràng nếu so với Lâm Đậu Bao thông minh thành thục hơn nhiều. Nếu bây giờ Lâm Thanh Sơn đứng ở trước mặt bọn cậu, Lâm Đậu Bao nhất định sẽ nhào tới bán manh, thế nhưng Lâm Thang Viên lại sẽ không. Đứa bé này từ nhỏ tâm đề phòng rất mạnh, chưa từng thấy qua bé cùng người xa lạ nào có nhiều cử chỉ thân thiết, trái lại Chu Mặc coi như là một ngoại lệ. Cũng không biết đứa bé này nghĩ như thế nào, lần đầu tiên mắt nhìn thấy Chu Mặc liền biểu hiện ra vô cùng thân thiết không giống bình thường.

Lúc này Lâm Ngạn rất buồn rầu, cậu bên này đi đứng bất tiện, Diệp Hằng còn bị Diệp Cảnh Văn mang đi Hà Lan. Tuy rằng Chu Mặc có thể chăm sóc, thế nhưng cậu làm sao có thể phiền toái người này như vậy, huống hồ cái người này còn là chủ tịch công ty bách hóa. Xoa xoa đầu, Lâm Ngạn đến bây giờ cũng không thể tin tưởng mình lại muốn sai sử một chủ tịch đi làm vú nuôi….

“Đại Lâm.” Cửa chậm rãi bị đẩy ra, lộ ra cái đầu tròn trịa của Lâm Đậu Bao.

Lâm Ngạn vẫy tay, “Thế nào còn chưa ngủ?”

“Đại Lâm, cha còn đau không?” Lâm Đậu Bao ôm một cái gối nhỏ bé thích nhất, đi đến bên người Lâm Ngạn, nhẹ nhàng sờ sờ chân thạch cao đã bị vẽ nguệch ngoạc, còn có hình có dạng thổi thổi.

Lâm Ngạn thấy tâm đều phải manh hóa, ôm lấy tiểu Bao Tử đặt ở bên trên chân trái của mình, xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, “Chị con đâu?”

“Chị nói tâm tình Đại Lâm không tốt, chị đi tìm vú Tào muốn sữa tươi.”

Lâm Ngạn ngây ra một lúc, bé con kia thật đúng là quỷ linh tinh. Cửa bị gõ nhẹ hai cái, liền thấy Lâm Thang Viên bưng một ly sữa tươi đi vào.

“Cha, ngày hôm nay con và Đậu Bao ngủ với người nha, chú bảo hôm nay có việc không về.”

Lâm Ngạn bị lời này 囧 một chút rồi, nội tâm nhất thời nóng hừng hực, ở đây lúc nào thì thành địa bàn của Chu Mặc rồi?! Hơn nữa cho dù là vị này có trở về, cũng không phải ngủ trong phòng cậu có được hay không!

Lâm Thang Viên thấy khuôn mặt cha nhất thời hồng lên, có chút mê man, gương mặt vừa rồi còn chán chường, hiện tại thế nào lại tinh thần như vậy? Chẳng lẽ mình an ủi sai rồi? Kỳ thực bé con kia cũng không có ý gì khác, chủ yếu thấy ngày hôm nay tâm tình Lâm Ngạn không tốt lắm, muốn an ủi cha mình một chút, câu phía sau thuần túy là vú Tào nói cho bé biết.

Đôi mắt to nhỏ giọt của Lâm Đậu Bao hết nhìn cha mình một chút, lại nhìn vẻ mê man khó có được của chị mình, nhất thời tâm vui vẻ. Chuyện an ủi Đại Lâm như vậy chỉ có Lâm Đậu Bao cậu ra trận mới có thể thành công!

Lâm Đậu Bao lắc lắc đầu cánh tay của Lâm Ngạn, ngọt ngào nói, “Đại Lâm, ngày hôm nay Đậu Bao kể chuyện xưa cho cha nghe có được hay không?

Lâm Ngạn nhất thời nở nụ cười, khó có được a, nhóc con này cư nhiên kể chuyện xưa cho mình nghe trước khi ngủ. Đón nhận ly sữa tươi trong tay bé con, uống sạch sẽ, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thang Viên, “Đại Lâm không có việc gì, không cần lo lắng. Vú Tào lớn tuổi rồi, sau này buổi tối cũng không cần đánh thức vú Tào nghỉ ngơi.”

Lâm Ngạn sau khi chân bị thương rất nhiều chuyện không có tiện, không có biện pháp không thể làm gì khác hơn là nhờ cậy Chu Mặc tìm một bảo mẫu ổn thỏa. Lâm Ngạn lấy ra túi tiền của chính mình, không để cho Chu Mặc hao tốn một phân tiền. Đối với điểm này, Chu Mặc ngược lại không có khách khí với cậu. Lâm Ngạn cũng không phải là tình nhân được hắn bao dưỡng, loại chuyện cậu muốn chính mình làm chủ này, Chu Mực cũng không có sử dụng cách làm chủ nghĩa gia trưởng. Bảo mẫu này làm việc quả thực cẩn thận, chỉ là tuổi có chút lớn, chiếu cố ở nhà một chút quả thực không có vấn đề, thế nhưng đưa đón đứa nhỏ đi học cũng có chút cố hết sức.

Bầu không khí bên trong thư phòng ấm áp, mây đen trong lòng Lâm Ngạn cũng tán đi một ít, vừa định đứng dậy trở về phòng ngủ, liền nghe thấy điện thoại di động reo. Vừa nhìn, vậy mà lại là Dương Thụ đã biến mất một tuần. Không biết làm sao, trong lòng Lâm Ngạn lướt qua một loại dự cảm vô cùng không tốt, thời điểm cầm điện thoại trong lòng bàn tay cũng có chút đổ mồ hôi. Dùng mắt ý bảo Lâm Thang Viên mang theo Lâm Đậu Bao đi ngủ, thấy hai đứa nhỏ ra cửa, mới nhận điện.

“Dương Thụ, đã trễ thế nào làm sao còn chưa ngủ?”

Bên kia đầu dây điện thoại truyền đến một tiếng thở dài nặng nề, “Lâm Ngạn, em đã ngủ chưa?”

“Chưa, làm sao vậy?”

“Anh… Mẹ anh… Mẹ anh bà đi rồi…” Thanh âm bên đầu kia điện thoại có chút nghẹn ngào, đứt quảng, run rẩy.

Lâm Ngạn tay cầm điện thoại nhất thời chặt một chút, quả nhiên cậu dự cảm không sai. Tuần này Dương Thụ một chút tin tức cũng không có, một chút cũng không giống tác phong của anh ấy. Chỉ sợ là đi xử lý hậu sự của mẹ Dương…

“Anh ở đâu? Em đi tìm anh.”

“Anh ở T thành, mẹ anh muốn cùng ba anh ở cùng một chỗ, anh đem tro cốt của bà đưa đến bênh cạnh cha anh.”

Lâm Ngạn nghe thấy, nhất thời cũng không biết làm thế nào an ủi hắn. Cậu là một cô nhi từ nhỏ đã thiếu sót tình thân, cho dù được mẹ Lâm chiếu cố nhiều, đáng tiếc cậu chung quy cũng không phải con trai ruột của mẹ Lâm. Thời điểm sáu năm trước gặp chuyện không may, thái độ mẹ Lâm cũng có thể thấy được rõ ràng. Ở trong lòng bà, cho dù Lâm Thanh Sơn lại xấu xa, Lâm Thanh Sơn cũng là con của bà.

“Vậy anh còn quay lại G thành không?” Lâm Ngạn là một người bạn thấu hiểu người như vậy, hiện tại cậu đi đứng bất tiện, đến T thành quả thực làm khó cậu, trong lòng nhất thời có chút nóng nảy.

“Mẹ anh ở G thành còn có một chút bất động sản, anh phải trở về xử lý một chút. Bất quá, Lâm Ngạn, em còn có thể trở về T thành sao?”

Lâm Ngạn bị hỏi ngây ra một lúc, lúc đó mình cho Sư Thái thời gian là nửa năm, hiện tại nửa năm sắp đến rồi, chính mình thật giống như không có dự định quay lại T thành. Lâm Ngạn chỉ trống rỗng trong chốc lát, chính mình thật chẳng lẽ phải ở lại G thành ổn định?

Dương Thụ đầu bên kia điện thoại ngồi ở trên bờ đê cạnh biển, nhìn một mảnh tối đen trước mắt, Lâm Ngạn bên kia trầm mặc, tâm cười khổ một cái. Lâm Ngạn có thể trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nhưng y là người đứng xem lại thấy rất rõ ràng. T thành, Lâm Ngạn sợ chắc là sẽ không trở lại nữa.

Không muốn để cho trong lòng cậu gánh vác, Dương Thụ vội mở miệng, “Ngày mốt anh về G thành, ngày đó có thể dành thời gian cùng uống một ly không?”

Tâm Lâm Ngạn thở phào nhẹ nhõm, nếu như Dương Thụ thực sự muốn cậu trả lời, cậu nhất thời thật đúng là không biết phải nói như thế nào. Nghe thấy ngày mốt y trở về, nhất thời yên tâm, “Anh tới chỗ em ở đi, không cẩn thận đau chân, ra đường không quá thuận tiện.” Không dám nói cho y biết chân mình bị gãy, nếu như để cho cái người bác sĩ Dương Thụ này biết, khẳng định lại là một trận lải nhải.

Hai người trò chuyện một hồi mới cúp điện thoại. Mẹ Dương mất quả thực đã là chuyện dự đoán trước, tuy rằng Dương Thụ đau lòng, thế nhưng là vẫn có chút buông xuống. Lâm Ngạn thấy mẹ Dương, tựa như thấy được chính mình nhiều năm sau, cả đời để con nhỏ quan tâm, tuy rằng khổ, lại vui vẻ chịu đựng. Tuy rằng cậu từng bị mẹ Dương tổn thương, từng bị vũ nhục, thế nhưng đáy lòng cũng bội phục người đàn bà này. Hiện tại theo bà rời đi, không cam long và bất mãn trong lòng cậu cũng đánh tan. Tựa như năm đó cậu nói với mẹ Dương, Dương Thụ là ân nhân cứu mạng của cậu, cậu không thể trở thành chướng ngại vật cản trở con đường cầu tiến của Dương Thụ. Cho nên T thành cậu sợ rằng không thể trở về, Dương Thụ phải có bầu trời tốt hơn thuộc về y, cậu người bạn này nên ở phía xa nhìn y, chúc phúc cho y. Nhìn y kết hôn sinh con, nhìn y trải qua cuộc sống mỹ mãn. Chút thích này ở đáy lòng của mình làm sao có thể cùng những thứ đó đối kháng, vì Dương Thụ, cậu không thể.

Thở dài, đè xuống tiếc nuối và không cam lòng ở trong lòng, Lâm Ngạn chống cây ba toong chuẩn bị đi ngủ, mới mở rộng cửa, liền nghe thấy chuông cửa truyền đến, vú Tào bị đánh thức rời giường đi mở cửa, trong lúc nhất thời bị người thanh niên chật vật ở cửa dọa sợ, người chạy nạn này từ đâu mà đến a?

Nghe thấy mà đến Lâm Ngạn cũng ngẩn ra, đứng ở cửa không phải Diệp Hằng còn có thể là ai?

“Cậu đây là uống bao nhiêu mới thành ra như vậy?”

Lâm Ngạn có chút giật mình nhìn bao lớn ở sau lưng Diệp Hằng, người ăn mày này ở đâu nhô ra a?!

“Lâm Ngạn, theo tớ cùng nhau chạy trốn đi, nếu như không chạy tớ phải tiến vào ổ sói rồi!”

“….”

Lâm Ngạn câm nín, Diệp Hằng lúc này đường cùng chính là chân truyền của Diệp Cảnh Văn, này là chuẩn bị bay thẳng đến bệnh viện tâm thần a…

Chú thích:

Ba toong

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.