Mang Thai Ngoài Ý Muốn

Chương 40: Chương 40: Kế hoạch còn chưa hoàn thiện




Lâm Ngạn một bên luống cuống tay chân chỉ huy đôi tham ăn sắp xếp hành lý, còn vừa vội vàng cùng Dương Thụ nói điện thoại. Dương Thụ nghe bên kia loa truyền đến thanh âm binh lách cách bàng, không khỏi nở nụ cười.

“Anh đây nhà mới cũng còn chưa có tìm xong cho em, em vậy mà đã bắt đầu chuẩn bị? Á Lịch Sơn Đại a!” Dương Thụ vừa lật sách, vừa trêu chọc Lâm Ngạn. Khó có được thời gian nghỉ, bác sĩ Dương thoáng thả lỏng mình một chút.

“Lâm Đậu Bao muốn đi xem gấu mèo, có muốn cùng đi hay không?” Lâm Ngạn sợ vỗ đầu Lâm Đậu Bao, nhóc con này thật đúng là tâm vui mừng tất cả đều manh sủng!

Tay lật sách của Dương Thụ dừng một chút, “Đã xảy ra chuyện gì?” Tâm tình tốt như vậy?

Lâm Ngạn cười cười, cũng không gạt Dương Thụ, “Ngày hôm qua em gặp được cha ruột rồi.”

Dương Thụ sửng sốt một chút, không tự chủ được ngồi thẳng, “Tình huống gì?!”

Lâm Ngạn nhìn đôi tham ăn, cảm thấy có mấy lời quả thực không thể nói ở trước mặt đứa nhỏ, liền đẩy cửa WC ra, đi vào. Lâm Thang Viên liếc nhìn cha nhà bé một cái, quay đầu giúp Lâm Đậu Bao bỏ lam mập mạp và dê dê vào trong vali.

“Em cứ như vậy nhận thức cha rồi?” Dương Thụ không nghe được thanh âm, không khỏi lo lắng.

“Chuyện bao lớn, nhìn anh kích động, anh ngược lại là nồng cốt khoa tim, kích động đối tim không tốt.” Lâm Ngạn có thể tưởng tượng bộ dáng giật mình của Dương Thụ ở đầu dây bên kia, kỳ thực chính cậu đối với chuyện này cũng rất giật mình. Lão gia tử thẳng thắn, cậu cũng không già mồm cãi láo.

Lâm Ngạn nói ba xạo liền đem chân tướng truyện nói một lần, cậu là tác giả, lại nói tiếp tự nhiên trật tự rõ ràng, Dương Thụ nghe thấy liên tục sợ hãi than, “Lâm Ngạn, em đây là đang diễn kịch truyền hình lúc tám giờ sao?!”

Lâm Ngạn bị chọc cười, “Cuộc sống vĩnh viễn nếu so với Tv càng đặc sắc hơn nhiều!” Dựa vào tường, nhìn chính mình trong gương, giọng nói có chút nhàn nhạt, “Lão gia tử muốn em quay về Khâu gia, nhưng em không có đồng ý.”

Dương Thụ nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ là bởi vì mẹ cậu?

“Lão gia tử cũng đồng ý?”

“Ngày hôm qua còn chưa ăn cơm xong liền thở phì phò đi trở về, ngày hôm nay gọi quản gia đến cho ba tấm vé máy bay, nói cháu của ông muốn đi xem gấu mèo.” Lâm Ngạn nhớ đến bộ dáng lão gia tử thổi râu mép trừng mắt ngày hôm qua liền muốn cười, phỏng chừng là mình cự tuyết quá trực tiếp, lão gia tử thật tức giận.

Có mấy lời cậu cũng không muốn nhiều lời, Lâm Ngạn cậu nhận thức người cha này chỉ là bởi vì Khâu lão gia tử là cha ruột của cậu, lão gia tử có một câu nói đúng, cha nhận thức con là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Cho nên Lâm Ngạn cậu nhận tâm thân tình trân quý mà mộc mạc này, không cần phần liên quan đến tài phú. Không có cái gì cần bù đắp, đã nhiều năm như vậy rồi, Lâm Ngạn cậu cái gì cũng không thiếu, duy nhất thiếu chính là tình thân chân chính.

Cậu khát vọng từ nơi người cha xa lạ lấy được một ít, tựa như cảm động cái ôm ấm áp ngày hôm qua ông dành cho cậu, cậu sinh lòng hướng đến.

“Mẹ em thì sao?”

Lâm Ngạn không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, một lúc lâu mới mở miệng, “Em chỉ có một người mẹ chính là mẹ Lâm.”

Dương Thụ ảo não một chút, nói toàn chuyện không nên nói! Vội đổi chủ đề, “Chuyện này đáng giá chúc mừng, anh lập tức đặt vé máy bay, nói cho Tiểu Đậu Bao chú Dương của nó mang theo một đống đồ ăn ngon ở cổng sân bay chờ nó!”

“Được, đặt được vé rồi nói cho em biết.”

Hai người cũng không có nói nhiều lời, thời điểm Lâm Ngạn đẩy cửa WC, liền thấy Lâm Đậu Bao mang theo đôi chân đầy mắt khát vọng nhìn cậu, vừa thấy cửa mở bật người lủi đi vào trong, Lâm Ngạn im lặng nhìn cửa trong nháy mắt bị đóng lại, nhóc con này khi nào lại bắt đầu xấu hổ?!

Lâm Ngạn vừa định đẩy cửa cười nhạo Lâm Đậu Bao, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Cha, lam mập mạp bị kẹt rồi!” Lâm Thang Viên vội vã chạy đến cầu cứu cùng Lâm Ngạn, Lâm Đậu Bao tuyệt đối sẽ khóc!

Lâm Ngạn vừa nghe liền hướng vào phòng chạy, đây chính là bảo bối của Lâm Đậu Bao a!

“Lâm thang Viên, xem xem là ai đến?”

Lâm Thang Viên nhón chân lên hướng mắt mèo nhìn thoáng qua, lập tức mở rộng cửa, “Chú Chu.”

Chu Mặc đứng ở cửa, sờ sờ đầu Lâm Thang Viên, “Đại Lâm đâu?”

Đang ở bên trong phòng giải cứu lam mập mạp Lâm Ngạn nghe vậy lập tức ngừng tay, ngồi xổm ở bên cạnh vali cũng không đứng dậy, thẳng đến tiếng bước chân của Chu Mặc cách càng ngày càng gần mới chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn hắn, “Tôi đã từng nói không gặp lại.”

Chu Mặc nhìn cậu, kéo tay cậu, “Đi với tôi một chỗ.”

Lâm Ngạn giãy khỏi tay hắn, nhìn cái người đàn ông mấy ngày không gặp, tựa như tang thương không ít, trong tâm có khó chịu, có quấn quýt, cũng có lúng túng. Cậu không biết mình dùng cái tâm tình gì mà đối mặt với hắn, người này muốn cậu, lừ cậu, lại thật tâm thật ý chiếu cố cậu. Vốn cho là từ nay về sau hai người trở thành người xa lạ, lại có đứa bé thông minh đáng yêu của hai người, quan hệ như vậy làm cho Lâm Ngạn vô pháp thích ứng.

“Chu Mặc, xin bỏ qua cho tôi đi.” Lâm Ngạn chỉ chỉ hướng WC, hạ giọng, “Chuyện này tôi không muốn ngay cả Đậu Bao đều biết!”

Chu Mặc mấy ngày nay vẫn luôn không thể nào ngủ được, khuôn mặt đầy râu, một chút cũng không có khí phái của Chu gia đại thiếu. Hắn cầm tay bị Lâm Ngạn giãy ra, trống không.

“Lâm Ngạn” Thanh âm Chu Mặc khàn khàn, “Em lần này lại muốn chạy trốn đến chỗ não?”

Chu Mặc chỉ chỉ món đồ chơi bị nhồi vào vali, có chút khẩn trường nhìn Lâm Ngạn. Người này am hiểu nhất chính là không nói tiếng nào liền rời đi, lần trước rời đi chính là sáu năm, lúc này đây thì sao? Cả đời?

Lâm Ngạn biết hắn hiểu lầm, há miệng, cuối cùng vẫn là không có mở miệng.

Lâm Thang Viên dắt Lâm Đậu Bao đứng ở cửa phòng, nhìn bầu không khí quỷ dị của hai người lớn, có chút thở dài, có thể hay không trước giải cứu lam mập mạp a?

Hoàn hảo cha bé nghe được thanh âm của bé, ngồi xổm xuống tiếp tục cùng cái vali phấn đấu, không có phản ứng Chu Mặc. Chu Mặc lập tức cũng ngồi xổm xuống, từ trên người móc ra một phần tư liệu, “Có đi không, chính em quyết định.”

Lâm Ngạn nghi ngờ nhìn hắn một cái, suy nghĩ một chút vẫn là đưa tay nhận lấy. Đây là một phần bản kế hoạch thu mua, nội dung rất là cặn kẽ, cậu rất nhanh nhìn mấy lần, càng xem càng kinh hãi, ném bản kế hoạch đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Chu Mặc, “Anh muốn làm gì?! Anh hai à, làm phiền anh trước khi làm bất cứ chuyện gì đều phải nhớ rõ thông báo đương sự! Tỉ như đứng ở trước mặt tôi mà nói!”

Chu Mặc có chút uể oải, cầm lấy bản kế hoạch chỉnh sửa lại một chút, “Lâm Ngạn, tôi chỉ là mong muốn em lại cho tôi thêm một cơ hội, một cơ hội để cho tôi có thể đi vào tim em.”

Lâm Ngạn lắc đầu, “Chúng ta cũng không phải cùng một loại người, đã định trước không đi cùng nhau được.”

Cầm lấy bản kế hoạch trong tay Chu Mặc, lật tới tờ cuối cùng có chữ ký, “Tôi biết anh đang đùa giỡn, thế nhưng này cũng có ý nghĩa gì? Cho dù Lâm Thanh Sơn không đáng giá một đồng, tôi đây sấu năm này là như thế trôi qua, cho nên tôi không cần anh giúp tôi làm nhũng chuyện này!”

Lâm Ngạn lắc đầu, phần kế hoạch này nói rất rõ ràng, tập đoàn Bác Hằng có mảnh đất cần gọi thầu, cạnh tranh ngoại trừ Hoàn Vũ của Lâm Thanh Sơn, còn có một nhà xí nghiệp nhỏ mà Chu Mặc đứng sau lưng âm thầm nâng đở. Chu Mặc muốn dùng lực lượng của chính mình đem miếng thịt này từ trong miệng Lâm Thanh Sơn đi ra. Chu Mặc làm như vậy là vì cái gì cậu biết rõ, nhưng là báo thù như vậy thì có ý gì? Lấy sự hiểu biết của cậu về Lâm Thanh Sơn, hắn ta đã đánh mất miếng thịt này, hắn ta có thể từ chỗ khác đem miếng thịt này kéo trở về, ngoảnh lại thịt không thấy còn chọc một thân tanh.

“Anh thaath không hiểu Lâm Thanh Sơn rồi, chút chịu thiệt này nếu hắn ăn, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Tôi không phải sợ hắn ta, tôi là không muốn lại phức tạp.” Hiện tại cậu cùng Lâm Thanh Sơn nước giếng không phạm nước sông, cậu không muốn lại cùng Lâm Thanh Sơn có bất cứ liên quan gì.

Cạnh tranh vốn là tồn tại tỷ lệ, nếu có thể trăm phần trăm trúng thầu, ngoại trừ bằng lòng đập tiền, còn phải có chút thủ đoạn khác. Cái thủ đoạn này Chu Mặc có, Lâm Thanh Sơn cũng có, nếu như Chu Mặc vì cái này chọc phiền toái không cần thiết cho mình, không đáng. Bất quá lời này Lâm Ngạn không nói ra, Chu Mặc lại chính mình suy nghĩ rõ ràng.

“Em đang lo lắng cho tôi?” Chu Mặc ở trong nội tâm phập phòng hơn mười mấy phút ngược lại rất lớn.

Lâm Ngạn có chút bất đắc dĩ, khắc sâu nhận thức Lâm Thang Viên đến cùng là giống ai rồi…

Chu Mặc suy nghĩ một chút, đưa tay lấy điện thoại ra, “Hàn Tiếu, nghĩ biện pháp làm cho Bác Hằng kéo dài thời hạn gọi thầu.”

Không biết dối phương nói gì đó, Chu Mặc lại trả lời mấy tiếng liền cúp điện thoại, Lâm Ngạn có chút nhìn không rõ hắn, tình huống gì?

Chu Mặc lúc này đã có kinh nghiệm, lập tức ngoan ngoãn khai báo, “Em nói đúng, thịt béo cũng có thể trở thành thịt thối, tôi muốn cho Lâm Thanh Sơn lần này không thể trở mình được.”

Lâm Ngạn một đầu mê mang, bất quá Chu Mặc ngược lại cao hứng không ít, chí ít bây giờ còn chưa có bị đuổi ra khỏi nhà, “Phải chân chính đè chết Lâm Thanh Sơn, sợ rằng còn lâu hơn lão gia tử hỗ trợ.”

Lâm Ngạn lại càng mê mang, “Sau đó thì sao?”

Chu Mặc nhìn cậu, nở nụ cười, “Lâm Ngạn, người hiền bị người lấn, tôi tin tưởng lão gia tử rất vui lòng dạy cho em một khóa.” Chìa tay vẫy vẫy Lâm Đậu Bao, “Đậu Bao, mang theo lam mập mạp đi đâu?”

Lâm Đậu Bao nhìn lam mập mạp bị kẹt đau lòng, “Xem gấu mèo, chú người cũng muốn đi cùng sao? Chú Dương cũng cùng đi, nhiều người náo nhiệt.”

Chu Mặc nhìn Lâm Ngạn, rất là kiên định gật đầu, “Đi!”

Lâm ngạn không nói gì, “Lâm Đậu Bao! Ngày mai cha liền đem lam mập mạp ném!”

“…” Lâm Đậu Bao cố sống cố chết giữ cái vali, “Người ở lam mập mạp ở!”

Chu Mặc thấy Lâm ngạn tựa như thẹn quá hóa giận, rất là thức thời, “Gặp lại ở sân bay.”

Lâm Thang Viên đứng ở bên cạnh nhìn bóng lưng Chu Mặc rất nhanh rời đi, đột nhiên nhìn có chút không hiểu, đây lại là cái gì ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.