Mang Thai Ngoài Ý Muốn

Chương 16: Chương 16: Tỉ mỉ trù tính chăm sóc




Cổ Thành, đạo diễn tân tiến chạm tay có thể bỏng nhất gần đây, tầm nhìn nắm chắc, làm việc kiên quyết, độc miệng, đầu tóc phóng khoáng rối bời kia cùng với chó dại phương bắc giống nhau, tang thương rồi lại làm cho người ta hận không thể một kéo cắt phăng cho y! Khuôn mặt dài râu quai nón vừa nhìn liền vô cùng có vị đạo nghệ thuật gia, gảy gảy phỏng chừng còn có thể tìm được cơm vào miệng…

Một đạo diễn vô cùng cá tính như vậy, ngồi ở đó, nhìn người đối diện nửa ngày mới hỏi ra một câu làm cậu phức tạp nửa ngày.

“Lâm Ngạn, cậu có phải là đến kỳ kinh nguyệt rồi hay không?”

Tiêu biên kịch ngồi ở góc múa bút thành văn tay run một cái, trên nửa trang giấy nhất thời sinh ra một dấu bút lông đáng ghét, quay đầu giận mà không dám nói gì nhìn Cổ đại đạo thảnh thơi liếc mắt một cái, nhìn tình huống Lâm Ngạn đang được chú ý sinh lý liếc mắt một cái, lắc đầu, cả hai đều bệnh không rõ!

Lâm Ngạn cũng không phải bệnh, bất quá cùng bị bệnh cũng không xê xích bao nhiêu. Hiện tại cậu rất xoắn xuýt, vô cùng xoắn xuýt, hai cặp lông mày quấn bện đều sắp vặn cùng nhau còn chưa có quyết định có cần phải giải quyết một vấn đề khó giải quyết hay không.

“Lâm đại thần?” Cổ Thành cho đến bây giờ cũng không phải là người có kiên nhẫn, gõ bàn một cái nhắc nhở vị biên kịch không chuyên nghiệp đối diện đã như đi vào cõi thần tiên vũ trụ, hiện tại dường như là thời gian họp đi…

Lâm Ngạn có chút mê mang ngẩng đầu, thấy Cổ Thành tựa như cười như không nhìn cậu, nhất thời đỏ mặt, thầm nghĩ đều là lỗi của người Chu Mặc kia!

Kỳ thực đồng chí Lâm Ngạn xoắn xuýt vấn đề rất đơn giản, tuy rằng không biết ngày hôm trước sau khi mình say rượu làm cái gì rồi, thế nhưng cái này có thể tưởng tượng. Lấy số ít mấy lần cậu say rượu đến xem, cơ bản có thể dùng vô cùng thê thảm để hình dung. Cái này a, kỳ thực cũng không phải trọng điểm, trọng điểm chính là quần áo tối hôm đó rốt cuộc là ai đổi cho cậu?! Đổi quá có kỹ xảo rồi, toàn thân đều thay đổi, chỉ chừa cho cậu cái quần lót. Nếu như là người bình thường, việc này cũng không có gì để xoắn xuýt, đổi một bộ quần áo mà thôi. Thế nhưng Lâm Ngạn đối với loại chuyện này vẫn rất mẫn cảm.

Thân thể cậu đặc thù, quần lót không đổi chính là có một loại khả năng, hoặc là Chu Mặc xuất phát từ phong độ thân sĩ, không muốn vượt qua phép tắc. Hoặc là Chu Mặc phát hiện bí mật mà cậu vẫn luôn trốn tránh, chừa cho cậu chút đường sống. Nội tâm hy vọng là loại trước, nhưng mà nếu như là loại sau, cậu không cách nào tưởng tượng được sau này chính mình làm sao đối mặt với Chu Mặc, hoặc là làm sao đối mặt với thời khắc bí mật này bị vạch trần.

Năm đó Lâm Thanh Sơn phát hiện bí mật này của cậu, cậu vì thế trả giá thanh bạch của chính mình. Như vậy hiện tại thì sao? Hiện tại cậu lại phải vì thế trả giá cái đại giới gì?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Ngạn nhất thời khó xem, Cổ Thành ngồi ở đối diện giật mình nhìn khuôn mặt đột nhiên trắng xanh của cậu, thầm nghĩ, lẽ nào đùa quá trớn? Hay là kỳ kinh nguyệt thật sự đến rồi?

Cổ Thành đột nhiên có loại cảm giác, người ngồi ở đối diện cứ như vậy không giải thích được rùng mình một cái, mặt trắng cùng với trắng khi nãy giống nhau, ngay cả Tiêu biên kịch một mực yên lặng trầm mặc làm nền cũng có vẻ mặt kỳ quái nhìn Cổ Thành, Cổ đại đạo này hiện tại đã giết người trong vô hình rồi?

Trong phòng chỉ yên tĩnh trong chốc lát, cũng may Lâm Ngạn phản ứng đúng lúc, lập tức thu lại vẻ hoảng hốt trên mặt, có chút áy náy nhìn Cổ Thành, “Cổ đạo, ngày hôm nay tôi có chút khó chịu, liên quan đến chuyện lựa chọn diễn viên hôm nào chúng ta bàn lại đi. Bất quá tôi đối với những minh tinh này đều không biết, nếu không anh cùng Tiêu biên kịch tự mình quyết định là được rồi.”

Lâm Ngạn trong lòng rất ngại ngùng, vốn là người ta cấp mặt mũi cho, muốn cho cậu cùng tham gia chuyện lựa chọn diễn viên, tuy rằng sách là cậu viết, nhưng là bây giờ có thể chân chính tôn trọng nguyên tác lại có bao nhiêu, Cổ Thành đã rất cho cậu mặt mũi.

Cổ Thành ngược lại không sao cả, dù sao loại chuyện tuyển chọn diễn viên này từ trước đến nay đều không phải một hai ngày là có thể có kết quả. Vung tay lên, liền thả người đi về nghỉ ngơi. Tư thái hào hiệp này chọc cho Tiêu biên kịch phải lắm miệng một câu, “Cổ đạo, Lâm Ngạn có nghiêm trọng như vậy không, đi về như vậy không sao chứ?”

Cổ Thành ngoài cười nhưng trong không cười như vậy một chút, cầm điện thoại lên lập tức bắt đầu báo cáo công tác.

“Chu đổng a, Lâm Ngạn tuy rằng lớn lên rất động lòng người, nhưng là không chịu nổi anh dằn vặt như thế, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch chịu đựng, tôi vừa nhìn bộ dáng này không đúng a, lập tức để cậu ấy trở về nghỉ ngơi.”

Không biết đối phương nói gì đó, chỉ thấy Cổ Thành cao hứng bừng bừng hướng về y (Tiêu biên kịch) cho một cái thủ thế tay OK, miệng bị râu quai nón chôn giấu rốt cục lộ ra, không tiếng động cười to. Tiêu biên kịch vẻ mặt hoảng sợ nhìn y, yêu ma quỷ quái gì a!

“Được, được, lần sau có chuyện gì tôi nhất định đúng lúc báo cáo, vậy tiền…”

Đoán chừng là đối phương đáp ứng cái gì rồi, Tiêu biên kịch chỉ thấy người này vỗ bàn một cái, hào hùng vạn trượng, dứt khoát cúp điện thoại, quay về phía Tiêu biên kịch chính là một hồi cười gian.

“Cổ đạo?” Thanh âm Tiêu biên kịch đều run rẩy, đây là thành ma hay là làm sao địa!

“‘Mông Trần’ tuyên truyền hậu kỳ có được tiến triển, Lâm Ngạn thật đúng là thần tài của tôi a!”

“…” Tiêu biên kịch có chút im lặng nhìn gian thương này, xem ra kéo Lâm Ngạn cùng nhau lựa chọn diễn viên là sớm có dự mưu a…

Không nói đến Cổ Thành cảm thấy sảng khoái khi có được một thần tài như thế nào, Lâm Ngạn lúc này thế nhưng nội tâm dày vò, ở giữa nước sôi lửa bỏng, vô tri vô giác ra khỏi phòng làm việc của Cổ Thành đều còn không có cảm thấy được giải cứu khỏi cảm giác lạnh như băng này. Chu Mặc ngồi trong xe ở ven đường nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cậu, không khỏi nhíu mi. Xem ra Cổ Thành người này thật đúng là không có khuyếch đại sự thật, lập tức chân dài một bước, liền xuống xe.

Lâm Ngạn có chút hoảng hốt ngẩng đầu nhìn quỷ đáng ghét đang ngăn trở cậu đi đường, nhất thời thấy rõ người tới, lập tức giống như là gặp quỷ lui về sau một bước. Chu Mặc lập tức đen mặt, mới một ngày không gặp, đều học được trò sợ hãi?!

“Làm sao vậy? Sắc mặt thật khó xem.” Chu Mặc đè xuống đáy lòng không vui, có chút lo lắng nhìn sắc mặt người này cực độ khó coi.

Lâm Ngạn có chút xoắn xuýt nhìn hắn, đây là hỏi hay là không phải hỏi?

Chu Mặc cũng không cho cậu có cơ hội lựa chọn, lôi kéo cậu lên xe, nhấn cần ga một cái vọt ra ngoài.

“Đi chỗ nào?”

Nguyên lai Lâm Ngạn còn muốn giả câm điếc vừa nhìn không phải là đường về nhà lập tức liền khuẩn trương, hai bên hoang vu hoàn toàn có thể vứt xác!

Chu Mặc có chút im lặng nhìn cậu, hảo tâm giải thích, ” Tâm tình em không tốt, dẫn em đi một chỗ giải sầu một chút.”

“Tôi không có tâm tình không tốt!” Lâm Ngạn nhìn hắn, vịt chết còn mạnh miệng biện giải.

Đối với loại đối thoại không có dinh dưỡng này, Chu Mặc từ trước đến nay không thích lãng phí thời gian. Quay đầu nhìn Lâm Ngạn liếc mắt, thấy cậu trợn tròn cặp mắt nhìn hắn, không khỏi hiểu ý cười, cùng dáng vẻ thở phì phò của Lâm Đậu Bao hoàn toàn giống như nhau, hai cha con này thật đúng là giống nhau. Lại nghĩ tới bé con Lâm Thang Viên kia, tâm càng đắc ý, bé con kia quả thực chính là phiên bản của mình, đôi tham ăn này thực sự sinh thật là khéo. Bất quá người sinh ra bọn nó càng miểu (miểu của miểu sát).

Thấy một bộ bình tĩnh của Chu Mặc, Lâm Ngạn không khỏi nổi giận. Đây mới là ngọn nguồn tâm tình không tốt của cậu có được hay không!!

Hai người một đường không có nói chuyện, tuy rằng Chu Mặc trên mặt nhàn nhạt, nhưng tâm tình quả thực không tệ. Thấy Lâm Ngạn vẫn là bộ dáng không có tinh thần, không khỏi nhẹ nhàng vỗ vỗ ót của cậu, động tác này được gọi là cưng chìu đi. Bất quá Chu Mặc rất hiểu đúng mực, thời điểm Lâm Ngạn còn chưa có phản ứng kịp, động tác tay liền đổi thành cởi đai an toàn cho cậu, rất là thân sĩ, chọc cho Lâm Ngạn không khỏi đỏ mặt.

Lâm Ngạn có chút không được tự nhiên, bật người đẩy cửa xe ra, mới vừa xuống xe đã bị cảnh sắc trước mặt mê hoặc.

G thành lại cư nhiên có địa phương đẹp mắt như vậy….

Núi không cao, sông không sâu, nhưng là sông vây quanh núi, núi ôm trọn sông, hơn nữa tùng bách khắp núi, lâm ngạn không khỏi sợ hãi than, người đứng ở nơi này, mới có thể chân chính cảm giác được khí thế tuyệt vời khi nước từ trên núi chảy xuống.

“Ta nguyện làm núi, cho dù là trong núi một khối đá cố chấp nhỏ nhất, cũng có thể làm tan vỡ hoa văn gợn sóng tinh tế

Ta nguyện là sống, cho dù là gợn sóng thật nhỏ trong sông, cũng có thể bảo hộ ngươi trong yên lặng rơi xuống

Ta nguyện làm cây, cho dù là nhánh cây nhỏ bé nhất trên cây, cũng có thể kéo dài ngươi khát vọng đối với sinh mạng.”

Nghe câu văn quen thuộc, nhìn cái người đàn ông đã không thể trở thành người xa lạ kia, Lâm Ngạn có chút khiếp sợ trong nháy mắt, người đàn ông này nếu so với chính mình tưởng tượng nhận thức, đều khó chơi hơn so với chình mình cho rằng.

“Anh đã đọc qua ‘Mông Trần’ của tôi?” Này đã không thể gọi là câu nghi vấn.

Chu Mặc đứng ở phái sau của cậu, nhìn khiếp sợ trong mắt của cậu, cặp mắt tròn kia có vẻ đặc biệt đen bóng, đi lên trước, lấy tay nghẹ nhàng bao trùm hai mắt của cậu, “Cảnh đẹp như vậy, hẳn là lắng nghe.”

Quả nhiên, sau khi nhắm hai mắt lại, bên tai dần dần vang lên tiếng nước chảy xiết, trong núi vang vọng tiếng chim hót, còn có gió thổi qua rừng cây, tiếng vang lả tả, phảng phất một phổ khúc thiên nhiên, đẹp đến thích ý, xinh đẹp khiến cho người ta an tĩnh.

Qua thật lâu, Chu Mặc thả tay xuống, nhẹ nhàng ôm cậu, “Em đang phiền não cái gì?”

Lâm Ngạn than nhẹ một tiếng, đứng thẳng thân thể, nghiêm túc nhìn Chu Mặc, suy tư thật lâu mới chậm rãi hỏi một câu, “Chu Mặc, đêm hôm đó anh nhìn thấy cái gì?”

Chu Mặc khuôn mặt than vạn năm, nghe thấy câu này thì không khỏi lộ ra dáng tươi cười, đem Lâm Ngạn ôm vào trong ngực, Lâm Ngạn dán ở lồng ngực cũng có thể cảm giác được lồng ngực của hắn đang rung động, có chút không nói gì, có cái gì vui mà cười sao?!

“Em con ma men này sống chết lôi kéo quần lót không buông, tôi muốn giúp em đổi còn bị em đánh cho một cái.” Một lời nói dối thiện ý có chừng mực.

Lâm Ngạn khiếp sợ từ trong ngực hắn nhô ra, cả ngày hôm nay cậu suy đoán hơn nghìn vạn loại kết quả, lại duy nhất thật không ngờ loại kết quả này….

Chu Mặc thấy tốt không thu, còn tiếp tục yêu sách, “Kỳ thực tôi rất là hy vọng có thể nhìn thấy toàn bộ, đáng tiếc a…”

Lời dư lại toàn bộ đều bị ngăn ở trong lòng bàn tay của Lâm Ngạn, Chu Mặc hài lòng nhìn cái tay thon dài đang che miệng mình, tâm tình thật tốt, đầu lưỡi nhẹ nhàng duỗi một cái, Lâm Ngạn hoảng sợ giống như con thỏ, lập tức lui về phía sau.

“Anh đều là theo đuổi người như vậy?” Lâm Ngạn tức giận nhìn hắn, ngày hôm nay người này là thế nào, hoàn toàn chính là tên háo sắc biến thân a!

Chu Mặc từ chối cho ý kiến, “Em đồng ý?”

Lâm Ngạn vội vàng lắc đầu, “Không có khả năng, tôi là nam, hơn nữa còn là một người đàn ông có hai đứa nhỏ.”

“Tôi không ngại.”

“Tôi ngại.”

Chu Mặc nhìn cậu, tốt, hắn đây là bị chê!

“Nếu như vậy, nụ hôn tối ngày hôm trước em chịu trách nhiệm như thế nào? Chu Mặc tôi lại là lần đầu tiên bị người cưỡng hôn.” Chu đại thiếu khí định thần nhàn ném bom, nổ Lâm Ngạn ngất xỉu từng cơn.

Cưỡng hôn…. cưỡng hôn….

Lâm Ngạn hơi thở không ổn kéo góc áo Chu Mặc, “Say rượu là không tính.”

Chu Mặc nhàn nhạt nhìn cậu một cái, “Tôi là người bị hại, tôi có quyền yêu cầu bồi thường.”

Lâm Ngạn nuốt nước bọt một cái, bồi thường?! Còn có cái gì vị đại thiếu gia này thiếu sao?

“Giáng sinh có một hôn lễ, em phải làm bạn trai của tôi theo tôi tham gia.”

Lâm Ngạn thở lên một hơi, nhất thời thở hắt ra một cái, ai tới nói cho cậu biết, đầu năm nay đã không còn lưu hành mang theo bạn gái, lưu hành mang theo bạn trai….

“Nếu như không đáp ứng thì sao?” Lâm Ngạn sắp chết giãy dụa.

Chu Mặc như là đã sớm ngờ tới cậu sẽ nói như vậy, ngay cả mày còn chưa từng nhíu một cái, “Tôi đây liền nói cho Lâm Thang Viên ba nó say rượu nói ra lời chân thật, yêu chú Chu của nó.”

“…”

Lâm Ngạn ói ba lít máu, chỉ cần Chu Mặc dám nói, Lâm Ngạn có thể lấy bộ não Lâm Đậu Bao đảm bảo, Lâm Thang Viên nhất định sẽ bức hôn! Bé con kia hiện tại tuyệt đối là chân chó nhỏ của Chu Mặc.

“Thế nào, tâm tình tốt hơn chưa?” Chu Mặc lôi kéo cậu chuẩn bị trở về, vẻ lo lắng phỏng chừng đã tản.

Lâm Ngạn oán niệm nhìn hắn, kết luận mạnh mẽ như vậy rốt cuộc là từ đâu tới?!

Hai người cứ như vậy tiểu sáo tiểu nháo trở về khu thành thị, lại không biết ở khu thành thị, nơi Lâm Ngạn ở, có một người đàn ông phong trần mệt mỏi đang chờ ở đó, đối với Lâm Ngạn mà nói là cửu biệt trùng phùng, nhưng đối với Chu Mặc mà nói, người này quả thực chính là khách không mời mà đến…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.