Sau một năm rưỡi, Australia…
Lâm Ngạn ngồi ở trên ghế dưới dàn hoa trồng cây tử đằng, lẳng lặng hưởng thụ thời gian khó có được thích ý này. Từ sau khi tự nguyện xa xứ, cuộc sống của cậu so với bất cứ lúc nào đều bận rộn. Đã không có Diệp Hằng, đã không có Dương Thụ, cũng không có … Chu Mặc. Học tập, gia đình, công việc đã chiếm lấy toàn bộ thời gian của cậu, mệt mỏi mà lại bình tĩnh.
Lúc buồn ngủ, liền nghe thấy vị trà sữ tinh khiết và thơm ngon, trợn mắt vừa nhìn, liền thấy Lâm Đậu Bao đang cầm một chén trà uống hăng hái, thấy Lâm Ngạn nhìn bé, lập tức lui về phía sau một bước, “Thấy cũng không chia!”
Lâm Ngạn âm thầm liếc mắt, nhóc con này cả đời không đổi được tật tham ăn! Cậu trở mình ngủ tiếp, ngày hôm qua sư thái thúc giục hầu như một đêm không ngủ, nếu như không ngủ một lát, cậu có thể trực tiếp đi trả thù xã hội!
Lâm Đậu Bao suy nghĩ một chút, cọ đến bên cạnh Lâm Ngạn, lấy tay trạc trạc vai Lâm Ngạn, thỉnh cầu quyền phát ngôn.
Lâm Ngạn thở dài, ngồi xuống, hung hăng vỗ mông tiểu tử thúi này một cái, “Nói!”
“Cha, con cùng chị thỉnh cầu thăm người thân!” Lâm Đậu Bao chớp đôi mắt to nịnh nọt nhìn cha bé, bé nhớ chú Chu, cũng nhớ cha nuôi.
Lâm Ngạn sửng sốt một chút, “Chủ ý của chị con?”
Lâm Đậu Bao hí mắt cười, Đại Lâm thông minh!
Lâm Ngạn ôm lấy Lâm Đậu bao đặt ở trên chân của mình, có chút khó xử, “Đậu Bao, chờ con và chị nghỉ, ba ba lại mang bọn con trở về có được hay không?”
Lâm Đậu Bao nhìn cha nhóc, yên lặng gật đầu, cầm tay Lâm Ngạn, nhỏ giọng hỏi: “Đại Lâm, cha còn tức giận chú Chu sao? Chị nói, chỉ cần cha không tức giận với chú Chu, chúng ta liền có thể trở về thăm bà nội xinh đẹp còn có ông nội đẹp trai.”
Lâm Ngạn đột nhiên đau lòng một chút, hôn một cái trên đầu Lâm Đậu Bao, “Đậu Bao, con rất thích chú Chu sao?”
Lâm Đậu Bao chìa tay ôm lấy Lâm Ngạn, dùng sức gật đầu, “Chú đối với Đậu Bao rất tốt, đối chị cũng rất tốt, đối với Đại Lâm cũng rất tốt. Chị nói chú Chu làm sai một việc, cho nên Đại Lâm không để ý đến chú ấy.”
Lâm Ngạn dỏ khóc dở cười nhìn con trai bảo bối của mình, “Đại Lâm không có không để ý đến chú Chu của con, Đại Lâm chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút, chờ nghỉ ngơi đủ rồi sẽ đi gặp chú Chu của con.”
Lâm Đậu Bao cái hiểu cái không gật đầu, nhảy xuống đầu gối Lâm Ngạn, ôm ly trà sữa còn chưa có uống xong thùng thùng đông chạy đi hội báo chiến tích cho chị bé. Lâm Ngạn có chút im lặng gọi nội tuyến, “Lâm Thang Viên, con một vừa hai phải cho ta!”
Lâm Thang Viên đang toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần xem phim thần tượng sửng sốt một chút, lập tức rất là bình tĩnh nói cho ba của bé biết, “Cha, kịch truyền hình phát triển đến bây giờ cũng có thể có kết cục đại viên mãn, như cha như vậy không phù hợp nội dung vở kịch phát triển!”
“…” Lâm Ngạn triệt để thua ở trên tay con gái nhà mình, “Chu Lam lại đề cử cho con xem cái gì rồi?”
“Lại xem nhất liêm u mọng.” Lâm Thang Viên rất thích ý cùng cha bé chia sẻ các loại “phim hay”.
“Lâm Ngạn trầm mặc cúp điện thoại, con gái nhà cậu hiện tại chỉ nghe Chu Lam xúi giục!
Giấc ngủ thật tốt của Lâm Ngạn rốt cuộc hoàn toàn bị đôi tham ăn làm cho lộn xộn, nằm ở trên ghế ngửa mặt lên trời thở dài, một đời nợ con cái a! Dù sao cũng không còn buồn ngủ, lại lần nữa đứng lên khởi động máy sửa bản thảo, sư thái gần đây hình như sắp tiến vào thời kỳ mãn kinh sớm rồi, bộc phát yêu thích bạo lực. Trước khi sư thái bạo phát, Lâm Ngạn rất có giác ngộ đúng hạn giao bản thảo. Máy vi tính vừa mở, liền thấy mail nhiều hơn một phong bưu kiện mới.
Lâm Ngạn cầm con chuột lick vào, từ giữa đường vạch mở bưu kiện của Chu Mặc ra. Chữ không nhiều lắm, cũng rất đơn giản.
“Ngày hôm nay Khâu Trật về nước, thỉnh cầu lão gia tử cho phép đi thăm mẹ của em, bị lão gia tử cự tuyệt. Hiện tại đang ở trong quán bar mua say, Khâu Thiện và Diệp Cảnh Văn tiếp khách.”
Thấy vậy, Lâm Ngạn không tự chủ được khẩn trương một chút, đến bây giờ cậu còn nhớ rõ ngày đó bộ dáng Chu Mặc ói ra máu ngã xuống đất, Khâu Trật say rượu, anh là không có tiếp khách? Lâm Ngạn vừa định trả lời mấy câu an ủi hỏi một chút, liền thấy phía dưới bưu kiện còn đính kèm một hàng.
“Lâm Ngạn, sinh nhật vui vẻ, anh rất nhớ em….”(Chỗ này mình sửa đổi xưng hô lại nha, vì 2 bạn trẻ coi như cũng đã tiếp nhận nhau, chỉ còn đợi gặp nhau ở cùng một chỗ thui ^^)
Lâm Ngạn nhìn dòng chữ này, thật lâu không hề động, Chu Mặc, nhớ nhung nguyên lai lại là dằn vặt người như thế này…
Mà xa ở G thành Chu Mặc lúc này đang ngồi ở quầy rượu trong phòng bao, thưởng thức một vị thọ tinh khác thanh tú cởi quần áo. Ngay thời điểm Khâu Trật cởi chỉ còn dư lại một cái quần lót cuối cùng, lập tức chụp một tấm ảnh lưu niệm, lập tức liền gửi cho người phương xa tấm hình để cầu đạt được hiệu quả mọi người đều vui.
Diệp Cảnh Văn im lặng nhìn hắn, “Cậu thế nào một cái đánh rắm cũng đều hồi báo như vậy a?!”
Chu Mặc bình tĩnh gật đầu, “Đề nghị này không tệ, như vậy Lâm Ngạn càng sẽ không quên tôi.”
“…” Diệp Cảnh Văn lập tức ngồi xa một chút, cách người điên này xa xa.
Khâu Thiện ấn Chu Mặc đang chuẩn bị bưng lên ly rượu, “Nếu như thật nhớ nó, liền đi xem nó một chút.”
Chu Mặc lắc đầu, “Tôi đã đáp ứng với em ấy, chi em ấy ba năm.”
Khâu Thiện khinh bỉ nhìn hắn, “Cậu đều đã đem tiệm bách hóa chạy đến Australia rồi, cậu dám nói cậu không tồn tại một chút tư tâm?”
Diệp Cảnh Văn nhìn hai người bọn họ, nghe đều mệt, “Được rồi, đây là vé máy bay đi Australia, hiện tại xuất phát phỏng chừng có thể cùng Lâm Ngạn trải qua bữa ăn dưới ánh nến cùng nhau.” Ném tấm vé máy bay ở trước mặt Chu Mặc, thuận tiện vỗ vỗ vai người bạn tốt, “Nếu như không thể gặp, liền từ xa nhìn một chút, nghe Diệp Hằng nói đôi tham ăn hiện tại đều cao hơn, đặc biệt là Lâm Đậu Bao, hiện tại quả thực chính là một tiểu Lâm Ngạn, so với lúc đi càng làm cho người thích.”
Đáy lòng Chu Mặc có chút do dự, hắn đã lừa gạt Lâm Ngạn, hậu quả nghiêm trọng đến thiếu chút nữa mất đi em ấy, cho nên người đàn ông ở trên thương trường được xưng quả đoán ngoan lệ khó có được không có lập tức đứng dậy. Hắn biết chỉ cần đi, thấy, hắn lại càng không buông tay ra được, không rời khỏi.
Khâu Thiện không có giục hắn, nâng lên Khâu Trật đã say bất tỉnh nhân sự, trước khi đi chỉ tặng Chu Mặc một câu nói, “Nó hận cậu chỉ là bởi vì cậu lừa nó, nó với cậu muốn chỉ là một chút thẳng thắn thành khẩn.”
Nghe vậy, Chu Mặc sửng sốt một chút, lập tức gửi cho Lâm Ngạn một bưu kiện.
Lâm Ngạn mở bưu kiện ra vừa nhìn, không có bất kỳ chữ nào, chỉ có tấm vé máy bay đi Australia. Thời gian, ngày hôm nay.
Chu Mặc ngồi ở trên ghế sa lon không hề động, thời gian trôi qua lúc hắn tựa như cái gì cũng chưa từng nghĩ, thẳng đến âm thanh có bưu kiện đến, Diệp Cảnh Văn ngẩng đầu một cái liền thấy thân ảnh Chu Mặc vội chạy ra ngoài, trong nháy mắt, nguyên bản trong phòng còn hai người chỉ còn sót lại một mình hắn. Bất đắc dĩ lắc đầu, này không phải đàn ông ngoài ba mươi a…
Lúc này, Lâm Ngạn giống như con ruồi không thấy đầu hướng trong phòng chạy, cư nhiên đáp ứng rồi?! Cậu cư nhiên đầu óc nóng lên đồng ý?!
“Lâm Thang Viên! Lâm Đậu Bao!”
Lúc này hai chị em đang nằm trên ghế sa lon cùng nhau xem ti vi bị thanh âm cha nhà mình làm cho chấn động một chút, lập tức từ bên trong phòng lăn ra ngoài, Lâm Thang Viên đầu đầy chấm hỏi nhìn cha bé, “Tình huống gì?”
“Chú Chu của con tới, thì nói ta không có ở nhà!”
“…”
“…”
Đôi tham ăn không nói gì liếc mắt nhìn nhau, lập tức hoan hô, ông trời mở mắt a, rốt cục có thể gặp chú Chu nhà bọn nó rồi!
“Cha, dựa theo nội dung vở kịch, cha hẳn là tắm rửa thay quần áo, trang điểm cho mình thật tốt một chút,”
“…” Lâm Ngạn nhịn không được, lại dùng móng vuốt chào hỏi cái ót của con gái nahf mình một cái, “Ít học kịch não tàn này đi!”
Lâm Thang Viên gật đầu, “Cô nói, chỉ có xem phim não tàn mới có thể nhắc nhở chính mình không não tàn.”
Lâm Nagnj mặc kệ Chu Lam thứ 2 này, lôi kéo Lâm Đậu Bao hướng ra ngoài chạy, Lâm Đậu Bao một bên chạy một bên ồn ào, “Đại Lâm, cha có phải xấu hổ hay không?”
Lâm Ngạn đại nộ, xấu hổ đại gia con! Lại nghĩ đến đại gia nó là ai, Lâm Ngạn nhất thời trầm mặc.
Máy bay năm giờ, ba giờ Lâm Ngạn liền chạy đến sân bay thật sớm chờ, đôi tham ăn khó có được an tĩnh ngồi ở bên cạnh, rất ăn ý không có quấy rầy Lâm Ngạn đã như đi vào cõi thần tiên vũ trụ.
Chờ trong vòng hai tiếng đồng hồ, Lâm Ngạn suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến cậu cùng Chu Mặc gặp nhau, quen biết, thậm chí cái loại cảm giác thích vi diệu này. Chuyện cũ nguyên bản mơ hồ tại dị quốc tha hương hiện ra trong đầu cậu hồi ức rõ ràng như vậy. Làm cho cậu nhớ kỹ Chu Mặc thực tốt, nhớ kỹ Chu Mặc xấu xa, tuy rằng không khắc cốt minh tâm, lại thật sự có loại cảm giác tế thủy trường lưu. Cậu có thể cảm nhận được Chu Mặc tỉ mỉ che chở, cũng có thể cảm nhận được nổi khổ lúc Chu Mặc trầm mặc.
Còn chưa có từ trong ký ức đi ra, thân thể đã ở trong lòng ngực quen thuộc, bên tai vang lên thanh âm trầm thấp, “Lâm Ngạn.”
Lâm Ngạn muốn ngẩng đầu nhìn hắn, thế nhưng bị hắn chăm chú ôm vào trong ngực, nghe tiếng hít thở gấp gáp của hắn, khỏa nóng nảy trong lòng Lâm Ngạn rốt cục an định lại. Cái bắt đầu này kỳ thực cũng không tệ lắm…
Chu Mặc quỳ một chân xuống đất, chìa tay ôm người trước mặt rõ ràng gầy gò không ít, yêu thương, lại không biết phải làm thế nào đi che chở em ấy thật tốt.
Lâm Ngạn vỗ vỗ cánh tay hắn, “Lại không buông ra, anh liền đến Diêm Vương thăm em rồi.”
Chu Mặc câu môi nở nụ cười, đỡ lấy thân mình Lâm Ngạn, như trước ngồi xổm ở trước người của em ấy, “Cám ơn em.”
Lâm Ngạn nhìn hắn, một năm không gặp, Chu Mặc tựa hồ càng thêm trầm ổn. Nghe vậy, không khỏi cũng cười một chút, “Nếu như bị Chu Lam biết, còn không biết YY chúng ta như thế nào.”
Lâm Thang Viên kéo ống tay áo của cha bé, “Nếu như con nói cô đã biết, cha sẽ xử phạt con như thế nào?”
“…”
“…”
Lâm Ngạn cắn răng, con một kẻ tiểu phản bội!