Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Còn mệt mỏi hơn Lâm Ngộ An, chính là dì Ngô, bà tung hoành trong phòng bếp hơn hai mươi năm, trong khoảng thời gian tiến quân lên con đường “Đầu bếp nữ giỏi nhất” thì liên tiếp gặp khó khăn, vì bà không hiểu rõ được khẩu vị của hai cậu nhà bọn họ.
Nấu canh cá trích đậu hũ, cậu Lâm không thích vì quá tanh, nấu canh cá trích thịt dê, khử tanh xong thì cậu Lâm lại không ưng vì mùi quá gây.
Chưng canh bí đỏ, cậu Hàn không thích vì quá ngọt, làm bí đỏ xào đậu bắp, hết ngọt thì cậu Hàn lại không ưng vì quá thanh đạm.
Đồ ăn hôm nay nhạt quá, cậu Hàn ăn không được, đồ ăn ngày mai hơi mặn, cậu Lâm lại ăn không vào.
Người khác thì người phụ nữ khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo, còn đôi tay của người phụ nữ khéo như bà, lại gặp trắc trở vì hai ông tướng trong nhà.
Hôm nay, Hàn Đông Dương đi làm về mới bước vào cửa, đã thấy dì Ngô đang chuẩn bị cà mèn, Hàn Đông Dương ngạc nhiên hỏi hai câu, dì Ngô nói là tối nay cậu Lâm tăng ca, không ăn quen cơm ở ngoài, gọi điện thoại về nhà nói bà đưa đến công ty cho.
Hàn Đông Dương nhíu mày: “Yếu ớt như thế à?”
Dì Ngô vừa sắp xếp cà mèn vừa nói: “Hình như trong khoảng thời gian này cậu Lâm bận chuẩn bị cho buổi họp báo gì đó, ăn cũng chẳng ăn gì, cơm tối qua để lại cho cậu Lâm mà sáng nay dì thấy cũng chẳng có động vào, trong ấm trà thì còn dư nửa bình nước sơn trà, dì nếm thử một miếng, trời ơi chua muốn chết.”
Nói xong, dì Ngô nuốt nước miếng một cái, lại nghĩ tới canh còn đang nấu trong phòng bếp, vội vã đi vào phòng bếp tắt bếp, đợi dì Ngô cằn nhằn gì trong miệng đi ra, cậu Hàn trong phòng khách và cà mèn trên bàn đã chẳng thấy đâu nữa.
Dì Ngô: “...”
...
Sau khi Lâm Ngộ cố gắng xốc tinh thần nghe xong quy trình của buổi họp báo trong phòng họp, thư ký liền đẩy cửa vào, bước tới nói cho cậu biết là Hàn Đông Dương tới.
Lâm Ngộ An: “?”
Đường Sanh và một quản lý cấp cao khác yên lặng cười.
Lâm Ngộ An đang bận, cũng không tiện ra ngoài, nói thư ký dẫn Hàn Đông Dương tới phòng làm việc chờ cậu, sau đó lại tiếp tục nói về chi tiết của buổi họp báo này.
Lâm Ngộ An không biết chồng cậu tới là có chuyện gì, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều.
Đợi cậu họp xong thì đã hơn bảy giờ.
Lâm Ngộ An trở lại phòng làm việc, liền thấy chồng cậu đang ngồi trên sô pha cúi đầu đọc một quyển sách, ngón tay thon dài lật từng trang sách, không biết là nhìn thấy gì, lông mày đẹp đẽ hơi cau lại.
Cậu vốn xem cảnh tượng này thành một bức tranh mà nhìn, kết quả khi nhìn thấy tên quyển sách, Lâm Ngộ An sững sờ.
—— Quyển sách kia, cậu đã ghi chú trong đó.
Là lúc trước khi cậu thi tâm lý học, có ghi chú về những điều liên quan đến chồng cậu trong đó.
Lâm Ngộ An vội vã ho khan một cái, Hàn Đông Dương ngẩng đầu.
“Cậu đọc gì đó?”
Lâm Ngộ An đi tới thuận tay lấy quyển sách trong tay hắn đi, tùy ý lật một cái, thoải mái nói: “Cái này cũng có gì hay đâu mà đọc.” Nói xong, Lâm Ngộ An đặt quyển sách qua một bên.
Mặt Hàn Đông Dương vẫn bình tĩnh, chỉ đồ ăn đặt trên bàn nói: “Đây là dì Ngô chuẩn bị cho anh.”
“Cảm ơn nhé!”
Lúc Lâm Ngộ An ngồi xuống, còn len lén nhìn sắc mặt của chồng cậu, trên mặt không có gì khác thường cả, chắc là hắn vẫn chưa đọc được đâu nhỉ.
Không thể trách cậu căng thẳng được, thật sự là bởi vì trong quyển sách này, mới mở đầu thì cậu đã bắt đầu ghi chú, là chi tiết từng ly từng tí về cuộc sống của chồng cậu.
Đoạn sau còn viết về mấy điều kỳ cục của chồng cậu, ghi chép về thói quen của chồng cậu, khi cậu cảm thấy mình không vẽ nổi nữa, thì chồng cậu chính là cái rổ trút giận hàng đầu.
Giống y như bài ghi chép vậy, đoạn sau còn nhiều hơn.
Nếu như bị chồng cậu đọc được, cậu thật sự không thể tưởng tượng được nên giải thích làm sao cho phải, rất có khả năng cậu sẽ bị xem là một tên vô lại ngày đêm mơ ước linh hồn và xác thịt hắn, cuối cùng vì không chiếm được liền biến thành một tên biến thái.
Hàn Đông Dương đứng lên, ánh mắt đảo qua chỗ giá sách một cách không để lại giấu vết gì, sâu xa nhìn Lâm Ngộ An một cái, trong mắt vừa có chút đắc ý vừa có cảm xúc không hiểu được: “Vậy anh cứ từ từ mà ăn.”
Lâm Ngộ An không chú ý đến ánh mắt của chồng cậu: “Ừm!”
Sau đó, Hàn Đông Dương kéo một cái ghế tới trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cậu, nghịch điện thoại.
Mở cà mèn, bên trong có gan heo xào ớt, một hộp rau cải thìa xanh mướt nho nhỏ, và còn một hộp canh cà chua nhỏ, Lâm Ngộ An nhìn thấy gan heo thì thấy hơi buồn nôn.
Tuy rằng xào nội tạng là sở trường của dì Ngô, không có bất cứ mùi gì, lúc trước cậu cũng thích ăn, nhưng bây giờ nhìn thì lại thấy hơi khó chịu.
Cậu nghi ngờ là mình ăn trúng đồ hư gì, khiến cho dạ dày khó chịu.
Lâm Ngộ An đặt gan heo xào ớt qua một bên, chỉ ăn cải thìa và uống canh cà chua.
Trong phòng làm việc, chồng cậu cầm điện thoại không ngừng gõ chữ, thỉnh thoảng còn thở dài một cái, Lâm Ngộ An cắn đũa, nhìn mà không hiểu ra sao, chồng cậu lại lên cơn gì nữa rồi?!
[Nhật ký trưởng thành - Phòng làm việc của anh ta có nhiều bí mật quá].
Đoạn ngắn sáu.
Hôm nay đi làm về sớm, về đến nhà, anh ta lại lại lại lại lại đang tăng ca.
Vì thế, tôi rất ngoan ngoãn mang cà mèn mà dì Ngô đã chuẩn bị xong cho anh ta đến công ty.
Tôi vốn chỉ muốn tới xem, trong khoảng thời gian này anh ta vội vàng thành cái dạng gì thôi.
Nhưng mà không nghĩ tới, xuỵt, hôm nay tôi đã phát hiện ra được bí mật nhỏ của anh ta.
Anh ta đúng là một người đàn ông có nội tâm phong phú lắm trò!
Trên giá sách trong phòng làm việc của anh ta, có rất nhiều sách.
Dưới tình huống không đoán trước được và duyên phận chắp cánh.
Sau khi bước vào thì tôi đã bị quyển [Biết lòng đàn ông trong vòng một giây] thu hút ánh mắt.
Tôi thấy quyển sách kia đang vẫy tay với tôi.
Nó đang khát vọng.
Nó trống rỗng.
Nó cô đơn lạnh lẽo.
Nó muốn ai đó đọc nó.
Trong biển sách trăm quyển, tôi nhìn thấy nó, cái giây mà khi tôi chạm vào nó, thì liền sinh ra một loại cảm giác thân thiết giữa anh em khác cha khác mẹ thất lạc nhiều năm.
Mấy người nghĩ thế giới mới đang ngoắc tay với tôi sao?
Không, là tôi dò xét đến được chỗ sâu trong lòng anh ta.
Chỗ này nên bật bài “Củ Hành Tây” lên làm nhạc nền.
Nếu như tôi sẵn lòng lột từng lớp từng lớp tim của anh ta ra.
Tôi sẽ phát hiện.
Tôi sẽ kinh ngạc.
Tôi là sự kiềm chế nhất của anh ta.
Bí mật từ nơi sâu nhất...
Trong quyển sách này, đầu tiên là đau buồn của Lâm Ngộ An vì có tình với tôi mà không được đáp lại.
Trong quyển sách này, là phiền muộn của Lâm Ngộ An vì muốn có tôi mà không được.
Trong quyển sách này, là lo âu của Lâm Ngộ An vì nghĩ về tôi điên cuồng.
Trong quyển sách này, cuối cùng là nỗi sầu của Lâm Ngộ An vì nhớ nhung tôi đến điên dại.
Bây giờ tôi có thể nói chắc chắn, Lâm Ngộ An, là một tên vô lại ngày đêm mơ ước linh hồn và xác thịt tôi, cuối cùng vì không chiếm được liền biến thành một tên biến thái muốn xuống tay với tôi.
Đồng thời, chứng cứ vô cùng xác thực.
Tôi hẳn nên khởi tố anh ta ngay lập tức.
—— Nhưng nếu nói bằng một kiểu khác, anh ta như thế, chẳng lẽ không phải vì yêu tôi quá sâu đậm, nên mới có thể tìm một biện pháp khác thường để đạt được mục đích sao?
Tôi làm thế với anh ta, sau khi ly hôn, anh ta còn có thể kiên cường cười sống tiếp sao?
Thật là xoắn xuýt, tuy biết anh ta yêu tôi, nhưng tôi lại không thể đáp lại anh ta.
Nói nữa thì cũng càng buồn!
Tôi thừa nhận tôi có cảm giác ừm ừm ừm ừm ừm ừm ừm, chắc là kiểu muốn chiếm lấy một ngôi sao bé nhỏ trên bầu trời bao la mênh mông làm của riêng.
Nhưng mà đây cũng là vì anh ta là người đàn ông đầu tiên của tôi.
... Ây! Sao tôi có thể thích một người đàn ông hấp diêm tôi chứ?
Cái này đúng là một cuộc ngược luyến tình thâm, yêu đương giằng xé, là một câu chuyện xưa điển hình, anh ta yêu tôi nhưng tôi lại không yêu anh ta, nếu như viết chuyện tình của tôi và anh ta ra, là có thể viết thành một quyển truyện tình yêu với tựa đề là [Anh nông dân và con rắn (1)], tôi là anh nông dân, anh ta là con rắn kia.
(1) Truyện về người nông dân và con rắn, chuyện kể rằng có một người nông dân nhìn thấy một con rắn ngủ mê vì bị rét lạnh. Người nông dân đó ôm con rắn vào lòng, sưởi ấm cho nó. Con rắn dần dần mềm ra và bắt đầu cử động được, liền lập tức không phục lại bản năng, nghe răng cắn ân nhân một cái trí mạng. Trước khi chết người nông dân nói: “Ta muốn làm việc thiện, kết quả lại hại chính mình, do đó gặp phải báo ứng thế này.” Ý nghĩa của câu chuyện này chính là, đối xử với người khác thì phải phân rõ thiện ác, chỉ có thể giúp người hiền lành. Cho dù có hết lòng giúp đỡ người ác, thì bản tính của họ cũng chắc chắn không thay đổi (Baidu).
Ây! Không nghĩ tới chỉ có mười mấy ngày ngắn ngủi, tôi đã vô tình làm tổn thương một con rắn yêu tôi như thế.
Bây giờ, ngoại trừ dùng xác thịt của tôi để bồi thường cho anh ta —— gạch đi.
Bây giờ, ngoại trừ quan tâm anh ta nhiều hơn, tôi còn có thể làm gì hơn đây!
Hôm nay không mang nhật ký theo, chỉ có thể viết một chút ở trên điện thoại, anh ta còn đang ăn cơm, tôi không tính nói cho anh ta biết là tôi đã biết bí mật của anh ta rồi.
Việc này, xem như là tôi giữ lại tôn nghiêm cuối cùng cho anh ta đi!
Phật nói, không thể tha thứ cho người đã tổn thương mình một cách đơn giản được, điều này rốt cuộc có phải là Phật nói hay không thì tôi cũng không biết, thôi cứ xem như là Phật nói đi!
—— Tuỳ bút của [Hàn · Lỗ Tấn Đương Đại · Đông Dương].
/Hết chương 14/
Tác giả:
[Chúc mừng Lâm Ngộ An Hàn Đông Dương có hai bánh bao nóng nóng mềm mềm].
Ngày ly hôn hôm đó.
Lâm Ngộ An: Xin lỗi, hẳn là đứa trẻ này không phải là con của cậu.
Hàn Đông Dương như bị sét đánh, lại còn dám trộm con tôi, còn dám chạy lấy người, hoãn hoãn hoãn ngày ly hôn.
Cực Phẩm: Bài “Củ Hành Tây,“ tóm lại đây là một bài yêu đương thầm lặng giằng xé, rất đau khổ.
https://youtu.be/AG9mwQtWhNE