Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Hàn Dục Hào nằm sấp trên giường, hai tay siết chặt gối đầu mềm mại, nghiêng mặt, một nửa vùi vào gối, cắn môi thật chặt.
"Bảo bối." Thi Gia ôm lấy hắn từ phía sau, cắn vào gáy hắn một cái, để lại một dấu răng, lại từ từ giải thích: "Em với An An quen nhau lúc học đại học, ngay cả một cái hôn lưỡi mà tụi em cũng không có, lúc đó hoàn toàn trong sạch, hiểu chưa?"
Thi Gia không ngại nói nhiều, tuy rằng Hàn Dục Hào không trả lời hắn, nhưng Thi Gia biết hắn nghe lọt tai, không thì cũng sẽ không cho hắn đụng vào.
Thi Gia giơ tay cầm nắm tay của Hàn Dục Hào, từ từ mở ra, nắm lấy, trong lòng bàn tay có mồ hôi, nắm chặt áp lên gối đầu.
Hắn cười đến xấu xa, dùng sức: "Có thể nhịn đến thế sao."
"... Em." Cuối cùng Hàn Dục Hào cũng mở mắt ra, lông mi run run, giọng nói vỡ vụn, "Nhẹ chút đi."
"Anh thích mà." Thi Gia khẽ nói, liếm nước mắt chỗ khoé mắt hắn, một tay bế người lên, xoay người, ngồi ên giường.
Hàn Dục Hào bỗng nhiên khó chịu, hai tay ôm vai hắn, cúi đầu vùi vào vai hắn hít một hơi thật sâu.
"Có phải là anh ghen không?" Thi Gia xoay mặt Hàn Dục Hào qua, bốn mắt nhìn nhau chất vấn, bây giờ đôi mắt đen nhánh sáng ngời kia đang không tập trung, rời rạc, bên trong còn mang theo hờn giận.
Hàn Dục Hào lạnh lùng liếc mắt qua chỗ khác.
Thi Gia nhất quyết không tha, khớp ngón trỏ để ngay cằm hắn, ngón cái thì đè Hàn Dục Hào, làm cho hắn bị ép phải mở miệng ra, đầu lưỡi như ẩn như hiện, buông tay, hắn lại gần hôn lên, nhiệt độ trong khoang miệng Hàn Dục Hào rất thấp, lành lạnh, rất thoải mái.
"Bác sĩ Hàn của chúng ta, rõ ràng là đang ghen mà." Thi Gia chịu không nổi tính tình không được tự nhiên này của Hàn Dục Hào, một cục gương rất khó gặm, rất dễ mẻ răng, nhưng theo hắn thấy, chỉ cần không ngang ngược, vẫn rất ngoan.
Hàn Dục Hào đẩy hắn ra, nhướng môi, Thi Gia ôm mặt hắn, bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước: "Gọi em là ông xã đi."
Hàn Dục Hào nhìn hắn chằm chằm, cắn răng, Thi Gia khẽ rầm rì, mang theo lãm nũng: "Chỉ gọi một tiếng ở trên giường thôi mà."
"Anh không gọi thì em gọi anh nha!" Thi Gia nói xong xích lại gần, ngậm môi hắn, cố tình trêu hắn: "Ông xã, anh sinh một đứa nhỏ cho em đi."
"..." Ngón tay thon dài chợt nắm chặt lấy vai Thi Gia, vẽ ra mấy dấu tay đỏ rực, Thi Gia dùng tay đè gáy hắn, làm nụ hôn này sâu sắc hơn, "Anh không trả lời, xem như là anh đồng ý rồi nhé."
Trong lòng Hàn Dục Hào oán hận, hắn không hề có cơ hội nói chuyện được chứ.
"Bác sĩ Hàn, phòng của chúng ta không cách âm lắm đâu, có tí xíu tiếng thôi, bọn họ cũng có thể nghe được." Sau cùng Thi Gia còn cố ý doạ hắn.
Bên ngoài là mùa đông giá rét, bên trong phòng thì đêm khuya tình nồng, kéo dài liên tục đến quá nửa đêm.
Qua nửa đêm, Thi Gia ôm nửa người đi ra khỏi phòng vệ sinh, ném lên giường.
"Bảo bối." Thi Gia lại gần đưa tay ôm Hàn Dục Hào, cúi đầu hôn hắn, Hàn Dục Hào nghiêng đầu né đi, thật sự hắn rất không quen chuyện hôn môi với người khác thế này.
"Không quen." Giọng nói của Hàn Dục Hào có hơi khàn.
"Vì sao?" Thi Gia hỏi.
"Không vì sao cả." Hàn Dục Hào nhìn hắn, chớp chớp mắt, từ từ giơ tay ra, chọc chọc mặt Thi Gia.
Thi Gia không ép hắn, nghĩ thầm, dù sao sớm muộn cũng phải quen, đây chỉ là vấn đề về thời gian thôi, nghĩ thế, gò má lõm vào tạo thành hai lỗ đáng yêu, Thi Gia cúi đầu: "Cho anh hôn nè."
Hàn Dục Hào rất thích má lúm đồng tiền trên mặt hắn, Thi Gia đã nhìn ra. Đầu lưỡi mềm mại liếm hắn một cái, từ từ kề sát vào.
"Đừng để lại vết nha." Nhớ tới uống say lần kia, hôm sau hai má hắn cũng có hơi đau ——
"Á đau quá." Trên má truyền đến đau đớn, thế mà Hàn Dục Hào lại không lưu tình chút nào cắn hắn một phát.
"Ngủ thôi." Cắn xong, Hàn Dục Hào nhanh chóng đắp chăn kín mít, liền nhắm mắt lại.
Thi Gia: "..."
Dùng đầu lưỡi chạm vào chỗ bị cắn, nhìn Hàn Dục Hào nhắm mắt lại, trong lòng Thi Gia có hơi tức giận đến vui vẻ.
Vén chăn lên, Thi Gia kề sát tai Hàn Dục Hào, mềm nhũn gọi: "Ông xã."
Cơ thể Hàn Dục Hào cứng đờ, Thi Gia nhướng môi cười, liền ôm hắn, nhích người xuống, vùi vào trong lòng Hàn Dục Hào.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương ngồi ăn sáng, thấy vẻ mặt Thi Gia vui vẻ đi tới.
"Anh cả đâu." Lâm Ngộ An bóc trứng gà hỏi.
Thi Gia cười, cười đến rất phóng túng, "Mình đi lấy đồ ăn mang về phòng cho anh ấy ăn." Nói xong, mập mờ nháy mắt mấy cái.
Lâm Ngộ An lập tức hiểu được, giơ ngón tay cái với Thi Gia.
Nhìn bóng lưng của Thi Gia, Hàn Đông Dương tức giận nghiến răng, xem ra tối qua, thuyết minh sinh động, có người thì hạn hán muốn chết, có người thì ngập úng muốn chết.
"Cục cưng, anh nhìn Tam Nhi anh ta." Lâm Ngộ An mới nghe câu này là biết chồng cậu đang nghĩ gì, vội vàng nghiêm túc cắt lời: "Đừng nghĩ nữa."
Hàn Đông Dương há miệng một chút, cuối cùng tủi thân ngồi ở một bên ngoan ngoãn bóc vỏ trứng: "..."
Bọn họ chơi ở khu du lịch mấy ngày, không, nói cho đúng, là Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương nghiêm túc đến chơi, còn hai người kia là chơi trong phòng.
Ngày thứ hai, Hàn Dục Hào nói mình hơi bị cảm, Thi Gia liền nói là, làm bạn bè thì phải chăm sóc cho hắn.
Có phải là bị cảm thật không? Lâm Ngộ An cũng không biết, chỉ biết là tối nào, phòng của bọn họ đúng là hơi không cách âm thật.
Tối ngày thứ ba, Lâm Ngộ An bò dậy đi vệ sinh, nghe được tiếng ở sát vách, lấy điện thoại ra xem giờ, ba giờ sáng rồi.
"Haizzz!" Lâm Ngộ An thở dài, sờ soạng leo lên giường ngủ, nghĩ thầm, may mà ngày mai là được về rồi.
Ngày hôm sau trên đường trở về, Lâm Ngộ An y như trữ hàng vậy, mua rất nhiều đặc sản ở khu du lịch, cậu có một tật nhỏ, chính là mỗi khi đi du lịch thì thích mua này nọ, cậu biết đồ ở đây mắc, nhưng trong lòng Lâm Ngộ An nghĩ, đi tới khu du lịch mà không mua đồ, không tiêu tiền, vậy thì y như không tới vậy. Nhét đầy cốp sau, may là lần này bọn họ lái xe việt dã, không gian lớn.
Lúc trở về, Thi Gia lái xe, lúc xuống khỏi cao tốc thành phố Hoài An thì đã hơn bảy giờ khuya, vào thành phố thì bị kẹt xe.
Hàn Dục Hào quay kiếng xe xuống, nhìn dòng xe kiến chui không lọt ở phía trước một chút, nói: "Đi đến Hoài Cảnh trước đi, ăn cơm tối xong thì mọi người hãy đi về."
Mấy người Lâm Ngộ An ở trong khu vực nội thành, lúc này muốn đi về, chắc chắn sẽ bị kẹt xe đến hơn chín giờ, bọn họ thì không sao, chỉ là ——
"Đi đến Hoài Cảnh làm sao đây?" Thi Gia nghiêng đầu liếc nhìn kính chiếu hậu, móc điện thoại ra, tiện tay đưa cho Hàn Dục Hào, nói: "Mở GPS đi."
Hành động tự nhiên như thế, Hàn Dục Hào nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được, cuối cùng lấy điện thoại của mình ra, lạnh lùng nói: "Anh cũng có."
Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương ngồi ở sau, liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng.
Thi Gia nhìn GPS, đổi đường, đúng là đường đi đến Hoa Viên Hoài Cảnh không bị kẹt như bên này, hắn vừa lái xe vừa hỏi: "Hoa Viên Hoài Cảnh cũng là nơi mọi người ở à?"
Không ai trả lời hắn, Lâm Ngộ An dừng một chút, nói: "Là cha mẹ chúng tôi ở đó."
Thi Gia ngước mắt nhìn kính chiếu hậu, đối diện với ánh mắt của Lâm Ngộ An.
"Chính là, ừm, cha mẹ." Lâm Ngộ An ý nói đến Hàn Dục Hào ngồi ở chỗ kế bên ghế tài xế.
Thi Gia: "..."
/Hết chương 50/
Tác giả:
1, Thế giới nội tâm của Hàn Dục Hào, đương nhiên là hắn sẽ không thể nào ngồi ở một góc viết nhật ký như Hàn Đông Dương, hắn thuộc phái hành động.
Cho nên hắn chỉ biết, ngày nào đó khi về nhà, đi ngang qua cửa hàng bán hoa, mua một bó hoa mang về nhà.
Buổi tối, một mình ở trong phòng, ngồi trên giường, miệng lẩm bẩm: "Cậu ấy thích Lâm Ngộ An, cậu ấy thích tôi, cậu ấy thích Lâm Ngộ An, cậu ấy thích tôi, cậu ấy thích Lâm Ngộ An, cậu ấy thích tôi..."
Trên mặt đất toàn là cánh hoa hồng, bứt cánh hoa cuối cùng: "Cậu ấy thích Lâm Ngộ An..."
Sấm phang xuống đầu, Hàn Dục Hào nhìn hoa hồng còn dư, tiếp tục bắt đầu đọc.
"Cậu ấy thích tôi, cậu ấy thích Lâm Ngộ An, cậu ấy thích tôi, cậu ấy thích Lâm Ngộ An..."
Tới mười hai giờ, trên giường toàn là cánh hoa hồng, kết quả cuối cùng là, bảy lần cậu ấy thích Lâm Ngộ An, ba lần cậu ấy thích tôi.
7:3.
Cả đêm Hàn Dục Hào không ngủ được.
Hôm sau, tan việc, lại đi mua mười một cành hoa hồng.
Tối đó lại đọc tiếp.
9:2.
Hàn Dục Hào lạnh lùng nhìn chằm chằm cánh hoa trên đất, cam chịu số phận: Được rồi, mối tình đầu là không thể thay thế, nếu như cậu thích Lâm Ngộ An, tôi sẽ không thích cậu nữa.
Thi Gia không biết đã bị Hàn Dục Hào cho out, còn tính đợi đến khi Lâm Ngộ An sinh con xong, lại chơi một ván Liên Minh Huyền Thoại.
2, Sau khi quyết định không thích Thi Gia nữa, nếu Thi Gia lại đến tìm hắn, Hàn Dục Hào sẽ làm sao đây?
Đương nhiên Hàn Dục Hào sẽ không giống như Hàn Đông Dương, nghĩ dùng cơ thể để giữ nửa kia ở lại.
Cho nên hắn chỉ biết, tự hỏi ở trong lòng, rốt cuộc là Thi Gia có hảo cảm với cơ thể hắn, hay là với con người hắn.
Không nghĩ ra, vì thế Hàn Dục Hào mua một quả thanh long.
Vừa ăn vừa đếm số hạt quả thanh long.
Rốt cuộc là cậu ta có hảo cảm với cơ thể mình, hay là với con người mình đây?
Thật sốt ruột, vì thanh long ngon quá, Hàn Dục Hào không cẩn thận ăn hết rồi.
Vì thế, hôm sau lại mua dưa hấu.
Một tháng đó, hắn ăn rất nhiều loại hoa quả, nhưng lại không có được đáp án.
Haizzz! Tình yêu đúng là một đề bài khó mà.
3, Khi Thi Gia nói cho hắn biết, cậu ấy và Lâm Ngộ An không có gì cả, trước đây ngay cả hôn lưỡi cũng không có, Hàn Dục Hào đang nghĩ gì?
Không có sao? Nhưng giờ ở đây không có hoa hồng và trái cây, không thể chứng minh Thi Gia nói thật hay giả được.
Vì vậy, Hàn Dục Hào bắt đầu chui vào chăn, dùng đầu ngón tay đếm một chút.
Nếu như hắn đếm được tới số chẵn khi Thi Gia dừng, thì đó là thật, nếu như là số lẻ, thì đó là giả.
Cho nên, khi Thi Gia nói "Bảo bối, em và Lâm Ngộ An thật không có gì hết."
Hàn Dục Hào đang đếm tới 203, lại vội vã đếm 204, được rồi, là số chẵn.
Chuyện này là thật. Không cướp được em trai về, ít nhất cũng cướp được Thi Gia, không tính là thua thiệt.
Nhịn không được bật cười ra tiếng.
4, Về chuyện hôn môi, thật ra...
Hàn Dục Hào: Chỉ là không muốn để cho cậu ấy hôn tôi thôi, bởi vì lúc hôn môi, có chút... không khống chế được mình.
Ngoại trừ chuyện này, Hàn Dục Hào cũng rất ghét là mỗi khi lên giường thì tại sao hắn nhịn không được khóc lên.
Mãi đến một ngày nào đó, Hàn Dục Hào không cẩn thận đọc được nhật ký của Hàn Đông Dương.
Hàn Dục Hào bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra người nhà họ Hàn bọn họ.
Chuyện khóc ở trên giường, là di truyền...