Mang Thai Trước Khi Ly Hôn

Chương 9: Chương 9




Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Sáu giờ xế chiều hôm đó, Lâm Ngộ An mới vừa họp xong với nhân viên của bộ phận Marketing, khi chuẩn bị tan làm, thì Hàn Đông Dương gọi điện thoại đến nói là đã ở dưới lầu rồi.

Khi Lâm Ngộ An xuống lầu liền thấy một chiếc xe màu trắng đậu ở bên ngoài, là xe của Hàn Đông Dương.

Thật ra Lâm Ngộ An rất ngoài ý muốn, lúc trưa thì Tiểu Giang có gọi cho cậu, nói là Hàn Đông Dương sẽ đến đón cậu.

Phải biết rằng trước đây, khi bọn họ cùng nhau về nhà, đều là đến cửa nhà, ai tới trước thì tìm một quán cà phê ngồi đợi người kia.

Lúc gặp nhau, hai người chuyển từ vở kịch lạnh lùng như đá trong tủ lạnh thành vở kịch người một nhà tương thân tương ái.

Tay nắm tay cùng đi vào nhà, bước đi đều nhịp, miệng cười lòi tám cái răng, mắt nhìn về trước, đi nghiêm vào nhà.

Cái này ở trong mắt cha Hàn và Diệp Thù Lệ, thì y chang đôi Liên Hoa Đồng Tử ngồi dưới chân Quan Âm đại sĩ.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là ở trong mắt phụ huynh mà thôi.

Còn trong mắt của Hàn Tiệp và Hàn Dục Hào, thì chính là mắt như dao bén bay qua lượn lại, mồ hôi lạnh của Lâm Ngộ An ứa ra dưới cái vỏ bọc cười cười nói nói, chỉ sợ Hàn Dục Hào cà tưng kia không vui nhào lên cắn cậu hai cái.

Cha Hàn mẹ Hàn đều rất thích Lâm Ngộ An, từ việc bằng lòng để cho con trai út bảo bối kết hôn với Lâm Ngộ An thì có thể nhìn ra được, chỉ là lúc kết hôn, ở giữa có một lớp quan hệ lợi ích, khiến cho trong lòng những con cháu như bọn họ sinh ra ác cảm.

Lại thêm chuyện lúc đầu kia, khiến cho trong lòng Lâm Ngộ An có chút sợ hãi Hàn Dục Hào.

Lúc trước còn đưa cho cậu một cái bảng Tám Điều Vinh Dự Tám Điều Hổ Thẹn (1) bất bình đẳng, muốn Lâm Ngộ An phải luôn ghi nhớ trong tim từng giây từng phút:

(1) Tám Điều Vinh Dự Tám Điều Hổ Thẹn: tương tự với Năm Điều Bác Hồ Dạy ở Việt Nam.

Lấy sự hài lòng của chồng mình làm vinh dự, lấy nước mắt của chồng mình làm hổ thẹn.

Lấy sự quan tâm chồng mình làm vinh dự, lấy sự không chú ý đến chồng mình làm hổ thẹn.

Lấy sự tôn trọng chồng mình làm vinh dự, lấy sự xem thường chồng mình làm hổ thẹn.

Lấy sự động viên chồng mình làm vinh dự, lấy sự chê bai chồng mình làm hổ thẹn.

Lấy thanh tâm quả dục làm vinh dự, lấy tham vọng không đáy làm hổ thẹn.

Lấy thẳng thắn thành thật làm vinh dự, lấy lòng lang dạ sói làm hổ thẹn.

Lấy giữ mình sạch sẽ làm vinh dự, lấy trêu hoa ghẹo nguyệt làm hổ thẹn.

Lấy sự hiếu thảo với bề trên làm vinh dự, lấy sự chê bai gièm phe làm hổ thẹn.

Tôi xin thề, tuy rằng tôi và Hàn Đông Dương vội vã kết làm chồng chồng, nhưng từ nay về sau, sẽ gắng giữ ước định ban đầu, tâm như tro tàn, không sinh tư tưởng dâm loạn, mãi đến lúc ly hôn.

Có đôi khi Lâm Ngộ An cũng nghĩ, sao anh cả hắn lại có thể nghĩ ra được những điều như thế được cơ chứ.

Đi tới bên lề đường, Lâm Ngộ An vừa mới chuẩn bị giơ tay lên gõ cửa sổ xe, liền thấy hình như trong xe có một... con chuột nhảy múa.

“???”

Lâm Ngộ An cực kỳ ngạc nhiên khom lưng, cách cửa sổ xe nhìn chồng cậu đang khoa tay múa chân trong xe, thắt dây an toàn, rồi lại tháo ra, làm vài ba lần, sau khi hít thở sâu mấy lần, lại giơ tay ra vỗ vỗ ghế ngồi, lại lấy đầu đụng vào tay lái, sau đó lại giơ tay gõ vào cửa sổ xe.

Một bài quyền quân đội, đánh đến mây bay nước chảy lưu loát sinh động.

Giống như hắn đang tìm cách nhảy ra khỏi xe sao cho an toàn.

Lâm Ngộ An: “...”

Moẹ nó, chồng cậu đang làm cái gì thế! Đầu óc bị nước biển vào à?

Lâm Ngộ An im lặng vài giây, cong ngón tay, gõ cửa sổ xe một cái, người ở bên trong hoảng sợ quay đầu sang nhìn cậu.

Đợi sau khi Lâm Ngộ An lên xe, Hàn Đông Dương ngồi ngay ngắn lại, sau khi im lặng mấy giây, mắt nhìn về trước: “Chúng ta đi thôi.”

“Ừ!”

Lâm Ngộ An thắt dây an toàn, len lén quan sát Hàn Đông Dương vài lần, muốn nhìn xem cái anh chồng hoạt bát nghịch ngợm ở sau lưng cậu đi đâu mất rồi, nhưng lại chẳng nhìn ra được dấu vết cà giật gì trên khuôn mặt cứng ngắc kia cả.

Chẳng lẽ cậu nhìn lầm rồi, Lâm Ngộ An cũng không hỏi nhiều.

Mười phút sau.

Xe từ từ chạy đi, trong xe im lặng không một tiếng động.

Dường như hít thở một cái thôi cũng có thể tạo ra cơn sóng lớn, yên lặng quá, quá yên lặng rồi.

Lâm Ngộ An vẫn không nhúc nhích, một sự yên lặng khó diễn tả được từ từ quấn quanh cậu, ngay cả thở cũng thở không nổi.

Không một ai nói chuyện, Lâm Ngộ An lại quan sát hai mắt của Hàn Đông Dương, tay chồng cau5 cầm tay lái thật chặt, lưng thì cứng đờ.

Sao bây giờ cậu lại có một loại cảm giác lên nhầm xe tầm bậy thế nhỉ.

Cuối cùng, vẫn là Lâm Ngộ An không chịu nổi, ho nhẹ một tiếng, giọng nói gượng gạo: “Hay nghe nhạc chút đi!”

Hàn Đông Dương lạnh lùng ừ một tiếng.

Lâm Ngộ An thở phào một cái, giơ tay nhấn nút Play, lúc lúng túng thế này, nghe nhạc chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Một đoạn nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên, trước khi đài radio chạy được hơn nửa, Lâm Ngộ An chọn một đài radio trực tiếp, là cái gì cũng được, chỉ cần có nhạc thì chắc chắn bầu không khí sẽ thoải mái chút.

Lúc Lâm Ngộ An dựa lại vào ghế thầm khen mình thông mình, tiếng ca cực lớn không dự đoán được bỗng nhiên vang lên:

“Ôi... tôi hỏi anh

Ối... tôi hỏi anh

Lương tâm của anh ở đâu rồi?”

Tiếng hát lại chợt ngừng không ngờ được, trong không gian nhỏ hẹp dường như mang theo một loại tra hỏi linh hồn.

Im lặng hoàn toàn.

Lâm Ngộ An đực ra mở to mắt, nhìn Hàn Đông Dương một cái.

Nếu như không phải bây giờ sắc mặt của chồng cậu không có kẽ hở nào, cậu thật muốn hoài nghi đây là do Hàn Đông Dương cố ý, nhưng mà chồng cậu cũng không phải loại người ấu trĩ thế này: “...”

Lâm Ngộ An chỉnh đốn sắc mặt lại, lại vươn người thò tay ra, chọn bài hát tiếp theo.

“Phụ bạc tình yêu của tôi, ép tôi rời đi

Cuối cùng tôi cũng biết sự thật

Nước mắt rơi xuống

Phụ bạc tình yêu của tôi

Anh phải cõng quả nợ lương tâm...”

Khóe miệng Lâm Ngộ An giật một cái, im lặng giơ tay tắt đi, mở danh sách bài hát ra, lập tức hít một hơi thật sâu, danh sách trước mắt cậu toàn là mấy bài “Lừa gạt tình yêu.”

Lâm Ngộ An nuốt nước miếng, hấp hối giãy giụa chọn bài “Sói Phương Bắc.”

...

[Nhật ký trưởng thành - Manh mối phá án].

Đoạn ngắn ba.

Ngày 9 tháng 9 năm 2019, ngoài trời nhiều mây.

Tâm tình hôm nay chính là lộn lên lộn xuống.

Không ngờ tới lại có thể ghi được đầu mối quan trọng nhanh như vậy.

Đầu tiên là viết tin tốt trước, bây giờ, bất kể là tôi yếu đuối hay lạnh lùng, anh ta cũng đã hoàn toàn bị tôi nắm chắc.

Chơi đùa anh ta, đúng là dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà, tôi như thế có phải là quá cặn bã hay không! Ai, kệ đi, là tự tay anh ta bóp chết trinh tiết của tôi, không thể nhẹ dạ được, tục ngữ nói, nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình, thu tâm tình thương hại lại, mới có thể khiến mình mạnh mẽ hơn.

Nói chuyện chính đi, hôm nay ở trong phòng vệ sinh, tôi đã thử anh ta một phen, đã có thể khẳng định trăm phần trăm là anh ta cực kỳ thèm nhỏ dãi với da thịt cơ thể tôi.

Ngay ngày hôm sau là ngày để tang trinh tiết của tôi, liền bắt đầu yêu thương nhung tôi, chuyện này đúng là không hiểu biết mà, cũng không rụt rè, mất trinh tiết còn chưa lâu, làm sao có thể trong lúc này đã... tức quá đi thôi ╰_╯.

Viết sai viết sai rồi, lúc nãy giận lên đầu óc mê muội quá, ý là cho dù không phải trong lúc để tang, cũng không thể yêu thương nhung nhớ tôi, bởi vì tôi là một sát thủ không có tình cảm.

Anh ta muốn nói chuyện này cho cha mẹ, xem ra là muốn dùng sự thật chồng chồng để ràng buộc chân tôi đây mà. Anh ta vi phạm thoả thuận trong lúc kết hôn của chúng tôi, lại còn dụ dỗ tôi, quả thật chính là đã sai lại còn làm sai cho trót.

Chiều nay tôi chuẩn bị đi đón anh ta về nhà, dù sao vẫn phải tự dùng thân mình để dụ địch thôi, ở nhà thì anh ta không dám ra tay với tôi. Lúc hai người ở chung một chỗ, cũng có chút không ngờ được chuyện gì sẽ xảy ra, tôi vẫn nên chuẩn bị trước một chút, phòng bệnh hơn chữa bệnh.

Đầu tiên là tải một ít bài hát có thể gọi lương tri anh ta quay về, hy vọng Lâm Ngộ An có thể ý thức được sai lầm của mình, ghìm cương ngựa trước bờ vực, quay đầu là bờ.

Lại tải thêm bài “Sói Phương Bắc,“ nếu như lúc đó anh ta chọn nghe bài này, đó chính là nói rõ tối nay anh ta sẽ xuống tay với tôi.

Tôi sẽ sớm chuẩn bị sẵn sàng, tắm rửa thơm tho sạch sẽ —— gạch đi, a, không phải là tắm, viết sai viết sai, là sớm mặc quần áo tử tế, không thể để cho anh ta thực hiện được.

Chú thích: Anh ta là người sói, chắc chắn sẽ thích bài này, hừ hừ!

/Hết chương 9/

Tác giả:

Tối đó, Hàn Đông Dương tắm chà cả tiếng đồng hồ, ngoan ngoãn nằm trên giường, xoa tay kiểu mấy con muỗi: Tới đi, tôi tắm sạch rồi, Tiểu Đông Dương cũng được chà sạch rồi, để đêm nay tôi tóm được nhược điểm lòng muông dạ thú của anh đi.

Hàn Đông Dương chờ đến mỏi mệt buồn ngủ rũ ra: Vì sao anh ta còn chưa ra tay với tôi, chẳng lẽ là tôi chà rửa chưa đủ sạch sao (?_?)

Cực Phẩm: Xin được tặng Hàn muội muội bốn chữ - ĐIÊN BẰNG THỰC LỰC.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.