Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Chương 10: Chương 10: Đi thăm lão nhân




Ngày hôm sau, Địch Hạo dậy thật sớm. Tuy nói cậu yêu tiền, nhưng là người thay trời hành đạo, cậu vẫn là thập phần để bụng.

Làm việc này tuy rằng không thể xem như thay trời hành đạo, chính là lại phát sinh trước mắt cậu, cậu liền không thể vứt bỏ không quản, bắt người tiền tài cùng người tiêu tai, huống chi đạo gia có qui tắc, bỏ mặc không quản giảm đạo hạnh, đại đạo như nước, trong suốt trong vắt, thuận thế mà vi, tự nhiên nhu thuận.

Cho nên, xét đến cùng một câu: sống vẫn là muốn làm việc lớn a!

Địch Hạo dậy, Thất Thất đương nhiên cũng muốn đứng lên, may mà vài năm nay Thất Thất đi theo ba ba tróc quỷ đã thành thói quen. Không phải là Địch Hạo nhẫn tâm mang theo Thất Thất bên người từ sớm, mà là Thất Thất từ nhỏ đến lớn đều không muốn rời khỏi Địch Hạo, chẳng sợ Địch Hạo đi tróc quỷ có bao nhiêu nguy hiểm, t

Thất Thất cũng muốn ôm chặt đùi ba ba của bé, đánh chết đều không buông ra, tới chỗ nào đều phải đi theo, thật là đi đến đâu theo tới đó, Địch Hạo sau mấy lần bị Thất Thất nháo quá, cũng liền đồng ý cho Thất Thất đi theo mình, tăng thêm năng lực cho Thất Thất, Địch Hạo cũng sẽ không quá cố chấp mà cự tuyệt. Vì thế, Thất Thất mặc dù mới 5 tuổi, nhưng là đã học được rất nhiều thứ từ trên người Địch Hạo.

Kỳ thật Địch Hạo biết Thất Thất trong lòng ít nhiều có chút cảm giác không an toàn, tuy rằng Địch Hạo đã cho bé tình thương của cha rất nhiều, nhưng là trong lòng Thất Thất vẫn hy vọng được nhận thêm một phần tình yêu khác, bé biết mình cùng người thường không giống nhau, nhưng nhìn thấy những bạn bè bên cạnh đều có cha mẹ yêu thương, trong lòng nhiều ít sẽ có chút khát vọng. Cho nên mỗi lần Thất Thất yêu cầu được ở bên cạnh cậu, Địch Hạo cuối cùng đều sẽ mềm lòng.

“Ba ba, hôm nay chúng ta làm cái gì?” Thất Thất một bên đánh răng, một bên mơ hồ không rõ hỏi.

Địch Hạo môt phen rửa sạch mặt, một bên vừa nói, “Ba nhớ rõ nơi này có lưu lại rất nhiều người già là người bản địa, đến hỏi bọn họ một chút tình huống của hồ nước này, bên trong hồ này oán khí của thủy quỷ lớn như vậy, nhất định phát sinh rất nhiều sự tình, những lão nhân đó nói không chừng biết cái gì.”

“A, như vậy a.” Thất thất phun nước súc miệng ra, hướng về phía Địch Hạo giơ ngón tay cái lên, “Ba ba anh minh.”

Địch Hạo nhướng nhướng lông mày, “Đương nhiên.”

Dậy sớm như thế, Địch Hạo hảo tâm không có đi quấy rầy Bành Vũ, phụ tử hai người ăn cơm sáng xong, liền đi băng băng ra khách sạn.

Một bên thưởng thức phong cảnh, một bên hỏi thăm chỗ ở của người già bản địa nơi này.

Ông chủ cửa hàng bán hoa đối nơi này tương đối quen thuộc, sau khi đưa cho bạn nhỏ Thất Thất một đóa hoa, chỉ cho Địch Hạo một con đường gần đây thông tới chỗ ở của những người già trong thôn.

Sau khi cảm ơn ông chủ, Địch Hạo liền ôm Thất Thất ly khai.

Lấy hoa trong tay Thất Thất, Địch Hạo nhìn nhìn, đại khái là nơi đây có một loại hoa dại đặc biệt, cánh hoa hồng sắc, tuy nhỏ nhưng rất tinh xảo, Địch Hạo tùy tay cài một bông lên tai Thất Thất, màu hồng của cánh hoa với màu hồng trên da Thất Thất lại bất ngờ tương xứng.

“Con ba thật xinh đẹp a!” Địch Hạo nhìn Thất Thất cảm thán nói. Một bên lôi kéo tay Thất Thất không cho Yhất Thất đem hoa gỡ xuống, “Đừng lấy xuống nha, con đeo lên nhìn rất đẹp.”

Thất Thất bĩu môi, “Đó cũng là đẹp trai, không phải là xinh đẹp, ba ba, con là tiểu nam hài, có jj!”

Địch Hạo co rút khóe miệng, “Ai nói cho con cái từ này, lần sau không được nói, trẻ con không thể nói lời như thế.”

Thất Thất nháy ánh mắt, nghi ngờ hỏi, “Phải không? Là cha nuôi nói với con, cha nuôi còn nói cho con biết ba ba cũng có.”

Địch Hạo nghiến răng, “Là một nam nhân thì phải có!” Híp mắt —— Bành Vũ cậu chờ đó cho tôi!

Lúc này Bành Vũ trong khách sạn còn đang say giấc nồng bỗng hắt xì một cái, trực tiếp tỉnh lại, nhu nhu cái mũi, Bành Vũ nói thầm, “Nhất định là Địch tiểu hạo đang nhắc tới mình, chắc chắn không phải chuyện tốt.” Sau đó kéo kéo chăn, lại nhắm mắt ngủ.

Dù thế nào cũng là mười mấy năm giao tình, đối với nhau quả nhiên là thập phần hiểu biết.

“Lần sau cha nuôi của con lại nói lời như thế, con liền phóng quỷ ra hù chết hắn.” Địch Hạo oán hận nói.

“Ba ba, lời như thế ba đều nói thiệt nhiều lần, cha nuôi nói ba chưa nói phiền, cha nuôi đều nghe đến phiền rồi, hơn nữa, cha nuôi trên người còn có vòng tay phật châu ba cho, quỷ hồn cũng không đến gần được.” Thất thất trạc trạc mặt Địch Hạo nói rằng.

Cho nên... Cậu lâu nay vẫn là tự hố chính mình.

“Di? Hai người dậy thật sớm a.”

Một đạo thanh âm từ phía trước truyền đến, Địch Hạo từ trong oán thầm Bành Vũ liền hồi phục lại tinh thần, liền nhìn thấy đối diện đi tới năm người, Tần Chí mang theo Tần tiểu đệ, Khâu Viễn, Từ Tử Hạo, còn có tiểu cảnh sát, nói chuyện chính là Tần tiểu đệ.

Địch Hạo âm thầm phiên cái xem thường —— phiền toái lại tới nữa. Thật sự là xui xẻo, đi tới chỗ nào đều gặp gỡ bọn họ.

“Tiểu mập mạp, đã ăn sáng chưa, bánh rán này anh có thể tặng cho nhóc nha.” Đi đến gần, Tần Hiểu cười tủm tỉm hỏi, thuận tiện nhắc đến bánh rán đang ôm trong tay, “Tuy nhiên cũng không thể tặng không được, nhóc hôn anh một chút anh liền cho nhóc ăn.”

Ta kháo (‵o′), tên này không xem ba ba của Thất Thất đang ở đâu, thế nhưng dám chiếm tiện nghi của con cậu, cái này không thể nhẫn!

Không đợi Địch Hạo nói cái gì, đã bị Tần Chí đoạt trước.

“Tần Hiểu.”

Tiếng nói trầm thấp nhất thời giữ trụ nội tâm đang rục rịch của Tần Hiểu, Tần Hiểu gãi đầu, cậu vừa rồi có nói cái gì khiến anh cậu sinh khi sao? Hình như không có a.

Tần tiểu đệ ngốc manh lần thứ hai đụng phải ngòi súng của anh mình còn không tự biết.

“Chúng ta ăn rồi, cám ơn ca ca.” Thất thất nhìn xem thúc thúc mặt bình tĩnh, lại nhìn nhìn vẻ mặt mờ mịt Tần Hiểu, lại nhìn nhìn mặt âm trầm của ba ba, bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài, sau đó mở miệng nói rằng, “Thúc thúc, mọi ngươi muốn đi đâu nha?”

Tần Chí dịu đi sắc mặt, hắn cũng không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, chính là nhìn đệ đệ nhà mình chiếm tiện nghi của tiểu hài tử có chút không cao hứng, giống như chính mình còn không có quá thân với đứa trẻ mập mạp này, em trai hắn lại đi chiếm tiện nghi người ta, ngẫm lại liền thập phần không vui lòng. Mặt sau sắc mặt bình tĩnh, cũng là đột nhiên ý thức được, tâm lý của hắn thế này thực không bình thường, ít nhất, trước kia hắn chưa từng đối với một đứa trẻ vừa nhận thức có một sự thân cận như vậy. Tần Chí không phải là kẻ ngốc, hắn đối với sự kiểm soát bản thân mạnh phi thường, cũng phi thường rõ ràng nhận thức của chính mình, cho nên đối vớiphản ứng không bình thường như vậy, hắn trong thời gian ngắn liền đã nhận ra. Chính là, nên làm như thế nào còn nhất thời không có manh mối, bởi vì hắn cũng không có cảm thấy loại cảm giác này có cái gì không tốt, cũng không có thấy nguy hiểm.

Nghe được câu hỏi Thất Thất, Tần Chí quả quyết đem vấn đề này để qua sau đầu, hắn thấy, nếu nghĩ không ra manh mối, kia liền không cần suy nghĩ, có đôi khi thuận theo bản tâm, có lẽ mới là phương pháp đối ứng tốt nhất.

“Chúng ta muốn đi đến hiện trường bên hồ điều tra một chút.”

“Đi hiện trường vụ án?” Địch Hạo nhìn về phía năm người, “Này ba cái cảnh sát đi tôi còn có thể lý giải, hai người các anh đi làm gì? Không có việc gì nên rảnh rỗi quá?”

Tần Chí vẫn duy trì sắc mặt không đổi, “Làm người phụ trách cao nhất ở nơi này, để mau chóng giải quyết vụ án, tôi có nghĩa vụ theo việc điều tra.” Kỳ thật chính là nhàn không có việc gì làm, vì thế hắn bị Khâu Viễn kéo lại đây.

Làm bộ không phát hiện Khâu Viễn ở một bên cười trộm, Tần Chí vì mình tìm một lý do thập phần đường hoàng.

Tần tiểu đệ cũng như gặp quỷ nhìn đại ca nhà mình —— cậu rõ ràng nhớ rõ là Khâu Viễn nhìn anh mình rất rảnh, cho nên mới đem hắn kéo đi. Chẳng lẽ đại ca thật là vì nguyên nhân hắn mới vừa nói cho nên mới tới? Ân, quả nhiên đại ca của cậu là người rất chuyên nghiệp, bội phục!

Một hồi quay đầu nhìn thấy Thất Thất đang híp mắt nhìn mình, Tần tiểu đệ hoảng sợ, “Sao nhóc nhìn anh như vậy.”

“Nguyên lai ca ca mới là nhàn rỗi không có việc gì làm a.” Thất thất cười chỉ vào Tần Hiểu nói rằng.

“Ai nói, anh là vì nhìn xem trong hồ rốt cuộc có quỷ hay không!” Tần tiểu đệ ngại chính mình không có lực thuyết phục, còn kéo qua Từ Tử Hạo cùng TIêu Kiền, “Chúng ta ba người đều là vì tìm dấu vết của thủy quỷ nên mới tới!”

Từ Tử Hạo cũng ánh mắt sáng lấp lánh gật đầu, chỉ có Tiêu Kiền trắng mặt cười cười.

“A, như vậy a.” Thất thất gãi đầu, “Chính là các anh cái gì cũng sẽ không tìm thấy đâu nha.”

“Khụ khụ, chúng ta đây cũng có chuyện muốn làm, tiểu mập mạp, anh xem hai ngươi mới là rảnh rỗi đi.” Tần Hiểu bị nghẹn một chút, sau đó không cam yếu thế nói

Thất thất cái mũi nhỏ vừa nhíu, hừ một tiếng, “Mới không phải, chúng ta cũng là đi điều tra thủy quỷ.”

Địch Hạo trong lòng lộp bộp một chút, nghĩ thầm rằng —— xong.

Quả thực, kết quả Thất Thất nói một cái, đối diện Tần Hiểu cùng Từ Tử Hạo ánh mắt đều sáng long lanh nhìn lại đây, Tiêu Kiền mặt càng trắng.

“Hai ngươi là muốn đi đâu? Cũng là đi đến hồ sao?” Từ Tử Hạo mở miệng hỏi, ngữ khí có chút hưng phấn, nhưng Khâu Viễn rất là bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.

“Không phải, chúng ta đi tìm ngưòi già ở đây, các ngươi muốn đi đến hồ thì đi đi.” Địch Hạo nói xong đã nghĩ ôm Thất Thất đi, nghĩ thầm rằng bọn họ còn muốn nhìn thấy quỷ ở bên hồ, nằm mơ đi, cũng không nhìn xem hiện tại mặt trời đã lớn như thế, dương khí nặng như vậy, quỷ cũng lười đi ra.

Đáng tiếc Tần Hiểu cùng Từ Tử Hạo hai người cũng không muốn buông tha Địch Hạo cùng Thất Thất, bọn họ nhận định Địch Hạo tìm lão nhân gia cũng là có quan hệ với chuyện này, vừa rồi Thất Thất cũng không nói bọn họ là đi điều tra sao?

Chỉ bất quá lần này ngăn đón Địch Hạo cùng Thất Thất chính là Khâu Viễn.

“Địch tiên sinh, ngài vì cái gì muốn đi tìm người già nơi này? Bọn họ có cái gì đặc biệt sao?” Khâu Viễn đứng ở trước người ĐỊch Hạo cười tủm tỉm hỏi, rất có loại ý tứ ngươi không nói ta liền không cho ngươi đi qua.

Địch Hạo bất đắc dĩ thở dài, “Hảo, kỳ thật tôi là muốn hỏi một chút người già bản địa về một số vấn đề liên quan tới hồ nước.”

“Vì cái gì muốn hỏi những lão nhân đó? Cái đó và thủy quỷ có quan hệ sao?” Tần Hiểu thấu đi lên hỏi.

“Ngươi ngốc a, tôi hỏi cậu, quỷ đời trước là cái gì?” Địch Hạo trắng Tần Hiểu liếc mắt một cái.

“Tôi biết, là người!” Từ Tử Hạo cướp hồi đáp.

“Vô nghĩa! Người nào không biết là người! Tôi cũng biết.” Tần Hiểu đặc biệt bất mãn nhìn Từ Tử Hạo liếc mắt một cái.

“Các ngươi không có biện pháp nhận thấy được, chính là ngày hôm qua tôi đụng đến quỷ khí trên phật châu kia, phát hiện thủy quỷ này oán khí rất lớn, một khi đã như vậy, thì khi sống con quỷ này đã trải qua việc gì mà oán khí lớn như vậy, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, cho nên tôi nghĩ tìm người già bản địa hỏi một chút, trong hồ rốt cục đã phát sinh chuyện gì.” Địch Hạo kiên nhẫn giải thích.

“A, thì ra là thế.” Từ Tử Hạo gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Khâu Viễn, “Báo cáo đội trưởng, vì để hiểu biết vụ án toàn diện, thỉnh đội trưởng cho phép tôi đi theo địch tiên sinh đi phỏng vấn người già nơi này.”

Khâu Viễn co rút thái dương, thật sâu cảm thấy chính mình lúc trước mang tên này theo là một sai lầm, lúc trước tốt nghiệp lại có người cho tên này loại ưu tú chính là mù mắt! Không đúng! Lúc trước tuyển hắn theo bên người mình mới mắt mù! Như thế nào liền như vậy không đứng đắn đâu! Bất đắc dĩ phất phất tay, “Đi đi, trở về theo tôi báo cáo vụ án.”

“Vâng!”

Tần Hiểu nhìn xem đại ca nhà mình, “Anh,em xem chúng ta cũng chia đội hành động hiệu suất tương đối cao.”

Tần Chí trầm mặc một lúc lâu, nhìn nhìn Địch Hạo, bị trừng mắt nhìn một cái, sau đó híp mắt, hộc ra ba chữ, “Tôi cũng đi.”

“Ngạch... A, hảo đi.”

Khâu Viễn mặc kệ, vỗ vỗ bả vai Tần Chí “A Chí, cậu muốn cho chúng tôi hai người đi điều tra sao?” Chỉ chỉ chính mình và Tiêu Kiền.

Tần Chí liếc Khâu Viễn liếc mắt một cái, thản nhiên nói, “Các ngươi cũng có thể đi.”

“Ai, tôi chỉ biết, huynh đệ cái gì, đều là không đáng tin cậy.” Khâu Viễn hít một hơi, làm bộ lau nước mắt, “Được rồi, nhìn cậu cầu tớ như vậy tớ liền đi cùng”

Tần Chí —— Con mắt nào thấy tôi đang cầu cậu!

Địch Hạo —— cậu mới ưu tang buồn bực, vốn là cậu cùng con trai thế giới hai người, như thế nào hiện tại mặt sau liền theo một chuỗi cái đuôi!

Tiêu Kiền yên lặng nhấc tay, “Cái kia, xin hỏi tôi đi chỗ nào?”

Khâu Viễn vung tay lên, “Đương nhiên theo chúng ta đi!”

Vì thế đoàn người chậm rãi xuất phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.