Mang Theo Con Đi Kết Hôn

Chương 48: Chương 48: Giao Chiến, Bị Thua.




CHƯƠNG 48: GIAO CHIẾN, BỊ THUA.

Bầu không khí trong phòng khách có phần kỳ dị, bà Hướng một mình ngồi trên sofa, trước mặt còn đặt một cốc trà nóng, An Triệt đứng ở đối diện bàn trà, đôi mắt kiên định nhìn chăm chú vào bà Hướng, còn bà thì nâng chén trà lên uống một ngụm, lấy ánh mắt y hệt nhìn lại An Triệt, tuy rằng ánh mắt như nhau, nhưng ẩn ý kiên định trong đó lại khác biệt vô cùng.

Còn Hướng Thần đang bấu víu vào cánh cửa phòng ngủ của mình, ló đầu ra bên ngoài, trong phòng là bé con cùng với ông Hướng đang ông cháu thâm tình, thấy nửa người Hướng Thần sắp ló ra ngoài, ông đi tới vỗ vai Hướng Thần, Hướng Thần lại càng hoảng sợ: “Ba, ba làm gì thế?”

Ông chỉ vào cái ghế trong phòng, Hướng Thần thở dài một hơi, sau đó ủ rũ đi tới ngồi xuống, ông Hướng lại quay lại giường: “Nghe nói là bạn trai?”

“Vâng.”

Trông dáng ông Hướng như thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con thử nói xem con có thể để mẹ con bớt lo chút không hở? Năm ấy cưới một vợ về thì vợ chạy theo người ta, bây giờ lại mang theo một người đàn ông về, con muốn thế nào hả? Hướng Thần ơi, việc này con phải giải quyết rõ ràng đi, ba mặc kệ kết quả của con với người đàn ông kia thế nào, con phải làm mẹ con bớt giận đi, không thì có mà chờ con đi rồi, người chịu tội chính là ba, có nghe không hả?”

Hướng Thần ấm ức gật đầu, sau đó trợn trừng mắt nhìn ông Hướng như thể không thể nào: “Ba! Ba nói gì cơ?? Chẳng lẽ ba không phản đối? Ba chẳng lẽ không cảm thấy con mang đàn ông về có vẻ đột ngột sao?”

Ông Hướng nhướn mày như thể tất nhiên rồi: “Đột ngột? Làm một người dạy về tâm lý học trong xã hội này, ba chẳng cảm thấy điều gì đột ngột cả, đương nhiên là một người ba, ba cảm thấy kinh ngạc, lúc vừa rồi ở dưới nhà thấy các con, thấy sắc mặt mẹ con không ổn, việc này con cũng dám nói với mẹ con ư? Đúng là giỏi thật, tình trạng bây giờ của con cũng sẽ không tạo nên tử tội gì, bởi cuộc hôn nhân thất bại trước đó của con, hôn nhân tuy rằng thất bại, nhưng con cũng có một đứa con trai, cũng chính là đứa cháu ngoan của ba, ba của con là một người hiểu lý lẽ, Hướng gia đã có hậu rồi thì ba cũng không cần phải đi ngăn cản cuộc sống và việc theo đuổi tình yêu của con, cho nên ba thì không thành vấn đề, bây giờ quan trọng là mẹ của con, chúng ta phải phân tích tâm lý của mẹ con…” (bệnh nghề nghiệp rồi bố ơi)

“Ba! Ba à, bây giờ không phải ở phòng học… Mẹ con mà ba cũng dám phân tích… vậy vậy không phải tự tìm phiền phức sao…”

Ông Hướng đẩy gọng kính viễn lên cao, liếc mắt ra phía cửa, thấy bên ngoài không có ai lại tiếp tục nghiêm trang nói: “Không có mà kỳ cục cả, nghĩ tới ba Hướng Chấn Quốc cả đời dâng mình vì sự nghiệp giáo dục nước nhà, thái độ làm người thẳng thắn vô tư, nếu không phải gặp tới mẹ con với cái tính ấy, aizz, ngẫm lại thấy lòng chua xót, mới gặp gỡ thì trông rõ là dịu dàng hiền thục, cuối cùng là tan vỡ mộng ước, sống hơn năm chục năm cũng rõ được đạo lý trong đó, tính tình mẹ con ấy à, ba thực là hối hận năm ấy…” Vốn đang nhìn thẳng vào Hướng Thần, mắt chợt lóe lên, giọng điệu trước đó lập tức thay đổi, chỉ vào Hướng Thần nổi trận lôi đình: “Đàn ông!? Tao nói cho mày nghe, Hướng Thần! Nếu mày không nói rõ toàn bộ! Ông mày chặt gãy chân mày! Phụ nữ tốt lành không tìm, lại cứ muốn cùng với đàn ông!? Nghĩ tới lúc đó tao gặp mẹ mày, đó là người phụ nữ dịu dàng hiền thục xinh đẹp cỡ nào a! Cùng ở với đàn ông ư? Đừng có mơ! Tìm vợ thì phải tìm người như mẹ mày kìa! Mẹ mày chính là người vợ tiêu biểu! Có nghe chưa, tấm gương đấy!”

Bà Hướng đứng ngoài cửa gật đầu hài lòng, An Triệt thì giật khóe miệng, y rốt cục biết bản lĩnh nịnh bợ của Hướng Thần và Hướng Bắc Bắc là di truyền của ai rồi…

Sau một trận mắng chửi thậm tệ, ông Hướng cười tủm tỉm đi ra khỏi phòng: “Đi ngủ đi, chuyện dạy dỗ mấy đứa này cứ để tôi, có cần tôi đun nước rửa chân cho bà không?”

Bà Hướng nhướng mày,: “Phần đầu tôi nghe thấy rồi, xét thấy phần sau ông nói khá êm tai, hôm nay phải đi vào bếp ngủ đi!”

Ông lão lau mồ hồi trên mặt, nhìn bóng lưng đi xa dần: “Không để mình ngủ buồng vệ sinh đã nhân từ lắm rồi.” Ngẩng đầu lên nhìn An Triệt một cái: “Vào đây, chúng ta nói chuyện.”

Ông Hướng túm Hướng Thần xuống ghế rồi tự ngồi lên đó, Hướng Thần ngoan ngoãn hệt như một cậu học sinh tiểu học, cúi đầu im re, An Triệt đứng bên cạnh Hướng Thần, ông Hướng đẩy kính mắt: “Thế bà ấy nói sao?”

An Triệt lắc đầu: “Suy nghĩ của dì ấy rất kiên định, dường như không có chút đường sống nào.

Ông Hướng cầm kính mắt xoa mắt: “Kỳ thực tôi không có dị nghị gì, nhưng cũng không ủng hồ, cậu nên vui rằng Hướng Thần được sinh ra trong một gia đình như chúng tôi, tôi và mẹ nó đều là người làm công tác giáo dục, tôi làm về tâm lý học, mẹ nó làm về xã hội học, theo lý mà nói người làm về xã hội học thì hẳn là tiếp xúc với loại tình huống này nhiều hơn, nhưng đây không giống thế, dù chuyện gì xảy ra với người nhà mình đều trở nên khó hơn mấy lần, không thể nói hai đứa không có cơ hội, ít nhất về phương diện này, mẹ Hướng Thần cũng hiểu hơn người khác.”

Hướng Thần vẫn im lặng bỗng ngẩng phắt đầu lên: “Ba, ba phải giúp con!”

Ông Hướng lắc đầu: “Không giúp được, tính mẹ mày mày cũng biết đấy, nếu là chuyện bà ấy đã quyết định thì còn lâu mới thay đổi, Hướng Thần này, ba hy vọng con phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, tương lai của các con không lạc quan lắm đâu.”

Hướng Thần nôn nóng gãi tóc: “Ba, con vẫn cảm thấy ba mẹ không phải trở ngại, bởi việc này ba mẹ đều hiểu cả, thậm chí còn hiểu hơn cả con, con chỉ là bởi vì tình yêu, nhưng mẹ con đã từng nghiên cứu hẳn hoi, con cho rằng lúc mẹ nghe thấy chuyện này sẽ có chút kinh ngạc, nhưng ít nhất là không ngăn cản con.”

Ông Hướng lại đeo kính lên, đứng dậy đi ra ngoài: “Bởi con là con bà ấy, bà ấy không chịu được cảnh con bị kỳ thị hay cười nhạo trong đám đông đâu, hiện thực đi con, bà ấy là mẹ con, tất cả những gì bà ấy làm đều là vì tốt cho con.” Đi được vài bước lại quay đầu nhìn An Triệt: “Cậu ngủ phòng khách hay là đi vào bếp ngủ với tôi?”

•••

Nửa đêm ôm gối đầu đi tới phòng khách, sofa không rộng rãi như ở nhà An Triệt, người nằm ở trên đó hoàn toàn không cảm thấy rộng nổi, Hướng Thần ngồi trên sàn nhà tựa đầu vào bên cạnh người nọ, An Triệt vẫn trợn tròn mắt không ngủ được, bàn tay liên tục vuốt ve mặt Hướng Thần: “Cậu rất giống ba cậu.”

Hướng Thần nhắm mắt lại cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay y: “Sớm biết thế thì không để anh tới rồi, vừa đi quãng đường dài xong, phải ngủ sofa, còn phải nghe mẹ tôi mắng nữa.”

Vẻ mặt An Triệt bất giác trở nên dịu dàng hơn: “Tôi có thể nói là tôi thích không? Có thể cùng cậu đối mặt với vấn đề, cùng cảm thụ những chuyện này, tôi thấy rất vinh hạnh.”

“Tôi vẫn không biết đấy, thì ra anh còn có tiềm chất chịu ngược.”

An Triệt khẽ cười ra tiếng, từ tốn đứng dậy, một tay siết cằm Hướng Thần nâng về phía sau, sau đó cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cắn bờ môi người ấy: “Dù không về đây, không nói với bọn họ, tôi vẫn sống với cậu, nhưng chuyện ấy không giống, tôi không muốn cậu cả đời không được cha mẹ tán thành, cũng không muốn để tôi mãi là người ngoài chỉ có thể ngủ phòng khách.”

48

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.