CHƯƠNG 33: HƯỚNG BẮC BẮC THẤT TÌNH RỒI
Sau khi Hướng Thần ở nhà, trải qua nửa tháng cuộc sống của một ông lớn, rốt cục đã bị cô Nhan gọi một cú điện thoại tóm đi mất, miệng vết thương đã khép lại lâu rồi, những vết sưng tím trên người cũng đã bị An Triệt một ngày ba lần bôi thuốc cọ rửa sạch sẽ. Hắn soi gương thấy bản thân tỏa sáng như ánh mặt trời, bắt đầu cảm thấy lo lắng, thế này làm sao thuyết phục được mọi người, nói thế nào mình cũng bị thương cơ mà!
Xoay người chạy tới ngăn tủ bắt đầu lục lọi hòm thuốc, cầm mấy miếng băng gạc, nhỏ lên trên đó vài giọt thuốc đỏ, rồi quấn nghiêng lên vùng gáy, Hướng Thần nhăn răng cười hề hệ, sau khi sắp xếp xong hết thì mặc quần áo đi xuống nhà.
Lúc Hướng Thần đi làm là 10h30 sáng, dù là lưu lượng người hay dòng xe cộ cũng đã qua thời kỳ cao điểm. Hắn đạp xe đạp đi thẳng một đường, lúc đến nhà hàng, cô Nhan đã mang theo một dàn nhân viên phục vụ đứng “chào đón” trong phòng khách, Hướng Thần ra dáng lãnh đạo an ủi cấp dưới: “Chào các đồng chí, các đồng chí đã khổ rồi.”
Một đám nhân viên phục vụ đồng thanh trả lời: “Vì nhân dân phục vụ!”
Cô Nhan khoanh ngực trừng cái đống băng gạc trên gáy Hướng Thần khiêu khích châm chọc một trận, Hướng Thần cười làm lành, chờ cô Nhan mắng xong thì vẩy vẩy đầu, túm băng gạc trên đầu xuống rồi vỗ ba cái với đám nhân viên phục vụ: “Làm việc!”
Cả buổi trưa, Hướng Thần bận tối tăm mặt mũi, theo lý mà nói, làm quản lý rồi thì không cần bưng khay rót rượu, nhưng Hướng Thần ở nhà hàng này làm nhân viên quá tốt, khách hàng cũ cứ gọi tên bảo hắn phục vụ, xin nghỉ nửa tháng không lộ mặt, thông thường mấy người khách suýt tí thì vuốt tay Hướng Thần nói chuyện nhà rồi, khóe miệng Hướng Thần có rút phối hợp theo: “Đúng đúng, ngài nói đều đúng.”
An Triệt cầm tài liệu ngồi ở bên cạnh cửa kính sát đất gọi chén cà phê, lúc xem mệt rồi thì ngẩng đầu tìm Hướng Thần, thấy người nọ mặt quyến rũ giúp người ta rót rượu thì lại tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, y ngồi ở đây rất tốt, dù có chút bất mãn, nhưng địa vị bây giờ của y tựa hồ còn chưa thể nói rõ chuyện gì.
Một giờ qua đi, khách nhân đã đi gần hết rồi, Hướng Thần chạy đến quầy bar uống ngụm nước, nhướng mày với một đám phục vụ: “Tiếp đón phải làm như tôi ấy.”
Cậu phục vụ bĩu môi: “Ngay từ đầu em đã tưởng chỉ có phụ nữ mới là mầm tai họa, thì ra đàn ông cũng có thể, quản lý à, anh không thấy người lôi kéo anh đều là khách nữ sao, nếu như còn tiếp tục như vậy nữa, xem chừng anh còn bị đánh.”
Hướng Thần nhướn mày, hơi nhếch miệng hướng về phía bên cửa kính sát đất kia: “Không sao, tôi có siêu nhân đó.”
An Triệt nhìn đồng hồ trên tay, sửa sang lại tài liệu, một lát nữa là Hướng Thần tan ca rồi, y cũng phải quay về công ty họp, vừa mới đứng lên thì đã thấy Hướng Thần đứng ở trước mặt mình xoa nắn vai: “Buổi chiều anh đi đón Bắc Bắc sao?”
An Triệt gật đầu: “Cậu về nhà nghỉ đi, buổi tối tôi mang Bắc Bắc qua ăn.” Nói xong thì xoay người đi ra ngoiaf, Hướng Thần tiễn y vài bước, sau đó dừng bước chân lại nhẹ nhàng gọi một tiếng: “An tổng.”
An Triệt quay đầu, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, chiếu lên người Hướng Thần khiến con mắt y xót, Hướng Thần cong môi cười khẽ: “Cảm ơn.”
“Ờ.”
Nhìn bóng lưng đẩy cửa đi ra ngoài, Hướng Thần nhún vai, đường cách mạng vẫn dài như cũ, muốn từ căn bản thay đổi phải từng bước từng bước một, hắn đột nhiên cảm thấy gánh nặng trên người, cực kỳ vĩ đại.
Buổi chiều không cần đón Bắc Bắc, nhà cũng không về mà chạy tới căn phòng nhỏ cô Nhan phân cho ngủ mấy giờ, lúc chạng vạng đi làm có một cuộc họp thường kỳ rồi lại tiếp tục bận, Hướng Bắc Bắc từ trên xe An Triệt nhảy xuống, nhanh nhẹn vui vẻ chạy đến bên cửa kia, nhưng sức nhỏ quá, mở nửa ngày mà cửa xe vẫn không nhúc nhích tí nào, Hướng Bắc Bắc gấp quá vành mắt đỏ bừng, An Triệt một bên đứng nhìn, thằng bé dẩu môi muốn khóc: “Chú An… Mở cửa ra…”
Khóe miệng An Triệt hơi nhướn, thoáng cái đã mở cửa xe ra, trong xe xuất hiện đầu tiên là một đôi giày da trăng trắng, bên trên còn có nơ con bướm, lia mắt lên trên là một đôi tất trẻ con dài hình hoạt hình màu trắng, lên trên nữa một làn váy đáng yêu phập phồng, Hướng Bắc Bắc cười nhăn cả hàm răng: “Hoa Hoa, ba tớ làm quản lý ở đây đó nha, cậu có thể ăn bò bít tết tùy thích, tớ mời nha!”
Cô bé có một đôi mắt vừa to vừa tròn long lanh liên hồi, mái tóc dài buông xa trên vai, Hướng Bắc Bắc cười tươi sáng ngay cả miệng cũng không ngậm lại được, An Triệt giần giật khóe miệng, đúng là cha nào con nấy, vì sao trong nháy mắt này y tựa như nhìn thấy ánh mắt Hướng Thần nhìn gái đẹp xuất hiện trong đôi mắt của Hướng Bắc Bắc?
Vỗ nhè nhẹ lên đầu Hướng Bắc Bắc: “Đi thôi.”
Thằng bé lưng đeo cặp sách chạy đi túm tay Hoa Hoa, cô bé quay đầu nhìn An Triệt: “Chú ơi, Hướng Bắc Bắc không phải bé ngoan, cháu không chơi với cậu ấy đâu.”
Hướng Bắc Bắc đỏ mắt đứng một bên: “Hoa Hoa, hôm qua cậu còn nói tớ là đứa trẻ đẹp giai nhất lớp A mà…”
Cô bé bĩu môi: “Mới không phải đâu, cậu không đẹp giai như chú ấy, tớ muốn đi với chú ấy cơ.” Nói xong, khuôn mặt tươi cười cọ lên cánh tay An Triệt, Hướng Bắc Bắc chu môi, ngửa đầu nhìn nụ cười trên khóe miệng An Triệt, oa một tiếng khóc lên, quay đầu che mắt chạy vào quán cơm Tây: “Hu hu hu hu hu hu… Chú An xấu… Chú An cướp Hoa Hoa của cháu… Chú An không thương Bắc Bắc rồi!! Ba ơi, chú An cướp Hoa Hoa của con!! Ba ơi hu hu hu hu…”
Hướng Thần đang đứng nói chuyện cùng mấy nhân viên trong sảnh lớn, mắt thấy cửa nhà hàng thoáng cái bị đạp mở, tiếp đó là tiếng khóc gào thảm thiết của Hướng Bắc Bắc, thằng bé chạy thẳng vào nhà hàng, đến bên chân Hướng Thần, nước mắt nước mũi khóc lóc cọ vào quần âu của Hướng Thần, khóc ghê đến mức thở gấp, Hướng Thần bị dọa không nhẹ, một tay ôm lấy thằng bé, hỏi: “Làm sao vậy? Bắc Bắc làm sao vậy?”
Hướng Bắc Bắc vẻ mặt ấm ức chỉ vào cửa: “Chú… Chú… An.”
Hướng Thần quay đầu cửa lòng “lộp bộp” đôi chút, cố sức bình tĩnh, hỏi: “Chú An con thế nào?”
Thằng bé vừa nghe tới thì khóc càng thảm hơn: “Hu hu hu hu…”
Hướng Thần cau có mặt mày: “Rốt cục thế nào? Bắc Bắc nói mau đi!”
Hướng Bắc Bắc rớt nước mắt tí tách, sịt mũi ngượng ngùng khóc lóc kể lể: “Chú… Sịt… Chú An giành bạn gái của con… Con thất tình rồi hu hu hu hu hu…”
Khóe miệng Hướng Thần co rúm, lại nhìn về phía cửa, An Triệt đang bất đắc dĩ dẫn theo một bé gái váy trắng, Hướng Thần biết cô bé ấy, đó là cô bé xinh đẹp trong lớp Bắc Bắc, Bắc Bắc gọi cô là Hoa Hoa.
Tìm chỗ ngồi cho ba người, tự hắn cũng ngồi theo, Hướng Bắc Bắc khóc đỏ cả mắt phớt lờ An Triệt, dù An Triệt dỗ thế nào, thằng bé cũng quyết tâm lơ y, An Triệt nhìn Hướng Thần không biết làm sao, Hướng Thần buồn cười rót rượu cho An Triệt, sau đó nói như kiểu ‘chuyện không liên quan đến em’: “Việc này tự anh phải sắp xếp thôi, tôi đi làm đây.”
Người vừa mới đi, điện thoại của An Triệt đã vang lên, nhìn ánh mắt vừa ai oán vừa căm tức lại có phần ấm ức của Hướng Bắc Bắc, An Triệt giật khóe miệng đi sang chỗ khác.
Cuối cùng trên bàn cơm chỉ còn hai người… anh có tình… em vô ý… (=))~~)
Hoa Hoa nhìn Hướng Bắc Bắc đang xấu hổ đỏ mặt: “Không biết xấu hổ, còn là bé trai đấy, khóc nhè, mất mặt thế.”
Hướng Bắc Bắc nghe thế lại càng ấm ức, tớ là ai chứ! Hoa Hoa vô lương tâm! Không thèm thích cậu nữa! Nhưng mà lại không thể mất mặt trước mặt cô bé, cậu ưỡn ngực trừng đôi mắt thỏ, nói: “Tớ là nam tử hán!”
Hoa Hoa uống nước trái cây lắc đầu: “Cậu mới không phải đâu, nam tử hán là phải có vị đàn ông như chú An í!”
Thằng bé chớp mắt, hỏi: “Vị đàn ông là cái chi?”
Cô bé chỉ vào ly rượu vang: “Đàn ông đều biết uống rượu, cậu biết hông?”
Hướng Bắc Bắc ngẩng đầu: “Tớ biết!” Nói rồi đi lấy ly, Hoa Hoa tiếp tục lắc đầu: “Tớ thấy TV nói, đàn ông có vị đàn ông uống rượu đều dùng cả chai uống!”
Hướng Bắc Bắc đứng ở trên ghế với lấy chai rượu vang: “Nếu tớ uống tớ chính là nam tử hán! Cậu mới không biết xấu hổ, hừ!” Nói xong thì giơ bình rượu vang lên, cực kỳ hào sảng đổ vào trong miệng…
Lúc An Triệt gọi điện xong quay lại, chỉ nhìn thấy Hoa Hoa một mình ngồi ở bàn ăn đồ ăn, trái nhìn phải ngó, hỏi: “Bắc Bắc đâu?”
Cô bé vươn tay chỉ vào gầm bàn, An Triệt theo tay nhìn xuống, thằng bé họ Hướng đang ôm chai rượu ngủ khò khò trên đất.
An Triệt xoa trán ngồi xổm bế Hướng Bắc Bắc ra, đặt lên sô pha, hỏi số điện thoại nhà Hoa Hoa, để người lớn tới đón bé, còn y chờ Hướng Thần tan ca, Hướng Bắc Bắc nằm trên sô pha thở khò khè, trong miệng còn lẩm bẩm: “… Tớ là nam tử hán… Tớ có… tớ có vị đàn ông!”
Hướng Thần thấy Hướng Bắc Bắc uống say thì cười bất đắc dĩ, đặt thằng bé lên lưng An Triệt rồi đi theo phía sau: “Ngày mai là sinh nhật Bắc Bắc rồi, anh bồi thường cho nó tốt vào, không thì nó sẽ mang thù đấy!”
Đầu Hướng Bắc Bắc đặt trên vai An Triệt, trong miệng lẩm bẩm: “Ba ơi… Chú An… giành bạn gái của con… Hu hu hu hu… Tim lại nát rồi…”
33