Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 134: Chương 134: Chia tay






Phan Thư đang nói chuyện với Lục Vinh, đột nhiên cánh cửa bị người đẩy ra một cách mạnh mẽ, một cô gái ăn diện xinh đẹp xuất hiện trong phòng, khí thế oanh tạc: "Phan Thư, mẹ em tìm anh bàn chuyện hôn sự thì anh luôn lấy cớ né tránh, anh không rảnh bàn chuyện kết hôn mà lại rảnh tụ họp với đám hồ bằng cẩu hữu này sao?".

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Lục Vinh sợ ngây người.

Phan Thư mệt mỏi nhìn Phùng Linh Linh: "Linh Linh, em đừng có gây sự nữa".

"Gây sự? Chẳng lẽ em nói sai sao? Anh đừng tưởng em không biết hôm nay anh đi gặp một tên đồng tính! Anh không sợ bị lây bệnh sao?" Phùng Linh Linh ghét bỏ nhìn Lục Vinh, giống như Lục Vinh là một con vi khuẩn.

"Linh Linh, sao em lại có thể nói như vậy?" Phan Thư hơi bực mình lên tiếng.

Phùng Linh Linh nhìn Phan Thư: "Phan Thư, anh nói thế là sao? Anh muốn trở mặt với em chỉ vì một tên đồng tính?".

Phan Thư nhìn Phùng Linh Linh: "Nếu em cưới anh, em phải tôn trọng bạn bè của anh.".

Phùng Linh Linh tức giận gào lên: "Phan Thư, anh là cái đồ vong ân phụ nghĩa, anh không nhớ việc của anh là do ai tìm cho à, em cự tuyệt Triệu đại thiếu gia để đi theo một tên nghèo khó như anh, vậy mà anh còn nỡ đối xử với em như thế này sao?".

Phan Thư đau đầu nắm tóc, Phùng Linh Linh tức giận đẩy cửa đi ra ngoài.

Lục Vinh nhìn Phan Thư: "Không đuổi theo sao?".

Phan Thư gãi đầu: "Thôi.".

Lục Vinh chống cằm nhìn Phan Thư: "Cậu cứ như thế vợ sẽ bỏ đi mất đấy, có điều tính khí của Phùng Linh Linh cũng quá lớn rồi, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong".

Phan Thư cười khổ: "Đi thì đi, tớ cũng không ngờ tính tình cô ấy sẽ trở nên như vậy.".

Phan Thư hít sâu một hơi, trước đây Phùng Linh Linh không phải như vậy, mặc dù có chút tùy hứng, nhưng bình thường cô ấy vẫn rất ôn nhu, không biết đã thay đổi từ khi nào, có lẽ là sau khi gặp được cha mẹ hắn, hoặc có lẽ sau khi tiến vào xã hội, gặp được quá nhiều người thành công chăng?.

"Công việc hiện tại của cậu là do Phùng Linh Linh tìm giúp?" Lục Vinh hỏi.

Phan Thư gật đầu: "Đúng vậy, cô ấy không thích công việc trước đây của tớ nên nhờ cha cổ hỗ trợ tìm việc khác, nhưng...".

"Không phải chuyên ngành của cậu?" Lục Vinh hỏi.

Phan Thư cười khổ: "Đúng là vậy.".

Lục Vinh bất đắc dĩ thở dài, người như Phan Thư làm nghiên cứu thì còn được, trông cậy hắn tranh quyền đoạt lợi thì có chút qua sức rồi.

"Xin lỗi, lâu lắm rồi mới hẹn cậu ra ôn chuyện được một lần, kết quả lại nháo thành như vậy." Phan Thư áy náy.

Lục Vinh nhìn Phan Thư: "Nếu trong công việc có chuyện gì không thể giải quyết được, cậu có thể gọi cho tớ.".

Phan Thư gãi đầu: "Nói sau đi, cậu cũng không dễ dàng gì.".

Lục Vinh: "...".

Thẩm Hiên và Lục Vinh ra khỏi khách sạn.

"Cậu ta tìm một cô vợ dữ dằn quá!" Thẩm Hiên nói.

Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy, đó là Từ Hi thái hậu chứ vợ gì, sau này chắc chắn hắn sẽ rất khổ sở, bởi mới nói ta thật đúng đắn khi không tìm phụ nữ nha, nếu không thì phiền chết ta rồi! Cái tên Phan Thư này cũng thật có sức chịu đựng, người yêu đã hung dữ như vậy cũng còn chưa chia tay.".

Thẩm Hiên lắc lắc đầu: "Ngươi thật là!".

........................

Lục Vinh trở lại biệt thự, phát hiện bên ngoài biệt thự có thêm mấy chiếc siêu xe đang đậu: "Maserati, Lamborghini, Porsche...".

"Chuyện gì xảy ra thế? Đây đâu phải là chỗ đua siêu xe!".

"Xem ra là có khách đến." Thẩm Hiên nghĩ nghĩ.

Mấy kẻ mặc đồ đen tiến đến cản đường của hai người: "Xin lỗi hai vị, hiện giờ bên trong đang trao đổi chuyện quan trọng, tạm thời không tiếp khách.".

Lục Vinh: "...".

Lục Vinh nhìn mấy tên vệ sĩ cao to vạm vỡ, thầm nghĩ: Người sống lâu quả nhiên cái gì cũng có thể gặp, hắn trở về nhà của mình mà lại có người chạy tới chặn hắn lại, nói là bên trong đang bàn chuyện quan trọng, không thể tiếp khách!.

Đám nhóc Lục Thiên lái một chiếc xe hơi đồ chơi tới.

Lục Vinh nhíu nhíu mày, đám nhóc này đã có mấy chiếc xe hơi đồ chơi, nhưng chiếc ba đứa lái hiện tạo lại không phải mấy chiếc đó. Mới đó đã mua xe mới rồi sao? Một đám phá gia chi tử! Tần suất đổi xe còn nhiều hơn cả hắn rồi.

"A! Cha về rồi." Lục Thiên reo lên.

Người mặc đồ đen sững sờ nghe Lục Thiên nói: "Thì ra là Lục lão bản, thật xin lỗi chúng tôi không nhận ra ngài, ngài vui lòng chờ một chút, chuyện bên trong bàn cũng sắp xong rồi.".

Lục Vinh: "...".

"Sao các con chạy ra ngoài hết rồi?" Lục Vinh dẫn mấy cái đứa nhỏ đi qua một bên, thoát khỏi tầm mắt của đám người áo đen.

"Có mấy vị khách đến bàn chuyện tư mật với Thi Lâm Nguyên thúc thúc, tụi con bị đuổi hết ra ngoài." Lục Thiên nói.

"Chuyện tư mật? Là chuyện gì thế?" Lục Vinh hỏi.

Lục Thiên lắc lắc cái đầu nhỏ: "Con không biết, nhưng La Y ca ca nghe lén được cái gì mà một đêm nhiều lần á!" La Y là thú nhân, thính giác nhạy bén hơn người thường rất nhiều.

Lục Vinh: "...".

"La Y ca ca nói anh ấy nghe không hiểu, La Y ca ca thật là ngốc, nếu con mà nghe được nhất định con sẽ hiểu hết." Lục Thiên chắp tay sau lưng, lộ ra vẻ mặt ông cụ non.

Lục Vinh: "..." Con không nên hiểu mới là chuyện tốt.

Lục Vinh thầm nghĩ: Mấy tên công tử nhà giàu thường ăn chơi từ rất sớm, lúc chơi quá mức sẽ dính phải nhiều loại bệnh xấu. Thi Lâm Nguyên trị được bệnh cho con trai của Hoa Thiên Hùng, những người này hẳn là nghe danh mà đến.

Lục Vinh sờ cằm, nếu bên trong đang bàn mấy chuyện không lên được mặt bàn, hắn có nên đi vào hay không đây.

Lục Vinh ở bên này tự hỏi, bỗng có một chiếc xe chạy đến: "Lục Vinh.".

"Lục Duẫn? Sao ngươi lại tới đây?" Lục Vinh khó hiểu.

Lục Duẫn nhìn mấy chiếc siêu xe bên ngoài: "Sao lại có nhiều xe như thế?".

Lục Vinh nhún vai: "Đều là xe của khách, ta cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, ngươi muốn nói gì thì nói nhanh đi.".

"Ta tới đâu để thay Song Ảnh nói lời xin lỗi ngươi!".

Lục Vinh: "À, dù ta và Lục Song Ảnh có xảy ra xung đột gì, hình như cũng không liên quan đến ngươi, sao ngươi phải thay cô ta xin lỗi?".

"Trước đây Song Ảnh không hiểu chuyện, bây giờ cô ấy đã hối hận rồi, cô ấy nguyện ý gả cho ngươi." Lục Duẫn nói.

Lục Vinh bất đắc dĩ nở nụ cười: "Lục Duẫn, hình như ngươi hiểu lầm cái gì rồi, dù Lục Song Ảnh có thế nào đi nữa, từ đầu đến cuối ta đều không chấp nhận cuộc hôn nhân này, các ngươi ai muốn cưới cô ta thì cưới đi, ta cũng không muốn chiếm loại tiện nghi này.".

Lục Duẫn không vui nhìn Lục Vinh: "Ông nội tốn bao nhiêu tâm tư cho ngươi như thế, ngươi còn muốn phụ lòng ông sao?".

Lục Vinh lườm hắn: "Ông nội đã lớn tuổi nên hồ đồ rồi, các ngươi còn hùa theo ông như thế chính là các ngươi có bệnh!".

Lục Duẫn bị Lục Vinh làm cho giận sôi gan.

Lục Duẫn đang nói chuyện với Lục Vinh, cánh cửa biệt thự đột nhiên mở ra, có mấy thanh niên ăn mặc sành điệu đi ra ngoài.

"Tứ tiểu Thiên vương!" Lục Duẫn ngạc nhiên nói.

Lục Vinh sửng sốt: "Bọn họ là minh tinh à?" Chẳng lẽ hắn rời đi quá lâu, đã xuất hiện một nhóm minh tinh nổi danh mà hắn chưa hề nghe tới?.

Lục Duẫn quét mắt nhìn Lục Vinh, vẻ mặt khinh bỉ kiến thức nông cạn của hắn: "Không phải minh tinh, là bốn vị Đại thiếu gia nổi tiếng trong giới thượng lưu, giá trị cá nhân của bọn họ rất cao, còn chơi chung với nhau, nên được xưng là Tứ tiểu Thiên vương.".

Lục Vinh sửng sốt nghĩ: Thanh niên bây giờ thật là biết chơi nha! Cái gì mà Tứ tiểu Thiên vương nữa chứ! Nhưng thật ra cũng khó trách, có tiền rồi thì sẽ bắt đầu theo đuổi danh tiếng, người có tiền mà không có tiếng thì sẽ dễ cảm thấy tịch mịch.

Lục Duẫn nhìn vẻ bình thản của Lục Vinh, cực kì đố kị, người quen của Tứ tiểu Thiên vương đều là con ông cháu cha, có thể níu lên quan hệ với mấy người này chính là chuyện bao nhiêu người cầu cũng không được, thế nhưng Lục Vinh lại thể hiện thái độ không hề hứng thú.

Lục Vinh mở cửa đi vào.

Lục Duẫn mặt dày, đi vào theo.

Thi Lâm Nguyên chào hỏi Lục Vinh: "Lão bản mới đi chơi đâu về vậy?".

"Ta không có đi chơi, ta đi kiểm tra các cửa hàng, tìm cơ hội kinh doanh!" Lục Vinh nói.

Thi Lâm Nguyên nhìn Lục Vinh: "Vậy lão bản tìm được cơ hội nào chưa?".

Lục Vinh sờ cằm: "Tạm thời không có, cơ hội kinh doanh không phải là thứ có thể phát hiện một cách dễ dàng đâu."

Thi Lâm Nguyên: "Được rồi, vậy lão bản cứ từ từ mà tìm đi nha, biết đâu có thể tìm được...".

Thi Lâm Nguyên quay đầu nhìn Lục Duẫn: "Vị này là ai vậy?".

"Ta là Lục Duẫn, anh họ của Lục Vinh." Ý thức được người đặt câu hỏi là đại danh đỉnh đỉnh Thi Lâm Nguyên, Lục Duẫn lập tức đáp.

Lục Duẫn có chút kính nể Thi Lâm Nguyên, lại có chút xem thường, thầm nghĩ: Thi Lâm Nguyên chỉ là một tên bác sĩ gặp may, dựa vào mấy bài thuốc dân gian mới có thể tạo dựng quan hệ với các đại nhân vật.

Thi Lâm Nguyên lười biếng: "À".

Lục Vinh nhìn Lục Duẫn: "Sao ngươi còn chưa đi?".

Lục Duẫn: "Lục Vinh, hai chúng ta dù gì cũng là anh em họ, cùng ngồi xuống nói chuyện một lúc không được sao?".

Lục Vinh liếc Lục Duẫn một cái: "Suốt bao nhiêu năm không nói chuyện, bây giờ có cái gì để nói chứ? Ngươi đi về đi, ta còn chuyện muốn nói riêng với hắn.".

Thi Lâm Nguyên nằm ngửa ra trên ghế sô pha: "Đúng vậy, ngươi cứ ở đây không có tiện lắm đâu.".

Lục Duẫn miễn cưỡng cười cười rời đi.

..................

Lục Vinh nhìn bộ dạng lười nhác của Thi Lâm Nguyên: "Lúc nãy ngươi tiếp khách cũng là bộ dạng này sao?".

"Dĩ nhiên là không phải rồi! Ở trước mặt người ngoài luôn phải có phong phạm của cao nhân, nếu không người ta đã xem ta thành tên lừa đảo rồi." Thi Lâm Nguyên cởi giày, sau đó cởi tất, lắc lắc chân.

Lục Vinh: "...".

"Đúng rồi, lão bản, ngươi thật sự không phát hiện được cơ hội kinh doanh à?" Thi Lâm Nguyên hỏi.

Lục Vinh lắc đầu: "Vẫn có một ít.".

Thi Lâm Nguyên nghiêng đầu: "Kinh doanh cái gì vậy?".

"Ở đây có người vẽ tranh chữ*, rất nhiều nơi trên Hải Đào không có thứ này, nếu sau khi vẽ xong đem bán lên Hải Đào hẳn sẽ được không ít tiền." Lục Vinh nói.

(Edt:*Đoạn này nguyên văn là 名字作画, theo mình tìm hiểu thì là tranh vẽ tạo hình chữ, hình ảnh minh hoạ ở cuối chương nhé).

Lục Vinh thầm nghĩ: Sau khi Hải Đào thăng cấp đã xuất hiện những khách hàng thuộc thế giới công nghệ cao, chất giấy ở nơi đó vô cùng quý giá, nếu như hắn bán tranh chữ, một bức cũng có thể kiếm được chừng trăm vạn, có lẽ hắn nên bắt đầu đi dạo mấy phòng triển lãm tranh rồi.

"Tranh chữ sao? Thứ đó cũng khá thú vị, lần trước ta với Kyle đi dạo phố cũng từng nhìn thấy, đúng là rất lợi hại, nhưng tên ngốc Kyle còn chưa biết viết tên của hắn, xém chút là làm trò cười cho thiên hạ rồi." Thi Lâm Nguyên cười đùa.

Lục Vinh chống cằm: "Ta tính đến Đại học Mỹ Thuật tìm mấy người chuyên làm công việc này.".

Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Lão bản nhanh tìm đi, ngươi không thể đặt chuyện kiếm tiền lên đầu mỗi mình ta đâu, bây giờ mỗi ngày ta đều bận muốn chết, lúc nào cũng phải đi xem bệnh cho mấy lão già.".

Thi Lâm Nguyên dừng một chút, lại tiếp tục kể khổ: "Cái đám thanh niên mới vừa rới á, họ hỏi ta có biện pháp nào khiến cho họ một đêm bảy lần hay không. Đám ngốc này thật dám mơ tưởng, ta nhìn bộ dạng thận yếu của bọn chúng, đừng nói bảy lần, hai lần đã là cố sức lắm rồi.".

Lục Vinh: "...".

..................

Lục gia.

"...Được, ta sẽ nghĩ biện pháp, ngày mai ta sẽ đến thăm dò thị trường nhân lực.".

"A Duẫn, con về rồi à? Sự tình bàn đến đâu rồi?" Mẹ Lục hỏi.

Lục Duẫn tức giận: "Không thuận lợi, Lục Vinh là tên đồng tính luyến ái, hắn căn bản không biết thưởng thức phụ nữ.".

"Hắn không muốn có con trai à?" Lục mẫu hỏi.

Lục Duẫn lắc đầu: "Con thấy hắn không hề có hứng thú gì, bị tên đàn ông kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi.".

Mẹ Lục khinh thường: "Cũng không biết hắn nghĩ cái gì trong đầu, phụ nữ mềm mại không thích, lại đi thích mấy tên đàn ông cứng rắn. Chẳng hiểu sao số hắn lại hên như vậy, còn quen biết với cả thần y, con nói hắn với thần y kia rất thân thiết à?".

"Hôm nay con đến nhà hắn còn gặp được cả Tứ tiểu Thiên Vương, Thi Lâm Nguyên ở lại biệt thự của Lục Vinh, quan hệ của hai người họ không đơn giản.".

Mẹ Lục nghiến răng: "Thằng nhóc Lục Vinh sao có thể quen biết với nhân vật tầm cỡ như thế? Con có nói được gì với Thi Lâm Nguyên không?".

Lục Duẫn lắc đầu: "Tên kia chỉ khách khí với Lục Vinh, đối với con rất lãnh đạm.".

"Loại người gì thế này? Coi trọng Lục Vinh mà lại không nhìn vừa mắt con của mẹ sao, cũng không biết là hắn có bị mù hay không nữa. Nhắc đến Lục Vinh, ông nội con bây giờ cũng nhìn trúng hắn rồi, hình như còn muốn đưa hắn về gia tộc, nếu thật sự như vậy, lỡ như Lục gia phá sản, e rằng chúng ta còn phải chia cho hắn một phần.".

Lục Duẫn híp mắt, tuy rằng hiện tại tình huống của Lục gia không tốt lắm, cần phải dựa vào Lục Vinh để vượt qua giai đoạn khó khăn này, nhưng cứ nghĩ đến chuyện phải chia cho Lục Vinh một phần gia sản, Lục Duẫn vẫn có chút giận.

"Lục Vinh hiện tại rất giàu, sẽ không tranh chút tiền này của Lục gia chúng ta." Lục Duẫn nói.

"Mẹ thấy Lục Song Ảnh luôn khăng khăng một mực với con, nếu Lục Vinh chịu tiếp thu cô ta, cũng có thể xem như chúng ta an bài một đôi mắt bên cạnh Lục Vinh rồi." Mẹ Lục nói.

Lục Duẫn cúi đầu cười khổ, thời đại này chân tâm có thể đáng giá mấy đồng tiền, Lục Song Ảnh khăng khăng một mực cũng là do nhìn trúng thân phận người thừa kế Lục gia của hắn, nếu như cô ta có thể gả cho Lục Vinh, chắc gì còn luyến tiếc loại người như hắn.

"Việc này nói sau đi, Lục Song Ảnh đã đi tìm Lục Vinh, nói rằng cô ta sẽ không gả cho hắn, lần này e là hết cứu rồi." Lục Duẫn nói.

Mẹ Lục khó chịu: "Con bé này sao lại không biết nhìn xa trông rộng như thế!".

———————

Edt: Kiểu tranh này còn có thể search bằng cụm 吉利字畫名字作畫: Là kiểu tranh kết hợp thư pháp và tên/biệt danh hoặc từ gì đó. Có quan niệm cho rằng nếu bạn vẽ những họa tiết tốt lành theo tên của chính bạn, nó có thể mang lại may mắn và phước lành cho bạn. Tranh này có thể dùng để chúc may mắn hoặc xem như quà mừng cho người được tặng.

[Lảm nhảm] Lần đầu tiên biết tới kiểu tranh này luôn. Một con không biết nửa chữ tiếng Trung như tui đã phải nhờ vả bạn bè (cũng không biết tiếng Trung nốt) search một hồi mới có thể tìm ra được nghĩa và ảnh minh hoạ của cụm này đó huhuhu. Nếu phần chú thích này có gì sai sót mong mn thông cảm nha.

Ảnh minh hoạ:









Ps: Lúc edit chương này cũng là lúc đu drama của Phàm ca, nào là Tứ tiểu Thiên Vương nào là ăn chơi quá trớn nào là một đêm bảy lần, nhột v~ các thím ạ ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.