Sau khi đám người Phi Vũ rời đi, có mấy thú nhân xuất hiện bên cạnh hố lớn, họ nhìn một lúc lâu rồi tấm tắc lấy làm lạ.
"Người của bộ lạc Thỏ thần đang định làm gì thế?".
"Không biết, hình như họ đang thử nghiệm thứ vũ khí gì đó rất lợi hại.".
"Đúng thế, cũng không biết làm thế nào lại tạo ra được một cái hố lớn như vậy.".
"Ta nghe người của bộ lạc Đại Thạch nói, bọn họ là muốn giết chết Kiếm Xỉ Long đấy! Hẳn đây là thứ họ chuẩn bị để tiêu diệt nó.".
"Có khi nào họ có thể giết chết Kiếm Xỉ Long thật không?.".
"Vũ khí lợi hại như vậy nhất định là thần khí rồi, bộ lạc Thỏ thần thật thần kỳ.".
Sau khi người của bộ lạc Phi Hổ đến đó xem xét, lập tức đem những gì chứng kiến được bẩm báo cho tư tế.
"Vũ khí có lực sát thương cực đại?" Lão tư tế trầm ngâm.
"Đúng vậy! Không biết nó là cái gì, nhưng lúc phát động hệt như là sấm sét vậy, thú nhân bình thường mà gặp phải chắc chắn sẽ chết.".
Con ngươi vẩn đục của lão tư tế loé lên tia u ám: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.".
Sau khi mấy thú nhân đến báo tin rời đi, ánh mắt lão tư tế dần trở nên u ám.
"Bộ lạc Thỏ thần có tài cán gì chứ!".
Lão tư tế thực sự không hiểu, vì sao thú thần lại ưu ái bộ lạc Thỏ thần như vậy, rõ ràng bộ lạc này làm trái với ý chỉ của thần, thu lưu thú nhân bị nguyền rủa, lão tư tế tự mình phẫn hận, không nhịn được hoài nghi bản thân hiểu sai ý tứ của thần, thú nhân mắt đỏ vốn không phải là thú nhân bị nguyền rủa.
Kiếm Xỉ Long đi đến đâu gây hoạ đến đó, vì thế muốn tìm kiếm hành tung của Kiếm Xỉ Long, cũng không phải là chuyện quá khó.
.....................
"Lão đại, Kiếm Xỉ Long sắp đến đây rồi, chừng nào chúng ta ra tay vậy?" Tạp Liệt cấp bách hỏi.
Những ngày gần đây, Kiếm Xỉ Long đã đi qua nhiều bộ lạc, có không ít người chạy nạn đến đây.
"Chúng ta chủ động xuất kích, tìm một chỗ không người ra tay.".
Tạp Liệt hưng phấn: "Tốt quá, rốt cục cũng có thể động thủ rồi.".
Lục Vinh nhìn Tạp Liệt: "Hình như ngươi rất hưng phấn nha.".
"Bởi vì chúng ta sắp làm nên một chuyện vĩ đại mà, nếu có thể giết chết Kiếm Xỉ Long, ta chính là một anh hùng, lúc đó sẽ có rất nhiều thú nhân sùng bái ta, biết đâu còn có người viết lại chuyện này, truyền tụng đến những thú nhân đời sau nữa." Tạp Liệt mơ mộng nói.
Lục Vinh: "...".
Lục Vinh xoa xoa trán, hắn dường như đã quên mất, người của thế giới này rất sùng bái anh hùng, nhất là những anh hùng giết chết được mãnh thú hung hãn.
Lục Vinh bất đắc dĩ nhìn Tạp Liệt hăng hái: "Được rồi, ngươi không cần suy diễn nhiều quá, chúng ta phải chuẩn bị thật cẩn thận, coi chừng lật thuyền trong mương.".
"Lão đại thật là, có thần khí lợi hại như vậy chúng ta còn sợ gì chứ!" Tạp Liệt không thèm để ý.
Lục Vinh cảm giác mọi thứ đã bị đảo ngược, trước kia Tạp Liệt ghét bỏ hắn quá tự tin, hiện tại kẻ tự tin thái quá lại chuyển thành Tạp Liệt.
"Cẩn thận một chút vẫn là tốt nhất" Lục Vinh cảnh cáo.
Tạp Liệt chuẩn bị thêm một lúc rồi bắt đầu lên đường.
Người của bộ lạc Đại Thạch ít nhiều gì cũng biết đến sự trù tính của Lục Vinh, bọn họ cùng nhau tụ tập lại nhìn chằm chằm về phía đám người lão đại.
Tạp Liệt phất phất tay với mọi người: "Hôm nay ta đi tiêu diệt Kiếm Xỉ Long, không thể dẫn đội đi săn thú, các ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi.".
Giọng Tạp Liệt cực lớn, Lục Vinh cảm thấy không phải là bọn họ đi giết Kiếm Xỉ Long, mà là đã giết chết Kiếm Xỉ Long chiến thắng trở về luôn rồi.
"Nói nhiều thế làm gì, đi thôi." Lục Vinh nói.
Tạp Liệt bị Lục Vinh rầy một câu, nhất thời có chút ảo não.
Bộ lạc Đại Thạch đưa mắt nhìn theo đám người Lục Vinh, hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
Mộc Y ôm chặt thân mình: "Họ đi thật rồi, mong rằng sẽ không xảy ra chuyện gì.".
Barron cười cười: "Sẽ không có chuyện đâu, không phải Kyle đã nói mọi thứ đều đã được chuẩn bị vẹn toàn rồi sao.".
..................
"Lão đại, chỗ này không có ai, nếu ra tay tại đây hẳn sẽ không có vấn đề." Tạp Liệt nói.
Lục Vinh gật đầu: "Vậy thì chọn nơi này đi.".
"Ở đây vốn dĩ có một bộ lạc, nhưng những người đó đều đã chạy trốn hết rồi, một đám quỷ nhát gan." Tạp Liệt cười trên sự đau khổ của người khác.
Lục Vinh cười cười: "Trốn thì càng tốt! Nếu như bọn họ ở lại đây, chúng ta còn phải tốn công đuổi họ đi nữa.".
Lục Vinh bảo Tạp Liệt bắt vài con mồi đến, lại để cho Thi Lâm Nguyên đổ thuốc vào, một khi Kiếm Xỉ Long ăn phải, sẽ gián tiếp trúng độc.
"Lão đại sao phải phiền phức như vậy? Chúng ta cứ trực tiếp giết tới, có mấy cái cục đen tròn kia là không thành vấn đề." Tạp Liệt nói thầm.
Lục Vinh quét mắt nhìn Tạp Liệt: "Nhiều hơn một tầng phòng bị vẫn tốt hơn.".
Thấy thái độ Lục Vinh như vậy, Tạp Liệt cũng không tiện nói thêm gì.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, Phi Vũ nói: "Nó đang ở gần đây, để ta dụ nó đến.".
Lục Vinh gật đầu: "Được.".
Phi Vũ rời đi không lâu lắm, một tiếng động rung chuyển núi rừng vang lên.
Kiếm Xỉ Long đã ăn no đủ, đang ngủ gà ngủ gật lại bị Phi Vũ đập một tảng đá lớn vào mũi.
Đang nằm mộng lại bị đánh thức một cách hung tàn như vậy, Kiếm Xỉ Long dị thường phẫn nộ, nhìn thấy có một thú nhân dám chủ động khiêu khích, nó nhất thời giận sôi gan, lập tức đuổi theo.
Nghe được tiếng rống của Kiếm Xỉ Long, Lục Vinh đó giờ cứ tưởng tiếng kêu gào ăn vạ của Tạp Liệt đã là lớn, đột nhiên cảm thấy so với Kiếm Xỉ Long, Tạp Liệt kêu như một đứa trẻ đang làm nũng vậy.
Màng tai của Lục Vinh đau đớn, máu trong người cũng muốn sôi trào, Lục Vinh âm thầm may mắn vì đã được thú nhân mang theo bay lên trời, nếu vẫn còn ở trên mặt đất, chỉ sợ hiện tại hắn đã không thể nhúc nhích.
Phi Vũ không nhanh không chậm bay ở phía trước Kiếm Xỉ Long, so với thân hình của Kiếm Xỉ Long, Phi Vũ nhìn cứ như một con gà con.
Phi Vũ bay không cao không thấp, Lục Vinh đứng xa xa nhìn, có cảm giác chỉ cần Kiếm Xỉ Long hống một tiếng, Phi Vũ liền té xuống tan xương nát thịt, Lục Vinh không nhịn được vì Phi Vũ mà lau mồ hôi.
Bay đến nơi cần đến, Phi Vũ đột nhiên gia tốc lao hẳn lên trời cao.
Kyle đã sớm chuẩn bị sẵn, đem ngòi nổ đang bốc cháy ném mạnh vào khu thuốc nổ.
"Ầm!" Một tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Tiếng gầm gừ phẫn nộ của Kiếm Xỉ Long liên miên không dứt.
Sau vụ nổ, chân của Kiếm Xỉ Long có vẻ đã bị thương, nhưng tiếng gào của nó vẫn mạnh mẽ như trước.
"Cái con này da thật là dày a! Như vậy mà cũng chưa chịu chết." Tạp Liệt không nhịn được nói.
Lục Vinh cau mày: "Đừng nói là giết không nổi nó nhé.".
Phi Vũ đáp xuống bên cạnh Lục Vinh, bình tĩnh nói: "Sẽ không, nó đã bị thương, càng ngày sẽ càng suy yếu.".
Lục Vinh có chút kính phục nhìn Phi Vũ, một đối thủ như Kiếm Xỉ Long mà Phi Vũ còn có thể bình tĩnh tiến lùi từng bước, không hổ là thú nhân đệ nhất của tộc Vũ Xà, có thể nói là hắn đã nhặt được bảo rồi a.
"Nó đã bị thương, dùng dược tề công kích đi." Lục Vinh nói.
Phi Vũ cùng Kyle bay thẳng lên trời, sau đó dùng một đống thuốc bột ném lên người Kiếm Xỉ Long, dược tề khiến cho vết thương chuyển biến xấu đi của Thi Lâm Nguyên rất có tác dụng, chẳng bao lâu Kiếm Xỉ Long đã thống khổ lăn lộn trên mặt đất.
Kiếm Xỉ Long có năng lực kháng độc rất mạnh, nhưng càng về sau năng lực càng bị suy yếu, Kiếm Xỉ Long phẫn nộ rít gào, từ từ biến thành suy yếu vô lực.
Giằng co hai tiếng đồng hồ, Kiếm Xỉ Long dần dần không còn một tiếng động nào.
Tạp Liệt cao hứng: "Nó có vẻ không được rồi, để ta đi xem xem.".
Tạp Liệt gấp gáp bay xuống, Lục Vinh nhíu nhíu mày: "Tên ngốc này làm cái quái gì vậy? Quá liều lĩnh! Ngươi nên chờ thêm một chút nữa xem sao, biết đâu con rồng kia còn chưa có chết hẳn.".
Phải biết một con rắn sau khi chết, mấy canh giờ sau vẫn còn có thể giết người, ai biết được một con Kiếm Xỉ Long chết đi thì sẽ thế nào.
"Hẳn là Tạp Liệt hắn muốn tự tay giết chết Kiếm Xỉ Long đấy." Kyle nói.
Lục Vinh sửng sốt, bừng tỉnh nhớ lại, cái tên Tạp Liệt này muốn trở thành anh hùng a!.
"Chắc là sẽ không có gì nguy hiểm đâu ha." Lục Vinh thầm nói.
"Rống!" Một tiếng gào thét giống như hồi quang phản chiếu truyền đến, Tạp Liệt bị doạ chạy trối chết.
Tạp Liệt ảo não chạy trở về, biểu tình trên mặt có chút quái dị.
"Cái con Kiếm Xỉ Long khốn kiếp đó đúng là lợi hại! Đã như vậy mà vẫn còn giữ lại một hơi.".
Lục Vinh cười cười: "Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa a".
Đoàn người Lục Vinh dùng một cái xe đẩy kéo xác Kiếm Xỉ Long về, Lục Vinh dự định chỉ chặt mỗi sừng của Kiếm Xỉ Long, những phần còn lại thì đem bỏ, nhưng lại bị Tạp Liệt cường liệt phản đối.
Tạp Liệt mắng hắn lãng phí, Kiếm Xỉ Long cả người đều là bảo, sao có thể bỏ đi như vậy.
Lục Vinh đành nói, thịt Kiếm Xỉ Long đều dính độc hết rồi, không thể nào ăn được.
Tạp Liệt lập tức biểu thị, hắn là một con thằn lằn độc, có tính kháng độc trong người.
Khiến Lục Vinh bất ngờ chính là bọn Phi Vũ cũng tán thành ý kiến của Tạp Liệt, cho dù vô cùng khổ cực cũng phải kiên trì đem toàn bộ con Kiếm Xỉ Long về tới bộ lạc, trên mặt mỗi thú nhân đều có vẻ vô cùng vui sướng và kiêu ngạo.
Lục Vinh cười khổ, thầm nghĩ: Tạp Liệt yêu thích khoe khoang, không ngờ mấy tên khác cũng như thế, bất quá người ta thu liễm hơn Tạp Liệt rất nhiều mà thôi.
...............
Kiếm Xỉ Long được chở về bộ lạc, lập tức đưa tới một trận náo động.
Sừng của Kiếm Xỉ Long đã bị lấy xuống, da cũng bị lột đi, tuy rằng bộ da đã loang loang lổ lổ, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến chuyện mọi người tới thưởng thức.
Mỗi ngày đều có thú nhân chạy đến quỳ bái bộ da của Kiếm Xỉ Long, thậm chí có cả mấy bộ lạc xung quanh, thú nhân của tộc Phi Hổ cũng lén lút chạy tới quan sát.
Chuyện bộ lạc Thỏ thần giết chết Kiếm Xỉ Long đã nhanh chóng được lan truyền.
Mộc Y nhìn Kiếm Xỉ Long, khiếp sợ nói: "Thật sự đã bị giết rồi!.".
Baron ngơ ngác nhìn Kiếm Xỉ Long, tuy rằng Kyle và Casey đều nói chuyện đối phó với Kiếm Xỉ Long không thành vấn đề, thế nhưng nhìn thấy bọn họ thật sự mang thi thể của Kiếm Xỉ Long về, Barron vẫn vô cùng khiếp sợ.
"Không ngờ lại có thể giết được nó, chỉ có bộ lạc được thú thần ưu ái mới có thể giết chết được Kiếm Xỉ Long.".
Mộc Y cười cười, ngạo nghễ nói: "Bộ lạc Thỏ thần đương nhiên là được thú thần ưu ái rồi.".
Mấy thú nhân Đại Thạch nhìn thấy Kiếm Xỉ Long đều kích động dị thường.
"Không nghĩ tới bộ lạc của chúng ta lại có thể giết được Kiếm Xỉ Long, đáng tiếc lão đại chê chúng ta cản trở, không mang chúng ta theo cùng.".
"Sao họ có thể giết chết được nó vậy?".
"Ai biết được chứ! Các đội trưởng cũng thật là lợi hại!".
"Thần khí, nhất định là do thần khí!.".
Chuyện giết chết được Kiếm Xỉ Long khiến cho người trong bộ lạc vui mừng khôn xiết, đêm đó liền tổ chức lửa trại, chúc mừng sự việc trọng đại này.