Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 143: Chương 143: Trở về




Biệt thự, đám người Thi Lâm Nguyên tụ tập trong một phòng.

Lục Vinh nhìn bọn họ: “Bây giờ chúng ta sẽ dùng phiếu truyền tống đến Liên Minh, mọi người có ai có ý kiến gì không?“.

Tạp Liệt nhìn Lục Vinh: “Lão bản, Liên Minh là nơi nào vậy?“.

Lục Vinh: “Liên Minh là nơi có trình độ khoa học kĩ thuật phát triển hơn so với Trái Đất rất nhiều, nhưng về mặt ăn uống lại không bằng được Trái Đất.“.

Tạp Liệt khó hiểu: “Nếu phát triển như thế sao lại không có nhiều đồ ăn?“.

Lục Vinh nhìn Tạp Liệt: “Bởi vì họ không cần ăn.“.

Tạp Liệt: “...“.

Sau khi tham dự đám cưới, đám người Lục Vinh dần dần tránh xa tầm mắt của mọi người.

Lục Vinh lấy lí do dược liệu không cung ứng đủ, cũng đã bán lại nhà hàng dược thiện.

“A Uy, hình như ngươi rất kích động?” Phi Vũ nói.

Viên Uy cười cười: “Đúng vậy!” Hơn hai năm, cuối cùng cũng có thể trở về Liên Minh, năm đó rời đi vì để tìm thuốc giải cho Lục Thiên, không ngờ mới chớp mắt đã qua lâu như vậy, không biết đám anh em kia của hắn thế nào rồi?.

“Ta nghe Khương Hoa nói, ngươi là lão đại, đàn em có tới mấy trăm người.“.

Viên Uy gật đầu: “Không sai.“.

“Khương Hoa còn doạ ta, nói ta hẹn hò với ngươi, đám anh em kia của ngươi nhất định sẽ không tha cho ta phải không?“.

Viên Uy cười cười nhìn Phi Vũ: “Ngươi sợ sao?“.

Phi Vũ không thèm để ý cười đáp lại: “Sao có thể? Thực ra trong tộc lệ của thú nhân cũng có quy định này, nếu thú nhân vừa ý một giống cái nào, đó mà thú phụ* của giống cái đó không đồng ý, vậy sẽ giải quyết bằng cách khiêu chiến! Chỉ cần đánh bại thú phụ của giống cái là được.“.

(Edt: *Thú phụ: thú nhân là cha (phụ thân) của giống cái).

Viên Uy: “Đến lúc đó ngươi nhớ nhẹ tay một chút...“.

Phi Vũ vỗ vỗ lồng ngực: “Yên tâm đi, ta sẽ làm cho bọn họ nhớ mãi không quên.“.

Viên Uy: “...“.

..................

Lục Vinh lái xe vào sâu trong núi, sau đó xuống xe.

“Được rồi, chúng ta rời đi từ chỗ này đi.” Lục Vinh nói.

Tạp Liệt cho xe ngừng bên cạnh chiếc xe của Lục Vinh, lôi ra mấy bao tải lớn từ trong xe mình.

Lục Vinh nhíu mày nhìn bao tải mà Tạp Liệt lôi ra: “Ngươi mang theo cái gì vậy?“.

“Một ít đồ ăn.” Tạp Liệt đáp: “Nghe nói cuộc sống ở Lam Hải Vực rất khó khăn, chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng, thứ như dịch dinh dưỡng mà có thể thay thế được đồ ăn sao?“.

Lục Vinh có thể mua được dịch dinh dưỡng trên Hải Đào, Tạp Liệt tò mò ăn thử rồi xém tí đã phun hết ra.

Lục Vinh đau đầu nhìn đám hành lí chất chồng như núi kia, tên ngốc Tạp Liệt này, mang theo nhiều đồ ăn như vậy là dư cân rồi, đến khi truyền tống thể nào cũng bị phạt tiền.

“Không được mang nhiều đồ như vậy.“.

Tạp Liệt: “Lão bản, ngươi thử...“.

Lục Vinh cau mày: “Không thương lượng.“.

Tạp Liệt lưu luyến bỏ bớt lại đám hành lí của mình trước ánh mắt của Lục Vinh.

Tạp Liệt lảm nhảm: “Lão bản thật hẹp hòi!“.

Lục Vinh nhìn bộ dáng của Tạp Liệt, hận không thể bắt hắn câm miệng.

..................

Mật thất dưới lòng đất của Lam Hải Vực.

Một tia sáng bao trùm cả căn phòng, ngay sau đó đoàn người Lục Vinh xuất hiện.

Những người đứng canh bên ngoài mật thất nghe được động tĩnh bên trong, lập tức mở cửa.

“Lão bản, cuối cùng mọi người cũng đã trở về.” Trương Hòa nhìn thấy đám người Lục Vinh, kích động khó kiềm chế.

“Lão đại, cuối cùng anh cũng trở về rồi, bọn em rất nhớ anh!” Trương Hòa lập tức nghẹn ngào ôm lấy Viên Uy.

Phi Vũ khó chịu đẩy Trương Hòa ra: “Nói chuyện bình thường là được rồi, không nên động tay động chân.“.

Trương Hoà cau mày nhìn người xa lạ là Phi Vũ, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?“.

Lục Vinh nhìn khí thế hùng hổ của Trương Hòa, đổ dầu vào lửa: “Hắn rất lợi hại, là bạn đời của Viên lão đại các ngươi đó.“.

Trương Hòa nghe vậy thì không dám tin nhìn Phi Vũ, ánh mắt kia như thể tam quan đã bị hỏng mất, sau khi cảm giác hoảng hốt qua đi thì ý chí chiến đấu lại cuồn cuộn dâng lên.

Phi Vũ nhìn Trương Hòa, nóng lòng muốn thử sức: “Ngươi muốn đánh nhau với ta?“.

Trương Hòa nhìn cơ thể cường tráng của Phi Vũ, không vui nói: “Ngươi chờ đó, lão đại của chúng ta không dễ bị ngươi lừa đi như vậy đâu.“.

Lục Vinh cười cười, Trương Hòa có thể xem là nhân viên hậu cần trong đội của Viên Uy, sức chiến đấu không cao, Trương Hoà nói vậy hẳn là lát nữa hắn sẽ tìm trợ thủ đến.

Viên Uy cảnh cáo nhìn Phi Vũ: “Bớt tranh cãi một tí đi.“.

Trương Hòa nhìn Viên Uy, cảm thấy cực kì nghẹn lòng.

Nhìn thân hình của Phi Vũ, Trương Hòa không cần đoán cũng biết lão đại nhà mình là người nằm dưới, Trương Hoà cảm thấy thế giới của mình vỡ vụn, lão đại anh minh thần võ, đánh đâu thắng đó, không gì không làm được nhà mình, đi ra ngoài dạo một vòng thì đột nhiên biến thành thụ rồi!.

Phi Vũ nhìn Trương Hòa, biết hắn chính là thuộc hạ của Viên Uy, có quan hệ rất tốt với Viên Uy, vì vậy Phi Vũ cố ý nở một nụ cười xán lạn lấy lòng Trương Hoà, chỉ là nụ cười này trong mắt Trương Hoà lại tràn đầy ý tứ khiêu khích.

“Các anh em thế nào rồi?” Viên Uy hỏi.

Trương Hòa lập tức đáp: “Mấy năm nay bọn em phát triển không tồi tại Lam Hải Vực, trong này phần lớn là nhờ vào công lao của Huống Ly đại sư, Liên Minh bị người của tộc Lãnh Nguyệt tấn công, các thế lực lớn bị xáo trộn, mười hai quân đoàn trưởng của đế quốc đã mất đi ba người, Trần gia vẫn may mắn sống sót, tuy vậy thế lực của họ cũng bị tổn hao không ít.“.

Đám người Trương Hoà thành lập căn cứ tại Lam Hải Vực, sau hai năm phát triển, về cơ bản Lam Hải Vực đã bị người của Viên Uy khống chế.

“Mấy tháng trước, người Lãnh Nguyệt đã lui binh và ký kết hiệp ước hoà bình với Liên Minh.” Trương Hòa nói.

Viên Uy có chút bất ngờ: “Mới đó đã làm hoà rồi sao?“.

“Không hoà hoãn cũng không được, trùng triều xuất hiện, hơn nữa đã gần lan đến đây rồi, quân tiên phong cũng đã đổ bộ.” Trương Hòa nói.

Viên Uy sửng sốt: “Trùng tộc ngóc đầu trở lại?“.

Trương Hòa gật đầu: “Đúng thế.“.

Lục Vinh nhíu nhíu mày, hắn đã xem qua điển tịch nên cũng biết được sự lợi hại của trùng tộc, Lãnh Nguyệt và Liên Minh đánh nhau là vì địa bàn, đánh xong còn có thể cùng nhau đàm luận, nhiều nhất cũng chuyển giao vài vùng đất để bồi thường.

Thế nhưng, trùng tộc lại khác, đây là chủng tộc sinh ra để chiến đấu, loại chủng tộc này có sức sống vô cùng ngoan cường, nếu không thể đánh cho chúng tan tác ngay lập tức thì sau này sẽ có rất nhiều phiền phức.

“Gần đây những nhân vật lớn của Lam Hải Vực đều đã bỏ của chạy lấy người.” Trương Hòa nói.

Lam Hải Vực vốn là khu vực long xà hỗn tạp, mấy người Trương Hoà muốn tiếp quản cũng khó, nhưng vừa có tin trùng tộc đánh tới, đám người máu mặt vội vàng chạy trối chết, điều đó lại góp phần khiến cho đội ngũ của Viên Uy tiếp quản Lam Hải Vực dễ dàng hơn.

Viên Uy híp mắt: “Sao các ngươi không rút lui?“.

Trương Hoà gãi gãi đầu, không nói gì.

Lục Vinh cảm thấy vô cùng áy náy, lúc hắn rời đi có nói hai năm sau sẽ trở về, nên mật thất này vẫn luôn có người canh giữ, có lẽ đám người Trương Hoà lo lắng cho an toàn của bọn hắn nên mới không chịu rời đi.

Lục Vinh có chút lúng túng nói: “Phiền các ngươi phải lo lắng cho bọn ta rồi.“.

“Chạy trời không khỏi nắng, trùng tộc vốn rất hung hăng, dù có trốn đến đâu cũng vô dụng, mọi người trở về là tốt rồi, trước khi đi có nói hai năm sau sẽ trở về, nhưng bây giờ đã là hai năm hai tháng, chúng ta vẫn luôn cho rằng mọi người gặp phải chuyện gì rồi.” Trương Hòa nói.

Lục Vinh thở dài: “Thật có lỗi với các ngươi.“.

Trương Hòa vội vàng đáp: “Mọi người trở về là tốt rồi.“.

.....................

Đám người Viên Uy trở về, đối với đám chiến sĩ mà nói quả thực không khác gì một liều thuốc trợ tim.

Mấy thanh niên trai tráng nhìn thấy Viên Uy thì lệ nóng quanh tròng.

“Lão đại, từ lúc mọi người rời đi, chất lượng đồ ăn của các anh em giảm xuống không phải chỉ một cấp bậc thôi đâu“.

“Lão đại, anh trở về là tốt rồi, sau khi anh đi, các anh em lo lắng đến mức ăn không ngon uống không đủ luôn á“.

“Lão đại, hình như anh có hơi mập lên thì phải, đi theo lão bản có phải là được ăn rất nhiều đồ ngon không?“.

Viên Uy sờ sờ mũi, hắn vừa trở về thì lập tức được hoan nghênh nồng nhiệt, có điều những tên này rốt cuộc là hoan nghênh hắn hay là hoan nghênh mỹ thực cùng trở về với hắn đây!.

“Lão đại, anh dẫn theo bạn trai trở về sao!?” Trương Kiến hỏi.

Trương Kiến vừa nói xong, mọi người vốn đang xôn xao bỗng chốc yên tĩnh trở lại.

“Ừm, ta tìm được một người bạn đời, hắn tên là Phi Vũ.“.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, đám người Viên Uy đang nói về Phi Vũ thì Phi Vũ lẫm lẫm liệt liệt xuất hiện bên cạnh Viên Uy.

“A Uy, ngươi gọi ta hở?” Phi Vũ nói.

Tất cả những người đứng cạnh Viên Uy lập tức nhìn chằm chằm Phi Vũ, Phi Vũ vô tội nhìn mọi người.

“A Uy, bọn họ muốn đánh nhau với ta sao?” Phi Vũ hỏi.

Viên Uy gật đầu: “Chắc là vậy.“.

Chỉ chốc lát sau, một đống người đã ngã trên mặt đất.

..................

Thẩm Hiên trở về ngay lúc Huống Ly phải tham dự một hội nghị, qua mấy ngày sau mới có thể nhìn thấy Huống Ly.

Hai năm qua Huống Ly giúp đỡ đám người Trương Hòa không ít, bọn Trương Hoà có thể đứng vững gót chân tại Lam Hải Vực này không thể không kể đến công sức của Huống Ly.

“Cha nuôi.” Thẩm Hiên áy náy gọi một tiếng.

Huống Ly bất mãn nhìn Thẩm Hiên: “Thằng nhóc con này, đi ra ngoài một cái là không còn biết đường về, thực sự là táng tận lương tâm. Các con đi lâu như vậy, khốn khổ cho lão già ta đây chỉ biết uống dịch dinh dưỡng chờ bọn con trở về, đúng là bất hiếu!“.

Thẩm Hiên cười cười: “Trương Hòa nói gần đây sức khoẻ của cha không được tốt lắm, làm con lo lắng một hồi, bây giờ thấy cha nuôi còn có thể mắng người dõng dạc như thế này, con cũng yên tâm rồi.“.

“Cút cút cút! Sao ta lại thu nhận một người như con làm đồ đệ cơ chứ?.” Huống Ly không vui nói.

Thẩm Hiên cúi đầu, thành tâm nói: “Hai năm qua, đã làm cho cha nuôi lo lắng rồi.“.

Huống Ly lắc lắc đầu: “Con có thể trở về là tốt rồi, ta vẫn luôn lo lắng cho các con, đúng rồi, sức khoẻ của Lục Thiên thế nào rồi?“.

Thẩm Hiên: “Đã giải quyết được rồi ạ, thằng nhóc đó bây giờ khoẻ như trâu ấy.“.

Huống Ly vui mừng gật đầu: “Giải quyết được là tốt rồi, giải quyết được là tốt rồi.“.

“Tiểu Thiên đã lớn hơn ngày trước nhiều, để hôm nào con dẫn nó tới đây thăm cha.” Thẩm Hiên nói.

Huống Ly: “Vậy thì tốt, đúng rồi, ta nghe nói các con dẫn theo mấy người ngoại tộc trở về, Viên Uy còn bị một tên ngoại tộc lừa đi rồi?“.

Thẩm Hiên gật đầu: “Không sai, Viên Uy đã trở thành bạn đời với một người ngoại tộc.“.

Huống Ly có chút bát quái* nói: “Ta nghe nói A Uy là người nằm dưới?.“.

(Edt:*bát quái: hóng hớt, hóng chuyện, nhiều chuyện).

Thẩm Hiên nhìn sắc mặt Huống Ly, bất đắc dĩ nghĩ, bát quái quả nhiên là bản tính con người, ai cũng không thể may mắn tránh khỏi: “Đúng thế.“.

Huống Ly đầy hứng thú cười cười: “Xem ra tên đó rất đáng gờm nha!“.

“Phi Vũ có thể điều khiển cơ giáp siêu cấp.” Thẩm Hiên nói.

Huống Ly hơi kinh ngạc: “Lợi hại như vậy sao?.“.

Cơ giáp chia làm cấp một, cấp hai, cấp ba và cơ giáp siêu cấp, cấp độ càng cao thì yêu cầu về tố chất thân thể của người điều khiển cũng càng cao, nếu thân thể chưa đủ tốt mà cưỡng ép điều khiển cơ giáp siêu cấp, chỉ có nước tử vong.

Người có thể điều khiển cơ giáp siêu cấp trong Liên Minh đều là gien giả cấp S đã trải qua huấn luyện, kẻ có thể điều khiển cơ giáp siêu cấp trong mười hai quân đoàn tổng cộng không đến mười người, mỗi một người trong số họ có sức chiến đấu tương đương với cả một quân đoàn.

Lục Vinh dẫn theo năm người ngoại tộc trở về, nếu sức chiến đấu của cả năm người đều cao như vậy, chuyện bảo vệ Lam Hải Vực hẳn là sẽ không quá khó, nhưng trước mắt còn có một vấn đề lớn hơn, người có thể điều khiển cơ giáp siêu cấp rất hiếm có, cơ giáp siêu cấp còn hiếm có hơn, với khả năng tài chính của bọn họ, căn bản là không thể nào mua được cơ giáp siêu cấp, thậm chí dù có nhiều tiền hơn cũng chưa chắc mua được.

“Không biết có thể xin Liên Minh hỗ trợ tài chính được không?.” Huống Ly nói.

Thẩm Hiên lắc đầu: “Bây giờ bên trên còn không tự lo được, họ sẽ không thèm để ý đến chúng ta đâu.“.

Huống Ly gật đầu: “Nói cũng đúng! Đúng rồi, cái hệ thống phòng ngự kia Lục Vinh lấy được từ nơi nào thế? Thứ đó thật sự là đồ tốt! Bao phủ được toàn bộ Lam Hải Vực, có tình huống gì xảy ra chúng ta đều có thể biết được ngay lập tức.“.

Thẩm Hiên thầm nghĩ: Đương nhiên là đồ tốt rồi, bỏ ra một số tiền rất lớn để mua về mà, với tình hình hiện nay, dù đau lòng cỡ nào cũng phải bỏ tiền thôi!.

———————

Edt: Về việc xưng hô (một lần nữa (T-T)): quay về Liên Minh thì mình sẽ chuyển hết xưng hô dành cho Lục Vinh lại thành lão bản nhé. Nguyên nhân là vì tránh trùng với xưng hô “lão đại” mà đàn em của Viên Uy gọi Viên Uy nha.

[Lảm nhảm]: Trở về Liên Minh rồi, yayyyyy *(^o^)/*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.