Mang Theo Hệ Thống Sinh Hoạt Nuôi Bánh Bao

Chương 3: Chương 3: Bị tập kích




Chữ chíp còn chưa thốt ra, vị đội phó Lý kia bỗng nhiên trợn tròn mắt, miệng cũng há hốc ra, sau đó cơ thể nhanh chóng bị hoà tan, biến mất trong nháy mắt...

Nguyên Khê cũng trợn tròn mắt, chuyện, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao mà... Sao mà đã chết người rồi?

Cậu chẳng qua mới nói một câu, không không, một câu cậu còn chưa kịp nói xong, sao người đã chết rồi, lời nói của cậu có uy lực như vậy, tại sao cậu sống trên đời hai mươi bốn năm lại không biết?

Cùng sững sờ với cậu có cả thanh niên tóc vàng, cậu ta rõ là biết nhiều hơn Nguyên Khê, thân thể cậu ta run lẩy bẩy như cái sàng, rõ ràng là đã bị doạ sợ chết khiếp.

Nguyên Khê cũng trở nên cảnh giác trong nháy mắt, đen đủi, chắc chắn có chuyện gì đó, cậu nhanh chóng lặng lẽ cất cái “điều khiển từ xa” rơi bên cạnh đi.

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, bóng đen liền loé lên, có hai người đã lên xe, ngồi ở ghế sau, sau gáy của thanh niên tóc vàng và Nguyên Khê lập tức bị thứ gì đó cứng cứng chĩa vào.

Là thứ gì, không cần nói cũng biết.

Nguyên Khê không dám quay đầu lại, cậu chỉ nghe thấy phía sau có một giọng nói bén nhọn vang lên: “Lái xe!”

Vào giây phút này, thanh niên tóc vàng đang thật sự sợ đái ra quần, cơ thể run như cầy sấy, thậm chí không thể khởi động xe.

Nguyên Khê rất sốt ruột nhưng cậu không dám lên tiếng, cậu sợ hai kẻ ác này sẽ trừ khử mình luôn. Mà tâm lý của cậu thanh niên tóc vàng kia thật sự rất tệ, tay run rẩy giằng co một lúc lâu vẫn chưa khởi động được xe.

Tên người xấu đằng sau nổi giận: “Không muốn chết thì nhanh lên!”

Lời vừa nói xong, thanh niên tóc vàng đã không chịu được, Nguyên Khê biết là không ổn, tên sát nhân kia đã không còn kiên nhẫn, Nguyên Khê kinh hãi nhìn thanh niên tóc vàng mang vẻ mặt sợ hãi tan thành nước ngay trước mặt mình.

Nhìn trực tiếp ở khoảng cách gần như vậy, Nguyên Khê ghê tởm đến mức suýt nôn ra, nhưng cuộc sống của cậu đã trải qua nhiều điều khổ sở, thần kinh cũng mạnh hơn người bình thường nhiều, cậu cố cắn răng chịu đựng để khiến bản thân bình tĩnh lại.

Tài xế đã chết, dù sao cũng cần có người lái xe, tên sát nhân chuyển hướng vũ khí về phía Nguyên Khê, lớn tiếng nói: “Mày đi lái xe.”

Trong lòng Nguyên Khê chửi thẳng con mẹ nó, lái cái con em mày, bố mày biết mỗi đi xe đạp! Nhưng lúc này, cậu không thể biểu hiện ra, nếu không mau chóng lái xe, mạng của cậu sẽ phải để lại nơi này.

Nguyên Khê ngồi vào ghế lái không chút do dự, CMN, xe ô tô còn chưa lái bao giờ đã lái xe bay, vận may của ông đây vốn đâu có tốt như thế.

Nguyên Khê cúi đầu nhìn bảng điều khiển, cũng may đây là xã hội tương lai, những công nghệ kỹ thuật cao ngày càng nhân tính hoá hơn, cậu vừa nhìn liền coi nó như trò chơi đua xe tự động, chưa lái xe điện tử chẳng lẽ cũng chưa chơi xe điện đụng?

Nguyên Khê vừa khởi động xe xong, cậu nghe thấy một tiếng “tích”, sau câu “Xin chúc mừng, kỹ thuật lái xe đã được kích hoạt” hình như có một giao diện nhảy ra, Nguyên Khê không thể để ý nhiều thứ, lập tức ấn nút OK, sau đó xe bay nhỏ vèo một cái phi như điên.

Cú tăng tốc đột ngột này khiến cho hai tên tội phạm phía sau loạng choạng, sau đó giọng nói the thé bắt đầu chửi bới, la hét nói muốn giết chết Nguyên Khê.

Nhưng có một giọng nói ngăn gã lại: “Ba Tử, mày câm mẹ mồm vào, trông thằng oắt này cho tao, tao đi xử lý đám chó liên bang kia.”

Tên bị gọi là Ba Tử kia quả thật im miệng, gã dí vũ khí vào đầu Nguyên Khê, tàn nhẫn nói: “Đích đến là Cảng số 1007 ở quận Lâm Dương, tăng tốc lên, đừng hòng giở trò bịp bợm, khi đến nơi bọn tao sẽ để lại cho mày một mạng.”

Nguyên Khê nheo mắt nhìn thẳng, trong lòng cậu biết, vừa rồi hai tên này giết chết vị cảnh sát tuần tra kia, kiểu gì cũng đụng đến hệ thống bảo vệ, cảnh sát tuần tra nhất định là sẽ đuổi theo. Nhưng Nguyên Khê cũng không dám giữ tâm lý may mắn chờ được giải cứu.

Không nói đến việc khác, kể cả được cứu, tên đồ cổ không có giấy tờ tùy thân là cậu sẽ bị cảnh sát tuần tra coi như đồng loã, đến lúc ấy cậu có tám cái miệng cũng không giải thích được.

Nhưng Nguyên Khê cũng sẽ không tin lời của hai tên cướp này, đến nơi sẽ giữ lại một mạng gì đó, phiên dịch ra nghĩa là không có tác dụng gì sẽ giết người diệt khẩu. Giữ lại một mạng? Đây là hai tên sát nhân liều mạng có thể giết người không chớp mắt, trừ khi bị thánh mẫu nhập xác, nếu không chắc chắn sẽ giết cậu.

Nguyên Khê hít sâu một hơi, vô số suy nghĩ quay quanh đầu cậu, không thể phối hợp với cảnh sát tuần tra, nhưng cũng không thể tin tưởng hai tên tội phạm này, rốt cuộc phải làm như thế nào?

Nguyên Khê nhìn bản đồ dẫn đường trước mặt, bọn họ đã đến quận Lâm Dương, cảng 1007 nằm gần tầng khí quyển, với tốc độ hiện tại bọn họ chắc chắn có thể tới đó trong vòng một phút.

Những cảnh sát tuần tra phía sau đã truy đuổi họ, nhưng vũ khí của hai tên này thực sự rất mạnh, chúng có thể duy trì cuộc chiến lâu như vậy.

Trong lòng Nguyên Khê vô cùng hoảng loạn, nếu đến cảng, nhất định sẽ có người tiếp viện cho hai tên tội phạm này, đến lúc đó cậu sẽ không còn cơ hội phản kháng.

Đợi đã... Nguyên Khê đột nhiên nhớ tới những lời thanh niên tóc vàng đã nói, đây là Bắc Kinh, hệ thống phòng thủ không phận cũng xếp nhất nhì trên toàn liên bang. Vì vậy, người tiếp viện cho tội phạm chắc chắn sẽ không quá đông, hơn nữa cũng sẽ không nổi bật.

Nhưng hai tên này làm ầm ĩ như vậy, vừa đến gần cảng chắc chắn sẽ bị phong toả, dưới tình huống như vậy, hai tên tội phạm này phải làm gì mới chạy thoát được?

Trừ khi... Trừ khi...

Một lực kéo dữ dội ập tới khiến Nguyên Khê không thể tự chủ mà ngã xuống khỏi ghế lái, cậu ôm đầu, cơ thể đụng phải vật cứng mang đến một cơn đau tê tái, nhưng cậu chỉ bị thương ngoài da.

Cậu lăn xuống dưới ghế tài xế, gã tội phạm tên Ba Tử kia chửi một tiếng, giành lấy ghế lái sau đó hai tay nhanh chóng gõ trên bàn điều khiển, tiếp đó gã lấy một cái ống dài như cái đũa cắm vào một cái rãnh.

Nguyên Khê nhận thấy sau khi thứ kia được cắm vào, năng lượng của chiếc xe bay vốn sắp cạn kiệt vì tăng tốc ngay lập tức tràn đầy, hiện ra một màu đỏ thẫm như sắp nổ tung. Dù cậu không hiểu gì cả, nhưng cậu cũng cảm giác được luồng năng lượng dữ dội này không phải thứ mà chiếc xe bay nhỏ này có thể tiếp nhận được.

Nhưng gã tội phạm không thèm bận tâm, bọn chúng dừng cuộc tấn công với truy binh đằng sau, ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn lên. Trong lòng Nguyên Khê bồn chồn, vội ngồi lên ghế phụ và thắt chặt dây an toàn.

Ngay khi cậu vừa dừng lại, một lực xung kích bỗng xuất hiện, tốc độ cao như vậy khiến thân thể cậu cảm thấy một lực giằng xé dữ dội. Nếu cậu không cố định mình vào giây cuối cùng, cậu đã có thể bị văng ra khỏi xe chết tươi.

Trong lòng vẫn còn sợ hãi, xe bay đã dừng lại, Nguyên Khê định thần nhìn lại, trong lòng đã hiểu rõ.

Cậu đoán không sai, hai gã này muốn rời khỏi hành tinh này, trên thực tế cũng không có ai đến tiếp viện, bọn chúng chọn một cách vừa đơn giản vừa hung bạo.

Cướp tàu...

Đây là một phi thuyền dân dụng, dài khoảng chừng năm mươi mét, sức chứa hành khách khoảng năm mươi người, đây không phải một phi thuyền lớn, có thể nói là loại phi thuyền phổ biến nhất trong liên bang, thường chở khách theo những tuyến nhất định.

Hai gã tội phạm chọn con tàu này sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng. Loại tàu chở khách này khi được nghiên cứu thiên về khả năng phòng hộ và thực hiện bước nhảy không gian*, do đó lực tấn công gần như bằng không. Và vì nó là tàu chở khách cho nên trước khi lên tàu sẽ phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, và hành khách trên tàu cũng không được phép mang bất kỳ vũ khí nào có tính công kích.

*Bước nhảy không gian: 曲速 - warp drive - một công nghệ giả tưởng cho phép chúng ta bẻ cong không gian và đạt tốc độ nhanh hơn cả ánh sáng hàng nghìn lần, là một trong các cách du hành xuyên không gian trong khoa học viễn tưởng.

Một con tàu như vậy đối với bọn chúng mà nói thì không có chút tính uy hiếp gì. Chỉ cần có thể đi vào trong phi thuyền, chỉ cần hai người bọn chúng đã có thể dễ dàng chiếm được, hơn nữa bên trong còn có hơn năm mươi con tin miễn phí - là giấy thông hành tốt nhất đưa bọn chúng trốn khỏi Bắc Kinh.

Đương nhiên là Nguyên Khê không biết điều này, sau khi rời khỏi xe bay, hai tên cướp khống chế phi thuyền ngay lập tức, còn Nguyên Khê thì nhân lúc bọn chúng không chú ý mà tìm một chỗ khuất núp vào.

Hành khách trên tàu ban đầu hoảng loạn và sợ hãi trên diện rộng, nhưng chỉ một phút sau họ đã bị vũ khí mạnh mẽ làm kinh sợ. Ở thời đại này, cơ thể con người vẫn chưa có tiến hóa đáng kể nhưng công nghệ lại phát triển nhanh chóng, vũ khí cũng ngày càng tinh vi, việc hủy hoại cơ thể con người không có bất kỳ sự bảo vệ nào là điều quá dễ dàng.

Cho nên là, không ai dám chọc giận hai tên cướp này.

Nguyên Khê lặng lẽ quan sát, không ai chết hay bị thương khiến tâm trạng lo lắng của cậu dịu đi một chút. Mặc dù những người này hoàn toàn xa lạ, lại còn là người tương lai không có quan hệ gì với cậu, nhưng bọn họ vẫn là con người, không có chút khác biệt gì với những gì cậu biết, cậu cũng không thể thờ ơ mà nhìn những người này chết trước mặt mình.

Nhưng bây giờ không có người chết, bọn chúng vẫn cần những con tin này để đổi lấy cơ hội thoát ra khỏi hành tinh này.

Nhưng Nguyên Khê không hiểu được tại sao bọn họ có thể đi vào phi thuyền này dễ dàng như vậy, khoảnh khắc đó thực sự rất nhanh, cậu chỉ cảm thấy lực kéo mạnh đến chóng mặt, những thứ khác cậu không thể nhớ được chứ đừng nói là nhìn thấy gì. Cậu chỉ cảm thấy mình bay vào phi thuyền trong tích tắc như là... Như là dịch chuyển tức thời!

Chuyến đó có thể sao? Nguyên Khê không biết được công nghệ bây giờ đã phát triển đến mức nào rồi.

Theo yêu cầu của bọn tội phạm, hệ thống động lực của phi thuyền đã được kích hoạt, sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào.

Đồng thời, bọn chúng cũng đang thương lượng với những cảnh sát tuần tra ở ngoài.

“Kiếp trước” Nguyên Khê đã từng thấy cảnh này trên tivi, không ngờ rằng bây giờ cậu lại có thể trải nghiệm nó. Cảm xúc duy nhất của cậu là: vô cùng đau bi!

Tuy rằng rất tức giận nhưng trong lòng cậu cũng vô cùng bình tĩnh. Liệu hai tên cặn bã này có thực sự buông tha cho phi thuyền này không? Và cả bọn chúng đã làm gì, chỉ hai người mà có thể thoát khỏi nhiều cảnh sát như vậy, hơn nữa còn uy hiếp một cái phi thuyền.

Có một suy đoán không tốt quay quanh đầu Nguyên Khê, hai tên này chắc chắn không phạm phải mấy chuyện đơn giản như cướp bóc tiền bạc, chắc chắn bọn chúng đã gây ra chuyện nghiêm trọng, dưới tình huống đó, người thương lượng với bọn chúng có thể không bỏ qua cho bọn chúng không?

Cậu vừa nghĩ thế, liền nghe thấy tên Ba Tử kia gào lên, sau đó lớn tiếng hỏi: “Thằng chó săn liên bang Phong Vân, thế mà mày lại không thèm quan tâm đến mạng sống của một tàu năm mươi người này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.