Edit: Cỏ
Nguyên Khê mới nói câu này Lâm Tố Vân đã hiểu ý, tìm người hợp tác đúng thật là một cách hay.
Phút chốc trong đầu bà liền hiện lên một người cha khác của Tiểu Nguyên Triết, cậu ba nhà họ Diệp, nếu có nhà họ Diệp đứng sau giúp đỡ thì có thể thoải mái hơn nhiều, có thể bớt đi nhiều phiền phức.
Nhưng mà... Lâm Tố Vân liếc Nguyên Khê, nếu cậu đã mở lời nhờ hai người họ giúp, hiển nhiên là không muốn có chút liên hệ nào với nhà họ Diệp, nói cũng phải, lúc trước hai người đã chia tay trong hòa bình, quyền nuôi dưỡng con cái cũng sắp xếp ổn thỏa, bây giờ lại tìm đến thì có vẻ không hay cho lắm.
Tuy Nguyên Khê là một người đàn ông, nhưng thật ra loại chuyện này không liên quan gì đến giới tính, sự chênh lệch thân phận địa vị mới là quan trọng nhất. Bản thân Nguyên Khê đã thuộc bên yếu thế, nếu nhà họ Diệp kiên quyết muốn cướp lấy đứa bé thì Nguyên Khê thực sự không ngăn được. Lâm Tố Vân là phụ nữ, có thể có thể đồng cảm với vấn đề này, nên bà cũng có thể hiểu được tâm trạng muốn vạch rõ quan hệ với nhà họ Diệp của Nguyên Khê.
Cũng vì bà hiểu được điều đó, nên bà cũng chỉ có thể loại bỏ suy nghĩ trong đầu mình.
Sao Bắc Kinh là một trong những sao chủ quan trọng của Liên bang, nhất là người tham gia cuộc tổng tuyển cử Tổng thống lần này xuất thân từ Sao Bắc Kinh, lại còn là những người vang danh một thời, rất nhiều người quyền cao chức trọng.
Nếu thắng cuộc tổng tuyển cử Tổng thống, vậy thì Sao Bắc Kinh sẽ là hành tinh thủ đô của chính quyền Liên bang mới, địa vị của nó cũng sẽ tăng vọt.
Lâm Tố Vân nhìn Nguyên Ngọc Thành, những năm gần đây nhà họ Nguyên đã dần sa sút, thế hệ trẻ cũng không có người nào nổi bật, người nào người nấy đều tham lam hưởng thụ, sống dựa vào thành quả của quá khứ, nhận mấy chức vụ nhàn tản. Tuy Nguyên lão gia tử là một người có kiến thức, nhưng không ngăn được việc con cháu không có chí tiến thủ, vốn là định ném vài người vào quân đội để học hỏi kinh nghiệm, nhưng không ngờ đã không học được gì lại còn gây họa lớn, đúng là tiền mất tật mang.
Sau trận giằng xé kia, nhà họ Nguyên lại bị tổn thương nguyên khí, cũng liên lụy đến Nguyên Ngọc Thành bị người ta gạt bỏ. Hai vợ chồng đều là người tính tình ương ngạnh, nửa cuộc đời vất vả khổ cực vì Liên bang, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy nên cũng đã lạnh lòng. Họ vốn muốn ra ngoài đi xa để giải sầu một chút, không ngờ lại đụng phải sự kiện cướp tàu.
Nhưng cũng may họ đã gặp được Nguyên Khê, trải qua cuộc yên ổn trên hành tinh cằn cỗi này, nhìn cuộc sống trước mắt, trong lòng hai người họ đều mãn nguyện.
Nhưng bây giờ Nguyên Khê lại phát hiện ra một bí mật to lớn như vậy, chưa nói đến việc Nguyên Khê không muốn giấu giếm, sự giáo dục mà họ tiếp nhận từ khi sinh ra cũng không cho phép họ mặc kệ bỏ qua chuyện này. Dù biết sự nguy hiểm to lớn sau nguồn tài nguyên này, nhưng họ chắc chắn sẽ không vì thế mà để hành tinh tài nguyên này mãi hoang vu như vậy.
Lâm Tố Vân thở dài trong lòng, nếu thân thể của cụ Nguyên còn khỏe mạnh, hoặc là mấy người kia trong nhà họ Nguyên có thể đáng tin cậy một chút, giao việc này cho nhà họ Nguyên chắc chắn có thể khiến nhà họ Nguyên đang dần suy tàn trở nên hưng thịnh...
Chỉ tiếc, Lâm Tố Vân nghĩ đến mấy người nọ một lúc, trong lòng liền coi thường họ, nếu để đám đấy biết được khối tài sản khổng lồ này, chắc chắn sẽ còn làm ra mấy chuyện tồi tệ hơn nữa, căn bản là giúp Trụ* làm ác, có khi còn triệt để xóa sổ nhà họ Nguyên hiện tại.
*Trụ vương: Là vị vua cuối cùng đời nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc, có nhiều hành động tàn bạo gian ác khi còn tại vị.
Lâm Tố Vân nghĩ gì sao Nguyên Ngọc Thành có thể không biết cho được, ông thở dài, nhìn Nguyên Khê, nói: “Để ngày mai cha liên hệ với một người cho, là một người bạn cũ, họ Tân, gia đình quân nhân, rất ngay thẳng. Dù gia đình không có nhiều người nhưng hai người con trai đều ưu tú, tính cách rất tốt, nếu hợp tác với họ chúng ta sẽ không phải chịu thua thiệt.”
Nguyên Khê nghe xong liền cười tít mắt, cậu đúng là cần tìm người như vậy, không phải cậu cẩn thận mà thực tế là vậy. Nếu cậu ngây thơ chưa dò hỏi gì mà đã đi tìm một người có quyền thế để bàn chuyện này, trăm phần trăm sẽ bị qua cầu rút ván, đến lúc ấy cậu cũng không biết phải đi đâu để khóc.
Nhưng có Nguyên Ngọc Thành đề cử, cậu đã yên tâm hơn nhiều. Quan hệ chỉ là thứ yếu, chủ yếu là nhân phẩm của đối phương phải đáng tin cậy, cậu tuyệt đối sẽ không tham lam, sẽ cho đối phương phần lợi lớn nhất, chỉ cần người đó ngay thẳng thì sẽ không đến mức quay qua cắn cậu một miếng.
Dù sao thì việc này của cậu không có gì tuyệt đối. Nếu người ta có ý đồ bất chính, chỉ cần cậu vừa mở miệng đề cập đến vùng biển này của Sao Lam có thể trở thành tài nguyên, vậy thì đã lộ mất một nửa. Nếu đối phương lòng dạ độc ác, dùng vũ lực hoặc lợi dụng điểm yếu của cậu để uy hiếp, ép cậu nói ra cách điều chế thì cậu cũng bó tay chịu chết.
Cậu có quá nhiều ràng buộc, có cha mẹ có con trai, nên không thể đem tính mạng của mình ra làm trò đùa.
Nguyên Khê lại hỏi han Nguyên Ngọc Thành một chút về tình thế của Liên bang và tình hình cụ thể của nhà họ Tân. Kể ra thì nhà họ Tân này cũng khá là thú vị, ba thế hệ trước đó của nhà họ Tân đều là dân chúng bình thường, cho đến khi ông cụ nhà họ Tân trưởng thành, nhờ vào huyết khí của bản thân mà trở nên vượt trội hơn hẳn mọi người trong quân đội, quân hàm thăng hẳn lên đến hàng Thượng tướng, là người có chức vị cao nhất từng đảm nhiệm chức quản lý kiêm chỉ huy tối cao của một hành tinh tài nguyên cấp trung.
Đây không phải việc mà người chỉ đơn thuần có võ lực vượt trội có thể đảm nhiệm, mà cần cả đầu óc cùng với mánh khóe và sự quyết đoán, không thể thiếu bất kỳ thứ nào, tiếc là cụ Tân chỉ sinh một đứa con trai. Nhưng người con trai duy nhất này cũng có thể lực xuất chúng, nhập ngũ dưới sự dạy dỗ của bố mình, ra sức tôi luyện một phen, và cũng lên tới chức Thượng tướng ở tuổi gần 50.
Hai bố con đều là sĩ quan cấp cao, lần này danh tiếng của nhà họ Tân đã nổi tiếng trong Liên bang, mặc dù so với những gia tộc kia thì nền móng có vẻ ít ỏi, nhưng thực lực của gia tộc mới nổi như thế này cũng không thể coi thường.
Thực ra quan hệ giữa Nguyên Ngọc Thành và nhà họ Tân cũng không sâu đậm lắm, ông đã từng giúp cụ Tân một việc, rồi sau đó vì hợp tính nhau mà dần dần có qua lại, sau thì cũng có quan hệ rất tốt với Tân Thụy An, rồi dần dà trở thành bạn tốt.
Nhưng với việc này của Nguyên Khê, quan hệ chỉ là thứ yếu, nhâm phẩm mới là quan trọng nhất, điều kiện nhà họ Tân như vậy đúng là rất thích hợp.
Nguyên Khê nghe kể lại xong cũng thấy rất hài lòng, nhưng cậu cứ cảm thấy cái họ Tân này hình như mình nghe hoặc thấy ở đâu rồi thì phải, nhưng mà không có ấn tượng gì, nên bây giờ cũng không nhớ nổi.
Họ này cũng không tính là hiếm, từng nghe thấy cũng là chuyện bình thường, Nguyên Khê không để chuyện này trong lòng.
Có kế hoạch rồi, Nguyên Khê cũng không hấp tấp đi ngay đến Bắc Kinh, bời vì chuyện nước biển có thể trồng trọt, tâm trạng vui chơi của cả nhà cũng phai nhạt, mọi người đều chú tâm vào việc nghiên cứu trồng trọt.
Nguyên Khê không giấu giếm cách phối chế với bố mẹ mình, sau khi hai người họ biết được đều vô cùng bất ngờ, ai mà ngờ lại đơn giản vậy. Nhưng cũng chính vì đơn giản như vậy, lại không có bất cứ manh mối nào nên không ai có thể nghĩ ra.
Nguyên Ngọc Thành không khỏi cảm khái: “Vũ trụ lớn như vậy, tất nhiên số vật chất có thể thông qua chuyển hóa trở thành tài nguyên có thể sử dụng được giống Biển Xanh là nhiều không đếm xuể.”
Nguyên Khê nghe vậy cũng thấy hơi mê mẩn, đúng vậy, vũ trụ mênh mông có vô vàn bí mật, chỉ mới chút xíu phát hiện như vậy thôi đã đủ để khiến loài người kinh ngạc.
Ngàn vạn năm trước, loài người chưa vươn đến vũ trụ đã cảm khái trước sự rộng lớn của vũ trụ, sự nhỏ bé của con người, mà giờ đây, Liên bang không ngừng mở rộng, nhưng vẫn chưa thể vươn ra khỏi dải ngân hà. Nhưng khám phá vũ trụ cũng khiến con người nhân thức rõ hơn về sự nhỏ bé của mình, chỉ là giọt nước được phóng đại trong biển cả rộng lớn.
...
Ngày hôm sau, Nguyên Khê đặt vé tàu đi Sao Bắc Kinh từ rất sớm, Sao Lam là điểm dừng chân của tàu này, vào lúc 12 giờ, chỉ dừng lại ở Sao Lam 5 phút, thời gian rất gấp, nhưng đối với Nguyên Khê mà nói thì là vừa đủ, có thể tiết kiệm một chút thời gian để cậu giải quyết mọi việc mau chóng hơn.
Khi về nhà, Lâm Tố Vân gói ghém một túi hành lí lớn cho Nguyên Khê khiến cậu không biết nên khóc hay cười. Thực ra thì trên người cậu có bọc hàng, nên không cần phải đem theo cái vali khổng lồ này, nhưng mà chuyện này không thể lộ ra, cậu vẫn cần phải kéo vali theo. Nhưng cũng không cần phải lố đến thế...
Chuyến này đến Sao Bắc Kinh là Nguyên Khê đi một mình, Tiểu Nguyên Triết còn quá nhỏ, tinh hạm phải bay 7 ngày mới đến, thời gian quá dài, sợ nhóc sẽ không thoải mái. Lâm Tố Vân ở nhà trông Tiểu Nguyên Triết, Nguyên Ngọc Thành phụ trách trông nom trang trại Khánh Hòa, vì thế cậu chỉ có thể đi một mình.
Lúc sắp đi, Nguyên Khê đến trang trại của nhà họ Triệu nói một tiếng với Triệu Chiêu, thằng nhóc này vừa nghe Nguyên Khê nói sắp đi Sao Bắc Kinh liền phấn khích hô: “Anh, anh Nguyên Khê, anh đưa em đi với, em nghe nói Diệp gia quân uy phong lẫy lừng đang đóng quân ở Sao Bắc Kinh, anh đưa em đi một lần cho biết đi mà... Em xin anh đấy, năn nỉ anh đấy, em cầu xin anh đấy!”
Thằng nhóc này vốn đã lắm mồm, bây giờ lại càng nói nhiều hơn, chỉ hận không thể nhét bản thân vào trong vali của Nguyên Khê. Ồn ào đến mức Nguyên Khê ước mình thà đừng đến còn hơn.
Chuyến này Nguyên Khê đi thực sự không phải để đi chơi, nếu không cậu có thể đưa Triệu Chiêu đi theo, nhưng dù sao chuyện này cũng có chút nguy hiểm, nếu có trường hợp gì khẩn cấp, cậu sợ cậu không kịp lo liệu.
Cuối cùng Triệu Chiêu bị bố cậu ta lôi về, Nguyên Khê phải hứa hẹn với cậu ta nhiều thứ cậu ta mới chịu dừng lại. Triệu Chiêu mặc dù rất tiếc hận, nhưng nghĩ đến sau khi Nguyên Khê về sẽ dạy cậu ta thứ này thứ kia, cậu ta liền hăng hái nói: “Anh, anh yên tâm, anh cứ giao cô chú cho em, có Triệu Chiêu em ở dây, sẽ không ai dám bày trò ngang ngược ở trang trại Khánh Hòa hết.”
Nguyên Khê cười tít mắt vỗ vai cậu ta rồi mới rời đi.
Từ khi Tiểu Nguyên Triết ra đời đến nay, Nguyên Khê chưa bao giờ rời khỏi bé lâu như vậy, nhìn con trai đang ngủ ngon lành, cậu vẫn hơi không nỡ, hết ôm rồi lại hôn, cuối cùng mới lưu luyến ra khỏi nhà.
Mặc dù thời gian của chuyến đi dài, nhưng các trò giả trí tiêu khiển trên tinh hạm rất đầy đủ, Nguyên Khê đọc mấy cuốn sách, chơi vài trò chơi đã bình an vô sự đến được Sao Bắc Kinh.
Lần này khác với lần trước, cậu đã là người có thân phận, là cư dân thường trú trên Sao Lam, chuyến này tới Sao Bắc Kinh dùng visa du lịch, sau khi xuống tàu, đăng ký xong xuôi, cậu liền nhận được con chip tạm thời.
Nguyên Ngọc Thành đã liên hệ trước với nhà họ Tân, vì thế vừa xuống tàu đã có người gọi cho cậu. Rời khỏi cảng, dựa vào hướng dẫn trên máy truyền tin, Nguyên Khê đã tìm được người được nhà họ Tân phái đến đón cậu, là một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông vươn tay ra, nói rất lịch sự: “Ngài Lâm, chào ngài. Tôi tên là Trương Đức Thân, ngài gọi tôi là Tiểu Trương là được.”
Nguyên Khê bắt tay với hắn, đáp lại: “Xin chào.”
Trương Đức Thân mời Nguyên Khê lên xe bay, bay thẳng đến nhà họ Tân. Trên đường, Trương Đức Thân rất lịch sự giới thiệu một lượt về Sao Bắc Kinh.
Hắn mở miệng ngậm miệng đều là ngài Lâm, nhưng cũng không phải hắn gọi sai tên hay tìm nhầm người, thực ra đây là điều Nguyên Khê dặn Nguyên Ngọc Thành trước khi đi.
Khi Nguyên Ngọc Thành liên lạc với nhà họ Tân, chỉ nói là con trai của bạn cũ của mình tên là Lâm Khê, muốn đến thăm Tân Thụy An, muốn để ông ta chú ý hộ một chút.
Mặc dù trong xã hội bây giờ, việc đăng ký danh tính rất rõ ràng, nhưng nếu không có quyền chấp pháp tương ứng thì không thể kiểm tra thông tin danh tính người khác được. Xã hội tương lai rất quan tâm đến vấn đề riêng tư của mọi người.
Vì vậy Nguyên Khê nói mình là Lâm Khê, chỉ cần không gặp đội chấp pháp thì cậu sẽ không bị lộ thông tin.
Khi đến nhà họ Tân, ngôi nhà trước mắt trái lại lại khiến Nguyên Khê hơi bất ngờ. Ngôi biệt thự trước mặt có ba tầng, không quá nguy nga lộng lẫy, nhìn đơn giản nhưng lại rất ấm cúng, khắp nơi đều có hương vị gia đình.
Họ vừa bước vào cửa nhà họ Tân liền đụng phải ba người.
Dẫn đầu là một thiếu niên trẻ tuổi, không cao lắm, mi thanh mục tú*, đang cười hì hì, lúc này nhìn thấy Nguyên Khê liền trợn tròn hai mắt.
*Mi thanh mục tú: Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ người có khuôn mặt đẹp.
Phía sau cậu ta là một thanh niên cao lớn, có ba phần giống với thiếu niên mi thanh mục tú đằng trước, chỉ là vẻ mặt lạnh lùng hơn nhiều, trên sống mũi đeo cặp kính gọng vàng, ánh mắt sau cặp kính nghiêm túc chững chạc, nhưng khi anh nhìn thấy Nguyên Khê cũng có hơi ngạc nhiên.
Mà người đi đằng sau cùng lại khiến Nguyên Khê kinh ngạc.
Cậu vẫn cho là gương mặt đẹp đẽ của con trai mình là có một không hai, nhưng người đàn ông trước mặt.... khiến cho Nguyên Khê nhận ra, chẳng lẽ mặt của con trai mình là khuôn mặt phổ thông? Một người hai người, sao ai cũng giống y vậy!
Lúc này, thiếu niên tỏ ra ngạc nhiên đầu tiên đã lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Nguyên Khê, kêu lên: “Chị dâu! Đây chẳng phải là chị dâu sao?!”