Editor: Cỏ
Đây là lần đầu tiếng của cái hệ thống này thay đổi, Nguyên Khê có hơi ngạc nhiên.
Nguyên Khê đã đoán được chuyện nó có thể thăng cấp, dù sao thì theo việc thanh tiến độ luôn kéo tới phía trước, cuối cùng đương nhiên sẽ thăng cấp. Chỉ là Nguyên Khê không thể tưởng tượng được sau khi thăng cấp thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Vào lúc này mà vẫn có thông báo có phần thưởng thăng cấp sao? Nguyên Khê suy nghĩ một chút, bây giờ không phải là lúc, một mảnh ruộng bạch tinh thạch lớn còn đang chờ cậu thu hoạch, cậu không có thời gian để nghiên cứu, vì vậy nên cậu không xác nhận ngay mà để nó qua một bên.
Đợi thu hoạch xong xuôi hết rồi về nhà nghiên cứu từ từ cũng không muộn.
Nghĩ vậy, Nguyên Khê lại lần nữa tập trung toàn lực vào việc thu hoạch bạch tinh thạch, đây là một nhiệm vụ đòi hỏi sự tập trung cao độ và cẩn thận, trong đầu không thể chứa những suy nghĩ lung tung vớ vẩn được.
Nhóm này của họ có mười bảy người, mười công nhân thuê tạm thời đều không có gì phải phải nói, họ đều quen với công việc này, trang trại nào có cây đã chín đều sẽ thuê họ đến thu hoạch giúp. Mà tiền công của họ là tính theo sản phẩm, hái được càng nhiều, tiền lương được trả càng cao. Nếu họ sơ sẩy làm hỏng với số lượng nhiều thì chắc chắn sẽ phải đền tiền. Vì thế họ làm cực kỳ nghiêm túc, không dám lề mề chút nào.
Để khuyến khích tinh thần công nhân trong trang trại nhà mình, Vương Khánh Niên đã đặt ra mức lương tương đương với tiền công của các công nhân tạm thời khi thu hoạch bạch tinh thạch. Không tính vào tiền lương hàng ngày, mức lương như vậy khiến họ tràn đầy phấn khởi, không dám giở trò lười biếng.
Vương Khánh Niên, Nguyên Khê và Nguyên Ngọc Thành thì không cần nói, đây là đồ của họ, họ chắc chắn là người cẩn thận nhất.
Trái lại là Triệu Chiêu tính tình vô tư, làm việc này là chuyện khiến cậu ta khó chịu nhất, nếu là bình thường thì cậu ta đã chạy biến từ lâu rồi. Chỉ là vào lúc này, cậu ta nhìn bộ dáng chăm chú của Nguyên Khê, trong lòng nhớ đến công phu quyền cước lợi hại kia của Nguyên Khê thì càng muốn thể hiện một phen, vì vậy cậu ta ở lại đây thu hoạch với sự kiên nhẫn chưa từng có.
Mảnh ruộng này của Vương Khánh Niên đúng là có sản lượng rất cao. Mỗi mẫu đất sản xuất ra khoảng hai trăm cân bạch tinh thạch, một viên bạch tinh thạch nặng khoảng nửa cân, ở đây có khoảng hơn bốn trăm viên. Vậy một trăm mẫu đất là bốn trăm nghìn viên, lượng phải thu hoạch đúng là không nhỏ, đương nhiên khối lượng công việc cũng không thấp.
Mặc dù nói là mười giây một viên nhưng vì công việc này có yêu cầu về quan sát rất cao và quá rắc rối, lại cực kỳ tốn sức cho nên cuối cùng tốc độ vẫn không thể cải thiện. Họ làm vội vàng nhanh chóng cũng phải mất bốn ngày mới thu hoạch được hết.
Trong những ngày này Nguyên Khê chừa từng bị bỏ lại phía sau, nhưng sợ Nguyên Ngọc Thành mệt mỏi nên nhiều lần bảo ông về nghỉ. Đúng là Nguyên Ngọc Thành chưa từng làm gì mệt nhọc như vậy, nhưng ông lại rất cứng đầu, không chịu nhận thua, lại không có thói quen tùy tiện bỏ cuộc, vì vậy ngày đầu tiên sau khi làm, ông về nhà với cái lưng đau, ngày thứ hai cũng không kêu ca tiếng nào mà tiếp tục làm.
Không ngờ khi làm trong bốn ngày này, ông lại thích loại công việc này, cơ thể cũng thích ứng, không chỉ người không đau nhức mà còn tràn đầy năng lượng, tinh thần cũng tốt hơn nhiều. Nhìn đống tinh thạch đầy ắp họ đã thu hoạch được, cảm giác thành tựu đó đúng là khiến người ta thoải mái.
Sau khi hoàn thành công việc, Vương Khánh Niên đã thanh toán tiền lương cho công nhân tạm thời và công nhân trong trang trại của mình. Khi làm những việc này, ông dắt Nguyên Khê đi theo, đương nhiên việ ông dắt người theo là có nguyên nhân.
Sau khi xử lý xong mọi việc ông mới nói với Nguyên Khê: “Nhớ chú ý nhiều một chút, những công nhân tạm thời này đều đã làm quen tay, nhưng dù vậy vẫn có phân chia tốt xấu, trông coi nhiều một chút để mà biết. Lần thu hoạch sau thì chọn vài người có năng lực, bớt lo bớt việc lại tiết kiệm thời gian.”
Nguyên Khê nghe xong không ngừng gật đầu, đây đều là những kinh nghiệm mà Vương Khánh Niên tích lũy bao nhiêu năm, cậu cũng sẽ cố ghi nhớ kỹ.
Sau đó Vương Khánh Niên làm chủ, khao công nhân tạm thời và công nhân trang trại đến nhà hàng ăn một bữa thịnh soạn. Dù đây đều là thông lệ, nhưng Vương Khánh Niên hào phóng, biết cách xử sự, chất lượng nhà hàng mà họ đến hay món ăn và rượu đều là tốt nhất.
Nếu là người khác sẽ nghĩ Vương Khánh Niên làm điều thừa thãi, mấy người đó chỉ là công nhân, là những người dân bình thường nhất, cần gì phải chiêu đãi như vậy, đúng là lãng phí.
Nhưng Vương Khánh Niên nói với Nguyên Khê: “Chúng ta dù có tiền cũng không thể coi thường người khác, cháu cho họ danh dự mà họ đáng có, họ sẽ không quên chỗ tốt của cháu.”
Điều mà Vương Khánh Niên nói chính là đạo lý đối nhân xử thế bình thường của ông, tuy không nhất định là thông dụng, nhưng có thể nhìn ra được tính cách của ông rất cởi mở rộng lượng, một người như vậy thật sự rất xứng đáng để kết thân lâu dài.
Bữa cơm này cũng không tốn quá nhiều tiền của ông, nhưng đối với những công nhân thuê tạm thời kia mà nói thì rất là cảm động, nếu không phải Vương Khánh Niên đưa họ tới đây một lần này, có lẽ cả đời này họ cũng không đến được nhà hàng như vậy một lần ấy chứ.
Người khác tôn trọng mình, đương nhiên họ sẽ đối xử lễ độ lại. Cũng chính là nhờ những chi tiết nhỏ như vậy đã khiến Vương Khánh Niên có được danh tiếng tốt trong cái ngành này.
Đến khi mọi người giải tán, Nguyên Khê gọi Triệu Chiêu lại, Triệu Chiêu lập tức vui vẻ chạy đến. Cậu ta đã uống rượu, sắc mặt hơi đỏ nhưng cũng vẫn khá tỉnh táo.
Nguyên Khê lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho Triệu Chiêu.
Triệu Chiêu không hiểu lắm, vừa mở ra, sắc mặt liền hơi thay đổi: “Sư phụ, người... ý của người là sao?”
Ở trong là một đống tiền Lam đảo, trọng lượng cũng không hề nhẹ.
“Tôi biết cậu là đại thiếu gia, mấy đồng tiền này không đáng là bao, nhưng mà...” Nguyên Khê cố ý dừng lại, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu ta liền cười híp mắt nói, “Nhưng cậu đã từng kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình bao giờ chưa?”
Câu nói này khiến cho Triệu Chiêu sững sờ... ấp úng không nói nên lời.
Nguyên Khê cười nhìn cậu ta: “Đây chính là những gì cậu chăm chỉ kiếm được trong bốn ngày qua, chúng hoàn toàn thuộc về cậu.”
Vừa nói vậy, biểu tình của Triệu Chiêu khi nhìn túi tiền liền thay đổi trong chớp mắt. Ngày nào cậu ta cũng lông bông, ngày nào cũng bị cha mắng, chẳng hạn như là ăn của ông ấy uống của ông ấy mà suốt ngày chả làm được tích sự gì, cậu ta đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Nhưng bây giờ, cậu ta cũng tự làm ra tiền... cái cảm giác này... Chậc chậc, đúng là khác biệt mà.
Thấy cậu ta như vậy, Nguyên Khê vỗ vai cậu ta một cái, lại kéo cậu ta qua, mò mẫm cho cậu ta xem: “Cậu nhìn này, tôi cũng có một túi, mấy ngày nay chúng ta cực nhọc như vậy, nên tự thưởng cho bản thân một chút.”
Triệu Chiêu thấy túi trong tay Nguyên Khê giống y chang túi của cậu ta, nhất thời càng vui hơn, mình cũng giống sư phụ, họ tự kiếm được tiền, hê hê, cảm giác không tệ chút nào.
Nguyên Khê lại nói với cậu ta: “Đợi mấy hôm nữa hết bận, cậu muốn học gì thì tìm tôi, cái gì dạy được thì tôi sẽ dạy, cũng không cần kêu sư phụ gì hết, tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, gọi một tiếng anh là được rồi.”
Triệu Chiêu vừa nghe cậu nói câu này, cặp mắt to mày rậm kia liền vui đến mức trợn trừng, khuôn mặt màu lúa mì cũng vui đến mức đỏ bừng, rất là kích động: “Dạ dạ, sư... À không... Anh Nguyên, anh nhớ giữ lời đó!”
“Đương nhiên rồi.”
Hai người tách ra, Nguyên Khê trở về nhà. Mấy ngày này bất kể mệt mỏi hay bận rộn cỡ nào đi nữa, cậu cũng đều phải ôm con trai một cái, thân thiết với nhóc con một lúc, vừa nhìn thấy con trai vẫn mang bộ dáng đáng yêu kêu a a ô ô, nhất thời tất cả mọi mệt mỏi đều được quét sạch, trong lòng mềm nhũn, liền thơm mạnh lên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh trắng nõn kia mấy cái.
Cậu ôm xong, ông nội Nguyên Ngọc Thành cũng vội đón lấy bé, Tiểu Nguyên Triết đối xử với ba và ông như nhau, cũng vung vẩy cánh tay như củ sen kia, cười khanh khách nói a a ô ô.
Lâm Tố Vân thấy vậy thì nở nụ cười, rồi nói: “Hai cái người này, đi tắm đã rồi hẵng ôm sau, làm bẩn hết bé cưng sạch sẽ đáng yêu của chúng ta mất rồi.”
Bà đã ra lệnh như vậy, hai người đương nhiên là nghe theo, nhanh chóng đi tắm rửa.
Cả nhà ngồi quây quần bên nhau trêu chọc nhóc con một hồi, thấy bé buồn ngủ ngáp ngáp, họ liễn dọn dẹp một chút rồi về nhà ngủ.
Nguyên Khê dỗ con trai ngủ xong, sau đó mới có thời gian đi kiểm tra cái hệ thống luôn kêu tít tít tít kia.
Cái phần thưởng thăng cấp gì kia cậu vẫn còn nhớ, không biết phần thưởng sẽ là gì.
Nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, bảng hệ thống liền hiện lên trước mặt cậu, Nguyên Khê quan sát một hồi, sau thuật phân loại có thêm một số 1, chắc là thể hiện cho thuật phân loại cấp 1, mà phía sau lại có một thanh tiến độ mới, mấy ngày nay cậu thu hoạch rất nhiều bạch tinh thạch, độ thành thạo của thuật phân loại lại tiếp tục được tích lũy đến 90 điểm, chỉ là thanh tiến độ lần này lại chưa đầy được một nửa. Xem ra là phải tích lũy đến 200 điểm mới thăng cấp tiếp được.
Độ thành thạo của thuật trồng trọt tăng lên rất chậm, thu hoạch nhiều bạch tinh thạch như vậy lại chỉ tăng thêm 30 điểm... Nhưng mà Nguyên Khê cũng rút ra được chút quy luật, có vẻ là làm việc khác nhau thì độ thành thạo mới tăng nhiều, như cậu hôm qua cũng chỉ thu hoạch một thứ, cho nên độ thành thạo mới tăng chậm như vậy.
Hộp thoại yêu cầu nhận phần thưởng vẫn ở đó, Nguyên Khê tràn ngập mong đợi nhấp vào nút OK.
Hộp thoại yêu cầu biến mất, phần thưởng sẽ là gì được nhỉ?
Vài giây sau, một giọng nói cứng nhắc vang lên: “Phần thưởng của thuật phân loại cấp 1: mười bao chứa đồ. Mời kiểm tra và nhận.”
A đợi đã? Thùng chứa đồ?
Trong lòng Nguyên Khê cảm thấy vô cùng thất vọng, gì chứ, cho cậu bao chứa đồ thì có tác dụng gì... Dùng để làm tã chắc? Cậu tiêu một tí điểm tín dụng là mua được một cái túi da lớn, muốn đựng bao nhiêu thì đựng bấy nhiêu rồi...
Nguyên Khê bĩu môi, còn tưởng là sẽ thưởng một đống vàng bạc châu báu hoặc một đống tiền cơ, thật là keo kiệt!
Nghĩ vậy, cậu liền định ấn thoát hộp thoại, đi ôm con trai ngủ.
Cậu vừa định ấn đóng, liền nghe tít một tiếng nữa, sau đó là thông báo: “Bao chứa đồ đã được cài đặt thành công.”
Thông báo này khiến Nguyên Khê nhận ra có thể là cậu đã hiểu lầm cái gì đó... Cậu vội vàng định thần lại nhìn bảng hệ thống, sau thuật phân loại có thêm hình vẽ của một cái túi nhỏ, cậu yên lặng nghĩ một chút, sau đó hình ảnh thay đổi, trước mặt cậu xuất hiện một ô vuông lớn, mà trong ô vuông lớn lại có mười ô vuông nhỏ.
Thứ đồ chơi này đối với Nguyên Khê mà nói thì cũng không quá lạ lẫm, đối với người từng chơi game online thế kỷ 21 cũng không lạ lẫm, đây đúng là một “bao chứa đồ”!
*(包裹)Huhu đoạn này chém, mình tưởng tượng được nó giống cái chỗ để đồ trong game nhưng kb nó gọi là gì (hộp/ bao/ gói/ thùng gì đó?), lại còn đoạn so sánh tã gì kia... ai biết thì gợi ý cho mình với:')
Nguyên Khê nhìn nó, thầm nghĩ, cái bao này chứa được gì đó thật sao?
Tâm động không bằng hành động, Nguyên Khê vội tiện tay cầm thứ gì đó ném vào trong, sau đó trên một ô vuông nhỏ xuất hiện một hình vẽ thu nhỏ, phía dưới là một dòng chữ: Chăn trẻ em, số lượng: 1.
E hèm, cậu vừa kích động đã lỡ ném chăn của con trai vào, mong là con trai không bị lạnh, cậu lại vội vàng lấy nó ra, cẩn thận đắp kín cho Nguyên Tiểu Triết.
Giờ khi đã biết công dụng, cậu lại hăng hái, cả đêm lăn qua lộn lại, nhét hết mọi thứ trong phòng trừ giường ngủ vào trong bao...
Cậu thấy rằng trong bao này có mười ô vuông, mỗi ô vuông chỉ có thể chứa một vật phẩm, nghe có vẻ ít, nhưng mấy cái ô vuông này lại vô cùng thần kỳ, đồ vật bất kể lớn nhỏ thế nào đều có thể chứa được. Hơn nữa đồ vật cùng loại có thể tích lũy, chẳng qua trước mắt vẫn chưa biết có thể chứa chung nhiều nhất bao nhiêu cái.
Nguyên Khê bây giờ rất vui vẻ, bảo bối như vậy, đúng là vật phẩm cần thiết cho những chuyến du lịch gia đình thăm thú người thân mà!
Động tĩnh khi cậu sục sạo không hề nhỏ, nhóc con đã bị cậu đánh thức, đúng lúc Nguyên Khê vừa lấy cái bàn trang điểm ra, nhóc con thấy thì cho là ba nhóc đang chơi đùa gì với mình, cười khúc khích.
Nguyên Khê nghe thấy tiếng, thấy cặp mắt đen láy của nhóc con đã cười thành hình trăng non. Cậu đang vui vẻ, thấy con mình cười vui như vậy lại càng vui hơn, lại lạch cà lạch cạch “biến” ra cái bàn.
Nhóc con càng cười khoái chí hơn, thân là một tên ba ngốc, Nguyên Khê phát huy hoàn toàn cái tinh thần ngốc nghếch của mình đến trình độ cao nhất.
Lầm bầm trong miệng câu “mami mami ùm”* sau đó “biến” ra cái tủ đầu giường. Lại niệm câu “úm ba la xì bùa” đã “biến” ra cái tủ quần áo lớn...
*Mình chả biết nó tương đương với cái gì nên phiên âm vậy, gốc là 妈咪妈咪轰.
Cứ như vậy như vậy, ba ngốc tiếp tục ngốc, con trai cũng ra sức ủng hộ, cười a a ô ô cực kỳ vui vẻ.
Chơi một lúc lâu, Tiểu Nguyên Triết cũng cười mệt rồi lại ngủ thiếp đi, Nguyên Khê cũng dừng lại, cậu nhích đến gần Tiểu Nguyên Triết, thơm một cái lên cái má mập phính của bé, cười nói: “Con trai ngoan, con phải giữ bí mật cho ba đó.”
Lăn qua lộn lại cả buổi, Nguyên Khê cũng mệt mỏi, cậu nằm trên giường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bỗng nghĩ đến một chuyện. Phần thưởng thăng cấp của cái thuật phân loại đã được cái bao kỳ diệu như thế, vậy mấy cái thuật trồng trọt, thuật thanh khiết, thuật thu hoạch, thuật nấu nướng.... các loại kia, sau khi những thứ đó thăng cấp sẽ được thưởng gì đây?