Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 17: Chương 17: Đóa hoa sen thứ tư




Đã nhiều ngày, chuyện đầu tiên vào buổi sáng là nhìn Khúc Phàm tu luyện xong chưa, sáng nay cũng không ngoại lệ, Thước Nhạc dùng tinh thần lực nhìn, Khúc Phàm đang đi quanh mấy khối nguyên thạch xem xét gì đó. Cậu vui vẻ, chỉ mặc một bộ đồ ngủ tiến vào không gian.

Thước Nhạc vừa vào không gian, Khúc Phàm ngay lập tức phát hiện, xoay người, nhìn vợ của mình, lúc này điều mà anh thấy đã khác trước rất nhiều, anh cảm nhận được sinh cơ bừng bừng trên người Thước Nhạc, da thịt trắng mịn như ngọc, đôi mắt đen bóng như sao trời, dùng nhãn lực của anh cũng không thể tìm ra một tỳ vết nào.

Lúc này Khúc Phàm trong mắt Thước Nhạc là đầy người linh khí, thân thể và xung quanh dung hợp làm một, không có một vẻ bất tự nhiên. “Anh trúc cơ thành công rồi?” Tâm tình cậu kích động.

Cười cười bước nhẹ đã đi tới trước mặt cậu “Thành công rồi.”

Thước Nhạc mở to miệng, thực thần kỳ.

Chạm mui Thước Nhạc, cười nói “Anh không chỉ trúc cơ thành công mà còn tiến vào giai đoạn đầu toàn chiếu.”

“Nhanh vậy. Không có tác hại gì chứ.”

“Không có, thực ra anh còn cảm thấy có thể đột phá lên, nhưng tu luyện chậm chút thì tốt hơn, anh định củng cố thêm một thời gian.” Dục tốc bất đạt, tu luyện ổn định chút thì tốt hơn.

Thước Nhạc gật đầu, vui vẻ chạy quanh Khúc Phàm. Khúc Phàm cười cười, ôm Thước Nhạc chạy nhảy trong rừng, thân túy ý động, cảm giác này đối với Thước Nhạc là một trải nghiệm mới, rất kích thích, không giống khi dùng tinh thần thể bay.

Đột nhiên Thước Nhạc nhớ tới “Khúc Phàm, anh thay đổi nhiều như vậy, cục mật vụ sẽ điều tra chứ.”

Hạ xuống mặt đất, Khúc Phàm cười cười, kéo Thước Nhạc tới bên cạnh hàng len dạ, “Nhạc Nhạc, em làm sao để phát hiện viên nguyên thạch này có ngọc bích hay không.”

“Xem linh khí.” Cậu vẫn luôn nhìn linh khí. “Lúc đầu có thể cảm giác bên trong có linh khí hay không, chỉ chạm vào mới biết được nhiều ít, sau này Kì Kì sinh ra, dùng mắt có thể thấy. Cái đó có màu đậm, linh khí khá nhiều, hẳn là lục thủy tinh.” Sau khi Kì Kì sinh ra, cậu có thể thấy linh khí của ngọc bích, căn cứ vào màu mà chọn, cũng vì vậy, mấy lần tham gia công bàn ngọc bích, cậu tuyệt đối không nhìn sai.

Gật đầu, “Giờ anh trong kỳ toàn chiếu, không nhìn thấy linh khí bên trong, đặt tay ở trên, cũng chỉ có thể cảm nhận mơ hồ, linh khí trong không gian rất đậm đặc, nên anh có thấy mờ mờ, nhưng còn xa mới đạt tới hiệu quả như em, nói vậy, tình huống của em có lẽ là đặc biệt, đừng lo lắng anh sẽ rõ ràng như bóng đèn. Cổ võ giả và người tu hành cách nhau một tầng, không cần lo họ sẽ nhìn ra, người tu hành trong cục mật vụ rất ít, có hai ba người thường gặp, cũng chỉ trúc cơ, đừng lo, về phần dị nhân, phương thức tu luyện khác nhau, nhiều nhất họ chỉ nghĩ tinh thần lực của anh tăng tương đối nhanh thôi, đương nhiên còn phải ngừa mấy lão quái vật trong cục. Có điều lúc đầu họ chưa từng gặp anh, sẽ không nghĩ nhiều. Vả lại trong cục phần lớn người tu hành đều có bí mật của mình, chỉ cần không phản quốc, đều sẽ không bị điều tra, gặp anh nhiều nhất chỉ là hơi kỳ quái thôi.”

Nhìn Thước Nhạc cười, cả khuôn mặt trở nên tuấn lãng, “Còn về bề ngoài, mặc dù anh có thay đổi, nhưng không đến nỗi gây chú ý quá nhiều, vả lại, anh dự định lúc đi làm đem vài loại thực vật tới cục, phỏng chừng bọn họ càng không thể hoài nghi.”

“Nhưng vài loại thực vật trừ cỏ lông rồng, hạt giống của cây song sắc vẫn chưa xong, cây bầu chưa được hai mét, cây dâu lớn cũng rất chậm.

“Không sao, anh tính rồi, năm sau mới về cục mật vụ làm, còn thời gian, nhưng em thử tách cây song sắc ra xa nhau thử, dây xanh đừng đưa đi.”

“Uhm, không có vấn đề, một gốc cây hai màu, vốn có tách ra, em xem qua, hạt giống mới chỉ có một phần ba là giống cũ, còn lại chia làm hai màu. Có lẽ là loại một màu.” Tâm hại người không thể có nhưng tâm phòng người không thể không, cây song sắc một gốc hai màu, màu đỏ có thể khiến người bị mê hoặc, bất tri bất giác nói ra sự thật, màu xanh và màu đỏ là tương sinh tương khắc, là thuốc giải. Nếu cục mật vụ dùng, cũng không cần dùng thuốc giải, tác dụng của thuốc hết thì tự nhiên sẽ giải.

“Ừ, thời gian này anh vẫn luôn nghĩ cách nào để khiến việc dung mạo thay đổi không qua rõ ràng. Kỳ thực nếu thực sự trúc cơ thành công, anh mới biết thực lực của cục mật vụ cùng không mạnh như anh từng nghĩ. Người tu hành và cổ võ giả, dị nhân là những trình độ khác nhau. Đó cũng là lý do vì sao người tu hành rất ít trong cục, anh nghĩ phần lớn người tu hành đều ở những địa danh có linh khí sung túc để tu luyện, chỉ có người tu hành chân chính mới biết được cái cảm giác đó, nó khiến người ta không thể không trầm mê.”

Nhíu mày “Anh còn định ở ẩn sao.”

Nhìn vẻ khó chịu của Thước Nhạc, Khúc Phàm vui vẻ cười nói “Đúng là có cảm giác đó, nhưng anh có ở ẩn cũng phải ở cùng em, vả lại ở đâu cũng không bằng ở đây, đây không chỉ là nơi rất tốt để tu luyện, còn có thể mỗi giây mỗi phút bên em, cho dù đổi anh làm thần tiên anh cũng không đổi.” Nói xong híp mắt nhìn phương xa.” Cuộc sống của chúng ta còn rất dài, vì sao phải tị thế, chúng ta phải vui vẻ mà sống trong cái thế giới này. Sống cùng em thật lâu. Trải qua một cuộc sống mà em mong muốn. Vì anh đã có thực lực có thể bảo vệ những thứ thuộc về mình.” Lúc này Khúc Phàm phảng phất như nhẹ nhõm rất nhiều, kỳ thực từ khi vào cục mật vụ, anh đã chịu rất nhiều áp lực, không phải là không thích cục mật vụ, từ nhỏ anh đã có chí làm cảnh sát, sau đó vào trường cảnh sát, thành cảnh sát hình sự, tinh thần chính nghĩa đã chôn sâu trong lòng Khúc Phàm, không thể dao động, chỉ là lúc đầu vào cục mật vụ Hàn Thần dùng phương pháp không thỏa đáng, khiến trong lòng anh khó chịu, sau này vào cục rồi, quan niệm của anh lại thay đổi, nơi này dùng thực lực để nói chuyện, tuy vừa vào cục đã được trao trọng trách, nhưng công việc của Khúc Phàm tiến triển cũng không thuận lợi, vì thế Khúc Phàm tu luyện tinh thần lực, khai phá tiềm năng trong thân thể, anh biết nếu bí mật của Thước Nhạc bại lộ sẽ khiến thế giới điên cuồng, nên anh phải đề cao thực lực của mình, để không kẻ nào có thể uy hiếp, để con mình có thể vui vẻ lớn lên, cũng để Thước Nhạc có một cuộc sống tùy ý.

“Khúc Phàm, làm sao bây giờ, em thực yêu anh quá đi.” Thước Nhạc hôn Khúc Phàm bẹp một phát, người đàn ông này đầy mị lực, “Em quyết định rồi, em cũng muốn tu hành. Em cũng là đàn ông, em cũng muốn bảo vệ anh. Bảo vệ người nhà của chúng ta.”

“Tốt. Chúng ta cùng nhau tu hành, Anh nhớ trong cục có một cuốn công pháp song tu. Hay là chúng ta thử xem.”

“Đi chỗ khác…”

Dự định tu luyện của Thước Nhạc không thể thực hiện, vì tình trạng thân thể của cậu vốn đã rất tốt, không cần phức tạp như Khúc Phàm, nhưng khi tu luyện, cậu mới phát hiện thân thể của cậu căn bản không thể tụ tập linh khí, linh khí trong cơ thể luôn bảo trì cân bằng, mà linh khí cũng chạy vào không gian, thiếu cũng có thể bổ sung từ không gian. Vả lại tĩnh mạch đan điền gì đó cậu đều không có, nhưng không phải không có thu hoạch gì, trong khi tu luyện cậu phát hiện vị trí đan điền có chút dị dạng, kéo linh khí về phía đó, cuối cùng phát hiện trên người lại mọc thêm một đóa hoa sen.

Đây là đóa hoa sen thứ tư trên người cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.