Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 20: Chương 20: Hỗn loạn trước năm mới




Qua năm cũ, tứ hợp viện náo nhiệt hẳn lên, năm nay anh trai chị dâu của Khúc Phàm, gia đình bác Thước Nhạc đều tới, không vài ngày cũng tới tết, Khúc gia cũng liền dọn qua bên này luôn, quả thực rất náo nhiệt, lần đầu tiên Thước Nhạc cảm thấy nhà mình cũng không lớn như mình nghĩ. Khúc phụ Khúc mẫu ở nhĩ phòng bên cạnh tam gian thính, bác dượng và Thước phụ Thước mẫu ở tây ốc tiền viện, anh trai chị dâu Khúc Phàm và nhà anh họ ở đông viện, đó là một khu kiến trúc năm gian, hai bên còn có bốn gian nhĩ phòng, chỗ đó không có ai ở, nhưng bày trí gì đó đều rất đầy đủ, có điều trong phòng không có kháng, mùa đông ở không quá lý tưởng, trước đây mọi người tới tứ hợp viện,vì để mọi người ngủ ấm, Thước Nhạc đều ưu tiên sắp xếp mọi người ngủ ở gian phòng có kháng, năm nay trong nhà đông người, không thể sắp xếp như vậy, vì chuyện sinh sản của Thước Nhạc, đông sương hậu viện tuy để không nhưng không thể để họ vào ở, hậu viện phía đông cũng không thể, vốn dãy hậu viện có kháng, tuy nhỏ chút nhưng thoải mái, song từ khi Tiếu Tiếu hiểu chuyện, mấy gian phòng bên đó đều bị cậu bé chiếm, thành phòng thí nghiệm của mình. Mà hai người chị dâu giờ cũng rất vui vẻ, nói không cần kháng, không bận tâm lạnh hay không, vả lại trong phòng không phải còn có địa nhiệt sao.

Bốn người con của Thước Nhạc và Khúc Phàm cộng với Tiểu Hổ nhà Lâm thúc, lúc này lại thêm Gia Gia và An An, còn có Bình Bình con trai của anh chị họ. Trong nhà một đám nhóc con quậy phá, An An và Gia Gia thì khỏi nói rồi, ngay cả Bình Bình hai tuổi cũng là một tiểu quỷ, cha mẹ không quản, cả ngày theo Kì Kì chơi đùa. Sáng sớm trời vừa tờ mờ sáng thì đã nghe mấy đứa tiểu quỷ kêu loạn ầm ầm, qua hai ngày, Thước Nhạc có chút chịu không nổi, giấc ngủ không đủ, liền đuổi An An Gia Gia và Kì Kì Tiếu Tiếu lên đại kháng ở tây sương phòng, dù sao mấy đứa nhóc này còn nhỏ, ngủ tốt, để mặc bọn nó đùa giỡn vậy, có chuyện gì cũng có Quả Quả trông rồi, tuy cậu bé chưa được mười hai tuổi, nhưng rất hiểu chuyện, trông em thừa khả năng, Bình Bình và Phi Phi đặt ở đông ốc, buổi tối có chuyện cậu cũng có thể nghe thấy.

Đi vào hậu viện, thả người lên ghế quý phi, Thước Nhạc không muốn động đậy, Khúc Phàm cầm hạt châu nhìn cậu buồn cười “Làm sao vậy? Sao em lại mệt thành bộ dạng này chứ.”

Thước Nhạc giơ chân đá chân Khúc Phàm “Đứng nói chuyện không đau thắt lưng, anh trốn thì giỏi rồi, vốn trong nhà có một Phi Phi đã không thể loay hoay, đi làm còn đỡ, mấy ngày này được nghỉ, ai dỗ cũng không chịu. Bình Bình nhà anh họ cũng dính lấy em, đứa nhóc bé như vậy em cũng không nỡ để nó bị ủy khuất, dỗ đứa này đứa kia lại nháo, đầu em muốn nổ ra rồi. Thật vất vả mới dỗ hai tiểu quỷ này xong, bên kia Kì Kì lại dẫn Gia Gia An An trèo núi, hai thằng nhóc đó cũng thật là, nhất quyết đi theo đứa bé hơn mình chơi, quá thật thà rồi, bị Kì Kì bán cũng không biết.”

Khúc Phàm cười, đứng dậy ngồi cạnh Thước Nhạc, “Em không quản không phải là được rồi sao, dù sao cũng chỉ chơi được vài ngày, mọi người đều rất che chở mấy đứa nhóc đó, không có chuyện gì đâu, trong nhà nhiều người vậy còn cần em để ý từng chút sao. Anh thấy ba mẹ còn ước gì anh đứng ở xa, đỡ phải mấy đứa nhỏ thấy em thì không thèm nhìn người khác.”

Liếc Khúc Phàm một cái, Thước Nhạc xoay người nhắm hai mắt lại, trong lòng nghĩ, mấy đứa nhỏ trong nhà vẫn luôn do cậu quản, cậu đi làm thì không nói, chỉ cần cậu ở nhà, bọn nhỏ liền vây quanh cậu, cậu cũng sợ cha mẹ chiều cháu quá, Thước Nhạc sớm đưa Kì Kì tới nhà trẻ, Tiếu Tiếu tuy không đi nhà trẻ nhưng rất ít làm nũng cùng ông bà, có lẽ cha mẹ cũng thích có trẻ con đùa nháo trước mặt mỗi ngày. Vả lại Khúc phụ Khúc mẫu đã dọn ra, mỗi tuần cũng chỉ gặp cháu một hai lần, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng hối hận vì dọn ra ngoài. Thôi, bọn nhóc muốn quậy thế nào thì cứ mặc chúng. Không thể để người già trong nhà không được hưởng tình cảm với cháu.

Xoay người, dựa vào thành ghế “Xoa cho em đi, hai ngày này không biết sao, người cứ ê ẩm.”

Thương tiếc ôm lấy Thước Nhạc “Lên giường đi, anh xoa bóp cho em, có lẽ là do đóa hoa sen, lúc nở đóa thứ hai, còn nhớ bộ dạng khó chịu của em. Đóa này có lẽ còn nghiêm trọng hơn lần trước. Giờ đã bắt đầu gây khổ.” Ôm Thước Nhạc đặt lên giường, cầm gối đặt dưới đầu cậu, Khúc Phàm chậm rãi xoa bóp.

“Ai da, nhẹ chút.”

“Anh không có dùng lực, hay là anh dùng rượu thuốc xoa cho em.”

“Không cần, cả người dính đầy mùi, cứ xoa bóp như thế này là tốt rồi.”

“Hay là khoan hãy đi Paris, mùa hè rồi tính.”

Thước Nhạc xoay đầu nhìn Khúc Phàm, “Sao lại không đi, em không phải làm bằng giấy, không đi một lần trong lòng không yên tâm, vả lại lần này không đi, lỡ lúc hoa sen nở qua thời gian nhập học của Quả Quả thì làm sao.”

“Em nhìn em bây giờ đi, lúc vừa sinh Phi Phi em phải vào phòng cấp cứu, cũng không mệt như bây giờ.”

“Yên tâm đi, em không sao, vả lại em cũng muốn sang Pháp chơi, nếu không phải thời gian gấp rút, em còn muốn đi một vòng quanh châu Âu nữa.”

“Sau này còn cơ hội, lần này chơi ở Paris được rồi, nếu thời gian cho phép, chúng ta đi Provence xem.”

Thước Nhạc cười khúc khích “Anh cũng lãng mạn quá chứ!”

Khúc Phàm vỗ mông Thước Nhạc một cái “Có gì mà buồn cười, không phải nói Provence là thánh địa tuần trăng mật sao? Hôm trước em còn nói trước mặt chị họ đâu.”

“Tháng bảy hoa oải hương ở Provence nở rộ, lúc đó mới là thời gian đẹp nhất, giờ đi tuy cũng có hương vị nhưng không đẹp bằng tháng bảy tháng tám, chờ lúc Quả Quả đến trường rồi, có thời gian, chúng ta đi Provence chơi.”

Khúc Phàm cười “Đều là do không gian của em làm anh loạn, anh thấy trong đó hoa oải hương nở đầy núi, lại quên giờ hoa oải hương ở Pháp còn chưa nở.”

“Thực ra chỉ dạo chơi ở Paris cũng được rồi. Hơn nữa còn phải chỉnh lại phòng ở, không có nhiều thời gian đi chơi. Đồ ăn Pháp thì nhất định phải thử. Nhưng mà khi nào hộ chiếu của chúng ta làm xong, không phải nói mấy ngày này có sao? Nếu không được, bọn nhỏ vào không gian theo chúng ta cũng được. Không nhất định phải làm thủ tục cho bọn chúng.”

“Ừ, đã được cục duyệt rồi. Việc này cũng không đơn giản, làm hợp pháp thì tốt hơn, dù sao anh cũng là người của cục mật vụ, tuy phía nước Pháp không quá quan tâm, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn, vạn nhất bị họ để ý, phát hiện bí mật của em thì không tốt.”

“Được rồi.” Thước Nhạc ngồi dậy “Anh nói Quả Quả và ba mẹ ở bên đó có thể xảy ra nguy hiểm không.”

Lắc đầu “Điểm này không cần lo lắng, cục mật vụ là bộ phận đặc thù, trên cơ bản nước nào cũng có, liên hệ với nhau cũng rất chặt chẽ, Quả Quả và ba mẹ ở bên đó về an toàn không cần lo lắng, bên phía Pháp sẽ không để nguy hại ảnh hưởng tới an toàn của họ, nếu có chuyện còn có thể bảo vệ bọn họ, tuy không phải nhân vật quan trọng, nhưng vẫn được xem trọng cấp quốc gia, vả lại, nếu bọn họ xảy ra chuyện ở bên đó, phía Pháp cũng không thể ăn nói. Như năm kia em gái một dị nhân người Mỹ gả cho người Trung Quốc, định cư ở đây, người của bọn anh cũng phải phụ trách an toàn của họ. Đây đều là như nhau. Đương nhiên những dị nhân đó đã qua đăng ký.”

Lúc này Thước Nhạc mới yên tâm, lười nhác nằm lên đệm “Sao em cảm giác hình như ai cũng biết thân phận của anh vậy. Không phải đó là bí mật sao?”

“Đối với người thường thân phận của anh là bí mật, đối với hệ thống này thân phận của anh lại là công khai, như quốc gia muốn ẩn dấu thì cũng là những người có năng lực đặc biệt, nhân viên công tác thì hầu như đều là bán công khai, tài liệu không thuộc diện bí mật, vả lại ngay từ đầu vào cục mật vụ anh đã là nhân viên nửa hành chính, bây giờ lại quản khu vực Bắc Kinh, tư liệu lại càng công khai. Không cần quá để ý việc này, dù sao trong mắt một số người, anh chỉ là một người thường có thân thủ không sai thôi.”

Dùng chân đạp nhẹ bụng của Khúc Phàm “Như anh mà là người thường. Thời gian này anh thực chăm chỉ, giờ ngay cả em cũng không thể nhìn rõ thực lực của anh. Dù khí chất bên ngoài thay đổi rất nhiều, nhưng cũng không ai có thể hoài nghi anh.”

Khúc Phàm cười tủm tỉm nắm chân Thước Nhạc “Chủ yếu là nhờ linh khí trong không gian nhiều, khiến em củng cố tốt tu vi, không đến mức rõ ràng như bóng đèn.” Gãy nhẹ lòng bàn chân Thước Nhạc, nhìn cậu nghẹn đỏ mắt tránh ra, tâm động, có điều dạo này thân thể Thước Nhạc quá yếu, phải kiềm chế thôi.

Buông chân cậu ra “Vừa rồi trước khi em về, anh vẽ trận pháp, đã có thể vẽ toàn bộ ra, nhưng không có chất môi giới không thể bảo tồn.”

Ngồi dậy, cách xa Khúc Phàm “Hay là dùng ngọc bích thử. Nếu không được thì dùng mã não.”

Khúc Phàm gật đầu, “Anh nghĩ hẳn là không có vấn đề gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.