Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 22: Chương 22: Nhẫn




Mở mắt, mê mang nhìn đỉnh, nửa ngày cậu mới nghĩ ra đây là trúc ốc chuyên dùng để nghỉ ngơi bên hồ, có lẽ là sau khi cậu ngủ Khúc Phàm ôm cậu tới, ngồi dậy, cảm giác thân thể có vết tích, Thước Nhạc hừ nhẹ, hình như cậu không có cách nào với Khúc Phàm, luôn để anh thực hiện được.

Lấy một cái áo tắm choàng từ tủ choàng lên người, đi chân trần lười biếng ra ngoài. Khúc Phàm đang ngồi thiền trong phòng trúc bên cạnh, đi dọc theo cầu qua, đám cá phía dưới bu lại, đám cá chép và cá rồng cậu mua sớm nhất giờ đều lớn rồi, nhưng con cá chép đỏ phía dưới đã dài tới hai mét, tư thái ưu mỹ động tác ưu nhã, phỏng chừng là cá chép đời đầu, còn có đám cá rồng thì sợi râu cũng khoảng 30 cm rồi, rất trường thọ, đám cá kiểng mua lúc đầu, giờ đã sinh sôi nẩy nở không ít, khu vực nước hồ trong không gian rất nhiều, Thước Nhạc cũng không khống chế sự sinh sản của chúng, để lại một ít trong hồ, còn lại đặt ở sông để chúng tự sinh tự diệt, cậu quan sát một thời gian, tốc độ sinh sôi nẩy nở không quá nhanh, còn chỗ này thả không ít nước từ hô, hầu hết là nuôi cá đời thứ nhất. Mỗi con đều là cực phẩm. Vì khiến khôn gian sinh tồn của chúng lớn hơn, cậu còn định mở rộng hồ. Vẫn là cá ở đây có sức sống hơn, xem ra ngày mai phải đổi cá ở bên ngoài, tết đến, cá phải có sức sống, tạo không khí vui mừng hơn.

Đi tới phòng cất dấu, thấy Khúc Phàm đang ngồi thiền trên giường La Hán, bàn dài được chuyển sang phía tủ, mặt trên đắp vải nhung đặt không ít ngọc, Thước Nhạc tiến tới, loại nước ánh sáng đều đủ hết, có lẽ là do Khúc Phàm cố ý chọn, hấp dẫn ánh mắt cậu nhất chính là ngọc lục bảo quan thế âm lão hãm hại loại thủy tinh, sau khi khắc trận pháp ngọc càng thêm thủy nhuận tỏa sáng, cho dù là ánh sáng, màu sắc đều tăng lên một bậc, vả lại hoa văn điêu khắc trên ngọc cũng hiện lên, xảo đoạt thiên công, cộng thêm khối lan tử la bên cạnh chiếu ánh sáng xanh thêm phần lục ý. Nhìn vào đám ngọc, loại thủy tinh chiếm đa số, nhìn bề ngoài thủy loại tăng lên, nội bộ cũng chứa không ít linh khí.

“Sao không ngủ thêm một hồi, giày cũng không mang.” Khúc Phàm bổ sung linh khí trong cơ thể xong, mở mắt liền thấy Thước Nhạc chân trần đứng trên mặt đất. Vội tiến tới phía trước, ôm cậu lên giường, sờ chân cậu, không sao, không phải quá lạnh.

Thước Nhạc mím môi cười “Không sao, ở trong không gian em sẽ không bị lạnh.”

Khúc Phàm trừng mắt, “Vậy cũng không được, gần đây em cũng thích đi chân trần ở bên ngoài, không phải là do ở trong này tập quen sao.”

Cười không nói gì, chỉ là rụt chân lại.

Khúc Phàm kéo bàn dai qua, “Những cái này anh đã khắc trận pháp, em xem cái này.” Lấy một cái như ý bốn màu lên, “Khối ngọc này, anh khắc hai cái trận pháp, em cảm giác thử đi.”

Cầm như ý “A, anh khắc trận pháp tỏa ra? Tuy chậm nhưng đúng là có phóng ra, uhm…” nhíu mày, “Linh khí hình như quá hoạt bát rồi.”

“Lúc vừa khắc trận pháp xong anh phát hiện, ngọc có tính chất càng chặt thế nước càng tốt, dung nạp linh khí càng nhiều, thế nhưng sau khi khắc một trận pháp khác, linh khí phát ra lại có cảm giác khác, biểu hiện tốt nhất là khối này.” Khúc Phàm cầm một ngọc lục bảo quan thế âm lão hãm hại loại thủy tinh.

“Cái này tạo cảm giác thoải mái nhất, ôn hòa lâu dài, vài loại ánh sáng màu khác cảm giác không sinh động như ngọc bốn màu, nhưng màu nhạt phát ra linh khí quá nhanh, màu dương lại quá hoạt bát, giống như có tính cách vậy. Mặc thúy thì phát ra có vẻ chậm hơn.”

Cảm nhận từng cái, quả thật như vậy, “Em đoán là do khoáng chất trong ngọc, thực ra cũng không phải chuyện lớn, trừ ngọc bốn màu, linh khí trong những ngọc bích khác đều như nhau, mang theo sẽ thực thoải mái, thích hợp cho người thường đeo, dù sao bọn họ không tu hành, loại linh khí hoạt bát này thì tẩm bổ thân thể rất nhanh, ngọc lục bảo rất ôn hòa, thích hợp cho anh đeo, lúc luyện công phòng ngừa tẩu hỏa nhập ma, ổn định tâm thần.”

“Em nói đúng, ngọc bốn màu đặc thù, không thích hợp với người thường và người tu hành, nó chỉ là chứa linh khí nhiều hơn thôi, thực đáng tiếc.” Khúc Phàm tiếc hận nói.

“Người tiếc cái gì, chưa chắc nó không có tác dụng khác. Được rồi, anh lấy cặp nhẫn của chúng ta tới, hái cái đó, đều tốt hơn so với đống này, khắc trận pháp lên thử coi có tác dụng gì?”

Khúc Phàm đồng ý, đi vào tây ốc, lấy một cái hộp trong ngăn tủ ra, nó chuyên dùng đặt nhẫn của hai người họ.

“Giờ ngọc của chúng ta cũng thực nhiều nha, mở một cửa hàng cũng dư dả.” Đặt nhẫn lên bàn. “Em khắc đi. Em làm nhanh hơn anh.”

Lấy một cái nhẫn ra “Vốn em định chờ khi mình tốt nghiệp rồi, có đủ thời gian mở một cửa hàng châu báu, bán đồ trang sức ngọc của nhà ta, hai năm nay giá ngọc vẫn tăng lên, khẳng định bán rất tốt. Nhưng nếu hai chúng ta đều có thể sống tới tám trăm một ngàn năm, tác dụng của ngọc sẽ rất lớn.” Miệng đang nói, trận pháp đã khắc xong trên nhẫn ngọc. Linh khí nhập vào nhẫn khiến nó xuất hiện ánh sáng xanh, hai cái nhẫn này được làm từ chỗ tốt nhất của khối ngọc cự phẩm, một mảnh nhỏ nhưng lại hút rất nhiều linh khí, đã một lúc lâu còn chưa ngừng.

“Thế này là sao, những khối ngọc kia vừa rồi có xảy ra hiện tượng này không?” Thước Nhạc nhìn cả cánh tay mình đều bị chiếu sáng.

“Không có.”

Cả quá trình kéo dài mười phút, linh khí không tiến vào nữa, chiếc nhẫn khôi phục nguyên trạng, bề ngoài thay đổi không lớn, nhưng lại tạo một cảm giác khác. Viên ngọc bích hình trứng và đế nhẫn vốn được gắn với nhau bằng phương pháp khảm, kỳ thực viên ngọc bích có chất lượng rất tốt, nếu dùng đinh đóng hay dùng vuốt để cố định thì sẽ thể hiện tốt màu sắt của ngọc hơn, nhưng hai người đàn ông dùng cách đó thì lại quá hoa lệ, vả lại dùng phương pháp khảm so ra kiên cố hơn, dù sao mặt ngọc này trị giá hơn ngàn vạn, nếu bị mất thì rất đau lòng. Giờ nhẫn dính thành một khối, tỏa ra phong cách cổ xưa mà đại khí, mặt nhẫn hình trứng nhu hòa ôn nhuận như nước, hoa lệ mà lại nội liễm.

Thước Nhạc nhìn nhẫn thích không muốn buông tay, “Lại em mang cho anh thử xem.” Cái nhẫn này vốn là của Khúc Phàm. Vì lúc trước hai người không tiện đeo nhân ở vị trí áp út, nên đều đeo nhẫn đính ước ở ngón giữa, giờ cái nhẫn này sẽ đeo ở ngón áp út.

“Hả?” Khúc Phàm sửng sốt, không biết có phải ảo giác không, chiếc nhẫn vừa đeo vào tay anh đột nhiên chặt lại, anh thử lấy xuống, không thành công.

Thước Nhạc nhìn động tác của Khúc Phàm, vươn tay qua, “Dính trên tay rồi sao?”

Khúc Phàm giật giật “Lấy xuống không được, vừa rồi em vẽ mấy cái trận pháp?”

“Một cái. Sao vậy?”

“Linh khí trong nhẫn truyền vào người anh.”

“Nhưng em không thấy linh khí? Không lẽ nó thành pháp bảo rồi sao?”

Khúc Phàm dùng tay di chuyển nhẫn, có thể dịch chuyển, nhưng không thể lấy xuống. “Xem ra sau này anh phải đeo nó rồi.”

Thước Nhạc mắt sáng rực lên “Em cũng đeo, hai chúng ta một đôi.” Nói xong liền khắc trận pháp vào cái còn lại.

Khúc Phàm vội ngăn hành động mang nhẫn của Thước Nhạc “Đừng, em không thể mang, lúc làm phẫu thuật thì làm sao?”

Mở to mắt nhìn Khúc Phàm, ngực không vui, cậu hoàn toàn quên mất, ngày thường đi làm ngay cả nhẫn ở ngón giữa cũng phải gỡ xuống, huống chi cái này. Cau mày nhìn nhẫn trên tay, bĩu môi, “Sao lại vậy chứ?” Nhìn tay Khúc Phàm lòng đầy oán niệm.

Nhéo nhéo gương mặt phình lên của cậu, “Để đó trước đi, chờ sau này tìm ra cách, để anh nghiên cứu thử, xem có thể gỡ xuống không.”

Hai người ra không gian, đã qua giờ cơm tối, hậu viện im ắng, ra khỏi cửa phòng, đèn đỏ trong viện đã sáng lên, thêm ánh đèn nhạt từ phòng rọi ra, thoạt nhìn thực ấm áp.

Hai người vừa tới tam viện đã nghe trong phòng ồn ào, đi vào thì thấy Khúc phụ Khúc mẫu và dượng bác Thước Nhạc đang chơi mạt chượt, bên cạnh là anh trai chị dâu Khúc Phàm, cùng anh chị họ cũng chơi một bàn, Ngô thẩm ôm Phi Phi ngồi phía bàn người lớn tuổi nhìn, phía tây phòng mấy đứa nhỏ đang chơi bài tú lơ khơ, cười ngã trái ngã phải, ngoại trừ Tiếu Tiếu, trên đầu mấy đứa nhỏ đã dán không ít giấy. Bình Bình cũng ngồi trong lòng Quả Quả cười khúc khích, trên đầu không biết bị ai dán một tờ giấy, cậu nhóc thổi phù phù mãi.

“Hai đứa cả chiều đi đâu vậy, ăn cái gì chưa.” Bác Thước hỏi hai người.

Thước Nhạc không nói vào không gian, dù sao việc này còn chưa nói với bác “Dạ không đi đâu, ba mẹ cháu đâu ạ?” Ôm Phi Phi từ trong lòng Ngô thẩm, tiểu tử này không phải là có tiềm chất của dân cờ bạc chứ, nhìn cũng thực liều lĩnh.

“Bọn họ ở tiền viện, có khách tới.” Bác ném tám vạn ra.

“Ai vậy ạ?” Thước Nhạc nghi hoặc hỏi.

“Không biết, chúng ta không qua đó. Cháu tự qua xem đi.” Lần này thắng tiền rồi.

Bọn họ đứng ở đây cũng thành vướng bận rồi, Thước Nhạc lấy thảm nhỏ của Phi Phi qua, choàng cho cậu bé, hai người đi tiền viện, tiểu tử đừng nhìn rồi lại học theo đi.

Khách ngồi ở tây sương phòng, hai người không vào, ở cả chiều trong không gian, hai người đều đói bụng, cơm nước vẫn còn nóng hổi, bưng lên là có thể ăn, nấu ít cháo cho Phi Phi, đặt cậu bé vào ghế trẻ con, choàng yêm lên để cậu bé tự ăn, tiểu tử này đã được mười tháng tuổi, tay có lực rồi.

“Ngày mai anh đi lấy hộ chiếu rồi mua vé máy bay luôn. Chúng ta đi vào thứ sáu thế nào?”

“Thứ sáu đi, năm nay tết tới sớm, chúng ta có đủ thời gian, nhưng sớm chút vẫn tốt hơn. Dù sao cũng rảnh.”

“Được rồi, có thời gian em thu dọn đồ đạc đi, cần đem cái gì thì bỏ vào trong không gian.”

“Yên tâm đi, không trễ đâu.” Từ khi chuẩn bị xuất ngoại cậu đã bắt đầu chuẩn bị rồi.

Ăn tối xong, lau mặt cho Phi Phi, hai người đi ra ngoài, vừa ra cửa thì thấy rèm của tây sương phòng bị vén lên, Thước phụ mời khách ra, đi phía trước là một người đàn ông tuổi xấp xỉ Thước phụ, đi cùng Thước mẫu có lẽ là vợ ông ta, ăn mặc thực xa hoa.

Hai người không thể không chào hỏi, đi qua sân, tiến tới, lúc này Khúc Phàm thấy người thứ ba là một cô gái trẻ, thoáng cái liền sửng sốt.

“Khúc Phàm… sao anh lại ở đây?” Cô gái thập phần kinh ngạc nhìn người đối diện.

Mảnh nhỏ ký ức hiện lên trong đầu anh, như thể đó đã là chuyện của thế kỷ trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.