Edit & Beta: Minmin
Thời điểm ở bên ngoài rối loạn, Tiểu Ngư Nhi cũng dùng sức tìm cách hướng ra ngoài. Tranh thủ để a cha đỡ đau hơn, coi như Tiểu Ngư tích cực phối hợp, a cha cũng mất một canh giờ mới sinh hạ ra cậu.
Vừa tiếp xúc ra bên ngoài không khí liền bị bế lên đánh cái mông ba ba,cậu giật mình không có kịp phản ứng liền khóc thành tiếng. Thật đau a, muốn xem cái mông kiều nộn của mình! Why? Cậu phát hiện mình thế mà khóc lên, liền lập tức im luôn, không muốn mất mặt như thế đâu nha a. Ha ha!
Cha sinh giúp cậu thanh tẩy toàn thân, hắn lên tiếng chúc mừng a cha: “Thẩm Gia a cha, thật sự là có phúc khí a, sinh ra tiểu ca nhi xinh đẹp, nhìn xem ấn ký trên trán này, thật là tiên diễm a. Toàn thôn đều tìm không ra ký ấn tiên diễm đến như vậy, khẳng định sau này có tiền đồ tốt.”
A cha mở to mắt mắt nhìn Tiểu Ngư Nhi, sau liền mệt ngủ mất.
Tiểu Ngư Nhi bạn học liền bị cha đỡ gói kỹ ôm ra đi cho những người khác nhìn. Đặc biệt là phụ thân, ở bên ngoài cửa loay hoay vài vòng, lo lắng vô cùng. Cha sinh bước nhanh ra ngoài nói:
“Đều bình an vô sự, a cha hắn đã ngủ. Lát mang canh gà cho hắn để khi nào tỉnh lại liền uống, không có vấn đề gì lớn, chúc mừng thêm cái tiểu ca nhi. Mau tới ôm một cái, rất ngoan! Lúc vừa ra đời khóc vài tiếng liền dừng lại. Khẳng định là tính tình tốt, về sau rất dễ nuôi.”
Phụ thân tranh thủ thời gian cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận Tiểu Ngư Nhi, ôm lấy liền đưa cho tổ cha đã chờ từ sớm. Sau đó mau lấy ra hồng bao cho cho cha sinh, đem lễ vật đưa cùng và tiễn hắn ra cửa.
Tiểu Ngư Nhi được tổ phụ, tổ cha, tiểu thúc cùng tiểu thúc cha ôm trong tay đều dạo qua một vòng. Mao Mao Ca Ca ở bên cạnh nhảy chân muốn ôm, thế nhưng là hắn cũng mới 5 tuổi là tiểu thí hài. Thẩm Đại Ngư cũng không yên lòng, liền ôm cho hắn qua xem qua một chút. Lúc này Tiểu Ngư Nhi đang tỉnh nhưng là bởi vì mắt chưa mở được. Cũng không có thấy dáng vẻ người nhà, chỉ là nghe được náo nhiệt.
Bị cả nhà bao vây hồi lâu, liền có cảm giác đói bụng nên Bảo Bảo nào đó không thuận theo, động động bờ môi, rì rầm vài tiếng. Đến cuối cùng mới đến phiên tiểu thúc cha ôm liền giật nảy mình.
Tổ cha nhanh nhận lấy: “Phu lang lão nhị, Bảo Bảo có khả năng đói đi. Trong nhà đã sớm chuẩn bị kỹ càng sữa quả, nhanh lấy ra cho ta đút cho Bảo Bảo uống. Uống no bụng liền có cảm giác đi ngủ a! Bảo Bảo ăn ngon ngủ ngon mau mau lớn lên.”
Tiểu thúc cha đi lấy sữa quả, Tiểu Ngư Nhi nhẹ nhàng thở ra. Còn tốt không cần uống sữa mẹ, nơi này sinh phu không sinh sữa. Chính là có hài tử, đều sớm chuẩn bị tốt sữa quả. Loại này sữa quả uống cùng với sữa bò hương vị không sai biệt lắm. Không có sữa mùi tanh, ngược lại có một cỗ hoa quả mùi thơm ngát, Tiểu Ngư Nhi uống đến muốn ngừng mà không được. Thẳng đến bụng nhỏ phình lên, mới dừng lại. Tổ cha nhìn Bảo Bảo khẩu vị tốt như vậy rất vui vẻ.
Bảo Bảo ăn no liền buồn ngủ, bị tổ cha ôm đến trên giường cùng a cha ngủ ở cùng một chỗ. Chăn và ga trên giường đều đổi qua một lượt, mặt trên còn lưu lại hương vị ánh nắng nhẹ mặt trời. Tiểu Ngư Nhi ngửi những tươi mát hương vị này, một hồi liền dựa vào a cha ngủ.
Tỉnh lần nữa khi phát hiện cái mông ẩm ướt của mình, nước tiểu a, thật khổ khi không có năng lực tự gánh vác của đứa bé. Haizz! Miệng rì rầm vài tiếng nhắc nhở muốn đổi tã, Bảo Bảo cư nhiên rất khổ trong lòng a. Bị cậu rì rầm vài tiếng, a cha liền tỉnh, đang chuẩn bị chống thân lên giúp cậu thay tã, liền nghe được tiếng nói của tổ cha:
“Đừng dậy, ta tới thay tã của Bảo Bảo cho. Nước tiểu di, tiểu bảo bối. Ngươi nghỉ ngơi đi, dưỡng tốt thân thể thật tốt. Tiểu Bảo Bảo tốt, như nào không có khóc. Có ta cùng đệ phu ngươi ở đây, giải quyết được hết. Một hồi đệ phu ngươi mang canh gà đến, ngươi uống nhiều một chút, ở cữ một tháng đem thân thể dưỡng dưỡng thật tốt. Dưỡng tốt thân thể ta liền không giúp ngươi mang Bảo Bảo nữa, còn phải dựa vào ngươi a.”
Tiểu Ngư Nhi được hầu hạ thay tã, rốt cục nhẹ nhàng khoan khoái. Liền có cảm giác a cha đang uống canh gà, giống như dáng vẻ uống thật tốt a! Thật là thơm, nghĩ đến canh gà trong veo, vàng vàng. Không được nghĩ, nước bọt ra tới nơi rồi!
Tổ cha nhìn miệng bảo bảo khẽ động, nước bọt đều tràn tuôn hướng cằm. Chê cười nói: “Nhìn xem Bảo Bảo chúng ta cũng đói nữa nha. Biết ngươi đang uống canh liền thèm, Bảo Bảo lập tức tới a.”
Tổ cha nhanh cầm sữa quả đút cho cậu. Uống xong một lượng sữa vừa đủ, tinh thần liền chuẩn bị vận động một chút. Hiện tại đang là tháng 5, mặc dù không lạnh, nhưng là nhiệt độ không khí cũng không phải rất cao. Tiểu Ngư được bao bọc thật cẩn thận, cậu uống xong sữa quả cũng không có một chút khí lực nào. Liền ngẫm xem làm sao có thể đi vào không gian! Cậu đem thần thức vào không gian, phát hiện không gian vẫn như cũ. Không khí rất tốt, nước suối trong vắt chảy qua các mảnh đất liền kề nên đất đai phi thường phì nhiêu.
Nếu như có thể trồng trọt một ít thì thật tốt, trong nhà không thấy có cây hoa quả gì. Lúc muốn ăn một chút hoa quả cũng khó khăn. Thẩm Tiểu Ngư liền nghĩ xem có hạt giống gì có thể gieo trồng hay không, liền dùng tinh thần lực đi lật đống đồ vật kia xem có gì không. Tìm kiếm rất lâu mới tìm được một bao cà chua hạt giống, còn có số ít cái khác là rau quả hạt giống, ngoài ra còn có hạt quả đào cùng quả mận. Cái khác thì không có tìm được. May mắn không gian này luôn trong ý thức suy nghĩ của mình, nếu không với cái hình dạng nhỏ bé này thì không có cách nào tìm đồ được.
Cậu dùng tinh thần lực đem hạt đào, mận cùng cà chua trồng thành hai hàng tại mảnh đất cạnh dòng suối. Tưới một chút nước suối, mảnh đất ẩm ướt, phát hiện nước có chút ấm áp, liền uống vào mấy ngụm. Nước suối trong veo a, uống vào toàn thân đều là ấm áp. Uống xong phát hiện dùng tinh thần lực lập tức liền tốt hơn rất nhiều. Cảm giác toàn thân đều nhẹ nhõm. Thật là giống nước suối tiên khí! Haha. Ngẫm nghĩ xem làm sao có thể mang một chút ra cho người nhà uống.
A cha thân thể tương đối hư nhược, nghe nói là sinh Mao Mao Ca Ca có chút khó sinh, mất sức chín trâu hai hổ mới sinh ra được, tổn thương thân thể. Sau đó liền khó có thai lần nữa, không biết thế nào lại có Tiểu Ngư Nhi. Lúc Tiểu Ngư Nhi ở trong bụng a cha thường xuyên tiến vào không gian. Mặc dù chỉ có thần thức đi vào, cũng đối thân thể có chỗ tốt. Ra vào mang theo linh khí nên thân thể a cha cũng thoải, như vậy mới thuận thuận lợi lợi sinh hạ cậu.
Chẳng qua thân thể của a cha vẫn tương đối hư nhược, nếu như uống nước suối thì khẳng định sẽ rất nhanh chuyển biến tốt. Trong nhà còn có những người khác, mỗi ngày đều rất vất vả, thân thể hẳn là cũng phải điều thật tốt mới được. Nghĩ như vậy liền cảm thấy mình thật sự là cái gì đều làm không được a.
Cậu vừa ra khỏi không gian liền phát hiện a cha vừa mới uống xong canh gà, hẳn là không có bao lâu. Xem ra thời gian bên trong đó và bên ngoài không có giống nhau! Như vậy cũng tốt, về sau sẽ có tương đối nhiều thời gian tiến vào không gian làm việc. Mà sau khi tinh thần lực uống hết một chút nước suối liền toàn bù lại, hiện tại tinh thần đều rất tốt, cảm giác thân thể đưa bé này đều nhẹ nhõm rất nhiều.
Lúc này ca ca từ bên ngoài chạy vào, nháo muốn nhìn đệ đệ. Tổ cha đem hắn ôm vào giường, đặt Tiểu Ngư Nhi ở bên cạnh để hắn nhìn. Tiểu Mao Mao nhìn trong chốc lát cũng cảm thấy chưa đủ nghiền, lại lấy ngón tay đâm đâm lên gương mặt non nớt của đệ đệ! Một hồi lại sờ sờ đầu, một hồi giật nhẹ ổ chăn nhỏ, rất muốn đệ đệ cùng hắn chơi a.
Nháo trong chốc lát, thấy đệ đệ trừ động động miệng, ngọ nguậy đầu, còn lại thì không có phản ứng gì. Cảm thấy nhàm chán a, nói: “Tổ cha, đệ đệ làm sao đều không để ý ta a? Cũng không mở to mắt nhìn ta, đều không cùng ta chơi.”
Tổ cha trả lời nói: “Đệ đệ ngươi còn quá nhỏ! Mắt chưa mở ra được đâu. Chờ một thời gian nữa, đệ đệ cùng ngươi đi chơi. Ngươi khi còn bé cũng bộ dạng này, ngươi khi đó còn không được trắng nõn như đệ đệ đâu. Gầy gò hồng hồng, tóc tương đối nhiều, lông xù, cho nên mới gọi Mao Mao a.”
Tổ cha nói tiếp: “Đừng ở chỗ này quấy nhiễu a cha ngươi, để a cha nghỉ ngơi đi! Ngươi đi xem phụ thân ngươi sang nhà ngoại công gia báo tin vui về chưa. Ngươi đi xem một chút rồi trở về?”
Ca ca nghe thấy cái này lập tức liền quên đệ đệ. Nhanh bò xuống giường, hướng mặt ngoài chạy. Mỗi lần phụ thân, a cha từ nhà ngoại công trở về khẳng định sẽ mang theo đồ ăn ngon, cho nên mỗi lần đều muốn đi ra cửa nghênh đón.
Nhà ngoại công ngay tại thôn bên cạnh, cách Thẩm Gia Thôn không xa, vừa đi vừa về mất khoảng nửa canh giờ. Cho nên một hồi liền nghe thấy bên ngoài náo nhiệt. Tổ cha cũng nhanh đi ra ngoài, sau đó liền có tiếng bước chân của mấy người tiến đến.
Người vừa tới liền chạy ngay bên Tiểu Ngư Nhi. Một hồi liền cảm nhận được một lồng ngực ôm lấy, chắc là ngoại tổ cha. Trông ngoại tổ cha rất vui vẻ a! Đưa tay trêu chọc cậu, bên cạnh cảm thán: “Thật tốt a! Không có tiểu ca nhi nào có cái ấn ký tiên diễm như vậy đâu. Mới sinh ra da đã trắng trắng mềm mềm, chứ không có nhăn nho như khỉ con. Là ca nhi có phúc khí.”
Lại hỏi a cha tình huống thân thể.
Đi cùng còn có hai người nữa, nghe ca ca kêu là đại cữu cha cùng tiểu cữu cha. Ngoại tổ phụ cùng đại cữu và tiểu cữu đi làm ruộng xa chưa có về nhà, cho nên không biết. Nhà đại cữu có hai hài tử, bọn chúng đều sang bên nhà ngoại công chúng chơi ở bên đó. Nhà tiểu cữu có một hài tử mới 1 tuổi, liền ôm đến. Tiểu biểu ca nhìn thấy bảo bảo còn bé con, cảm thấy rất hứng thú liền đưa tay huơ huơ!! A a a a nóng nảy, đáng tiếc ngụy hài tử Tiểu Ngư Nhi nghe không hiểu ê a gì xấc, liền yên tĩnh nằm nghe mọi người nói chuyện.
Nghe ngoại tổ cha hỏi tổ cha: “Thông gia, tiệc trăng tròn của Bảo Bảo tổ chức như thế nào?”
Tổ cha trả lời nói: “Cái này ta đang nghĩ vì từng nhà đều bận rộn vụ xuân.Đợi mọi người xong vụ xuân, liền tổ chức tiệc trăm ngày luôn. Khi đó thời tiết cũng đẹp, chắc không có lạnh như vậy, cũng sẽ không làm lạnh tiểu bảo bối.”
Ngoại tổ cha cũng nói: “Như vậy cũng tốt. Lần này ta mang tới một rổ trứng gà, 2 cân thịt, 2 con gà, để cho a cha Bảo Bảo bồi bổ thân thể. Khi nào ăn hết, ta lại mang tới.”
Tổ cha mau nói: “Cái kia không cần mang nhiều đồ như thế đâu, trong nhà cũng có hơn 10 con gà đẻ rất nhiều trứng. Trứng gà đủ ăn mà. Hôm nay, vừa rồi làm thịt một con gà để nấu canh bồi bổ cho a cha Bảo Bảo. Còn thịt lợn, thịt cá thì đợi ngày mai để Đại Ngưu đi trên trấn mua thêm về. Cũng mua thêm chút xương để nấu canh! Còn muốn mua thêm chút gạo trắng để về nấu cháo.”
Ngoại tổ cha cũng cảm thấy này cũng không có gì, liền nói: “Không có gì, trong nhà có sẵn liền mang đến đem cho các ngươi cải thiện bữa ăn. Cũng không phải có bao nhiêu vật quý giá gì.”
Lại nói tiếp: “Hai ngày này, trong nhà cũng vội vàng làm ruộng đất ở xa, chờ làm xong vụ mùa, ngoại tổ phụ hắn cùng đám cữu cữu cũng sẽ tới xem tiểu bảo bảo một chút. Bảo Bảo quá ngoan, bọn hắn nhất định thấy thích.”
Ngoại tổ cha muốn vội vàng trở về làm cơm chiều cho mọi người. Chỉ uống chút nước, cái gì cũng chưa kịp ăn, liền đi. Nói rằng qua mấy ngày nữa, cả nhà đều đến thăm Bảo Bảo.
Ngoại tổ cha vừa về, Tiểu Ngư Nhi cảm thấy có chút mệt mỏi, liền ngủ thiếp đi. Lần này ngủ hơi lâu, lúc tỉnh lại bên ngoài rất yên tĩnh. Có lẽ là ban đêm rồi, Tiểu Ngư cảm thấy tã căng ra, rất khó chịu. Liền dùng sức động động cái miệng rì rầm, một lúc sau liền đánh thức phụ thân và a cha. Phụ thân đang ngủ bên cạnh dậy, thay tã rửa mông cho Tiểu Ngư. Tiểu Ngư Nhi ngượng ngùng vặn vẹo mông, mặt nóng bừng bừng. Xấu hổ quá nha nha. Hehe!
Sau khi thay tã xong, phụ thân lại cho Bảo Bảo ăn sữa quả, vỗ về và đợi cho đến khi Bảo Bảo ngủ.