Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 5: Chương 5




Edit & Beta: Minmin

Thẩm Tình lần này mang đến hai giỏ đào lớn, giỏ nào cũng có những quả to và rất tươi. Tuy không to giống như đào ở hiện đại nhưng cũng đã rất ngon rồi. Tiểu dượng bước vào nhà liền giỏ đào xuống. Mao Mao từ trong bếp chạy ra. Đứng ở bên ngoài hô, nhóc đột nhiên đứng ở đó nhìn, đôi mắt đảo tròng quanh nhìn chằm chằm quả đào.

A cha cũng vừa bước ra khỏi bếp, thấy nhóc như thế liền nói: “Tiểu tử tham ăn này. Đi rửa tay đi. Vừa rồi mới ăn vụng thịt hả? Tay toàn mỡ, đi rửa rồi lại ăn. Ta đi rửa quả đào trước.”

Nói xong vội vàng chào người nhà Thẩm Tình và các tộc trưởng đi theo.

Tiểu thúc cha cũng bận bịu rót nước ra mời mọi người uống, trong mỗi bát nước đều cho một ít đường thốt nốt, ngọt ngào!.” Xem cái thời tiết nóng này đi. Khát nước rồi! Đến uống nước đi. “ Buông bát nước xuống rồi cùng a cha nhặt đào vào chậu nhỏ mang ra ngoài rửa sạch.

Tiểu Ngư Nhi bảo bảo vẫn đang trong vòng tay của phụ thân, tổ cha vẫn đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa trong nhà bếp. Phụ thân cùng ngồi trò chuyện với các trưởng lão, nghe thôn trưởng nói về tình hình trong trấn, không có thời gian để chơi cùng Bảo Bảo. Cho nên Tiểu Ngư Nhi của chúng ta rất nhàm chán, đành phải ngó ngó tiểu hài tử trong vòng tay Thẩm Tình.

Tiểu biểu đệ kia đã ba tuổi, nhưng nghe nói thời điểm mang thai không được bổ sung dĩnh dưỡng mấy, nên sinh ra gầy như mèo con. Từ nhỏ thân thể đã gầy yếu hơn, thường xuyên đau ốm, là một cái ấm sắc thuốc.Đã 3 tuổi mà nhìn giống như hài tử 2 tuổi vừa mới lớn, tay chân cũng không hoạt bát. Lười đi lại, nên Thẩm Tình thường xuyên phải bế. Đây là hai năm nay ở nhà đã tốt hơn, nhà ngoại thường xuyên tiếp tế, mới hảo hảo dưỡng một chút.

Lúc còn nhỏ còn tưởng nuôi không được, bộ dáng có vẻ gầy nhưng đôi mắt rất to. Thật ra nhìn kỹ thì khuôn mặt cũng được, được tập hợp các ưu điểm của phụ cha, tuy bây giờ nhìn hơi nhỏ nhưng trông cũng rất đáng yêu. Nếu được nuôi dưỡng tốt, làn da không có tái nhược thì trông càng yêu yêu hơn.

Chính bởi vì thân thể gầy yếu nên rất ít khi xuống đất chơi nên tính tình hơi yên tĩnh. Tiểu bảo bảo hướng nhóc con giơ tay a a đã lâu đều không phản ứng gì. Chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Ngư Nhi không chớp mắt. Tiểu Ngư Nhi cảm thấy tổn thưn 10.000 điểm! Chẳng lẽ bán manh như thế liền không được sao? Không phải là dù là người thân trong gia đình hay những người khác từng thấy, họ cũng chịu không nổi manh của mình sao? Bất quá, nhìn đôi mắt sáng của nhóc, vẫn là thực thích mình. Hehe!

Thẩm Tình nhìn thấy động tác của bọn họ liền nói: “A! Bảo Bảo muốn chơi với tiểu biểu đệ sao? Vậy ta đặt tiểu biểu đệ xuống chơi với ngươi, được không?” Sau đó liền đặt nhóc con xuống đất. Phụ thân cũng đặt Bảo Bảo vào nôi sau khi thay tã.

Tiểu Biểu đệ đặt ngồi bên cạnh nôi của Tiểu Ngư Nhi, Tiểu Ngư Nhi liền đưa tay về phía biểu đệ của mình ngay khi vừa nằm vào nôi. Điều này có nghĩa là chúng ta liền đến bắt tay, sau này sẽ là bạn tốt của nhau. Nhóc con nhìn bảo bảo một hồi mới duỗi bàn tay gầy yếu ra nắm lấy bàn tay mũm mĩm lắc lắc, Bảo Bảo thấy cuối cùng cũng bắt tay. Hầy! Thật không dễ dàng. Lập tức nhếch miệng cười tươi rói.

Tiểu biểu đệ nhìn khuôn mặt tươi cười của bảo bảo, ánh mắt dịu đi rất nhiều, còn cúi xuống hôn lên bàn tay nhỏ béo mập mạp của mình. Bảo Bảo tỏ vẻ, đúng rồi, phải như vậy. Cũng không uổng công ta phí sức lực giơ ra. Còn xấu hổ bán manh liên tục nữa Haha! Mục đích của Tiểu Ngư Nhi gần biểu đệ là muốn đem nước suối cho nhóc ấy uống. Dù thế nào cũng là người thân của mình, hơn nữa tính cách phu phu kia cũng tốt. Vừa rồi bát nước đường quá xa, không dẫn nước ra được, nên đành phải tìm một lối tắt khác.

Bảo Bảo nhìn đôi môi nhỏ đã muốn chu lại gần đây. Nhân lúc không ai chú ý liền đem ngón tay bỏ dô thẳng miệng của nhóc. Nhóc liền sững người, trong lòng không khỏi khẩn trương lên: “Làm sao? Làm sao bây gì?Ta đã cắn phải ngón tay của tiểu biểu ca. Cắn trúng! Cắn trúng!!....” Miệng cứ lặp lại liên tục.

Bảo Bảo nhìn nhóc con vẫn sững sờ, nhanh chóng nhân cơ hội này mà thụt nước suối vào miệng nhóc. Tiểu biểu đệ chưa hồi thần nên theo phản xạ nuốt xuống, nuốt được vài ngụm thì nhóc mới phản ứng lại. Mắt mở trừng trừng, miệng á khẩu, bị sốc. Ngón tay của tiểu biểu ca có nước ngọt để uống! Nó ngon hơn so với nước đường của nhà ngoại tổ phụ, hơn nữa uống xong thân thể liền ấm áp, cảm thấy rất có khí lực. Nhóc nếm lại trong vô thức, ân, ngon quá. Ngón tay của bảo bảo thực ngọt!! Nhóc lại liếm liếm ngón tay mập mạp của bảo bảo. Bảo bảo liền choáng váng. Trong lòng sôi sục không thể tin nổi: “Ngoạ tào!! Ngón tay của mình cư nhiên bị liếm rồi! Nhóc con, ngươi là cún nhỏ hả? Cho dù nước ngọt đến từ ngón tay của ta thì cũng phải có chừng mực biết hay không. Tay của ta chỉ dành riêng cho lão công tương lai liếm liếm hoy, như thế nào lại như vậy chứ?”

Ôi ha ha! Bảo Bảo cảm thấy chua xót, nhưng Bảo Bảo không nói gì.

Bảo Bảo cho biểu đệ uống thêm vài ngụm nước suối, liền nghe thấy giọng nói của Mao Mao ca ca: “Đệ đệ, đệ đệ ăn đào đi.”

Bảo Bảo thu tay lại thì thấy trước mặt có một quả đào lớn! Quả đào được đưa cho Tiểu Ngư Nhi, miệng tiểu biểu đệ vẫn còn động động nhấm lại vị ngọt của nước suối. Đáng tiếc đã không uống được nữa, liền nhìn chằm chằm ngón tay của Tiểu Ngư Nhi với bộ dáng tiếc hận không thôi.

Tiểu bảo bảo liền mau đút bàn tay nhỏ bé lại vào trong cái khăn quấn, đừng nhìn chằm chằm dữ dội như vậy!! Bằng không ta tưởng ngươi muốn ăn tươi nuốt sống tay của ta, nhóc con tiếc nuối, miệng động động, lại chuyến hướng nhìn quả đào trong tay Mao Mao. Mao Ca Ca vội nói: “Đệ đệ ăn mau đi, ngọt quá!”

Tiểu biểu đệ kỳ thực bụng nhỏ không ăn được nữa, vừa uống nước đường vừa uống nước suối lại no rồi! Hơn nữa ở nhà còn thường xuyên ăn đào nữa nha, nên không có bộ dáng muốn ăn như Mao Mao. Bất quá, miệng vẫn ngụm có ngụm không cắn miếng đào, vừa ăn vừa ngẫm hương vị nước ngọt hồi nãy.

Mao Mao đang ăn đào, Bảo Bảo nhìn bọn họ ăn đến ngon, liền muốn nếm thử! Vì vậy, bảo bảo liền lấy tay nhỏ bé vươn về phía Mao Mao ca ca, a a a!Nhanh lên, nhanh lên cho miếng coi!

Tiểu Ngư Nhi được bốn tháng tuổi, tổ cha đã bắt đầu cho ăn cháo gạo nghiền nhuyễn trộn sữa quả. Có khi canh cá cũng uy cho ăn! Nhưng vì ở nhà không có cây ăn quả nên không có được ăn. Hiện tại thấy hoa quả không hoá học, không bị dính ô nhiễm không khí liền muốn thử hương vị ra sao.

Mao Mao nhìn thấy ánh mắt nhỏ bé háo hức của Bảo Bảo, cũng không kìm lòng được nữa, vội chạy hỏi a cha đang chuẩn bị bữa ăn: “A cha, đệ đệ cũng muốn ăn đào. Ta có thể cho đệ đệ ăn được không?”

A cha từ xa nhìn thấy thế rồi nói:

“ Ngươi đi qua lấy thìa nhỏ nạo cho đệ đệ ăn, lại đây ta dạy ngươi. “

Mao Mao ca ca nhanh chóng đi qua, cả tiểu biểu đệ cũng chạy theo để học tập.

Đừng nhìn tiểu Mao Mao ngày thường nghịch ngợm, nhưng nhóc là một người ca ca tốt, luôn chiều chuộng đệ đệ, thường đem tất cả những gì mình có, vui vẻ đưa cho đệ đệ. Nếu có đồ ăn ngon, nhóc cũng muốn giữ lại để cho đệ đệ. Tuy đệ đệ không có cách nào ăn được, nhóc vẫn thực thích để dành cho.

Bảo Bảo đợi trong chốc lát, a cha vẫn là lo lắng liền đem toàn bộ quả đào mà bọn nhóc uy cho Bảo Bảo, trước hết dùng thìa nhỏ nạo hơn phân nửa thịt quả đào ra bát, liền làm mẫu cho bọn nhóc uy Bảo Bảo.

Tiểu biểu đệ đang cầm một cái bát nhỏ, thật ra giống như là ôm, bởi vì nhóc còn nhỏ, hai tay nhỏ nhỏ không có chút sức lực mấy. Mao Mao ca ca phụ trách uy miếng đầu tiên! Tiểu Ngư Nhi rốt cục cũng ăn được quả đào thèm muốn. Nếm một ngụm rồi chép chép cái miệng nhỏ. Chà! Ngon lắm, thịt quả đào mềm mềm,ngọt ngào! Thịt mọng nước, không thể so sánh với những quả đào to và vô vị ở thời hiện đại.

Vừa ăn đào, Tiểu Ngư Nhi vừa nghĩ trong không gian của mình có đào và mận, tháng trước là một cây nhỏ, sau khi thường xuyên đi vào tưới nước suối nên lớn rất nhanh. Đầu tháng này, chúng đã mọc thành cây lớn, không biết bây giờ thế nào rồi. Trong vài ngày gần đây, phụ thân bọn họ đã về nhà, ở nhà nhiều người hơn, sợ bị phát hiện. Cũng rất ít có cơ hội để thần thức tiến vào không gian, vẫn là lớn hơn một chút mới được, như vậy sẽ không phải lúc nào cũng có người bên cạnh. Còn có cơ hội đi nhìm xem có thể bước vào không gian hay không.

Ăn đào xong, Bảo Bảo buồn ngủ, lăn ra ngủ trong nôi, mọi người bắt đầu ăn cơm, khi mọi người chuẩn bị ra về sau bữa trưa, a cha bọn họ liền chuẩn bị cấp cho nhóm trưởng lão, mỗi người một rổ đào nhỏ, để mọi người nếm thử.

Lúc Tiểu Ngư Nhi tỉnh lại cũng đã gần đến giờ Thân. Các trưởng lão gia tộc đã đi về rồi, rì rầm vài tiếng kêu to gọi a cha giúp thay tã, vừa mở miệng là muốn ăn. A cha nhanh chóng tiếp nhận bát cháo sữa quả mà tổ cha chuẩn bị sẵn để uy cho bảo bảo.

Sau khi ăn uống xong, Bảo Bảo lại cùng 2 đồng bọn a a a ngôn ngữ nói chuyện, bàn tay nhỏ bé của mình chìa ra hướng rổ có đặt quả đào. Tiểu đồng bọn tưởng Bảo Bảo muốn ăn, bọn nhóc cũng muốn ăn.....

Vì vậy, nôi của Bảo Bảo bị nhấc tới cạnh giỏ đào, Mao Mao bận rộn đem đào ra rửa sạch, tiểu biểu đệ liền trông chưng Bảo Bảo ở bên cạnh.Tranh thủ lúc này, Tiểu Ngư Nhi đem thần thức tiến vào không gian để nhìn xem đào đã chín chưa. Hảo! Đi vào liền phát hiện một loạt cây đào đã chín,nặng trĩu những quả đảo lớn. Ập vào mặt là mùi thơm làm mình say như điếu đổ, Tiểu Ngư Nhi lập tức tập trung dùng tinh thần lức hái một đống nhỏ. Chất thành đống, đặt dưới gốc cây, nhanh chóng chạy mau ra ngoài, sợ Mao Mao ca ca sẽ trở lại. Tiểu biểu đệ ở dưới mí mắt của mình nên không có chuyện gì. Nhóc còn nhỏ, Mao Mao ca ca thì khác. Nếu đột nhiên trước mặt xuất hiện thêm mấy quả đào, khẳng định nhóc sẽ ồn ào khiến tất cả mọi người nghe thấy.

Thẩm Tiểu Ngư từ trong không gian đi ra, tiểu biểu đệ cũng không có phát hiện cái gì không đúng, cậu dùng thần thức tiến vào trong không gian, giống như bên ngoài nhìn là ngẩn người, chính là, nếu là có người trêu chọc, cũng sẽ không có phản ứng. Cũng may tính của nhóc con này luôn im lặng, không đi nháo, làm cho cậu rảnh đi vào không gian, nếu là người lớn khẳng định liền phát hiện có gì không đúng

Tiểu Ngư Nhi thấy Mao Mao vẫn chưa về nên nhanh chóng thò tay vào trong giỏ đào, chuyển mấy quả đào vừa hái từ trong không gian vào giỏ, sau khi thấy không sai biệt lắm liền dừng lại. Cũng là mấy quả đào bị đưa đi một ít, lại ăn luôn một ít, còn thừa nhiều ít cũng không có mấy người cẩn thận chú ý. Như vậy mới cho Thẩm Tiểu Ngư có cơ hội.

Vừa thu tay lại, Mao Mao đã mang theo hai quả đào đã rửa sạch trở lại. Thật là nguy hiểm! Tiểu biểu đệ liền sững sờ khi thấy nhiều quả đào lớn đang thò ra khỏi lòng bàn tay của tiểu bảo bảo, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Mao ca nắm lấy và nhét quả đào vào tay nhóc con: “Mau ăn đi, ngon lắm!”

Mao ca nhìn Bảo Bảo, phát hiện Bảo Bảo đang nhìn chằm chằm vào quả đào trong giỏ, tiểu biểu đệ cũng đang nhìn mà quên ăn quả đào trên tay. Mao Mao ca liền nghĩ đào trong giỏ có ngon hơn không? Nhóc ăn quả đào trên tay hai miếng rồi nhìn đến giỏ đào. Nhanh chóng cầm lấy hai quả, chuẩn bị đi rửa. Bảo Bảo đều nhìn đến ngây người. Ca ca ngươi có muốn hay không,bộ dáng giống như quỷ nhỏ ham ăn vậy? Rụt rẻ nửa điểm cũng không có hay sao. Mặc dù nước miếng của ta cũng chảy ra rồi. haha!

Thật sự là quả đào trong không gian mùi thơm rất dễ ngửi, ngửi liền chảy nước miếng.

Mao Mao rửa đào xong về, đưa cho tiểu biểu đệ một quả, còn thực cơ trí cầm một cái thìa nhỏ chuẩn bị học bộ dáng a cha cạo thịt đào đút cho Bảo Bảo ăn.

Cứ như thế ba huynh đệ liền ăn xong hai quả đào lớn, Mao Mao vì vừa rồi ăn một quả, lại ăn thêm nửa quả của Bảo Bảo một cái là no rồi. Nhưng lại muốn ăn thêm nữa là sao,dường như trên mặt quả đào xuất hiện như nói: “Ta rất ngon! Mau tới ăn ta! Mau ăn đi! Đến ăn ta đi!” Vừa lúc Mao Mao Ca Ca còn chưa kịp lấy thêm quả nữa thì lại nghe thấy tiếng a cha bảo bọn nhóc đưa Bảo Bảo ra ngoài. Một nhà Thẩm Tình chuẩn bị về.

Bảo Bảo lúc này mới nghĩ đến tiểu biểu đệ, mới uống một chút nước suối, có lẽ thân thể không cải thiện nhanh như vậy, chỉ có thể đợi lần sau nhà bọn bọ đến thì cho nhóc uống thêm. Cũng không sợ bởi vì cải thiện quá rõ rệt, làm người hoài nghi! Nhóc là thân thể gầy yếu từ nhỏ, cũng cần một thời gian dài để hảo hảo dưỡng.

Cái nôi bé bỏng của Bảo Bảo được ca ca mang ra, phu phu Thẩm Tình đã chờ sẵn ở cửa đợi tiểu biểu đệ. Tiểu biểu đệ sắp phải về nhà nên cảm thấy có chút luyến tiêc bé Tiểu Ngư Nhi! Liền ngồi xổm xuống hôn lên trán, sau đó hôn lên ngón út. Ánh mắt sáng ngời gọi: “Đệ đệ”

Chờ Bảo Bảo nở nụ cười tươi một cái, a a a a nói vài tiếng không hiểu, mới quay đầu đi về phía a cha mình. Nhóc con được ôm lên còn nhìn tiểu bảo bảo không chớp mắt, Thẩm Tình nhìn thấy liền nói: “Bảo bối thích đệ đệ sao? Không sao, qua một thời gian nữa chúng ta quay lại thăm đệ đệ được không?. Trời tối rồi. Liền không trở về, tổ cha ngươi sẽ lo lắng”

Tiểu biểu đệ nghe xong mới dời ánh mắt đi, gật gật đầu.

Người trong nhà đem đồ vật đã chuẩn bị rồi đưa cho tiểu dượng cầm, liền đưa một nhà họ xuất môn.

Buổi tối ăn cơm xong, tổ cha mang ra vài quả đào. Trừ bỏ Bảo Bảo, mỗi người một quả. Mọi người cắn miếng đầu tiên liền ăn ngon không dừng được. Cảm thấy ân quá ngon, chưa từng nếm qua quả đào nào ngon như vậy. Tổ cha nói: “Ta cảm thấy mùi vị quả này khác với những quả đảo trước là như nào? Ăn rất ngon ngọt.” Bảo Bảo đột nhiên sững sờ ở đó, không cần nghĩ tới! Kỳ thật, mùi vị là không giống nhau!! Hehehe.

A cha liền nói: “Có thể ngươi vừa lấy đúng quả đào mọc ở nơi phía có nắng. Cái này phải tránh tán lá che nắng mới ngon ngọt.”

Ngô!, mọi người căn bản đều chấp nhận lý do này, bằng không cũng không nghĩ ra lý do khác, đào cùng một cây hương vị cũng không kém quá nhiều! Tổ phụ nói: “Những quả đào còn lại không mang đi tặng nữa, đều giữ trong nhà mình ăn.” Việc này cứ như vậy được giải quyết.

Tiểu Ngư Nhi chuẩn bị mai sẽ mang ra thêm vài quả đào khác, tốt nhất nên thay số còn lại bằng đào trong không gian.

Ăn đào xong, chuẩn bị tắm rửa rồi về từng người về phòng ngủ. Tổ cha nói: “Nhà lão đại, ngày mai ngươi cùng phu lang lão nhị mang theo bọn nhỏ đến chân núi một chút, Tiểu Ngư Nhi từ lúc sinh ra vẫn không có đi đâu quá xa. Thuận tiện hái chút rau dại trở về. Giờ đang mùa rau dại” A cha liền đáp ứng rồi ôm bảo bảo cùng theo phu quân hắn về phòng, chuẩn bị đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.