Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 11: Chương 11




11, bác cả

Miêu: beta-ed

“Đó là ông nói, tôi nói không đủ Nó chính là một đứa thùng cơm, ăn nhiều mà không thấy béo, người khác còn tưởng chúng tôi không cho nó ăn cơm, thực ra nó ăn nghèo cả nhà”

Phùng thị ăn không nói có, mụ hận chết Quý Đại Phát, Quý Hòa đã đáp ứng đưa hai mươi lượng bạc rồi, chỉ cần nó còn sống là nhất định có thể đến tay, lại để cho Quý Đại Phát quấy rối, thật là quá đáng giận.

Quý Hiếu lập tức đứng một bên lên tiếng ủng hộ mẹ mình, gã cũng nhớ thương hai mươi lượng bạc kia, tuy rằng cảm thấy Quý Hòa bị cái bệnh này nói không chừng ngày nào đó sẽ chết, nhưng chỉ cần nó không chết thì hai mươi lượng này sẽ có ngày tới tay.

Ngoại trừ Quý Đại Tài, những người còn lại ở Quý gia cũng luyến tiếc này hai mươi lượng bạc này, Quý Tiểu Thi lập tức đổ trận đại chiến cướp bánh mấy hôm trước lên đầu Quý Hòa. Quý Tiểu Hương không nói chuyện, Quý Tiểu Ngọc dùng giọng nói nhỏ nhẹ biểu đạt sự ghen tỵ đối với Quý Hòa ăn thế nào cũng không mập, coi như để chứng thực lời Quý Tiểu Thi. Mấy người Quý Thuận cũng không nói chuyện, mặc kệ bọn nó nói bậy.

Quý Hòa thầm cười lạnh, nhìn ba đứa cháu gái nói: “Ba đứa, có dám thề là đứa nào nói dối sẽ vừa đen vừa xấu hay không? Chú đây dám thề, mấy đứa dám không”

Bọn Quý Tiểu Ngọc đương nhiên không dám, bọn nó tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã yêu đẹp như mạng, ngay cả đứa thích ăn nhất là Quý Tiểu Hương cũng yêu đẹp, không dám thề thốt gì.

Mọi người còn có thể không rõ là có chuyện gì hay sao? Ba đứa cháu gái nhà họ Quý nói dối, tất nhiên Phùng thị cũng là nói dối Tuy đã sớm đoán được Phùng thị là một người như thế, nhưng ba đứa cháu gái nhà Quý gia mà cũng nói láo, mọi người cảm thấy hình tượng ba cô bé nghe lời đáng yêu đã có vết rách, nghĩ chẳng lẽ mấy lời nói trước đó của Quý Hòa là thật? Từ trước tới nay hắn đều chịu tiếng xấu thay cho người khác? Có đôi khi chỉ cần có sự nghi ngờ thì chuyện này chuyện khác cũng đều thấy nghi ngờ, huống chi Quý Hòa đều nói sự thật.

Kim Thúy Nương vừa thấy tình huống không ổn, lập tức bước lên trước một bước nói: “Trẻ con nhà nào dám thề cái gì mà thốt, đừng dọa bọn nó. Chú ba, vẫn là nói chuyện chính đi.”

Chu Quế Hoa cũng kéo hai đứa con gái ra sau người, nói: “Đúng vậy, nói chuyện chính, nói chuyện chính.”

Phùng thị cảm thấy hôm nay mọi chuyện đều không xuôi, mụ cũng muốn chấm dứt cho nhanh, Quý Đại Phát nhìn mà thấy phiền, hai mươi lượng bạc thì không đời nào trả, chỉ có thể thở phì phì mà nói: “Mười hai lượng”

“Ba lượng” Quý Đại Phát bình tĩnh mà nói, nhìn Quý Đại Tài.

“Ba lượng bạc thì ba lượng bạc, mụ già, mụ đừng làm ầm lên nữa” Quý Đại Tài bị Quý Đại Phát nhìn chăm chú mà xấu hổ vô cùng, lão có thẹn với anh cả, hơn nữa anh cả nhắc tới mẹ mình, không thể để Phùng thị gây chuyện thêm nữa.

Phùng thị hơi không cam lòng, nhưng nhìn thấy Quý Đại Tài mắt đỏ lên cứ như muốn ăn tươi nuốt sống mụ thì đành phải thỏa hiệp, gật đầu nói: “Ba lượng thì ba lượng.”

Quý Đại Phát lập tức kêu Quý Thuận viết lên giấy là Quý Hòa sẽ đưa cho vợ chồng Quý Đại Tài ba lượng bạc coi như tiền sinh dưỡng, còn nói rõ là Quý Hòa mấy năm nay làm việc vất vả đã trả đủ tiền sinh dưỡng, cho nên mới đưa ba lượng bạc. Có thể nói là rất cẩn thận, Quý Hòa trong lòng lần thứ hai cảm tạ Quý Đại Phát. Mà Quý Thuận lại không tình nguyện mà viết lên giấy những lời này của Quý Đại Phát. Gã viết xong lại đọc một lần, không có dị nghị rồi mới chép thêm một bản, cuối cùng là Quý Đại Tài Phùng thị Quý Hòa còn có bốn nhân chứng đều ký tên điểm chỉ, trưởng thôn còn ghi lại vào sổ việc thôn. Một phần giấy đưa cho Quý Hòa, một phần đưa cho vợ chồng Quý Đại Tài.

Quý Hòa nhìn giấy tờ chặt đứt quan hệ giấy trắng mực đen dấu tay đỏ này, trái tim cuối cùng cũng về lại chỗ cũ, cả người cảm thấy thoải mái hẳn lên.

Trưởng thôn thấy việc đã xong xuôi liền đi trước, nhìn Quý Đại Phát một cái, vẫn nói với Quý Hòa là có việc gì thì đi tìm ông.

Trưởng thôn cũng giải tán những người đứng ngoài, Quý gia rốt cục cũng yên tĩnh.

Phùng thị tức giận mà nói: “Mày còn ở lại nơi này làm gì? Còn muốn đi thu dọn đồ đạc đấy hử? Nói cho mày biết, mày là tay trắng ở riêng, tao đã tốt bụng cho mày bộ quần áo trên người, những thứ khác thì đừng nghĩ, tao còn giữ lại mà nhóm lửa Đúng, mau đưa ba lượng bạc tới, đừng nghĩ là không đưa mà được.”

Quý Đại Tài nhíu mày nói: “Mụ giục cái gì mà giục? Nó còn có bệnh.”

“Không chết được, tai họa sống lâu mà Mày cút cho nhanh đi, mày cút rồi nhà tao cũng hết xúi quẩy.” Phùng thị xua tay đuổi Quý Hòa.

Quý Hòa cũng không muốn đối mặt thêm với những người này nữa, hắn chào Quý Đại Phát, sau đó liền đi ra ngoài.

Quý Đại Phát căn bản không muốn ở lại đây, nếu không phải vì Quý Hòa, ông sẽ không bước chân vào cái sân này, ngay cả cái cổng cũng không bước qua, hiện tại Quý Hòa đã đi, ông tự nhiên cũng không ở lại, cũng không để ý tới Quý Đại Tài giữ lại liền cùng đi với Quý Hòa.

Quý Đại Tài ủ rũ mà về, nói với Phùng thị, “Giờ thì bà thỏa mãn rồi chứ?”

Phùng thị sung sướng cả người, nói: “Đúng, cái thằng sao chổi này đi rồi, đáng tiếc chỉ bắt nó đưa cho ba lượng bạc. Ông già ông cũng nên vui lên, nó đi rồi ông không cần tiêu tiền chữa bệnh cho nó nữa, không cần quản nó ăn mặc, quan trọng nhất là nó đem hết những cái xúi quẩy kia đi, về sau nhà chúng ta sẽ sống thật tốt, chỉ bằng người nhà mình là có thể sống càng ngày càng tốt.”

Người bên cạnh thấy Quý Đại Tài còn mất bình tĩnh, cũng khuyên bảo, bọn họ hiện giờ cũng rất vui trong lòng, thằng của nợ xui xẻo Quý Hòa rốt cục cũng đi rồi, chẳng những không phải chia đồ cho nó mà nó còn phải trả mình ba lượng bạc, thật sự là niềm vui ngoài dự đoán, bọn họ đều cảm thấy sung sướng.

Quý Đại Tài bị con trai con dâu thêm mấy đứa cháu gái khuyên nhủ, tuy rằng trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng lại cảm thấy Phùng thị nói đúng, nghĩ vì người nhà này, Quý Hòa đi thì cũng đi rồi, cũng là Quý Hòa không hiểu chuyện, nếu không làm sao lại phải tay trắng ở riêng. Cùng lắm thì về sau nếu nó thật sự xảy ra chuyện không hay, lão sẽ đi nhặt xác cho nó.

Quý Hòa còn không biết Quý Đại Tài đều đã muốn nhặt xác cho mình, hắn hiện tại rất vui vẻ, trên mặt lại không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì Quý Đại Phát còn đang ở bên người.

Quý Đại Phát nhìn Quý Hòa nói: “Cháu dứt khoát nhỉ, mụ ấy muốn bạc thì cháu cho ngay? Còn lập tức đồng ý cho hai mươi lượng, cũng không nghĩ xem bao lâu cháu mới kiếm được hai mươi lượng.”

“Bác cả, tiền cứ cho, về sau cháu cũng sẽ không cảm thấy mình nợ bọn họ.”

Quý Hòa không thèm để ý số tiền này, dùng số tiền này để chặt đứt tai hoạ ngầm về sau, đáng Hơn nữa dù sao cũng là cha mẹ của nguyên chủ, cho dù hắn vì nguyên chủ đã chịu quá nhiều oan ức mà thay mặt y chặt đứt quan hệ, cũng không biết y có vui hay không, dù sao thì trong trí nhớ nguyên chủ không hề tìm được ý tưởng muốn chặt đứt với Quý gia, Quý Hòa trước kia thật sự rất yếu đuối lương thiện, chỉ nghĩ đối tốt với người trong nhà, người nhà bị y cảm động rồi sẽ đối tốt với y, thật sự là nghĩ đẹp quá. Hiện tại đưa chút tiền sinh dưỡng coi như làm hết phần hiếu thảo của nguyên chủ, tin tưởng y cũng sẽ không trách mình chặt đứt quan hệ.

Quý Đại Phát hỏi: “Cháu tính về sau thế nào? Cháu thật đúng là, tay trắng ở riêng, nóng đầu lên cái gì cũng đáp ứng hết, cũng không nghĩ xem đến lúc đó thì ở cái gì ăn cái gì? Còn đang bị bệnh cơ mà, cũng không sợ toi mạng nhỏ”

Tạm dừng một chút, Quý Đại Phát tiếp tục nói: “Nếu không qua nhà bác ở.”

Quý Hòa lập tức nói: “Bác cả, cháu cảm ơn, chỉ là không cần, cháu sợ bác gái không vui. Đừng làm bác thêm phiền.” Quý Hòa cũng biết giữa hai nhà Quý Đại Phát Quý Đại Tài từng có chuyện, mấy năm nay đều không qua lại, hôm nay Quý Đại Phát có thể tới nhà Quý Đại Tài chắc cũng do bà nội đã từng phó thác hắn cho bác cả, hắn cũng không muốn gây thêm phiền toái cho Quý Đại Phát. Hắn đã nghĩ ra nơi để đi rồi.

Quý Đại Phát cũng biết đem Quý Hòa về có thể sẽ mang theo cả phiền toái, nhưng trước khi mẹ mình qua đời đã dặn dò phải giúp đỡ Quý Hòa lúc khó khăn, mấy năm nay ông đều không quản, hiện tại Quý Hòa cùng đường, ông không thể lại không quản. Về phần người nhà mình, ông biết bọn họ chán ghét là bọn Quý Đại Tài, đối với Quý Hòa ngược lại có đôi khi còn nói dăm ba câu đáng thương, mình đem nó về hẳn cũng không làm sao.

“Không có việc gì, bác gái cháu hay mềm lòng, hơn nữa cháu cũng chặt đứt với người nhà rồi, bà ấy không hận cháu.”

“Bác cả, thật không cần, cháu đã có tính toán, cháu sẽ không tới nhà bác. Bác đừng lo cho cháu, ngày mai cháu nhất định sẽ tới thăm nhà bác”

Quý Hòa nói, tấm lòng Quý Đại Phát hắn biết rõ là được, nhưng hắn cũng không muốn gây thêm rắc rối cho ông, nếu không có linh tuyền thì có lẽ hắn còn dày mặt mà theo, chỉ là có linh tuyền thì hắn sẽ không đói chết, còn sẽ rất nhanh mà sống tốt hơn.

Quý Đại Phát hỏi: “Cháu có tính toán gì không? Cháu không có chỗ nào đặt chân thì bác làm sao an tâm?”

Quý Hòa trong lòng nghĩ bác cả này còn lo mình không có chỗ ở, so với một nhà Quý Đại Tài thật tốt hơn nhiều quá, hắn nói Quý Đại Phát: “Cháu định đi tìm trưởng thôn, nói với ông ấy cho cháu ở lại gian nhà trên núi Tây kia.”

Cái nhà kia vốn là của một nhà dân chạy nạn, sau đó thì người ta đi hết, phòng bỏ không, bởi vì cách xa thôn nên không có ai muốn ở, bình thường cũng chỉ có bọn nhóc mới muốn vào đấy đùa nghịch, vài năm nay căn phòng kia đã rách nát nhiều. Quý Hòa lại nhìn trúng nơi đó, bởi vì nơi đó cách thôn xa, lại tiện hắn vào núi, thật sự là rất thích hợp.

Quý Hòa kiên trì không tới nhà mình, Quý Đại Phát cũng không cưỡng cầu nữa, nói đi cùng Quý Hòa tới gặp trưởng thôn, nói với ông ta, cái phòng kia tuy vô chủ, nhưng trưởng thôn làm chủ để cho Quý Hòa ở chỗ đó thì người khác không lời ra tiếng vào được gì nữa.

Lâm Vĩnh Tân vừa nghe liền đồng ý, còn đưa cho Quý Hòa một cái bình ngói, bên trong có một túi hạt ngô giống và một ít tiền đồng dùng dây xâu lại.

“Trưởng thôn tôi đây cũng cũng chỉ có thể làm đến thế này.” Lâm Vĩnh Tân nghĩ Quý Hòa kiên trì muốn tay trắng ở riêng, ông ngăn cũng đã ngăn lại rồi, cũng không thể rước phiền toái về nhà mình, cho chút đồ ăn với tiền đã tận tình tận nghĩa. Lại nói còn có Quý Đại Phát, nhìn Quý Đại Phát là biết sẽ không bỏ mặc cháu trai mình không quản.

Quý Hòa cũng không chối từ, tiếp nhận rồi nói lời cảm tạ, sau đó cùng Quý Đại Phát rời đi.

Vợ của Lâm Vĩnh Tân, Trương Ngọc Nga hơi không vui mà nói: “Ruột già ông cũng tốt ghê nhỉ, có tiền cho người ta còn không bằng tự mua thêm vài bữa thịt mà ăn.”

Lâm Vĩnh Tân liếc nhìn bà cái nói: “Bỏ qua không tính tôi là thôn trưởng thì bà cũng đừng quên là cháu ngoại trai nhà bà đẩy nó xuống sông, cũng không biết cái bệnh động tí là ngất xỉu này có tốt hơn không, giúp đỡ người ta coi như tích đức.”

“Phi Thằng Tuấn nó là vì cứu người, làm sao mà phải xin lỗi Quý Hòa Quý Hòa bị thế là đáng Chả làm sao thì nói cái gì mà tích đức không tích đức ” Trương Ngọc Nga trừng Lâm Vĩnh Tân.

Lâm Vĩnh Tân nói: “Cứu người cũng không cần đẩy người ta vào sông. Lại nói tôi thật không tin Quý Hòa có cái gan đi đùa giỡn con gái nhà họ Trương đâu. Không chừng xảy ra chuyện gì.”

Trương Ngọc Nga không nói, nghĩ tất cả đều là cái đứa Trương Lệ Nương kia báo hại, chờ bà đi nói với em gái, kêu cháu trai cách nó xa một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.