Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 47: Chương 47




47, đại địa chủ

Miêu: beta-ed

Một đá này của Vu Hòe Hoa hậu quả rất nghiêm trọng, làm bị thương chính mình, bị thương con dâu, bị thương đứa nhỏ trong bụng con dâu, bị thương con trai của Giang đại địa chủ, nhiêu đó đã đủ khiến họ tiêu một số tiền lớn, ruộng nhà mình bị dẫm nát hết không nói, còn phải đền tiền mạ cho nhà người khác, thậm chí là cả một con trâu nữa Tổng cộng vào cũng đủ cho một nông hộ sạt nghiệp.

Người đứng đầu cái nhà này Trương Đại Ngưu chịu không nổi đả kích, lăn ra ngã quỵ, cắn chặt hàm răng vẫn không ngừng chảy máu. Trương Văn Lang phũ lên bấm huyệt nhân trung của cha mình, cũng có lẽ là do ông trời không thu kẻ ác, ấn huyệt nhân trung sắp rách da thì lão tỉnh.

Trương Đại Ngưu tỉnh lại chuyện thứ nhất làm chính là đưa tay tát cho Trương Văn Lang một bạt tai, tuy rằng sức hơi yếu nhưng thật sự là một bạt tai.

“Thằng nhãi, nếu không phải mày nói muốn đòi tiền Quý Hòa, nhà ta đâu dính phải cái đồ sao chổi kia hả Trong nhà như vậy tất cả đều do mày hại hết”

“Cha Lúc ấy mọi người đều đồng ý, sao bây giờ lại chỉ trách mình con?”

Trương Văn Lang vốn cũng bởi vì hôm nay luân phiên thất bại mà phiền não, hiện tại bị đánh một bạt tai còn bị trách cứ, cũng không quan tâm đạo hiếu, la hét ầm lên với Trương Đại Ngưu. Gã vuốt mặt mình, trong lòng phẫn hận, làm con trưởng trong nhà, còn là một đứa con trưởng thông minh được việc, gã luôn được người trong nhà nể trọng, từ nhỏ đến lớn không ai đánh gã, hiện tại cư nhiên bị bạt tai, cho dù là Trương Đại Ngưu đánh, gã cũng không tiếp thu nổi.

Trương Đại Ngưu trừng gã, tuy rằng Trương Văn Lang nói thật, nhưng lão rất bất mãn với hành vi cãi trả lão của Trương Văn Lang, nghĩ mình mới mắng hai câu mà nó đã cãi trả, thật sự là bất hiếu Nhưng tình thế hiện giờ, lão cũng không muốn đắc tội con trai cả (aka về sau còn trông nó dưỡng lão, chỉ có thể nghẹn, vừa nghẹn thì lại phun hai ngụm máu.

Trương Lệ Nương lúc này cũng cứu tỉnh Vu Hòe Hoa, nghe bên này ầm ĩ liền đứng lên vội vàng khuyên nhủ: “Cha, cha đừng trách anh cả. Anh cả cũng đừng trách cha, cha cũng chỉ là sốt ruột.”

Trương Vũ Lang cũng nói: “Đã đến nước này rồi còn cãi nhau làm gì? Nghĩ biện pháp xử lý hai đứa sao chổi Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư kia mới là chuyện nên làm”

Trương Văn Lang tức giận mà nói: “Muốn xử lý thì mày đi mà xử ý, tao cũng không muốn chuốc bực vào thân. Trưởng thôn rõ ràng là thiên vị hai đứa kia, bọn chúng lại không biết xấu hổ, ngay cả quan phủ cũng dám đi, xem chừng khó mà động vào”

Trương Văn Lang trong lòng buồn bực, nghĩ mình thật sự là đánh giá thấp Quý Hòa, vốn tưởng rằng dùng thanh danh có thể chặn miệng hắn, đòi được một khoản tiền sinh dưỡng của Trương Tiểu Dư, nói không chừng tiền vốn cho mình làm ăn liền có, lại không nghĩ rằng Quý Hòa không hề sợ. Tai bay vạ gió lại còn gây ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại trong nhà chọc ra phiền toái lớn, còn phải bồi thường không ít tiền, thật đau đầu mà. Nhìn bà mẹ một đá mà đá ra cả đống lớn phiền toái cho gã đang nằm trên kháng, còn có ông bố vừa xảy ra chuyện liền cho mình một bạt tai, Trương Văn Lang hận không thể cho bọn họ chết luôn cho rảnh nợ

Trương Lệ Nương thấy Trương Văn Lang phiền muộn, ngăn Trương Vũ Lang không lên tiếng nữa, ôn hoà nói: “Anh cả nói phải đó, chúng ta vẫn không cần so đo với hai kẻ kia làm gì, tránh cho bọn chúng chó cùng rứt giậu. Anh hai, về sau sẽ có cơ hội xử lý bọn chúng, anh trước không cần đi chọc bọn chúng.”

Trương Đại Ngưu cũng nói: “Đúng vậy, trước đừng chọc vào thằng sao chổi đó, tao xem thấy nó đúng là sao quả tạ đấy”

Vu Hòe Hoa âm trầm trầm mà nói: “Thế người ta đòi nhà mình tiền thì làm thế nào?”

Người một nhà đều trầm mặc, cuối cùng Trương Đại Ngưu vẫn là nhìn về phía Trương Văn Lang.

Trương Văn Lang nói: “Đền tiền Thanh danh nhà mình không thể tệ hơn được, nếu đền tiền thì thái độ người trong thôn còn tốt với mình một ít, chỉ cần chúng ta cứ kiên trì Quý Hòa là một thằng sao chổi, là nó khắc nhà chúng ta, khiến cho mọi người đồng tình, đến lúc đó không chừng còn có thể khiến người ta cho mọi chuyện xui xẻo nhà mình đều là do nó làm hại, cuối cùng chán ghét bọn nó. Bọn nó mà chịu không nổi, sẽ phải chủ động nhả tiền ra, vậy thì chúng ta sẽ lấy được tiền về”

Trương Vũ Lang nói: “Đúng đấy, nhưng không phải anh nói trưởng thôn đã nói mấy lời bênh vực nó sao? Người trong thôn còn tin mình nữa?”

Trương Văn Lang hừ một tiếng, nói: “Quý Đại Phát chính là bác cả Quý Hòa, Điền gia lại chỉ là cha mẹ nuôi, sao so được với nhà mình? Đến lúc đó cứ nói là nó khắc thân nhân huyết thống gần”

Trương Vũ Lang vỗ tay một cái nói: “Đúng vậy Anh cả đầu óc thật lanh lợi Đến lúc đó chúng ta muốn bao nhiêu cũng được Thằng nhãi kia không phải ăn may bắt được nhiều con mồi lắm sao? Đến lúc đó tất cả đều phải đưa cho nhà mình”

Trương gia mấy người khác vừa nghe cũng cảm thấy có đạo lý, tuy rằng phải đền tiền cho người ta rất đau lòng, nhưng nghĩ đến về sau có thể kiếm lại càng nhiều tiền, cũng dễ chịu hơn một chút.

Chỉ là Trương Lệ Nương hơi lo lắng, cô ta nghĩ phải đền tiền, nhất định là lấy đồ cưới của mình bù vào, ngộ nhỡ chỗ Quý Hòa không lấy được tiền, thế thì mình chẳng phải không có đồ cưới sao? Con gái không có đồ cưới thì sao gả được cho người trong sạch chứ? Cho dù dựa vào dung mạo của mình có thể tìm được người trong sạch, vậy cũng đã để lại nhược điểm cho nhà chồng khinh thường Hơn nữa cô còn muốn lấy Quý Tuấn, cho dù Quý gia vốn đã chướng mắt nhà bọn họ, cô ta lại không có đồ cưới, khẳng định càng phiền toái

Nhưng hiện tại Trương Lệ Nương không nói mấy lời này ra miệng, cô ta nghĩ chuyện đâu còn có đó, mình nhất định sẽ huy hoàng mà đi lấy chồng, nhất định sẽ

Việc này không đề cập tới, người một nhà lại bắt đầu quan tâm thân thể Trương Đại Ngưu, tuy rằng Trương Đại Ngưu nói mình không có việc gì, nhưng vẫn là hộc máu, cho dù có tiếc tiền mấy thì cũng phải mời thầy thuốc Hoa quay lại xem bệnh. Trương Văn Lang cũng nghĩ đi xem Giang thiếu gia thế nào, trong lòng ngóng trông Giang thiếu gia không có việc gì, nếu có mệnh hệ gì, dù có thông minh nữa thì gã cũng không cứu được cả nhà

Giang Bình bị đưa đến nhà trưởng thôn, lúc Trương Văn Lang đến thấy cửa mở, liền đứng ở trước cửa ngó vào, nhìn đến vợ trưởng thôn Trương Ngọc Nga, lập tức cười làm lành nói: “Thím Lâm Thầy thuốc Hoa còn ở đây không? Không biết Giang thiếu gia thế nào rồi? Cháu qua xem sao.”

Trương Ngọc Nga nhíu mày nói: “Không chết được Nhưng Giang thiếu gia hôm nay bị thương thành như vậy, nhà các cậu vẫn nên ngẫm nghĩ làm sao mà bồi tội người ta đi Hoa Hưng nói, trán Giang thiếu gia nói không chừng sẽ để lại sẹo”

Trương Văn Lang vừa nghe liền toát mồ hôi lạnh, để lại sẹo? Sao được chứ Không nói trước chỉ là người thường trên trán có sẹo không đẹp đã thấy buồn bực, Giang Bình đây lại là một thiếu gia, khẳng định càng chịu không nổi. Hơn nữa Giang Bình còn đọc sách, trên trán mà có sẹo là sẽ ảnh hưởng đường khoa cử Triều đại tương đối khoan dung, Tiên hoàng hạ chỉ, chỉ cần tiêu một số tiền nhất định là có thể tham dự khoa cử, nhưng đã định trước là không có đường làm quan bằng phẳng, ngay cả tư cách vào kinh (quan tỉnh xa, k được triệu vào kinh cũng không có

Mặc kệ Giang Bình đọc sách có tốt hay không, có cơ hội vào kinh hay không, chỉ cần để lại vết sẹo này cũng là lý do không có đường làm quan bằng phẳng, khẳng định sẽ trách tội Trương gia bọn họ đó Làm sao được bây giờ? Trương Văn Lang lại bắt đầu hận mẹ mình, nghĩ bà già rửng mỡ lắm hay sao mà đá cục đá đó làm chi Thật đúng là đá thủng cả trời luôn rồi

Trương Ngọc Nga nhìn bộ dáng kia của gã trong lòng khinh thường, nghĩ may mà Quý Tuấn không đi lại thân cận với Trương Lệ Nương, nếu không thì đã có khe hở cho bọn họ vin vào, cứ như vậy Quý Tuấn còn không bị họ làm cho liên luỵ chết hay sao, nhà mình cũng xui xẻo theo nữa Trải qua chuyện ngày hôm nay, bà càng quyết tâm nói với Quý Tuấn, bảo hắn ta về sao phải cẩn thận, tránh cho người nhà này bấu víu vào, thế thì còn lâu mới dứt ra được

Lâm Vĩnh Tân nghe được động tĩnh đi ra, nhìn đến Trương Văn Lang, mày nhăn chặt, nói: “Cậu đi về trước đi, tránh cho lát nữa Giang lão gia đến trút giận lên đầu cậu. Chờ ông ấy bình tĩnh lại, cậu hãy đến nhận lỗi, chuyện lần này, nhà các người tự giải quyết cho tốt đi”

Nếu là những người khác dính phải chuyện xui xẻo này, Lâm Vĩnh Tân sẽ hết sức đỡ lời hay, nhưng ông hiện giờ không có hảo cảm gì với Trương gia này, chỉ nghĩ tới lúc đó đừng làm cho Giang địa chủ giận chó đánh mèo lên thôn dân thuê đất ruộng của ngài ấy trong thôn này là được.

Trương Văn Lang vừa nghe đã run lên, gã có thể tưởng tượng được Giang địa chủ mà biết là nhà mình hại con ông ấy bị thương nghiêm trọng như vậy sẽ giận dữ bao nhiêu, xé xác gã ra cũng có khi, vẫn là trốn đi

Chờ Trương Văn Lang đi rồi, Trương Ngọc Nga nói với Lâm Vĩnh Tân: “Ông cứ thây kệ nó đi chứ?”

Lâm Vĩnh Tân lắc lắc đầu, nói: “Bà cho là nó né tránh thì không có việc gì sao? Lần này Trương gia chọc phải phiền toái lớn rồi Đúng rồi, A Tuấn đã đi bao lâu rồi? Tốt nhất là nhanh về đây đi.”

Trương Ngọc Nga lập tức nói: “Tôi kêu nó lấy xe la đi, nhất định sẽ mau chóng mời thầy thuốc về. Hy vọng có thể đuổi kịp người của Giang lão gia, mời được thầy thuốc tốt nhất trên trấn về đây.”

Trương Ngọc Nga lòng tràn đầy chờ đợi, Lâm Vĩnh Tân cũng thế. Ông với Quý Tuấn cũng có lòng muốn bồi dưỡng, cho dù đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng vẫn nhanh chóng nghĩ có thể lợi dụng cơ hội này để Quý Tuấn lộ diện trước mặt Giang lão gia, cùng Giang Bình cũng có thể trở thành bạn tốt, có lợi cho tiền đồ sau này của hắn ta.

Thôn trang của Giang địa chủ ở phía bắc thôn, Quý Tuấn cùng lúc đi với người tới báo tin cho Giang địa chủ, cho nên cho dù Giang địa chủ lập tức sai người đi mời thầy thuốc, cũng sẽ chậm hơn Quý Tuấn. Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, Quý Tuấn nhất định có thể lộ diện trước mặt Giang địa chủ, chỉ cần hắn ta biểu hiện tốt, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo.

Lúc Giang địa chủ đuổi tới, Giang Bình còn chưa tỉnh, thầy thuốc Hoa đang sốt ruột, gã vốn định cứu tỉnh Giang Bình, cho dù vết thương trên trán gã không nắm chắc, khi thầy thuốc trấn trên tới tranh được nhiều công lao hơn thì cứu tỉnh nạn nhân cũng tính là công lao của gã, nhưng Giang Bình cứ không tỉnh lại, cho dù gã có thể nói Giang Bình là hôn mê bình thường, gã sẽ không bị trách cứ, nhưng vậy thì cũng không có công lao, như vậy sao được đây?

Hoa Hưng toát mồ hôi đầy trán, chỉ ngóng trông Giang Bình nhanh tỉnh, nhưng chờ Giang địa chủ đến, Giang Bình cũng không tỉnh, ngược lại Giang địa chủ thấy gã người toàn mồ hôi, tưởng con trai ông bị làm sao, vội đến trước mắt tối sầm.

Giang địa chủ tên gọi Giang Vạn Quán, người cũng như tên, ông quả thật gia tài bạc triệu, nhưng có lẽ cũng bởi vì quá nhiều tiền nên mạng rất cứng (mạng cứng quá khắc người trong nhà, bản thân thì không sao, cha mẹ chết sớm, huynh đệ chết sớm, lấy vợ thì cũng từng người một chết sớm, hiện tại trong nhà chỉ có hai đứa con trai, đứa lớn thân thể cũng không tốt, đứa nhỏ thì được cái khỏe mạnh, ông yêu thương vô cùng, mỗi ngày đều cho vài người đi theo, hôm nay con trai trộm đi ra ngoài không có người đi kèm liền xảy ra chuyện, làm sao ông có thể không sợ hãi? Sợ đến ngay cả đứa con trai ông thương yêu nhất cũng bị khắc chết, thật sự là muốn mạng già của ông mà

“Lão gia” quản gia của Giang Vạn Quán lập tức đỡ lấy ông, nhìn Giang Bình nằm trên kháng sắc mặt trắng bệch nhắm chặt hai mắt, sốt ruột hỏi Hoa Hưng: “Thiếu gia của chúng ta thế nào rồi?”

Lâm Vĩnh Tân cũng vội vàng nói: “Hoa Hưng, không phải anh mới vừa còn nói Giang thiếu gia không có chuyện gì sao?”

Hoa Hưng lập tức nói: “Giang thiếu gia hiện tại chỉ là hôn mê, nhất định sẽ tỉnh lại”

Giang địa chủ vừa nghe lập tức đẹp mặt hơn một chút, bổ nhào vào trước mặt Giang Bình, nhìn mặt con trai trắng bệch, muốn sờ cũng không dám sờ, tuổi đã cao mà nước mắt cứ xoạch xoạch rơi xuống, không ngừng kêu “Con của cha ơi, con không thể có chuyện gì đâu, con mà có mệnh hệ gì thì cha biết sống sao đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.