5, ra ruộng ngã bệnh
Miêu: beta-ed
Quý Tiểu Hương lập tức nói: “Bà nội ơi cháu đói, là Quý Tiểu Thi đoạt bánh của cháu”
Phùng thị trừng nó một cái nói: “Cái gì mà Quý Tiểu Thi? Đó là chị hai của cháu. Chị đoạt bánh của cháu cũng không cần động tay động chân chứ.”
Quý Tiểu Ngọc đứng bên tủi thân mà nói: “Bà ơi, tay cháu đau quá. Vừa rồi làm cháu sợ muốn chết, cháu cứ tưởng là dập mũi luôn rồi, thế thì xấu lắm.”
Quý Tiểu Hương đứng bên cạnh phụ họa: “Nếu không phải con tránh nhanh thì mấy cái đĩa đã đập vào mặt con rồi, đến lúc đó khẳng định mặt liền bị hỏng, chị hai cũng quá độc ác”
Quý Tiểu Thi tức đến giơ cả chân: “Còn không phải em cũng ném đũa vào chị sao, nếu chị không tránh nhanh thì đã chọc vào mắt rồi Huỷ dung khổ hay mù mắt khổ? Cũng không tin em không phân biệt được Nếu không phải em ném đũa vào chị, chị cũng không va phải bát cháo nóng. Mẹ ơi, con đau quá, sợ nữa Mẹ bảo bà nội làm chủ cho con đi”
Kim Thúy Nương lập tức ôm Quý Tiểu Thi khóc lên, nói với Phùng thị: “Mẹ, Tiểu Thi cũng là bị dọa sợ mới thế, bình thường bọn nó cãi nhau ầm ĩ cũng không ném đũa, thiếu chút nữa bị đâm mù mắt nên nó mới nhất thời sợ nên ném đồ, mẹ, mẹ không nên trách Tiểu Thi, muốn trách thì trách con đi.”
Chu Quế Hoa cũng không ngốc, lau khóe mắt nói: “Nếu không phải Tiểu Thi đoạt đồ ăn của Tiểu Hương, còn chê cười nó thì Tiểu Hương cũng sẽ không làm như vậy.”
Quý Tiểu Thi chu mỏ không phục mà nói: “Bánh kia là của chú ba, em muốn ăn, con cũng thế Em đoạt thật nhiều đồ ăn của chú ba, thỉnh thoảng con đoạt một hai lần thì làm sao”
“Em muốn trước Là của em Chị cướp là không được” Quý Tiểu Hương tức kêu to.
Quý Đại Tài bị ồn đến ngồi không yên, lão vốn là lười quản bọn nhỏ cãi nhau, hơn nữa vẫn là mấy đứa cháu gái, nhưng giờ càng nói càng không thể tưởng tượng nổi, ngay cả bát cơm ăn cũng không an bình. Lão gõ bàn một cái, lớn tiếng nói: “Được rồi Có tí việc, chỉ vì một miếng bánh mà cãi nhau thành như vậy, thật không có tiền đồ gì hết, truyền ra chọc người ta chê cười Bữa cơm này đã không muốn ăn thì đừng ăn, trở về phòng hết đi Còn làm ồn nữa thì tối đừng ăn cơm”
Kim Thúy Nương nhỏ giọng xin lỗi về phía ba mẹ chồng, sau đó nói không biết Quý trên người Tiểu Thi có bị bỏng không, lôi nó về phòng. Quý Thuận lại ngồi lại bên bàn, gã còn chưa ăn no, còn phải tiếp tục ăn. Quý Hiếu vừa thấy cũng ngồi lại, kêu vợ Chu Quế Hoa dọn dẹp sạch sẽ. Chu Quế Hoa trong lòng không vui cũng không thể nói được gì, kêu Quý Tiểu Ngọc mang theo Quý Tiểu Hương trở về phòng, cô ta ở lại dọn dẹp.
Trải qua một hồi như vậy, Quý Hòa cũng nhìn ra, những người khác trong nhà này cũng có mâu thuẫn, bây giờ có thể nhìn ra được là giữa con cả và con thứ, trẻ con không nhịn được liền biểu hiện ra bên ngoài, người lớn thì còn có thể che dấu một chút cảm xúc, nhưng vẫn có mâu thuẫn, nhất là giữa chị em dâu.
Phùng thị nhìn Quý Hòa còn chưa đi, lửa giận trong lòng liền đổ lên đầu Quý Hòa, mắng: “Thằng ba, mấy đứa cháu gái làm ầm ĩ đến thế mà còn có tâm tư ăn cơm? Nếu mày chia bánh tử tế thì mấy đứa nó phải đánh nhau sao Cơm này mày cũng đừng ăn nữa, ngày nào cũng ăn như heo mà chẳng thấy sức lớn lên bao nhiêu, còn không bằng bớt vài miếng cơm cho lợn, ít ra còn thêm được vài cân thịt bán chút tiền.”
Mẹ nó Đúng là không phải mẹ ruột mà, so với phú ông phú bà bóc lột còn đáng giận hơn
Quý Hòa nghe Phùng thị mắng, trong lòng không định tức giận, bởi vì chính mình dù sao cũng không phải nguyên chủ, hắn không coi Phùng thị là mẹ, hắn cảm thấy không cần phải giận, nhưng nghe những lời chua ngoa vô lý đâm chọc như thế vẫn là thấy tức, nghĩ nguyên chủ là con ruột của mụ, sao người đàn bà này có thể chửi mắng như nô tài vậy, chỉ là lúc sinh y thì bị khó sinh thôi mà? Điều này cũng không thể trách con được. Thật là dạng mẹ gì cũng có, có người mẹ có thể chết vì con, cũng có bà mẹ giận chó đánh mèo lên đứa con vô tội như Phùng thị, coi như nguyên chủ xui xẻo, đương nhiên bây giờ là bản thân mình xui xẻo.
Quý Hòa vì không để cho người nhìn thấy hắn tức giận, không cho người phát hiện hắn không giống với Quý Hòa lúc trước, liền cúi đầu nhẫn nại, trong mắt người khác thì là chịu tủi thân.
Quý Đại Tài nói với Phùng thị: “Thôi, bà mắng nó làm gì, nó cũng đâu có sai. Thằng ba, còn đói thì cứ qua bàn này mà ăn thêm một chút. Bệnh vừa mới khoẻ, ăn nhiều chút.”
Phùng thị muốn ngăn cản, bị Quý Đại Tài ngăn lại, mụ hầm hừ mà trừng Quý Hòa, nghĩ nó mà có gan qua đây ăn cẩn thận sau này mình tính sổ. Quả nhiên, Quý Hòa tựa như bình thường nhỏ giọng nói đã ăn no, sau đó liền đi ra ngoài. Trong lòng mụ thầm nghĩ coi như mày thức thời, quay đầu giục hai thằng con trai mau ăn cơm, còn kêu Chu Quế Hoa múc thêm cháo.
Quý Hòa sắp ra khỏi phòng, Phùng thị đột nhiên nói: “Thằng Ba, buổi chiều mày cùng cha với hai anh ra ruộng, đừng ngủ như chết nữa, đến lúc đấy tao gọi không được thì tao phá cửa vào.”
Quý Đại Tài nói: “Nó mới khỏi bệnh, để nó nghỉ ngơi thêm một chút, trong nhà cũng không thiếu người.”
Phùng thị nói: “Không cần nghỉ ngơi, sáng nay nó đi ra ngoài nửa ngày, chặt củi còn gánh nước, chuyện gì cũng không làm sao, thế thì bệnh cũng khỏi rồi. Lần này gây chuyện cho nhà mình, lại mất tiền mời thầy thuốc cho nó, tiền tiêu đủ để cho nhà mình ăn mấy bữa thịt Tuổi nó cũng không nhỏ, vậy mà còn không hiểu chuyện như vậy, biết ngay là nhàn rỗi sinh nông nổi, tìm cho nó việc mà làm, mệt rồi thì sẽ ngoan ngoãn Thằng Ba, chịu khó làm đi, mấy ngày này trong nhà hao tâm tổn trí xuất lực vì mày, mày nợ mọi người nhiều đấy”
Quý Hòa ừm một tiếng, thấp đầu giả thành thật.
Quý Đại Tài nhăn nhíu mày, cảm thấy Phùng thị nói cũng không sai, lão cũng không muốn vì chuyện này mà cãi nhau với mụ, liền không tranh thủ thời gian cho Quý Hòa nghỉ ngơi nữa.
Quý Hòa nghĩ vừa lúc thừa dịp cơ hội này đi ra ngoài nhìn xem làm ruộng nó ra làm sao, cho dù có ký ức, cũng không bằng chính mình tự đi thực tiễn một phen.
“Thằng cả, ăn nhiều chút, buổi sáng mệt muốn chết rồi phải không? Miếng bánh của mẹ cho con ăn. Thằng Thuận (Thằng Thuận = thuận tử = đứa con có hiếu+tên gọi ở nhà, thể trạng con không tốt, nếu chịu không nổi liền nói, dù sao thì buổi chiều thằng Ba cũng đi, để nó làm nhiều chút, mấy đứa nghỉ ngơi đi, đừng để mệt chết, buổi chiều mẹ xào đĩa trứng gà bồi bổ cho hai đứa.”
Quý Hòa đi ở trong sân còn có thể nghe được tiếng của Phùng thị, lắc lắc đầu, cái nhà này thật không thể ở thêm được nữa, ở lại nữa thì dù có tốt tính đến đâu cũng nhịn không được. Nguyên chủ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn yếu đuối, nêu sau một hồi bệnh đột nhiên thay đổi tính tình khó tránh khỏi khiến người khác khả nghi, Quý Hòa không muốn tìm phiền toái, dù sao rất nhanh thôi hắn sẽ tìm cách để thoát ly cái nhà này, đến lúc đó liền khôi phục lại tính cách vốn có, còn có thể nói mình rốt cục đào thoát khỏi nhà giam nên mới thay đổi tính tình, khẳng định sẽ làm người ta nghi ngờ về ngôn luận áp đặt của Quý gia lên người Quý Hòa, về sau bọn họ muốn đi tìm hắn gây phiền toái thì mình cũng có thể được càng nhiều người đồng tình.
Nghỉ trưa qua đi, Quý Đại Tài mang theo con trai con dâu ra đồng.
Hiện tại đúng là lúc cày bừa vụ xuân, nhà họ Quý trồng mười mẫu ruộng nước, mười mẫu ruộng cạn, một mẫu đất cát, ruộng cạn trồng lúa mạch, đất cát thì trồng hoa màu, hiện tại đang bận việc của mười mẫu ruộng nước. Mùa xuân phải bừa đất cho tơi mềm rồi mới trồng mạ, đến lúc đó mới dễ cấy mạ. Bừa ruộng cũng không phải chuyện gì thoải mái, nếu có trâu thì còn đỡ, mà không có trâu chỉ trông vào nhân lực, bừa xong tám mẫu là có thể khiến người ta mệt đến gầy cả người, là việc tốn sức lực.
Thôn Thanh Sơn không phải một thôn đặc biệt giàu có, mà trâu bò cũng không rẻ, lại là vật sống, nuôi cũng phải phiêu lưu một phen, nuôi không tốt nó chết ra đấy thì không biết khóc chỗ nào, cho nên cho dù có tiền mua trâu cũng không có bao người quyết tâm mua, tình nguyện tiêu tiền thuê trâu. Vì nguyên nhân này, trong thôn chỉ có hai nhà có trâu, vừa đến ngày mùa hai con trâu đã rất bận, ngoại trừ phải bừa ruộng nhà mình còn bị thuê đi bừa ruộng nhà người khác.
Những nông dân lại không sợ khổ, có nhà tiếc tiền tự đi bừa, cũng không muốn tiêu tiền đi mướn trâu, Quý gia chính là một trong số đó đó.
Quý Hòa nhìn mảnh ruộng đã bừa được không ít trước mắt, trong đầu hiện lên ký ức của nguyên chủ, mặt của hắn lập tức đen, thì ra năm rồi nguyên chủ là chủ lực kéo bừa Tuy rằng Quý Hòa chưa làm qua nhưng cũng biết chuyện này mệt sống mệt chết, trâu làm cái này còn phải ăn roi mới chịu đi, tại sao có thể không mệt? Hắn nhìn lại thân thể nhỏ gầy hiện tại của mình, nghĩ may mà mình đã tính toán xong, nếu không cứ thành thật như nguyên chủ có mà mệt đến chết mất.
Kim Thúy Nương nói với Quý Hòa: “Chú Ba, hai ngày này chú trên giường nghỉ ngơi, đều là các anh chú làm việc, nhưng giờ bọn họ mệt muốn chết rồi, hiện tại chú làm đi, kéo bừa vừa lúc chảy mồ hôi lại dãn gân cốt.”
Chu Quế Hoa cũng đau lòng chồng mình nhưng không hé răng.
Quý Hiếu nói: “Nhìn mày như con gà bệnh thế kia, không mạnh mẽ bằng anh Nhanh đi làm việc, làm nhiều thì thân thể dẻo dai, sức cũng lớn. Nếu không mày như thế thì làm sao mà cưới vợ, khó trách không ai muốn gả cho mày. Đến lúc đó độc thân cả đời thành gánh nặng cho gia đình, đừng trông con trai người khác đến dưỡng già”
Quý Thuận ở bên cạnh cười nói: “Anh cả nói không sai, cứ làm nhiều việc thì mới khoẻ mạnh được, như vậy các cô gái mới thích, không cần mày tiến lên thì các cô ta cũng nhào vào. Đến lúc đó cũng không bị đánh rơi xuống sông, nói không chừng ngay cả sính lễ cũng không cần ra mà còn vớ được đồ cưới.”
Kim Thúy Nương ở một bên cúi đầu mỉm cười, Chu Quế Hoa mặt không đổi sắc.
Quý Đại Tài trừng bọn họ nói: “Nói những lời vô dụng làm gì Đều làm việc đi”
Quý Hiếu cùng Quý Thuận lập tức đi sang một bên.
Quý Đại Tài nhìn xem Quý Hòa, cảm thấy hắn bệnh không thích hợp làm mấy việc nặng như vậy, nhưng lại nghe con cả con hai cũng mở miệng kêu Quý Hòa làm trước, lời trong lòng liền không nói ra. Ở trong lòng lão rốt cuộc hai thằng con trai lớn quan trọng hơn, tương lai chỉ trông vào bọn nó mà dưỡng già, cũng không thể để bọn nó mệt chết.
Quý Hòa tiếp tục giả bộ yếu đuối, kêu hắn làm gì thì hắn làm cái đó, nửa phần cũng không phản kháng, trong lòng lại càng xác định người nhà này bạc bẽo. Hắn nghĩ mình rơi xuống nước sinh bệnh nằm ở trên giường hai ngày, hồn cũng đổi thành người khác, người, có thể thấy được bệnh rất nghiêm trọng, người nhà này lại còn có thể bắt hắn vừa bò dậy đã làm việc nặng, thật sự là không hề để ý gì tới hắn, chỉ coi hắn là một con trâu mà sai bảo Không, ngay cả trâu cũng không bằng, trâu trong thôn chính là báu vật, nếu bị bệnh cũng phải nghỉ ngơi không ai dám sai chúng nó làm việc
Càng rõ ràng tình cảnh của bản thân, Quý Hòa lại càng muốn mau mau thoát khỏi người nhà này sống cuộc sống của chính mình. Hơn nữa hắn đã nghĩ tới việc để người Quý gia chủ động đề xuất ý tưởng ra ở riêng.
Quý Hòa không ngu ngốc, hắn biết trên dưới Quý gia đều ghét hắn, bọn họ không đuổi mình ra khỏi cửa chỉ bởi vì nguyên chủ rất có khả năng, nhưng nếu như mình không thể làm việc, còn trở thành gánh nặng thì sao? Hắn tin tưởng người ra sẽ trăm phần trăm đá hắn ra khỏi cửa, chẳng sợ mạo hiểm thanh danh không tốt, bọn họ cũng phải làm như vậy.
Một người muốn trở thành một gánh nặng cho gia đình có rất nhiều biện pháp, thiếu nợ, sinh bệnh, đây là biện pháp dễ nhất nghĩ đến nhất, Quý Hòa không muốn thiếu nợ, vậy chỉ có thể sinh bệnh, đương nhiên không phải bệnh thật mà là giả bộ. Quý Hòa đã nghĩ tốt xem phải giả thế nào rồi.
Mà cùng làm việc trên đồng không chỉ có mấy người Quý gia, còn có người khác, chờ đến lúc nhiều người, Quý Hòa nhìn thấy Quý Đại Tài chào hỏi với người ta, á một tiếng ngã xuống đất.