75, anh trai Vu thị
Miêu: beta-ed
Thầy thuốc Hoa nhìn Điền gia ống khói đang nghi ngút, lại đợi nửa ngày, cảm thấy Điền gia đã làm xong cơm mới lảo đảo đi tới, đến trước cổng nhà họ Điền đẩy cửa, không động đậy, nghĩ thật đúng là mời người ta ăn cơm không muốn mở cửa, hắn ta gõ cổng thật mạnh, lại không lên tiếng, sợ vừa lên tiếng người trong nhà sẽ mặc kệ.
Trong phòng mọi người mới vừa vây quanh cái bàn ngồi xuống, đũa còn chưa kịp cầm lên đã nghe cổng bị gõ ầm ầm, nhìn nhau một cái, nghĩ thầm không biết là ai lại chọn đúng thời điểm như vậy.
Điền Tiến Đa vừa đi ra ngoài vừa nói: “Con ra xem là ai.”
Thím Điền nói: “Nếu là mấy người xấu bụng thì không cần khách khí”
Điền Tiến Đa quay đầu lại mỉm cười nói: “Mẹ, yên tâm đi.”
Thầy thuốc Hoa nghe Điền Tiến Đa đứng sau cổng hỏi, liền cười nói: “Tiến Đa đấy à, là chú, chú hai Hoa đây Mở cửa nhanh, cho chú vào nào Hôm nay còn chưa tối sao đã cửa đóng then cài? Sợ có người tới ăn chực cơm sao?”
Điền Tiến Đa nghe là thầy thuốc Hoa, chau mày, không muốn mở cửa, ngay cả khách sáo cũng không thèm, trực tiếp hỏi: “Ông tới làm gì?”
Thầy thuốc Hoa lại gõ cổng, nói: “Tiến Đa à, cháu mở cổng rồi hãy nói chuyện chứ, nói qua cái cổng còn ra thể thống gì?”
Điền Đại Cường vẫn không ngồi yên được, đi ra thì nghe được thầy thuốc Hoa nói, liền mở cổng hỏi: “Thầy thuốc Hoa, tới có chuyện gì thế?”
Điền Đại Cường nghĩ thầm rằng Vu thị trở về không có khả năng không hớt lẻo với thầy thuốc Hoa, thầy thuốc Hoa lại cười tủm tỉm mà đến, trong tay còn cầm bình rượu, định làm gì đây? Không phải tới nhận lỗi đấy chứ? Đang nghĩ như vậy, chợt nghe thầy thuốc Hoa thật sự bắt đầu nhận lỗi thay vợ.
“Bà vợ không bớt lo nhà tôi đã nói với tôi rồi, tôi mắng bà ta một chập, chúng ta là người cùng thôn với nhau sao lại làm căng, cái con mụ không biết tích phước miệng, toàn đắc tội với người ta, thật sự là tôi cũng đau hết cả đầu. Giờ thì mụ ấy còn giận tôi, ngay cả cơm cũng không làm, tôi liền mang theo vò rượu đến nhà ông, xem như bồi tội với mọi người, thuận tiện quấy rầy ăn một bữa cơm, tôi cũng biết nhà ông hôm nay mời khách, khẳng định không thiếu cơm. Ông anh Đại Cường, ông anh sẽ không đuổi tôi ra ngoài đấy chứ?”
Thầy thuốc Hoa cười cười mà nói, nghĩ thầm rằng Điền gia chỉ cần không muốn triệt để trở mặt với gã thì khẳng định sẽ không đuổi gã ra ngoài, gã là thầy thuốc duy nhất trong thôn, trừ phi nhà bọn họ về sau vĩnh viễn không cần tới gã, nếu không sẽ không triệt để trở mặt.
Điền Tiến Đa tuổi trẻ nóng tính, nghĩ đến những lời mẹ mình vừa nói liền tức giận mà nói: “Chú hai Hoa, đây là bữa cơm người nhà tôi tụ tập, người ngoài không tiện mời vào, rượu thì chú cứ mang về đi, đến chỗ nào chả đổi được bữa cơm. Chú cũng không cần nhận lỗi thay bà vợ chú, chỉ bảo thím ta về sau cách nhà tôi xa chút là được.”
Thầy thuốc Hoa trong lòng mắng Điền Tiến Đa không hiểu chuyện, nụ cười trên mặt hơi phai nhạt, nói với Điền Đại Cường: “Ông xem kìa, thằng bé này còn đang tức đấy Chúng ta là láng giềng nhiều năm, trước kia cũng không ít khúc mắc, lần này sao không bỏ qua cho nhau được? Tôi biết ông anh Quý còn có bọn Quý Hòa đều ở bên trong, vừa rồi mụ vợ tôi chắc cũng đắc tội bọn họ, ít nhất thì ông cũng cho tôi vào tạ lỗi với họ chứ”
Điền Đại Cường trong lòng không muốn cho thầy thuốc Hoa tiến vào, nhưng cũng không quá muốn trở mặt với thầy thuốc Hoa, không nói tới chuyện gã là thầy thuốc, nói không chừng về sau ngày nào đó tự dưng bị bệnh còn cần đến, chỉ nói tên này đầy bụng ý xấu, ngộ nhỡ chọc gã điên không khéo lại nghĩ đủ biện pháp hãm hại bọn họ. Nghĩ như vậy, ông liền cho thầy thuốc Hoa tiến vào, nghĩ dù sao cũng không cho gã ở lâu, chịu nhịn một lúc là được.
Thầy thuốc Hoa cười vào cửa, đi sau là Điền Tiến Đa nghiêm mặt cùng Điền Đại Cường cau mày.
Thầy thuốc Hoa lại tạ lỗi với bọn Quý Đại Phát, thả bình rượu lên bàn, nhanh tay mở bình rượu, rót đầy chén rượu trống không trên bàn cho bọn họ.
Đánh người không đánh kẻ tươi cười, có không vui lòng nữa thì họ cũng phải cho thầy thuốc Hoa ở lại.
Thầy thuốc Hoa trước chúc mừng Điền gia không cần rước Đào Hồng về, sau đó lại chúc mừng Quý Thanh sức khỏe đã có chuyển biến tốt đẹp, còn bắt mạch cho Quý Thanh, ngạc nhiên phát hiện bệnh Quý Thanh quả nhiên đã tốt lên, trên mặt tuy rằng cười nhưng trong lòng lại tiếc hận, nghĩ Quý Thanh này hết bệnh rồi, về sau lại mất đi một mối làm ăn, mất đi một khoản thu, thật sự là đáng tiếc.
Trương thị nghe thầy thuốc Hoa cũng nói thân thể Quý Thanh không có gì đáng ngại, tuy rằng đã sớm không còn tin phục y thuật của thầy thuốc Hoa nhưng vẫn là vẻ mặt tươi cười, trong lòng kích động không thôi, nghĩ con mình rốt cục cũng khỏe lên, cũng càng thêm cảm kích Quý Hòa, nghĩ cũng nhờ Quý Hòa đưa tới thuốc tốt như vậy, nếu không nào có ngày hôm nay?
Thầy thuốc Hoa nghe Trương thị cảm tạ Quý Hòa, nghĩ thầm cái này thì liên quan gì tới Quý Hòa? Nhìn Quý Đại Phát ngăn đón Trương thị, càng cảm thấy bên trong có chuyện bí mật, vì ngại nhiều người nên không hỏi, nghĩ về sau sẽ có cơ hội.
“Quý Hòa à, tôi nghe nói mấy hôm trước cậu tới nhà Giang địa chủ? Giang thiếu gia thế nào rồi? Mắt đã khỏi chưa?” thầy thuốc Hoa hỏi.
Quý Hòa thản nhiên mà nói: “Giang thiếu gia người tốt có quý nhân phù trợ, nhất định sẽ khỏe mạnh.”
Hoa Hưng cười nói: “Đúng đấy, đúng đấy, tôi cũng chỉ là quan tâm thôi, lần đầu mới thấy loại thương tích này nên mới chú ý như vậy. Aiz, ngẫm lại nhà Giang địa chủ cũng bất hạnh quá, thể trạng đại thiếu gia đã không tốt, thật vất vả Nhị thiếu gia khỏe mạnh một chút thì lại gặp chuyện này, may mà gặp được Quý Hòa nên mới không toi mạng, nói thế nào thì cậu cũng là ân nhân cứu mạng của Giang nhị thiếu gia, về sau mà còn tới Giang gia thì đừng quên nói tốt vài câu cho chú hai, để nhà bọn họ có ai bị bệnh vặt thì vào thôn tìm chú đây là được, bệnh nặng hãy lên trấn trên, đến thôn mình gần hơn nhiều.”
Điền Tiến Đa vẫn luôn buồn đầu dùng bữa, nghe đến đó ngẩng đầu nói: “Giang địa chủ coi hai đứa con trai như bảo bối, làm sao đi mời thầy thuốc chân đất chứ?”
Thầy thuốc Hoa cười cười, nói: “Biết đâu sốt ruột quá thì sao? Còn không thì lưu cái tên trước mặt họ cũng tốt. Quý Hòa à, cậu đừng quên, cậu mà giúp tôi thì về sau cậu xem bệnh tôi chỉ lấy tiền thuốc.”
Quý Hòa nghĩ thầm rằng nào dám tìm ông xem bệnh, không bệnh cũng nhìn thành có bệnh, lúc trước chặt đứt quan hệ vẫn là nhờ ông mà thành, người đâu mà không biết xấu hổ, làm chuyện đuối lý còn dám tới nơi này nói hươu vượn, quả nhiên người ti tiện tới tận cùng là vô địch Thù mới hận cũ chất chồng, Quý Hòa nghĩ không dạy cho gã một bài học thì lòng khó chịu Nếu hắn ta đã tự đưa lên cửa mà còn buông tha thì hắn thấy ngại với an bài của ông trời lắm
“Được thôi, có cơ hội tôi nhất định sẽ nói với Giang địa chủ, nhưng Giang địa chủ nghĩ sao thì tôi không biết đâu.” Quý Hòa nói với thầy thuốc Hoa, nghĩ trước khi cho một roi phải cho kẹo đã chứ nhỉ, dù sao thì kẹo này hắn ta cũng ăn không được, lắc lư trước mặt hắn ta một vòng chơi.
Thầy thuốc Hoa vừa nghe Quý Hòa cư nhiên đồng ý, sướng rơn, trong lòng nghĩ Quý Hòa vẫn còn non và xanh lắm, nhìn xem, mình mới nói vài câu nó đã nhả ra rồi. Xem ra về sau mình chỉ cần cố gắng thêm, khẳng định cũng có thể mò được càng nhiều chỗ tốt từ trên người nó, thằng nhãi này gần đây may mắn tới phát bực, vừa lúc dính tí may của nó
Thầy thuốc Hoa liên tục nói lời cảm tạ, lời hay còn nói một chuỗi dài.
Quý Đại Phát ngồi một bên nhìn Quý Hòa không nói gì, trong lòng nghĩ Quý Hòa mà nói chuyện này với Giang gia, không chừng lại bị người ta ghét, chờ thầy thuốc Hoa đi rồi nhất định phải bảo hắn mặc kệ chuyện này. Trương Tiểu Dư hiểu biết Quý Hòa, nghĩ thầm rằng Quý Hòa lại có ý gì rồi? Cậu thật sự là không thể chờ được muốn biết ngay.
“Cảm tạ cái gì, chỉ là tiện mồm mà thôi.” Quý Hòa cười cười nói, ăn một miếng, uống một ngụm, quay nói với Điền Đại Cường: “Cha nuôi, chuyện cây nho phiền cha tìm giúp con. Có thể mua bao nhiêu thì mua hết bấy nhiêu, càng nhanh càng tốt.”
“Ừ, cha biết rồi.” Điền Đại Cường đáp ứng, nghĩ thầm sao Quý Hòa lại nói ra chuyện này, nhưng nhìn lại thầy thuốc Hoa, ông liền hơi hiểu được.
Thầy thuốc Hoa đang sướng, nghe Quý Hòa nói lập tức hỏi lại: “Cây nho? Còn mua theo cây? Quý Hòa cậu muốn mua nho giống sao? Giờ trồng nho khó sống lắm. Sao phải đi tìm mua? Trực tiếp tới nhà người khác mua vài cây không được sao?”
Quý Hòa cười nói: “Tôi muốn cây nho loại đã kết quả, còn không chỉ một cây, càng nhiều càng tốt. Thầy thuốc Hoa, không biết chú có quen nhà nào có trồng cây nho không?”
Thầy thuốc Hoa vừa nghe lập tức nói: “Có có Anh vợ tôi có Nhà ông ấy có vài mẫu đất núi, trồng không ít cây nho, nhưng không kết quả mấy, hằng năm bán không được bao nhiêu, toàn cho bọn nhóc với chim chóc ăn vụng. Không chỉ như thế, còn tốn nước tốn đất, vùng núi đã không trồng được cái gì thì chớ, ông ấy đang phát sầu lên đây Cậu có mua không? Cậu muốn mua tôi bảo ông ấy bán rẻ cho.”
Thầy thuốc Hoa nghĩ thầm rằng thật là buồn ngủ gặp chiếu manh, mấy ngày hôm trước mới nghe vợ gã lải nhải mảnh đất trồng nho của anh vợ, hôm nay liền gặp Quý Hòa muốn mua cây nho, nếu hắn muốn mua thì bán cho hắn đi, vừa giúp cho anh vợ lại vớ bở từ Quý Hòa, một hòn đá trúng hai chon chim Về phần những cây nho kia bứng về có sống được không thì gã mặc kệ, dù sao thì Quý Hòa muốn mua cũng chẳng phải gã ép buộc
Sự thật là anh trai Vu thị năm đó nhìn trúng một khối đất có thể trồng lương thực trên núi, muốn chiếm làm của riêng, cũng rất thông minh mà trồng nho, người bên ngoài không biết đây là lão trồng, chờ nho lớn thì bảo là của lão. Có người phát giác ý định lão muốn chiếm đất đã đi tìm trưởng thôn. Trưởng thôn tự nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi này, nói hoặc là lão mua lại mảnh đất hoặc là buông tha, đương nhiên nho trồng trên đó cũng phải buông tha.
Trưởng thôn bên nhà mẹ đẻ Vu thị cũng là một người lợi hại, định giá mảnh đất này cực cao, giống như đất ruộng tốt, anh trai Vu thị tự nhiên không muốn, lại đấu không lại người toàn thôn, trong cơn tức giận liền định bán chỗ nho đi, nhưng đầu năm nay ai không có việc gì lại đi mua cây nho chứ, nhà ai muốn ăn thì tự trồng, trừ phi muốn bán vào trong thành trấn cho những nhà giàu trồng trong vườn, lão hết cách liền cầu viện em gái.
Vu thị sốt ruột gặp ai cũng hỏi, kết quả người thôn Thanh Sơn đều biết, trong đó có cả Quý Đại Phát, ông vừa rồi đã nói với Quý Hòa chuyện này, Quý Hòa lại nói với thầy thuốc Hoa. Kỳ thật Quý Hòa dù có mua nho cũng không muốn qua tay thầy thuốc Hoa, trực tiếp tới nhà mẹ đẻ Vu thị tìm người, nhưng hiện tại thầy thuốc Hoa đưa lên cửa, lại muốn tính kế bọn họ, vậy để cho hắn ta làm chuyện này đi, đến lúc đó mình làm rượu nho kiếm tiền, anh trai Vu thị mà không biết mảnh cây nho này bị bán thiệt thì coi như thầy thuốc Hoa gặp may, nếu mà biết thì thầy thuốc Hoa xứng đáng
Quý Hòa nghĩ lại ký ức về nhà mẹ đẻ Vu thị trong trí nhớ, cảm thấy thầy thuốc Hoa có đến tám chín phần là bị sẽ oán giận.
Nghĩ tới đó, tâm tình Quý Hòa khoái trá, cười với thầy thuốc Hoa nói lời cảm tạ, cùng hắn ta thương lượng lúc nào thì đi xem những cây nho kia.
Thầy thuốc Hoa vô cùng sung sướng cơm nước xong, uống mấy chén rượu nhỏ, thấy ngoại trừ Quý Hòa thì chả còn ai nói chuyện với gã, cũng không làm người ta ghét thêm nữa, thấy tốt liền thu, cơm nước xong liền cáo từ.
“Hòa Tử, ông lại có ý gì đấy? Còn cười với họ Hoa kia, lão làm thế với ông, ông chưa nhổ nước miếng vào mặt lão đã tốt lắm rồi Nhất định là có chuyện gì đó, nói mau” Điền Tiến Đa hỏi.
“Đúng đó, anh Hòa Tử nói mau đi” Quý Lam cũng thúc giục.
Quý Hòa mỉm cười, nói: “Tôi không tin mọi người không đoán được.”
Quý Đại Phát Điền Đại Cường Trương Tiểu Dư cùng Quý Thanh cười cười, bọn họ đoán được, Trương thị cùng thím Điền vẫn chưa hiểu lắm, Quý Lam cùng Điền Tiến Đa nóng nảy, Quý Lam trực tiếp hỏi anh mình, Điền Tiến Đa trừng mắt nghe. Chờ Quý Thanh cười nói ra tâm tư của Quý Hòa, Quý Hòa cũng gật đầu thì hai người đều vui tới vỗ tay khen hay, nói đến lúc đó cho dù anh trai Vu thị không có tâm tư khác, bọn họ cũng phải châm ít lửa