Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 14: Chương 14




Lúc này, đối chiếu với phương thuốc dân gian, Trần Lạc cũng không phát hiện một chút sai lầm nào, nhưng chờ khi luyện thành trăm linh đan, sau khi dùng một hạt, nhất thời phát hiện mỗi lò linh đan đều giống như nhau.

Đúng vậy, đan dược vừa vào miệng liền hóa thành linh khí hướng thẳng xuống dưới bụng, tuy vậy linh lực nơi nó đi qua đều bị bắt giữ, hút mất, không hề giúp ích cho tu luyện.

Rốt cuộc là sai chỗ nào?

Trần Lạc đặt tất cả dược liệu mình có trước mặt, lật xem từng chút từng chút một.

Phương thức luyện chế cũng không có vấn đề, như vậy nhất định là dược liệu xảy ra vấn đề, bây giờ kiểm tra, đều phải cẩn thận hơn lúc trước.

Một lần lại một lần tra xét, Trần Lạc chú ý Bích Ngạnh được dùng làm dẫn dược, gốc cây vốn màu xanh của nó lại có chút điểm vàng, nhưng trên sách thảo dược cũng không nói rõ điểm này, ngược lại có một loại dược liệu tên Hoàng Dắt cực kì tương tự với nó, lấy tất cả Bích Ngạnh ra, ngón tay Trần Lạc nắm chặt gốc cây điểm vàng, đầu óc vận chuyển cực nhanh.

Không hề nghi ngờ, đây là nguyên nhân trăm linh đan thất bại, Hoàng Dắt tuy không phải độc dược, nhưng nó có tác dụng điều hòa linh lực, dùng trong vị thuốc này thì sẽ cắn nuốt linh lực.

Đây là một âm mưu nhắm vào bọn họ,

Như vậy là ai đưa dược liệu đến trong tiểu viện này?

Mi mắt Trần Lạc rũ xuống, thần sắc trong mắt đen tối không rõ.

“Ta không chọc giận ngươi, ngược lại ngươi lại không buông tha ta.“ Cậu cười hai tiếng, lại nói “Cũng tốt, để xem kĩ thuật ai cao hơn.”

Trần gia có phương pháp chuyên biệt để triệu tập người hầu, bất quá là sau khi tu chân mới có thể sử dụng, Trần Lạc khuyên Trần Lăng trở về phòng trước, sau đó ngồi một mình trong viện tử của mình, chờ người hầu Trần Dũng vẫn mang bộ dáng cao cao tại thượng như trước đi đến. Nhìn thấy Trần Lạc ngồi thẳng tắp trong đình viện, Trần Dũng liền nghênh ngang đi qua, đặt mông ngồi trên ghế đá, hỏi:

“Thiếu gia tìm ta có việc gì?

Trên bàn đá để một bình trà, đây là Trần Lạc đặc biệt nhờ a Lăng pha giúp, nghe tiếng chính chủ, khuôn mặt bạch ngọc nhỏ nhắn nở nụ cười, bình thản thò người ra, cầm lấy ly trà, tự mình rót một ly đưa đến trước mặt hắn, đáp:

“Không vội, mời ngồi.”

Trần Dũng thần tình hồ nghi ngồi xuống, hai tay tiếp nhận cái chén, nhẹ nhàng kề bên môi liền buông xuống, như cũ có chút không kiên nhẫn:

“Ngài bảo ta đến chỉ vì uống một ly trà?

Trần Lạc nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, từ tốn đổ đồ vật lên bàn đá trước mặt đối phương, khóe miệng mang theo ý cười ôn nhu hỏi:

“Ngươi có biết dược liệu này không?

Trần Dũng nhướng mày:

“Ta không học qua y, cũng chưa luyện qua đan, làm sao biết đây là cái gì.”

Trần Lạc không đáp lời, tiếp tục ôn hòa nhìn hắn, trong đầu Trần Dũng nhất thời cảnh giác, trực giác nói cho hắn biết nguy hiểm, dưới chân dùng chút lực, liền muốn bay ra bên ngoài, nhưng lại bị một bức tường màu thủy lam nhu hòa ngăn cản, nân phải nện bước lui về sau. Hắn đã đứng dậy, vây quanh nửa thước trái phái hắn, từ đầu đến đuôi dâng lên một đạo quầng sáng màu thủy lam, nối nhau ở trên đỉnh, hình thành một cái lồng bao xung quanh hắn, :

“Thiếu gia có ý gì?“ Trong lòng Trần Dũng kinh hoảng, trên mặt không khỏi lộ ra một tia khiếp sợ, nhưng nhớ đến công lực cường đại hơn đối phương liền lần nữa khôi phục tác phong cao ngạo “Loại vui đùa nhỏ này hẳn là không nên tùy ý sử dụng.”

Nói xong liền rút từ cánh tay ra một trường kiếm màu ngân bạc, linh khí tề tựu, mũi kiếm phun ra nuốt vào linh quang, hiển lộ uy vũ sắc bén.

Hắn cố gắng huy động linh khí, trong dạ dày lại có cảm giác trống rỗng kì lạ, giống như những sợi râu tham lam vô tận mạnh mẽ sinh ra ở trong đó, sau đó dọc theo kinh mạch, thẳng hướng đan điền, như mãnh thú mà cắn nuốt linh lực ven đường.

Chén trà kia có vấn đề! Suy nghĩ này nháy mắt liền nảy sinh trong óc, mặt mày Trần Dũng càng lạnh như băng, ngón tay buộc chặt, đem máu huyết nhiễm lên ngân quang, dù là nước trà, cũng không thể hủy bỏ toàn thân linh khí của hắn.

“Trần Dũng ngươi là người hầu của ta lại nơi nơi đối nghịch với ta, vậy cũng không sao.“ Trần Lạc cười lạnh, rút từ bên hông ra một thanh trường kiếm giống với tạo hình trường kiếm trong tay Trần Dũng, “Ngươi lại đưa dược liệu sai tới, nếu ta không phát hiện đúng lúc, a Lăng chẳng phải là hủy trên tay ngươi!”

Linh khí màu thủy lam giống như ngọn lửa thiêu đốt, mang theo nhiệt độ không tầm thướng bám trên mũi kiếm, từ mũi kiếm lại lóe lên tia sáng rét lạnh như muốn đóng băng toàn thân người, băng sương lóng lánh màu bạc dọc theo lộ tuyến không biết tên bò lên trên thân kiếm. Sương mù bốc lên, sương lạnh đóng băng, cuối cùng bám vào linh lực màu thủy lam, nước trên thanh kiếm đã đạt tới cực hạn.

Đồng tử ngăm đen của Trần Lạc tựa hồ cũng bị nhuộm thành lam sắc, lam băng, lam thủy, lại phủ thêm một tầng sương mù, nhìn không thấu, bắt không được…

“Nhị thiếu gia! Ngươi cần phải nghĩ rõ ràng!“ Trần Dũng bị trường kiếm huyết lệ này làm chấn động, tâm sinh khiếp sợ, có ý nghĩ lấy ngôn ngữ khiến cho đối phương dừng lại, nhưng mà hắn cũng không nghĩ đến, nếu sợ thế lực phía sau hắn, Trần Lạc cũng sẽ không lộ ra răng nanh lúc này.

Tổn hại người thân của ta, tội không thể tha!

“Trần Dũng dĩ hạ phạm thượng, ý đồ hại chủ, trong Trần phủ không ai dám quản ngươi, chủ nhân ta đây cũng không thể quản sao!“ Nắm chặt chuôi kiếm, mũi kiếm chỉa thẳng vào người đối phương, khóe miệng Trần Lạc gợi lên ý cười, “Trong tay ta và ngươi đều là Lăng Không kiếm, không có chút khác nhau, nếu Tu chân giới đều là cá lớn nuốt cá bé, chúng ta liền so một lần, xem ai thắng ai thua!”

Bất quá, ngươi thua, thua chính là mệnh!

Trần Dũng hoàn toàn bỏ qua che dấu, trên mặt hiện rõ bạo ngược cùng ác độc, tay to vung lên, linh quang trên trường kiếm kiếm ẩn ẩn phản xạ quang mang lửa đỏ:

“Thiếu gia, người phải nghĩ kĩ, trong phủ này, chỉ có ta là người hầu của ngài!

“Trần phủ lớn như vậy!“ Trần Lạc đi tới, một kiếm bổ về phía Trần Dũng, kết giới màu thủ lam mang theo thủy tính, khi mũi kiếm chạm vào liền nháy mắt hóa thành điểm sáng quang mang, tan vào hư không. “Ta và a Lăng cũng không lo không có người hầu.”

Trần Dũng nâng kiếm đỡ, chỗ xương tiếp xúc truyền tới rét lạnh, hỏa linh lực mà hắn kiêu ngạo lại vô pháp xua tan lạnh lẽo này, bỗng có một cỗ cảm giác mang theo độ ấm nóng rực đập thẳng vào mặt, đôi mắt như hắc động, sâu không thấy đáy, khó có thể tìm tòi nghiên cứu.

Trần Dũng cắn răng, liều mạng điều động linh khí trong đan điền, dược lực khó hiểu cắn nuốt linh lực của hắn, làm cho động tác này vô cùng khó khăn, thế nhưng diễm hỏa nóng rực cuối cùng cũng làm rét lạnh lui bước, hắn nhảy về phía sau, kinh nghi bất định nhìn hài tử chỉ cao qua đầu gối.

Đây không phải bước đầu luyện khí! Đây là luyện khí nhất phẩm!

Vỡ lòng mới qua bao lâu! Thượng đẳng thiên linh căn quả nhiên không giống người thường, nhưng vì tính mạng! Trần Dũng hét lớn một tiếng, cấp tốc bấm tay niệm chú, hỏa hệ linh khí quanh mình như thiêu thân lao đầu vào lửa, đầu nhập vào Lăng Không kiếm của hắn, lửa kia như thiêu đốt, lao thẳng tới mang theo khí thế bàng bạc.

Hắn muốn sống! Hắn muốn đứng trên mọi người! Hắn muốn trường sinh bất lão! Tất cả đều dựa trên giả thuyết hắn còn sống!

Điên cuồng cùng vặn vẹo lưu chuyển trong mắt hắn, không khí tựa hồ cũng nhường đường vì hỏa diễm nóng rực.

Đây là một kiếm vô cùng đáng sợ!

Phảng phất có dòng nước lạnh lẽo tưới vào trên ngọn lửa, lại như có dòng suối nhỏ chảy trong đó. Trên thân kiếm Trần Lạc dĩ nhiên tràn ngập băng sương, hàn khí màu trắng giống như lan tràn trên đám sương, linh lực màu thủy lam lại nhộn nhạo bồi hồi tại lộ tuyến băng sương phức tạp, tìm kiếm thời cơ dập tắt toàn bộ ngọn lửa cực nóng của địch nhân!

Chính là lúc này!

Kiếm băng dựa vào pháp quyết chủ nhân thúc dục mà điên cuồng bay lên, dưới chân Trần Lạc dùng sức, nhảy dựng lên đạp trên ghế đá, nhảy lên bàn đá, cuối cùng nhảy nhót giữa không trung!

“Hoàng Dắt đều trả đầy đủ! Ngươi cho ta bao nhiêu dược liệu ta liền trả tất cả cho ngươi!”

Tay Trần Lạc cố gắng hướng về trước, duỗi tay, băng sương từ ngón tay bùng nổ, mũi kiếm trở về chính giữa, rét lạnh thấu xương bay ra!

Thủy, có thể chí nhu, cũng có thể chí cương.

“Ta sẽ không!“ Kiếm lửa chém tới trước, hồng sắc thiêu đốt tựa hồ nhiễm cả không gian, “Bại bởi kẻ miệng còn hôi sữa!”

Thủy cùng hỏa lấy một loại tư thế điên cuồng va chạm cùng một chỗ, băng sương ngưng kết bị hòa tan, ngọn lửa bị dập tắt lại thiêu đốt, sinh sôi không nghỉ, dây dưa đến chết.

“Vĩnh viễn! “Trần Lạc mở to miệng, như phẫn nộ, như gào thét. “Vĩnh viễn không nên thương tổn người nhà ta!”

Trong tay cậu quang mang oánh nhuận chợt lóe, bột thuốc huyết sắc bay tới mặt Trần Dũng.

Kiếm quang lóe sáng! Băng sương phụ trợ!

Muốn tránh cũng không thể!

Trần Lăng trong phòng đi ra, linh khí quanh mình dị thường sinh động, hắn tựa hồ vô cùng mẫn cảm đối với cảm thụ linh khí, vươn tay cảm nhận dao động dị thường, đó là sức sống, cũng là khí thế.

Là lúc chủ nhân sử dụng, bộc phát ra lực áp bách lạ thường.

Thủy cùng hỏa, va chạm kịch liệt trong cùng một không gian, khóe miệng Trần Lăng hiện lên một tia ý cười, xoay người vào phòng bếp, hắn pha một ấm trà chúc mừng người thắng.

Đương nhiên, thắng lợi, không phải ai khác.

Địa phương lam sắc cùng hồng sắc va chạm phát ra âm thanh làm người ta khó chịu, thậm chí còn có tiếng nổ rất mạnh trang điểm, Trần Lạc từ trên cao nhìn xuống, trong đầu trống rỗng.

Lực lượng, thủy lực lượng, băng lực lượng, vụ(sương) lực lượng…

Thủy dập tắt hỏa, hỏa thiêu đốt thủy…

Băng sương bị hòa tan vẫn chưa biến mất mà hóa thành sương mù phiêu tán trong không trung, Trần Dũng dần dần cảm nhận được, hỏa linh lực hắn có thể sử dụng ngày càng ít, mà thủy linh lực giống như muốn bao phủ cả cái viện này, nồng đậm làm người ta hít thở không thông. Dùng linh thức khống chế thủy linh khí, không cần tự mình hấp thụ, chỉ cần khống chế, Trần Lạc cũng không biết mình đã dẫn tới bao nhiêu thủy linh khí, chính là tốc độ của cậu càng ngày càng nhanh, hành động càng ngày càng tự nhiên.

Đã đủ!

Lực lượng trong tay cậu càng ngày càng lớn, quang huy lam sắc trong mắt hắn cũng như vực sâu đen tối không thấy đáy, giống như tử thần khai đao với hắn, trong mắt hắn ngẫu nhiên phản xạ u linh lam sắc đang thiêu đốt.

Hai người đều dừng lại, giằng co, chỉ một bên đơn phương chiếm thượng phong, mà chờ đợi hắn chính là tử vong.

Hồng quang trên mũi kiếm Trần Dũng phun ra nuốt vào cực nhanh, đồng thời hắn điên cuồng sử dụng linh lực, dược lực trà Hoàng Dắt càng cường đại, cũng càng cắn nuốt linh lực của hắn mãnh liệt.

Nếu như nói ban đầu, linh lực của hắn là một dòng suối nhỏ, trà Hoàng Dắt làm cho hắn chỉ có thể thong thả vận chuyển linh lực, sau đó hiện tại, linh lực của hắn là một bồn nước mà trà Hoàng Dắt là một cái chén đang không ngừng múc nước ra!

Đây là trí mạng!

Không có linh lực chẳng khác nào tử vong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.