Trần Lăng khát vọng trưởng thành, khát vọng trưởng thành bên trong máu tươi, người bên ngoài cười nhạo cùng khinh thường cũng chỉ trở thành động lực cho hắn đi tới.
Chờ xem!
Sẽ có một ngày ta ngồi trên thiên hạ, coi chúng sinh như con kiến.
Đến lúc đó… mặt mày Trần Lăng càng thêm lạnh lùng sắc bén, vô sô huyết tinh gào thét trong lòng, đâm trái đâm phải, nhưng rồi, cái bóng dáng nho nhỏ kia xuất hiện trong đầu, khóe miệng tươi cười đơn thuần không biết thế sự. Ánh mắt Trần Lăng có chút nhu hòa, sau đó làm bộ làm tịch che dấu đi cảm xúc chân thực của bản thân, tràn đầy ngạo mạn nghĩ:
Đến lúc đó tạm thời buông tha người này, dù sao nó cũng không làm gì.
Trần Lạc không nhìn thấy tưởng tượng thái quá của tiểu sói cô đơn, cậu mặc Trần Dũng đưa về Trần gia, lúc này không bất kì ai ngăn cản cậu tiến vào.
Trước khi xuyên qua cậu cũng từng đến các nơi du lịch, đi dạo không ít đình viện của nhà giàu cổ đại nhưng không có một nhà giống như Trần phủ, cảnh vật bố trí đại khí tinh xảo, rất nhiều nơi còn có tinh khí lượn lờ. Thị vệ nô bộc lui tới ước chừng do nguyên cớ tu tiên, mà tuổi càng lớn ăn mặc càng tinh xảo, trên người đều có cảm giác tiên khí phiêu dật.
Theo Trần Dũng đi sâu vào trong, không khí dần lộ ra hương vị không nói nên lời, Trần Lạc ngửi thấy liền có cảm giác lòng dạ trống trải. Cậu tưởng tượng lại, ai cũng có linh khí, cho dù không khí ở chỗ giao hoang dã ngoại ít người ở cũng không trong lành bằng.
Bọn họ đứng trước một cái tiểu viện, một thiếu nữ xinh đẹp quần xanh đang canh giữ ngay cửa, thấy Trần Lạc lập tức chạy đến, hung hăng trừng mắt liếc Trần Dũng một cái, lại cuối người xuống nhìn thiếu gia giờ phút này có chút chật vật, ôn nhu nói:
-Thiếu gia đã trở lại, Cầm Oánh lo muốn hỏng! Ở bên ngoài làm sao đem mình thành bộ dáng này? Trần Dũng ngươi chiếu cố thiếu gia như vậy sao!
Trần Dũng ngay cả Trần Lạc đều không để ý như thế nào để ý một thị nữ, hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc bọn họ một cái, xoay người rời đi.
Cầm Oánh hướng bóng lưng tên kia mắng:
-Ghê tởm, hắn cho mình là thứ gì chứ!
Trần Lạc nghe liền biết thị nữ này là hướng về phía mình, cảm thấy rất tốt, ít nhất tại Trần phủ chính mình vẫn không đơn độc. Kéo tay áo thiếu nữ, cậu nãi thanh nãi khí nói:
-Cầm Oánh trên người ta thật bẩn, muốn tắm rửa.
Lời nói của thiếu gia nhà mình nhất thời làm nội tâm mạnh mẽ của thiếu nữ bỗng mềm nhũn, ôm tiểu hài tử vào trong ngực, nàng đứng lên ôn nhu dỗ dành:
-Thiếu gia không vội, Cầm Oánh lập tức mang người đi. – Nàng nói xong, sắc mặt lại không tốt – Thay quần áo sạch sẽ lại đi nhìn lão gia – Cuối cùng vẫn nhịn không được nói thầm một câu – Cái gì lão gia! Rõ ràng là đồ của thiếu gia!
Trần Lạc nằm trong ngực thiếu nữ thưởng thức ngón tay của mình, không lên tiếng. Trần Dũng và Tô Huân Hàm không tiếp xúc nhiều cùng nguyên chủ, Trần Lăng cũng chỉ là một người không thân, nhưng Cầm Oánh là tiếp xúc thân mật cùng nguyên thân, hơi vô ý chút liền bị vạch trần thân phận xuyên qua. Đây là thế giới tu chân, sau khi thân phận bị vạch trần cậu sẽ xảy ra chuyện gì ai mà biết được.
Vẫn là chú ý vài cái tâm nhãn.
Cầm Oánh ôm cậu vào phòng tắm, trong tay cần cái kháp, bể ngọc liền nổi lên bọt nước. Chờ đổ đầy, Trần Lạc yêu cầu tự tẩy trừ. Sau khi Cầm Oánh mang thần tình tiếc nuối rời khỏi cậu mới thở dài một hơi, ai, người hầu chân thành mặc dù tốt, nhưng trạch nam như cậu lại không có tâm hưởng thụ.
Chờ chỉnh lý xong bản thân, phẩy phẩy tay áo mới, Trần Lạc bộ dáng thần khí mười phần đi ra. Cầm Oánh thấy bộ dáng cậu đầy đủ tinh lực, nở nụ cười, liên thanh:
-Thiếu gia lúc này y như tiểu tiên đồng bên người chân nhân đắc đạo vậy. – Vươn tay nhéo nhéo hai má nộn nộn của cậu – Như thế nào sau khi trở về thiếu gia liền phá lệ thành thục vậy.
Trần Lạc đầu tiên là cả kinh sau đó liền trấn định, biết đối phương chỉ cảm thán một chút, cũng không có ý tứ khác. Trong lòng thả lỏng rất nhiều, lại cũng bất an, vì cậu cũng không phải nguyên thân, một nam nhân hai mươi tuổi giả làm một hài tử bốn tuổi, làm sao có thể hoàn mỹ vô khuyết, Cầm Oánh lại là tỳ nữ cận thân, không thể không quen thuộc với nguyên thân.
Mọi chuyện nhất định phải lưu tâm, thân phận của cậu nếu như bị phát hiện… đây là thế giới tu chân, ai biết được có bao nhiêu phương pháp đối phó linh hồn.
-Cầm Oánh tỷ tỷ mau dẫn ta đi nhìm phụ thân nha. -Trần Lạc dùng thanh âm nộn nộn nói xong, liền lôi kéo Cầm Oánh ra cửa.
Vị trí tiểu viện của Trần Lạc không tệ, ngay phía Nam đại trạch Trần gia, trên đường đi cậu đã quan sát được nơi này đích thực là tiểu viện tốt nhất trừ tiểu viện của gia chủ, linh khí ở đây cũng vô cùng sung túc, có lẽ đây là phúc lợi của thân phận con trai trưởng. Dù sao tại Trần gia, con trai trưởng là danh chính ngôn thuận hưởng thụ tài nguyên tốt nhất của gia tộc. Nếu lúc này người phụ thân đang nắm quyền là người Trần gia, có lẽ cậu có thể làm chủ giao ra nơi này, bất quá, Trần Lạc cười lạnh, vốn là đồ vật trong tay cậu, đồ vật vốn nên là của cậu, làm sao cậu có thể giao ra.
Cậu ở hiện đại tuy là muốn làm một trạch nam vô ưu vô tư nhưng thực tế sau đó lại trở thành một công chức nhà nước lao tâm lao lực. Chỉ vì muốn người khác phải nhìn lên cậu, sùng bái cậu, nhắc đến cậu thì có thể giơ ngón cái khen ngợi.
Khi ấy còn có thể làm ra thành tích như vậy, nay tại thế giới tu chân, có lẽ bị mọi người Ly thành đồng tình, nhưng sao lại không tranh giành vì mình.
Vô luận tu chân hay Trần gia, một cái cậu cũng không bỏ qua.
Cầm Oánh dẫn Trần Lạc đi đường ngắn nhất tới thư phòng phụ thân Lục Viễn Thần, vừa đến cửa, đã nghe bên trong có thanh âm trong trẻo của nữ tử. Thần sắc trong mắt Trần Lạc trầm xuống, biết sự tình có lẽ không ổn, nhấp môi, trong đầu suy nghĩ thật nhanh, liền treo lên nụ cười ngọt nhuyễn đáng yêu.
Người canh giữ ngoài thư phòng chưa thông truyền cậu đã vào, Trần Lạc bức bách đẩy ra cửa thư phòng, không nhìn Cầm Oánh sau lưng thấp giọng kinh hô, chân ngắn nhuyễn nộn của hài tử đã chạy thẳng tắp đến nam tử ngồi ở chủ vị, tràn đầy nhu thuận hô:
– Phụ thân ta đã trở về-cậu chạy vài bước, vốn định ôm đùi Lục Viễn Thần bán manh, lại bị một vách tường vô hình ngăn trở đường đi.
Ngay sau đó, nam tử trên chủ vị liền phóng ánh mắt sắc như kiếm lại đây, khẩu khí lạnh như băng nói với hài tử ngọc tuyết đáng yêu đang cô độc đứng trong phòng:
-Không phải đã sớm trở lại sao? Ngươi đây là đi nơi nào?
Tô Huân Hàm quả nhiên còn ở trong phòng, nhìn Trần Lạc bị quở trách ngược lại ôn nhu cười:
-Như thế nào lúc này mới đến? Tiểu khất cái kia quan trọng hơn phụ thân ngươi ngưỡng mộ sao?
Bán manh thất bại lại bị châm chọc, Trần Lạc vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, há miệng chính là thanh âm nhuyễn nộn:
-Ta chỉ là nhớ mẫu thân, lúc nãy thấy phụ thân mới tức cảnh sinh tình. Thất thố.
Lục Viễn Thần nghe từ mẫu thân trong miệng cậu, trong mắt hiện lên khinh miệt cùng thần sắc chán ghét, khẩu khí lại mềm nhẹ sủng nịnh:
-Lạc nhi, ngươi cũng có thể xem Hàm nhi là mẫu thân mà đối đãi – dùng chân thật, đáng tin mà phản bác lại Trần Lạc – Lần này đi gặp trưởng lão có hiểu biết thêm gì không?
Thấy Lục Viễn Thần làm ra vẻ ta đây, khẩu khí Trần Lạc liền phai nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng xuống, nhìn qua:
-Lão tổ còn chưa xuất quan. Ta ở ngoài tế bái hồi lâu vẫn không gặp.
-Như vậy a. – Trong lòng Lục Viễn Thần vui mừng, trên mặt lại treo thần sắc âu sầu. – Lạc nhi không cần lo lắng, trưởng lão chắc là thăng cấp đến thời khắc mấu chốt, đến lúc đó Trấn gia ta có một Kim Đan trưởng lão, liền có thể đứng vững ở Ly thành.
Trần Lạc cũng biết tất cả người trong phòng trừ cậu ra không ai không hy vọng Trần trưởng lão độ kiếp thất bại, từ nay về sau vô ưu vô lo, chiếm lấy Trần gia toàn bộ.
Trên mặt cậu cười lạnh cũng không đáp lại lời Lục Viễn Thần, nói thẳng:
-Lạc nhi mệt, về trước.
Vừa lúc Lục Viễn Thần và Tô Huân Hàm cũng không muốn giữ cậu, liền cho lui.
Cầm Oánh vẫn luôn chờ ngoài cửa, thấy Trần Lạc đi ra mặt lạnh như băng, có lẽ là nhìn ra gì đó liền trầm mặc không lên tiếng đi theo phía sau cậu, chờ ra sân mới rốt cuộc nhịn không được thở dài:
-Nếu lão tổ còn ở đây, sao có thể cho bọn họ giễu võ giương oai ở Trần gia? Mong lão tổ sớm trở lại…
Trần Lạc không biết an ủi nàng như thế nào, Trần gia trưởng lão bế quan đã muốn trăm năm, hiện thọ nguyên đã tận, ai cũng không biết hắn là thăng cấp hay đã yên lặng không một tiếng động ngã xuống. Một phen suy tư cũng không thốt lời, chỉ vỗ mu bàn tay nàng trấn an.
Bên này không khí trầm trọng, bỗng một thanh âm thanh thúy của hài tử chen vào :
-Xem ta gặp ai này…
Trần Lạc ngẩng đầu, nhìn lại là một hài tử bằng tuổi cậu, một thân áo hồng, vạt áo không gió mà bay, trên mặt dẫn theo mười phần đắc ý cùng khoe khoang, phía sau đi theo một đoàn người hầu, hướng cậu đi tới.
Nhìn tư thế này, trong lòng Trần Lạc đã minh bạch, này chắc là đệ đệ chỉ nhỏ hơn cậu vài ngày. Cậu xưa nay không thích tiểu hài tử, tên đệ đệ này rõ ràng là đang muốn làm khó cậu, cậu cần gì phải phối hợp. Không đáp một lời quay đầu bước đi.
Cầm Oánh lập tức đi theo, bỏ lại một mình tên đệ đệ đó đứng tại chỗ như một tên ngốc. Mấy ngày nay hắn bị người trong nhà làm hư, người hầu chung quanh ai cũng thuận theo, lòng tin bành trướng đương nhiên làm hắn nghĩ có thể ra oai trước ca ca luôn cao cao tại thượng kia, vì thế liền huy động bước chân nhỏ đuổi theo.
-Ngươi sợ hãi phải không? Ngươi có hâm mộ không a? – vừa đuổi theo, hắn còn vừa hô lớn – Ngươi chạy nhanh như vậy nhất định là sợ ta đúng không? Ta nói cho ngươi biết ngươi là con trai trưởng cũng chẳng có gì lợi hại! Nghe nói Phong thành Thân gia không? Cha ta chính là người Thân gia!
Lời kia vừa thốt ra, người hầu theo sau đã vội vàng cản lại:
-Thiếu gia, lão gia dặn chuyện này không thề nói lung tung.
Lúc này tên đệ đệ kia mới dừng, che miệng làm ra bộ dáng nhòm ngó xung quanh, không gặp phụ thân nhà mình lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Lại ngẩng đầu không thấy bóng dáng Trần Lạc chỉ phải tức giận quay đầu bỏ đi.