Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 116: Chương 116: Pn1




Trần Lạc cuối cùng thu phục gia hỏa bám trên người mình, thành công đi ra cửa, đi ra từ trong cung điện ma tôn rộng rãi đầy khí thế, không đợi cậu hấp thu không khí mới mẻ chợt nghe sau lưng truyền đến một trận thanh âm tất tất tác tác.

Không cần nghĩ, Trần Lạc biết hàng này là ai, cậu xoay người, chọn mi, trong thanh âm chứa vài phần bất đắc dĩ vài phần dung túng “Xuất hiện đi”

Tiếng nói cậu vừa dứt, chỉ thấy ở mỗi chỗ âm u nới đại môn cung điện đi ra không ít ma tu, tập mãi thành quen vuốt đầu đứng vững.

Trần Lạc nhìn một vòng chung quanh, ngoài cửa lớn không còn động tĩnh, vì thế cậu khoanh hai tay, hít vào một hơi, thanh âm mềm nhẹ mà mang theo tia uy hiếp, “Ta biết ngươi ở đây, đừng mong che dấu, đi ra nhanh lên”

Nhóm ma tu liếc trái phải, há mồm giải thích “Tôn hậu, đã không còn người trốn”

“Tôn hậu em gái ngươi!” Trần Lạc rút vỏ kiểm sau lưng ra liền cho tên ma tu kia một đánh, tánh khí táo bạo nói với đại môn trống trơn “Dám theo dõi ta lại không dám ra, Quân Lăng Vũ ngươi ngoan ngoãn lăn ra đây cho ta, nếu tâm tình lão tử tốt nói không chừng mang theo ngươi đi cùng”

Lời này vừa ra chỉ thấy khuôn mặt ma tu bốn phía nhất thời đều giống như mất mẹ, không ngừng ai oán, một đám phía sau tiếp phía trước bổ nhào vào dưới chân Trần Lạc.

“Tôn hậu ngàn vạn lần đừng mang tôn chủ đi!”

“Lượng công việc kia là muốn ngược chết ma a!”

“Oa oa oa tôn hậu ngươi cũng dẫn ta đi đi”

Ngón tay nhóm ma tu còn không đụng đến một sợi lông của Trần Lạc, đại môn trỗng rỗng của cung điện bỗng cuồn cuộn nổi lên một trận cuồng phong, quăng hết đám ma tu có ý đồ bổ nhào lên người Trần Lạc ra ngoài, thuận tiện mở ra một con đường

Trần Lạc thấy hoa mắt, nam nhân tóc đen mắt đen, trầm mặc ít lời liền đứng ở trước mặt cậu, một đôi mắt điểm nước dường như không chớp nhìn cậu. Đây là một nam nhân cưc kì có sức quyến rũ, vô luận là nam hay nữ đều không khỏi khuynh đảo bên trong khí thế của hắn, không hề quan tâm mấu chốt mà đáp ứng điều kiện hắn đưa ra.

Trừ bỏ Trần Lạc.

Cậu biết rõ cặp mắt kia sở dĩ thâm thúy hoàn toàn là vì chủ nhân nó một lòng một dạ muốn chạy trốn theo cậu, đừng nhìn nam nhân này lớn lên đáng tin cậy, trên thực tế cũng chỉ là một tên bệnh thần kinh.

Bất quá bị bệnh thần kinh lại thượng được cậu cũng coi như không quá bình thường, Trần Lạc thở dài, cuối cùng mang theo tia ý cười, đưa tay sờ sờ đầu Quân Lăng Vũ, “Chỉ biết ngươi không kiên nhẫn, đi thôi”

Trong con ngươi Quân Lăng Vũ hiện lên mỉm cười, dắt tay Trần Lạc, tinh tế nắm chặt ở trong lòng bàn tay, cánh tay duỗi ra vững vàng ôm người yêu vào trong ngực. Một đám ma tu phía sau bắt đầu gào khóc thảm thiết, giống như dùng phương thức này có thể gọi về tôn chủ đã thay lòng đổi dạ cùng với tôn hậu bắt cóc tôn chủ.

Đương nhiên, nhóm cẩu nam nam hoàn toàn không suy xét đến tâm tình bọn thuộc hạ, bọn họ đang muốn bắt đầu tuần trăng mật lần thứ N

Đúng lúc này, Quân Lăng Vũ bỗng nhiên nhíu mày, nhanh chóng che Trần Lạc ở phía sau, Phệ Linh kiếm quán quanh ma khí tối tăm trong khoảnh khắc đánh về phía trước.

Một kiếm này đánh xuống là thanh thế to lớn, tro bụi đầy trời, không nói ma tu, chính Quân Lăng Vũ cũng không biết phía trước có cái gì. Điều không biết luôn sẽ mang đến sợ hãi, tuy Quân Lăng Vũ không sợ nhưng hắn sợ Trần Lạc sẽ bị thương tổn, liền dùng thanh âm trầm thấp nói với Trần Lạc “Tình huống khác thường, Lạc nhi ngươi trước tiên lui ra sau…”

Sau đó bàn tay Trần Lạc đã đặt lên trên mặt

Bên trong bụi mù truyền đến thanh âm mơ hồ, một tiếng nói quen thuộc cực kì ôn nhu vang lên “A Lăng có bị thương hay không?”

Một người khác còn chưa trả lời, Trần Lạc liền cười to, cậu vung tay, trời hạn giáng mưa, trấn an ổn bụi bậm, cậu cao thanh nói “Bị thương cũng không sao, chỗ này của ta bao ngươi hoàn hảo không tổn thương gì”

Thanh âm người nọ tạm dừng một chút, người kia mới chần chừ nói “Trần Lạc…”

Bụi mù hạ xuống, mọi người vây xem đều không khỏi hút một hơi, tầm mắt chuyển hoán qua lại giữa hai vị khách không mời cùng với tôn hậu tôn chủ của bọn họ.

Này…thực sự là quá giống, chưa từng nghe nói qua Quân gia Trần gia có song sinh a…

Trần Lạc ngẩng đầu, nguyên thân đi ra từ cái khe trong không trung xuất hiện ở trước mặt mình làm đầu óc của cậu đến bây giờ còn có chút không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy là chính mình xuất hiện nảo giác.

“Ngạch…a Lăng” Trần Lạc sờ soạng bàn tay to của a Lăng nhà mình, mười ngón giao nhau với bàn tay thô ráp, độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay làm cậu thanh tỉnh lại, lại nhìn cái người giống mình như đúc kia, chần chừ mở miệng “Ân…Lạc ca?”

Thật kì quái, chình mình gọi chính mình là Lạc ca

Nguyên thân không đình chỉ, nhìn sắc mặt không biết làm sao của Trần Lạc bật cười, hung hăng vỗ bả vai Trần Lạc “Thật sự là đã lâu không gặp”

Trần Lạc nháy mắt mấy cái, đáp “Đúng vậy” Cậu lướt qua đầu vai nguyên thân, Quân Lăng Vũ một thân hắc y cảnh giác nhìn chính mình, sau đó là đông đảo ma tu xuẩn ngốc, phái sau cùng là một tòa cung điện đẹp đẽ quý giá thật lớn.

“Ma tôn điện…” Trần Lạc lẩm bẩm

Bọn họ thế nhưng về tới thế giới này, bất quá, nhìn thần sắc Quân Lăng Vũ lạnh như băng nhưng khi nhìn nguyên thân trong nháy mắt có chút độ ấm, Trần Lạc nghĩ, thế giới này thủy chung cũng có chút bất đồng.’

“Nha nha~” Miệng túi ngự thú bên hông Trần Lạc bị mở ra, Hồ Hồ dò xét thò ra đầu nhỏ, nhìn bên trái xem đại chủ nhân không chịu trách nhiệm của mình, lại nhìn bên phải xem tiểu chủ nhân không quan tâm mình, Hồ Hồ bị vắng vẻ ngạo kiều uốn éo đầu.

Hừ! Sủng vật là cần được âu yếm!

Từ từ, Hồ Hồ hình tượng của ngươi không phải là một linh thú cuồng duệ khốc huyễn đến tận trời sao!

“Nó là ai?” Một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng xoa đỉnh đàu Hồ Hò, vuốt ve ấm áp làm cho hồ ly trưởng thành thoải mái kêu lên nha nha

Trộm hé một mắt, ôn nhu như thế quả nhiên là tiểu chủ nhân nhà ta, Hồ Hồ vừa muốn yên tâm thoải mái hưởng thụ âu yếm, bỗng nhưng bi thương dựng tóc gáy.

Túi ngự thú không phải đặt bên người tiểu chủ nhân sao! Cái tiểu chủ nhân này là từ đâu tới!

Nhất định là đại chủ nhân cùng tiểu chủ nhân trộm thay đổi túi ngự thú để dọa nó! Hai người này thật đáng ghét! Hừ!

Hồ Hồ ngạo kiều uốn éo đầu, bỗng một bàn tay bế nó ra từ trong túi ngự thú, độ ấm giống nhau, bàn tay giống nhau, thậm chí là thanh âm giống nhau, nó nghe tiểu chủ nhân nói.

“Nó là Hồ Hồ, linh thú của chúng ta”

Hai tiểu chủ nhân đồng thời xuất hiện trong tầm nhìn của Hồ Hồ, tiểu hồ ly mắt hồng nha một tiếng, cuối đầu dụi dụi hai mắt của mình, lại ngẩng đầu.

Nhóm tiểu chủ nhân vẫn ở đó…

Tiểu hồ ly mắt hồng được sủng mấy năm chỉ biết chơi hoàn toàn quên tự hỏi liền hỏng mất, nó dùng móng vuốt nho nhỏ ôm lấy đầu, trốn tránh nhét chính mình vào trong lồng ngực ấm áp của Trần Lạc.

“Nó cũng thật đáng yêu” Một tiểu chủ nhân khác cảm thán

Ánh mắt ôn nhu của Trần Lăng dừng trên người đệ đệ nhà mình một hồi, lúc ngẩn đầu nhìn Quân Lăng Vũ là đã khôi phục bình tĩnh

“Hoan nghênh” Quân Lăng Vũ nói, hắn hiểu Trần Lăng này đến nhất thanh nhị sở, hai lai khách kì diệu này cũng lần nữa kích thích kí ức của hắn.

Bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, hiểu biết nhất thanh nhị sở lòng dạ tâm địa ngoan độc của đối phương, nhưng trong tâm cũng rõ ràng, ở trước mặt hai người kia, bọn họ vĩnh viễn không đánh nhau.

Về phần nhóm ma tu…ân, bọn họ đã ngốc

Đương nhiên cũng có người cơ trí thừa dịp Quân Lăng Vũ không chú ý vọt tới bên cạnh hắn, “Nếu gặp lại bạn cũ, tôn chủ tôn hậu không bằng vào điện giao lưu, cũng hảo hảo chiêu đãi hai vị khách quý”

Nguyên thân ở xa nghe được lời này, cậu vung đầu nhìn về phía Quân Lăng Vũ, thuận tiện nhìn nhìn ma tu cơ trí kia, mỉm cười tươi sáng ”Nếu muốn các ngươi liền đi chiêu đãi, ta cùng tiểu Lạc còn muốn đi nơi khác”

Vốn là cùng một người, Trần Lạc cũng mỉm cười giảo hoạt, nháy mắt triệu hồi La Linh kiếm, mang theo nguyên thân chạy như bay đến xa xa

“Xem ra điện ma tôn này không thỏa mãn được khách nhân a” Trần Lăng cười lớn một tiếng, Phệ Linh kiếm thiêu đốt thành một đoàn màu đỏ như máu đuổi theo.

“Ai! Ai! Tôn chủ!” Ma tu kia còn chưa kịp nói chuyện, chuôi Phệ Linh kiếm tối đen của Quân Lăng Vũ cũng xuất hiện, đuổi theo hai thanh kiếm phía trước.

Chẳng biết tại sao, rõ ràng là không trung giống nhau, Trần Lạc lại càm thấy có loại cảm giác bất đồng, giống như có một lần cậu ngự kiếm phi hành, vội vã đi tìm Trần Lăng, thời điểm trở về trời đã tối đen, đầy trời sao sáng lóng lánh bên trong không trung, màn đêm tối đen cùng ngôi sao sáng ngời làm tâm tình cậu bỗng vui vẻ lên

Tự do, vô cùng tự do

Mỗi một phiến không trung, mỗi một phiến đại địa, mỗi một khối ngôi sao, thậm chí cả một chút cát cũng không thuộc về cậu, nhưng mà bay lượn tại không trung thế giới này, cũng vô cùng tự do.

Có lẽ là đã tháo xuống trách nhiệm từng xâm chiếm khối thân thể này, vô luận là cậu hay nguyên thân đều sống rất tốt, như vậy đủ rồi

“Mau nhìn, bọn họ đuổi theo!” Nguyên thân bỗng kêu lên, cậu một mặt cười, một mặt tìm hiểu phía sau, kêu lớn về phía hai nam nhân “Gà bệnh, có bản lĩnh thì đuổi theo a!”

Nguyên thân lập tức triệu hồi Minh Trường kiếm, thoát ly khỏi La Linh kiếm, phối hợp cùng Trần Lạc, khiêu khích hai người phía sau

Bên trong mỗi một phân không khí đều mang theo cảm giác vui vẻ, bọn họ vẫn luôn bay, có khi về trái, có khi về phải, càng nhiều lúc là tùy ý tìm một phương hướng liền bay đi. Thẳng đến tận hứng, bốn người trẻ tuổi này mới bằng lòng phân ra một phần tâm tư đặt trên đường đi.

Bọn họ dừng trong rừng cây, đốt lên một đôi lửa trại, tính toán đóng quân dã ngoại tại đây. Trần Lăng cùng Quân Lăng Vũ tranh nhau tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn thật tốt, Trần Lạc cùng nguyên thân liền thảnh thơi xử lý đồ ăn

Trong nguyên tác Quân Lăng Vũ là hung thủ giết chết Trần Lạc, Trần Lạc cho rằng năm đó chính mình cũng Trần Lăng loạn nhập một phen hiển nhiên cải biến vận mệnh bọn họ, chính là không nghĩ tới hai ngươi kia cuối cùng thế nhưng ở cùng nhau, thậm chí thái độ của nguyên thân đối với Quân Lăng Vũ cũng không tốt, trong mắt Quân Lăng Vũ lại có thể nhìn thấy ôn nhu

Nữ chủ nguyên tác chính quy Chung Vũ Phi lại không có một đãi ngộ, Trần Lạc tò mò, lại ngại đi hỏi thăm, nhưng vẫn khắc chế không được tò mò đánh giá nguyên thân.

Vị trí ma hậu này cũng không phải người không có chút năng lực có thể ngồi lên, nguyên thân tự nhiên nhìn thấy ánh mắt Trần Lạc, đơn giản ngồi đối diện cậu, hỏi “Nói đi, có cái gì muốn hỏi”

Trần Lạc chớp hai mắt, thanh âm mềm mềm “Hai người các ngươi sao lại ở cùng một chỗ”

Nguyên thân nhướng mày, không nhanh không chậm đáp, “Vào ban đêm hôm ấy, các ngươi xảy ra chuyện gì chúng ta liền xảy ra chuyện đó”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.