Vì để hợp với hình tượng của vai mà thông thường các diễn viên đều sẽ thay đổi vóc người, kiểu tóc cùng màu da của mình, ví dụ như đóng phim vua chúa đời nhà Thanh thì các diễn viên nam dường như đều sẽ cạo sạch đầu.
Trước mắt thì kịch bản của 《 Kinh Uyên Lục 》 vẫn chưa được công bố, Tạ Dư An nếu muốn đi thử vai Ngũ hoàng tử Tế Phong thì việc có thể làm bây giờ chính là ngoại trừ đọc truyện gốc để quen thuộc với tính cách nhân vật thì còn phải bỏ thời gian cho vẻ ngoài nữa.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Tạ Dư An nói với Thẩm Trọng Thành: “Em muốn đi làm da đen.”
Nghe thấy Tạ Dư An nói chuyện với mình nên Thẩm Trọng Thành để điện thoại xuống, sau khi anh nhìn hết người cậu một lượt thì nói: “Chuẩn bị cho việc thử vai Ngũ hoàng tử sao?”
Tạ Dư An nói: “Vâng.”
Thẩm Trọng Thành hơi nhướn mày: “Thế nhưng anh cảm thấy em sẽ phơi đến bị thương mất.”
Màu da của Tạ Dư An vốn rất trắng, người bình thường phơi nắng thì sẽ biến thành đen, nhưng cậu mà phơi nắng thì sẽ biến đỏ_____ phơi đến bị thương cũng rất khó đen, thường thường sẽ bong một lớp da rồi sẽ trắng trở lại.
Tạ Dư An biết chất da của mình cho nên cũng không biết phải làm sao, cậu mở miệng nói: “Cho nên em mới muốn tìm chuyên gia để làm da đen đi đó.”
Thế nhưng Thẩm Trọng Thành lại nói: “Không cần phải phiền phức như vậy.” Tạ Dư An nghe vậy thì quay đầu nhìn anh, chờ Thẩm Trọng Thành nói hết câu, “Sắp tới em không có lịch trình gì phải không?”
Tạ Dư An cẩn thận nhớ lại một chút rồi nói: “Đúng là không có.”
Cậu đã quay 《 Từng gặp nhau 》 xong rồi, trước đây Tất Đông Thụ nghĩ rằng cậu sẽ không tiếp tục kí với Thụy Phong mà sẽ nhảy sang Ánh Quang cho nên không có sắp xếp công việc gì cho cậu, chuyện thi cử cũng đã xong, bây giờ Tạ Dư An vô cùng rảnh rỗi, chỉ đang chờ chuẩn bị thật tốt cho buổi thử vai của 《 Kinh Uyên Lục 》 thôi.
Thẩm Trọng Thành đề nghị: “Nếu gần đây em không có sắp xếp công việc gì, lại nói muốn làm đen da thì chi bằng chúng ta cùng nhau đi du lịch ở biển?”
Tạ Dư An có chút lung lay, vừa định mở miệng nói đồng ý thì lại chợt mím môi lại, Thẩm Trọng Thành thấy cậu do dự thì tưởng là Tạ Dư An đang lo đến biển chơi không đen được mà còn bị thương lột mất lớp da cho nên nói: “Anh sẽ mời một chuyên gia thẩm mỹ đi cùng, sẽ không để cục cưng phơi đến bị thương đâu.”
Thẩm Trọng Thành vừa nói vừa đưa tay ra thò vào tấm chăn đang ngăn giữa hai người mà xoa eo của cậu, tiếp đó cong đầu ngón tay cọ cậu hai cái, mục đích rõ như ban ngày.
Bởi vì hôm nay trở về nhà chính của nhà họ Thẩm cho nên bọn họ ngủ ở phòng Thẩm Trọng Thành, không còn nghi ngờ gì, đây cũng là một căn phòng kiểu Trung Quốc điển hình, mặt tường làm bằng gỗ cho nên Tạ Dư An rất nghi ngờ về hiệu quả cách âm của nó, thế nhưng Tạ Dư An cũng cong khóe môi, không có đẩy Thẩm Trọng Thành ra lúc bị anh chọc eo mà ngược lại còn di chuyển thân thể một chút để dựa sát vào trước ngực Thẩm Trọng Thành, còn chủ động đem tay của anh kéo vòng quanh eo mình, tiếp đó mở miệng nói: “Em muốn nói là bên phía em không có vấn đề gì, thế nhưng bên anh thì thế nào?”
Thẩm Trọng Thành thấy Tạ Dư An phối hợp như vậy thì liền nói: “Ánh Quang còn chưa tới mức anh phải trông coi nó cả ngày đâu, nếu thật sự như vậy thì nhân viên của anh đều là mời tới chơi không à, hơn nữa còn có đám người Tiền Trấn Xuyên với Nghiêm Lâm mà.”
Tạ Dư An hỏi anh: “Vậy chúng ta đi du lịch ở đâu đây? Lúc nào thì đi?”
Thẩm Trọng Thành: “Em có muốn đi nơi nào không?”
“Không ạ, chỉ cần có biển để phơi thành đen là được rồi.” Tạ Dư An thật thà nói, “Nếu như anh không đề nghị thì chắc em cũng không nghĩ tới chuyện đi du lịch đâu.”
Nói cho cùng thì thời gian Tạ Dư An đóng phim thường hay đi được rất nhiều nơi, với cả tính tình của cậu khá trạch, so với việc ra ngoài thì cậu càng thích ở nhà hơn, hơn nữa cậu là người của công chúng, ra nước ngoài du lịch cũng phải giấu kín nếu không sẽ bị fan hâm mộ nhận ra, như vậy khá là phiền phức.
Thế nhưng dù cho Tạ Dư An nói như vậy thì Thẩm Trọng Thành vẫn muốn xác nhận lại một chút: “Cục cưng, em xác định là chỉ cần ở gần biển để phơi nắng là được phải không? Không còn yêu cầu gì khác sao?”
Giọng điệu của Thẩm Trọng Thành rất nghiêm túc, Tạ Dư An nhìn vào mắt anh, có chút ngây ra rồi bổ sung thêm một câu: “....Ít người chút thì càng tốt?”
“Được.” Thẩm Trọng Thành sau khi biết yêu cầu của Tạ Dư An thì liền đưa ra một cái tên, “Chúng ta đi đảo Nhị đi.”
Tạ Dư An hoàn toàn không có chút ấn tượng gì đối với cái tên này, nghe thì không giống với đảo nhỏ nào của nước ngoài lắm, nếu là ở trong nước thì cái tên này lại có chút đặc biệt, không lí nào mà cậu chưa từng nghe qua, vì vậy mà cậu liền hỏi Thẩm Trọng Thành: “Đảo này ở đâu vậy? Xa không?
“Không xa.” Thẩm Trọng Thành nói, “Ngày mai ngồi máy bay hai tiếng là tới rồi.”
Cái kiểu nói trắng trợn muốn bay lúc nào thì bay này cũng chỉ có Thẩm Trọng Thành sở hữu máy bay riêng mới có thể nói ra, Tạ Dư An nghe thế thì đã hiểu: “Là ở trong nước phải không.” Thời gian bay ngắn như vậy vừa nghe là biết đảo nhỏ ở trong nước.
Kết quả Thẩm Trọng Thành ngay sau đó lại nói tiếp: “Đúng vậy, là đảo của anh, sau này cũng sẽ mua cho em một cái, mua đảo có hình trái tim là đẹp.”
Tạ Dư An: “....”
Có tiền sướng thật.
Thẩm Trọng Thành nghĩ rằng đêm nay mình là một người chồng thể hiện tình cảm rất sâu sắc, sau khi thổ lộ xong đang tính chuẩn bị tiến hành đi sâu vào việc giao lưu thì không ngờ cậu lại tém tém góc chăn rồi nhướn thẳng người tắt đèn bàn, tiếp đó ôm lấy cánh tay anh rồi nằm xuống: “Bé cưng ngủ ngon.”
“.....”
Thẩm Trọng Thành ở trong bóng tối nghe Tạ Dư An gọi hai chữ “bé cưng” thì im lặng vài giây, tiếp đó lật người không cam lòng ôm lấy Tạ Dư An rồi gọi: “Cục cưng.”
Tạ Dư An nhắm hai mắt hỏi anh: “Làm gì đó?”
Tạ Dư An sau khi nằm xuống thì giọng nói cũng có chút kéo dài mềm mại, Thẩm Trọng Thành thích nhất kiểu nói chuyện như vậy của cậu lúc ở trên giường, anh học theo giọng điệu của cậu mà nói một câu: “** anh đi.”
“Anh đang nói cái gì đó___” Tạ Dư An bị những lời này của Thẩm Trọng Thành chọc cười.
Thẩm Trọng Thành có chút tủi thân: “Bây giờ còn sớm như vậy mà đã ngủ rồi sao?”
Tạ Dư An xem như là thông minh: “Ngày mai chúng ta phải đi du lịch, thời gian chờ trên máy bay cũng không dài nên không thể ngủ bù được, vì thế nên tối nay chúng ta phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Cũng được.” Cũng không biết câu nào của Tạ Dư An khiến tâm trạng của Thẩm Trọng Thành bỗng nhiên tốt lên, anh nhếch môi nói, “Dù sao thì trên đảo cũng không có ai.”
Tạ Dư An mới đầu không hiểu được ý trong lời nói của anh, chờ lúc hiểu ra thì nói cũng không ra lời, thậm chí còn có chút hối hận muốn từ bỏ cuộc chơi nói không đi nữa.
Vì sao lại vậy?
Trên đảo không có ai, vậy thì có thể chơi trò kích thích rồi không phải sao? Còn cái gì có thể kích thích hơn chơi dã chiến?
Thế nhưng Thẩm Trọng Thành lại không cho Tạ Dư An cơ hội nuốt lời, vừa mới rạng sáng hôm sau anh đã cho người sắp xếp hành lí để chuẩn bị ra sân bay, Nghiêm Thu Sương đang uống trà sớm ở sảnh chính nhìn thấy thì liền hỏi một câu: “Sao nhanh như vậy đã muốn đi rồi? Không ở đây chơi thêm vài ngày sao?”
Thẩm Trọng Thành không giải thích nhiều, chỉ nói một câu: “Ở đây nhiều người, con đi đảo Nhị chơi vài ngày.”
Rõ ràng là cái kiểu nói toẹt ra này của Thẩm Trọng Thành không hề có dấu hiệu muốn sửa chữa, cơ mà lần này Tạ Dư An cũng rất cảm ơn anh vì đã cố giữ kẽ hơn trước đây rất nhiều, nhưng mà Nghiêm Thu Sương nghe hiểu ý bóng gió của anh thì lại nhướn cao lông mày, Tạ Dư An đỏ hết cả hai tai, cúi đầu không dám nhìn vào mắt mẹ Thẩm.
Thẩm Dạ Vũ nghe không hiểu bọn họ đang nói mấy lời ẩn ý gì, chỉ biết là Thẩm Trọng Thành với Tạ Dư An muốn đi đảo nhỏ chơi cho nên lập tức la lên: “Hai người muốn đi đảo Nhị chơi sao? Tui cũng muốn đi! Tui cũng muốn đi!”
Thẩm Trọng Thành lạnh lùng nói: “Mày phải đi học.”
Thẩm Dạ Vũ giãy nãy ăn vạ: “Hôm nay là thứ bảy, chơi hết ngày mai rồi quay về cũng được.”
Thẩm Trọng Thành không thay đổi sắc mặt: “Không được.”
Có lẽ là Thẩm Trọng Thành đã nhẫn tâm kích thích tới Thẩm Dạ Vũ cho nên sau khi Thẩm Trọng Thành và Tạ Dư An vừa rời khỏi thì Thẩm Dạ Vũ đã đăng tấm ảnh cap hủy kết bạn với Thẩm Trọng Thành lên vòng bạn bè kèm caption: [Xóa càng sớm thì cuộc sống càng trở nên tốt đẹp.]
Thẩm Tiêu Hồng là người đầu tiên bình luận cho đứa em giai nhà mình: [Êy yo, xóa bạn bè rồi hả? Thẩm Trọng Thành sao lại ăn hiếp cưng vậy?]
Thẩm Dạ Vũ lập tức khóc lóc kể lể: [Oa oa oa ổng đi ra ngoài chơi mà không dẫn theo em!]
Thẩm Tiêu Hồng: [Đi đâu chơi vậy?]
Thẩm Dạ Vũ: [Đảo Nhị.]
Thẩm Tiêu Hồng: [Là cái đảo mà nó đã mua ấy hả?]
Thẩm Dạ Vũ: [Đúng vậy, ổng với anh Dư An đang trên đường tới sân bay, hừ, sau này có tiền em cũng mua một cái đảo, cũng mua cho chị một cái nữa, không cho ổng đi.]
Thẩm Tiêu Hồng là trưởng nữ của nhánh thứ năm nhà họ Thẩm, tuy rằng bình thường hay làm chút chuyện hố hàng em trai, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn rất quan tâm đến bọn họ, đặc biệt là sau khi cô rời khỏi nhà họ Thẩm, Thẩm Dạ Vũ muốn cùng cô gặp mặt một lần cũng không dễ dàng, chỉ có thể gọi video..vv... Thẩm Tiêu Hồng từ nhỏ lớn lên cùng với Thẩm Trọng Thành cho nên vô cùng chán ghét thằng em trai lớn, nhưng đối với thằng út nhỏ hơn cô mười tuổi là Thẩm Dạ Vũ thì vẫn rất là cưng chiều, lúc không có khủng hoảng kinh tế cô thường mua đồ cho Thẩm Dạ Vũ, gặp lúc Thẩm Trọng Thành ăn hiếp thằng út cũng sẽ đứng về phía cậu nhóc.
Quả nhiên Thẩm Tiêu Hồng lập tức mắng: [Đúng là quá đáng! Thẩm Trọng Thành có còn là con người hay không? Ra đây xem cái đồ chó này @Tiền Trấn Xuyên @Nghiêm Lâm]
Tiền Trấn Xuyên với Nghiêm Lâm được tag vào cũng nổi giận mắng chửi hành vi xấu xa của Thẩm Trọng Thành____
Tiền Trấn Xuyên: [Quá đáng, đúng là quá đáng.]
Nghiêm Lâm: [Đừng khóc nha Dạ Vũ, bọn anh sẽ giúp em báo thù.]
Sau đó qua hơn nửa giờ, Thẩm Dạ Vũ lướt tới một tin Thẩm Tiêu Hồng đăng trong vòng bạn bè.
Cô đăng ảnh chụp ba người là Tiền Trấn Xuyên, Nghiêm Lâm và cô kèm theo caption: [Hi hi, đi đảo Nhị chơi, tiếc là thằng út phải đi học nên không đi chung được, đúng là quá thảm mà, cũng may tôi đã tốt nghiệp rồi, ha ha ha!]
Thẩm Dạ Vũ: “......”
Thẩm Trọng Thành cũng không ngờ rằng vốn lúc đầu chỉ muốn cùng Tạ Dư An trải qua thế giới riêng ở đảo Nhị, thế mà Thẩm Tiêu Hồng, Nghiêm Lâm và Tiền Trấn Xuyên đẩy đưa với Thẩm Dạ Vũ xong còn chạy tới sân bay nhanh hơn cả anh, còn ngồi sẵn hết trên máy bay luôn rồi, Thẩm Tiêu Hồng thấy Thẩm Trọng Thành đi lên thì còn nói một câu: “Tới đây em giai.” Sau đó lại vẫy tay với Tạ Dư An, “Tới đây đi Dư An, bọn này chỉ có ba nên đang thiếu một tay mạt chược.”
Thẩm Trọng Thành hỏi cô: “Bà có ý gì đây.”
Thẩm Tiêu Hồng lập tức chọi nồi: “Thẩm Dạ Vũ sợ mày với Dư An ở trên đảo chỉ có hai người rất buồn chán nên bảo bọn này tới chơi cùng mày.”
Thẩm Trọng Thành nói: “Bản mặt già nua mồm miệng già khú của các người tui nhìn chán rồi.”
Tạ Dư An thật ra lại nghĩ bọn họ tới rất đúng lúc cho nên đứng ra hòa giải: “Ây da, cũng đã tới đây rồi, vậy cùng đi thôi.”
Thẩm Trọng Thành cũng không thể đuổi đám người Thẩm Tiêu Hồng xuống máy bay thật, cho nên chỉ có thể sa sầm mặt cùng lên đường với bọn họ, vốn kế hoạch du lịch của anh chỉ có hai người, hiện tại cứ như vậy biến thành năm.
Đảo Nhị của Thẩm Trọng Thành nằm ở vùng nhiệt đới cho nên ánh mặt trời vô cùng gay gắt, sau khi bọn họ ở đó hai tuần thì Tạ Dư An được như mong muốn mà có được làn da màu lúa mạch, trở thành người thứ hai trắng nhất trong năm người.