Tạ Dư An không dám lên tiếng.
Thẩm Trọng Thành giục cậu: "Nhanh đi thôi, anh đã đói lắm rồi, anh muốn cho em xem chiếc đồng hồ dạ quang mới mà anh đã mua ngay bây giờ."
"Anh gấp như thế làm gì?" Tạ Dư An cuối cùng vẫn cố gắng vì bản thân mà tranh thủ trì hoãn thời gian thi hành hình phạt, ".... Trời còn chưa có tối, đồng hồ dạ quang không thấy rõ lắm đâu."
Nhưng mà mánh khóe nhỏ đó của cậu làm sao làm khó được Thẩm Trọng Thành, anh lại càng thấy buồn cười mà hỏi lại Tạ Dư An: "Vậy bây giờ anh trao giải thưởng cho em nhé? Giải ảnh đế Trung Quốc nhé ngài? Kiệt tác《 Người không thể một đêm hai mươi lần là rác rưởi 》nhé, Tạ đại ảnh đế?"
Tạ Dư An vô cùng đau đớn, chán nản nói: "....Thôi chúng ta xem đồng hồ trước đi."
"Cái đồng hồ đó rất sáng, rất to, duy trì rất lâu." Thẩm Trọng Thành đặc biệt nhấn mạnh từ "to", "Em sẽ thích nó thôi bé cưng."
Sau khi trở về phòng, Thẩm Trọng Thành lập tức kéo Tạ Dư An đi xem đồng hồ dạ quang.
Thẩm Trọng Thành thật sự không nói xạo, lúc bọn họ xem đồng hồ không có mở đèn, sau khi Thẩm Trọng Thành lôi một cái bọc trong túi quần xé ra thì trong đêm đen phát ra ánh sáng mờ ảo, gần như không sáng tới mù mắt Tạ Dư An nổi, cậu thậm chí còn nghĩ người uống nhiều không phải Tiền Xán mà là cậu, cậu không dám tin mà hỏi Thẩm Trọng Thành: "Đây là cái gì vậy?!"
Thẩm Trọng Thành lại hết sức bình tĩnh: "Đồng hồ dạ quang của anh."
Tạ Dư An không nhịn được mà tuôn ra lời thô tục: "Cái này mà là đồng hồ dạ quang cái mẹ gì?"
Nếu như không phải Tạ Dư An tiếp nhận kiến thức giáo dục, biết được dáng vẻ của bao cao su ra sao, với cả là đứa ngu có chỉ số thông minh là âm thì khéo đã bị Thẩm Trọng Thành lừa gạt, thế nhưng dù Tạ Dư An có tự nhận là có kiến thức rộng rãi thì cũng không biết Thẩm Trọng Thành tìm ở đâu ra bao cu su dạ quang như vầy!
Thẩm Trọng Thành vừa thong thả đeo "đồng hồ" lên, vừa nhẹ nhàng nói với Tạ Dư An, "Cũng đâu phải thứ hiếm lạ, Xán Nhi của em còn không phải đã tặng cho em kem dạ quang hay sao? Anh đeo đồng hồ dạ quang thì có làm sao?"
Chỗ mắc cười đâu?
Mẹ nó chứ kem dạ quang và bao cao su có thể cùng một khái niệm được sao?
Tạ Dư An cũng đã hỏi như vậy rồi, ai ngờ Thẩm Trọng Thành lại trả lời rất có lý: "Sao không giống nhau? Đều phát sáng hết mà, lại còn đều ăn được. Bé cưng, thấy đồng hồ dạ quang của anh thế nào, có sáng không? Có to hay không?"
Tạ Dư An: "...."
Sáng chứ, sao lại không sáng? Tạ Dư An gần như không bị sáng mù mắt, cậu thật sự chưa từng nhìn vào nơi Thẩm Trọng Thành đeo đồng hồ.
"Em không nói gì thì chính là thừa nhận, mà thừa nhận thì chính là thích." Thẩm Trọng Thành tự động bổ sung câu trả lời cho Tạ Dư An.
Tạ Dư An vất vả nói: "Bé cưng ơi, chúng ta có thể không____"
"Có thể không thích cái này sao? Không thể." Thẩm Trọng Thành không đợi Tạ Dư An nói hết câu đã nói tiếp lời cậu, còn kéo lấy tay Tạ Dư An, "Em thích thì đợi lát nữa lột ra cho em chơi, bây giờ em chơi với anh trước đã."
Tạ Dư An không nghĩ tới việc chơi cái đồng hồ dạ quang này: "Anh yêu ơi, đồng hồ của anh vừa sáng vừa to, em đã nhìn rõ rồi, đeo đồng hồ khó chịu lắm, chúng ta không đeo ha?"
"Vậy cũng được." Thẩm Trọng Thành dễ nói chuyện một cách khác thường, thế nhưng cũng không khiến Tạ Dư An yên tâm, bởi vì xảy ra sự khác thường thì tất nhiên phải có chuyện gì đó, đúng như dự đoán, ngay sau đó Thẩm Trọng Thành lại thốt ra câu Tạ Dư An khó có thể tin, "Anh còn đem theo tiên nữ thô to, cô nàng tràn đầy vẻ trẻ con và mơ mộng, bé cưng có muốn gặp tiên nữ thô to xinh đẹp không?"
(*Tiên nữ thô to là sextoy nhé, cái gậy mà bấm nút cái rung rung rungggg:v)
Tạ Dư An: "?"
Cái đm lại còn tiên nữ thô to gì vậy???
Có đồng hồ dạ quang làm gương, Tạ Dư An lại càng không dám tưởng tượng tiên nữ thô to rốt cuộc là thứ gì.
"Em đều không muốn..... Ưm!" Nhưng mà lời kháng nghị của Tạ Dư An đều không phát ra được.
Thẩm Trọng Thành giữ lấy gáy cậu, mạnh mẽ hôn xuống đôi môi đang hé mở, hết mút rồi lại liếm, dường như muốn đòi lại cho đủ khoảng thời gian cậu rời xa anh.
"Anh...ưm...ha." Tạ Dư An bị hôn đến choáng váng nhưng vẫn cố gắng giãy giụa lần cuối, thế nhưng vẫn không thành, cậu cũng rất nhớ Thẩm Trọng Thành cho nên liền buông xuôi, đầu lưỡi cuồng nhiệt đáp lại anh.
Thẩm Trọng Thành vừa hôn vừa gấp gáp lột đồ Tạ Dư An ra, sau đó giữ eo cậu ôm lên đi vào phòng tắm, Tạ Dư An phối hợp ôm lấy cổ anh cười khúc khích, Thẩm Trọng Thành vẫn không quên việc cậu không thoải mái nếu như làm mà chưa tắm rửa.
Bước vòng phòng tắm, Thẩm Trọng Thành mở nước vòi hoa sen, tiếp đó thả Tạ Dư An xuống, dòng nước ấm áp chảy xuống gội sạch bụi bẩn, hai người nhìn nhau cười rồi tìm đến môi nhau.
Thẩm Trọng Thành nhào nặn hai cánh mông căng tròn của Tạ Dư An, tiếp đó hơi đè lên vai cậu, Tạ Dư An hiểu ý quỳ xuống ngậm lấy dương v*t đang dần căng lên của Thẩm Trọng Thành.
Bởi vì đã có kinh nghiệm cho nên Tạ Dư An liếm mút rất có kỹ thuật, biết được tập trung liếm ở chỗ nào có thể khiến Thẩm Trọng Thành sướng đến tê người.
Thẩm Trọng Thành cúi đầu vuốt tóc cậu, lúc Tạ Dư An ngậm quá sâu bị sặc thì lại kéo cậu ra, sau đó cúi thấp người hôn cậu, Tạ Dư An ngậm thêm một lúc thì dương v*t của Thẩm Trọng Thành đã hoàn toàn dựng thẳng.
Tạ Dư An quay mặt vào tường, Thẩm Trọng Thành theo đó mà làm cậu từ phía sau, tiếng nước chảy hòa cùng tiếng "bạch bạch" vang lên tại nơi hai người gắn kết bỗng nhiên trở nên kích thích.
Thẩm Trọng Thành bóp mặt Tạ Dư An quay sang một bên rồi hôn, bên dưới cật lực đưa đẩy theo nhịp, đôi lúc lại nhịn không được mà vỗ mạnh lên mông Tạ Dư An, làn da trắng nõn bên dưới ánh đèn dần trở nên ửng đỏ, nhìn vào cực kì gợi đòn.
"A....a...a." Tạ Dư An hiện giờ chỉ biết há miệng rên rỉ, trao thế chủ động cho Thẩm Trọng Thành.
Sau một lúc, Thẩm Trọng Thành nhấp mạnh vài phát rồi thả Tạ Dư An ra, hai người tắm rửa lại một lần rồi đi ra ngoài.
Tạ Dư An bò lên giường trước nhìn Thẩm Trọng Thành theo ra sau, hai người nằm trên giường ôm hôn nhau, Thẩm Trọng Thành liếm nhẹ mí mắt Tạ Dư An, sau đó là mũi rồi đến cằm, mỗi một nơi đều hôn qua, tay của Tạ Dư An cũng không rảnh mà đưa lên vuốt ve dương v*t của Thẩm Trọng Thành.
Sau khi hai người tách nhau ra, Thẩm Trọng Thành lột bao cao su đeo vào rồi bảo cậu nằm sấp xuống, tiếp đó đâm vào lỗ nhỏ gợi cảm.
"Ưm....a..." Bởi vì hiện giờ không còn ở trong phòng tắm cho nên Tạ Dư An không dám la to, sợ những người ở phòng khác có thể nghe được bọn họ đang làm gì, cậu ngậm chặt miệng vùi đầu vào chăn, dù có sướng thế nào cũng không dám ngẩng đầu lên.
Thẩm Trọng Thành nào chịu để yên cho cậu, anh đè cổ Tạ Dư An ép cậu ngẩng đầu lên, thấy cậu vẫn ngang bướng cắn lấy gối thì đẩy mạnh phần eo, muốn chơi cậu đến phát ra tiếng.
"Cục cưng, anh thích nghe em rên rỉ, ngoan, mở miệng ra nào." Thẩm Trọng Thành thấy Tạ Dư An không chịu ăn cứng thì nhẹ giọng dụ dỗ.
"Ưm..." Tạ Dư An lắc lắc đầu, kiên quyết không mở miệng.
Thấy cậu cứ như vậy, Thẩm Trọng Thành lại càng muốn cậu mở miệng, còn nói ở trên giường phát sáng không rõ, muốn dẫn Tạ Dư An đi sang bàn trà xem, nhưng mà bàn trà nhỏ như vậy thì chỗ nào đủ để cho bọn họ xem?
"Trọng Thành...a....đừng ở đây." Lúc mông cậu tiếp xúc với mặt bàn lạnh lẽo thì cậu lại theo phản xạ mà mở miệng kiến nghị, thế nhưng ngay sau đó lại bị từng trận tấn công dồn dập của Thẩm Trọng Thành đè xuống, Tạ Dư An triệt để ngậm miệng, chỉ mong đừng ai nghe thấy được chuyện đang xảy ra trong phòng.
Trong bóng tối Tạ Dư An đá ngã ghế rất nhiều lần, người ngoài không biết còn tưởng bọn họ đang đánh nhau.
Sang hôm sau, Thẩm Trọng Thành mặt không cảm xúc rời khỏi phòng Tạ Dư An.
Mà mắt của Tạ Dư An lại có thêm quầng thâm xanh đen, cậu đến chỗ quay phim với vành mắt hồng hồng giống như người vợ bé nhỏ bị ngược đãi.
Một khi cậu không ngủ ngon thì quầng thâm sẽ hiện lên rất rõ ràng, thế nhưng cũng may là tròng mắt sẽ không xuất hiện quá nhiều tơ máu, cho nên có thể trang điểm để che lại vẻ hốc hác. Thợ trang điển của tổ tạo hình thấy Tạ Dư An xuất hiện với bộ dạng như vậy thì không dám hỏi cái gì, chỉ lặng lẽ che lại quầng thâm và đôi mắt đỏ hồng, nhưng mà bộ dạng này của Tạ Dư An lúc đi đến phòng trang điểm đã bị vài người thấy được.
Sau khi quay xong cảnh với Tân Y Nhu, Tạ Dư An dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, dù sao thì tối hôm qua quá trình Thẩm Trọng Thành mời cậu hỗ trợ đánh giá chất lượng của đồng hồ dạ quang cũng rất là mệt mỏi.
Một lát sau, Tân Y Nhu dè dặt tới gần hỏi cậu: "Thầy Tạ...."
"Hửm?" Tạ Dư An mở mắt nhìn về phía cô nàng, "Sao vậy?"
"Cho ngài cái này." Tân Y Nhu cong mắt cười lên, tiếp đó móc một cái bịt mắt hơi nước từ trong túi ra rồi đưa cho Tạ Dư An, "Đắp cái này lên mắt có thể giảm độ mệt mỏi của mắt."
Tạ Dư An có chút vui: "À, cảm ơn cô nha."
Mặc kệ Tân Y Nhi có thật sự có ý gì đó với Thẩm Trọng Thành hay không, việc tốt mà hiện giờ cô làm rất là tâm lí, Tạ Dư An, cũng vô cùng biết ơn cô, cậu nói lời cảm ơn chân thành, sau đó lột bịt mắt hơi nước ra che lên mắt.
Tân Y Nhu cũng mím môi ngại ngùng cười cười, cô liếc mắt nhìn thoáng qua cổ Tạ Dư An, trên đó có vết hồng hồng, cho dù có bị thợ trang điểm dặm phấn lên cũng có thể nhìn ra được dấu vết, chỉ có điều vết này có khoảng mấy ngày trước, trên người cô cũng có____ đều là vì bị muỗi cắn trong rừng. Lúc này Tân Y Nhu nhớ tới lời mà anh trai Lăng Đông Vũ đã nói với cô vào sáng nay, tiếp đó lại quay đầu về phía sau trao đổi ánh mắt với Lăng Đông Vũ, Tân Y Nhu suy nghĩ lại sắc mặt của Thẩm Trọng Thành lúc rời khỏi phòng của Tạ Dư An và bộ dạng hốc hác của cậu trước khi trang điểm....
"Thây Tạ, tôi nghe anh trai nói phòng của cậu tối qua hình như có tiếng động gì đó?" Tân Y Nhu mở miệng thăm dò.
Tiếng động hả? Tiếng động sao? Còn có thể là tiếng gì?
Nhưng mà những lời này của cô lại khiến Tạ Dư An đột nhiên sửng sốt, tiếp đó lỗ tai nóng lên, cũng may là mắt của cậu đang bị che lại, dù có xấu hổ cũng không thể nhìn ra được, cậu chậm rãi nói: "Ừ thì hôm qua bạn trai tới thăm tôi mà, chúng tôi...."
Quan hệ của cậu và Thẩm Trọng Thành không ai trong đoàn phim là không biết, cho nên việc này cũng không có gì phải giấu giếm.
Tạ Dư An đang nghĩ nên tìm cớ gì để giải thích với Tân Y Nhu, nếu nói dối là bọn họ xem phim thì tiếng động cũng quá lớn đi, còn nếu nói thật ra bọn họ đang xem đồng hồ dạ quang thì lí do này cũng quá là ba chấm, không ai tin hết.
Kết quả Tân Y Nhu rất nhanh đã giúp cậu bổ sung lí do: "Hai người cãi nhau sao?"
"Đúng vậy." Tạ Dư An không cần suy nghĩ đã nói ngay lập tức, "Chúng tôi phát sinh tranh cãi, cãi nhau ghê lắm, còn đạp ngã ghế...."
Tạ Dư An tự nói tự chột dạ, giọng nói càng về sau càng nhỏ, trong lòng cũng hơi bực mình Tân Y Nhu tại sao lại muốn hỏi cậu vấn đề riêng này.
Nhưng mà Tân Y Nhu giống như là thật sự tin, còn dùng giọng điệu quan tâm nói với Tạ Dư An: "Người yêu với nhau đôi khi không tránh được việc cãi vã, tình cảm của thầy Tạ và ông chủ Thẩm tốt như vậy, chắc chắn vài ngày nữa sẽ tốt lên thôi."
Tạ Dư An nghe vậy thì không nhịn được mà gỡ bịt mắt hơi nước xuống nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tân Y Nhu một lúc, cậu thấy cô thật sự không nghi ngờ cái cớ này, chỉ có ánh mắt là hơi né tránh, vì vậy mà cậu tiếp tục lấp liếm: "Đúng vậy, tình cảm của hai chúng tôi luôn tốt, chẳng qua____"
"Chẳng qua làm sao?" Thấy Tạ Dư An kéo dài âm cuối rồi lại dừng lại, Tân Y Nhu gấp gáp không chờ được mà hỏi cậu.
Lần này Tạ Dư An không nói dối nữa: "Chẳng qua lần này Trọng Thành hình như rất tức giận, không dễ dỗ lắm, tôi chỉ sợ...."
Tôi chỉ sợ buổi tối anh ấy dùng tiên nữ thô to để chơi tôi.
Rốt cuộc Tạ Dư An cũng thấy được Thẩm Trọng Thành thù dai như nào, cậu cũng không dám nói bậy sau lưng người ta nữa, sẽ bị báo ứng.
Cơ mà lời này đương nhiên không thể nói trước mặt Tân Y Nhu, Tạ Dư An thậm chí còn có bóng ma tâm lí, trong lúc nói còn nhìn thử xung quanh, không thấy Thẩm Trọng Thành xuất hiện mới dám lên tiếng.
Nhưng mà do cậu nói không rõ ràng cho nên Tân Y Nhu lại nghĩ lầm rằng cậu đang che giấu tình cảm đang trong tình trạng đổ vỡ với Thẩm Trọng Thành, cô cụp mắt, lòng nghĩ một đường nhưng lại nói một nẻo: "Không có gì phải sợ, nếu có hiểu lầm gì thì thầy Tạ và ngài Thẩm hãy giải thích với nhau cho thật tốt, như vậy thì sẽ gỡ bỏ được hiểu lầm, hai người chắc chắn sẽ hòa hợp lại."
Như lúc trước đã nhắc tới, diễn xuất của Tân Y Nhu và Lăng Đông Vũ chỉ ở mức tạm được chứ chưa phải hoàn hảo, ngay từ đầu Tạ Dư An nghe Tân Y Nhu quan tâm mình như vậy thì theo phản xạ nhìn cô ta một cái, vừa nhìn thì lại phát hiện Tân Y Nhu cụp mắt không nhìn cậu__ bình thường người làm ra động tác nhỏ này là người đang nói dối, Tạ Dư An thấy cô ta như vậy thì cẩn thận suy nghĩ lại lời mà Tân Y Nhu vừa nói, tự nhiên lại phát hiện lời nói của cô ta còn có chút vui vẻ trong đó.
Cậu và Thẩm Trọng Thành cãi lộn không thể hòa nhau mà cô còn vui vẻ cái gì?
Vì vậy mà Tạ Dư An liền nhìn chằm chằm vào Tân Y Nhu, dùng giọng điệu vừa lo lắng vừa sợ hãi mà chậm rãi nói: "Không đâu, hiểu lầm này rất khó giải thích, tối hôm qua tôi giải thích với anh ấy cả đêm, thế nhưng anh ấy lại không nghe vào dù chỉ là một chút, cũng không muốn nghe tôi giải thích, anh ấy nói muốn yên tĩnh nên tôi không muốn đi làm phiền anh ấy. Hầy, nếu anh ấy đã nói như vậy thì tôi cũng không muốn quấy rầy anh ấy."
Những lời này của Tạ Dư An nửa thật nửa giả, sự thật đương nhiên là Thẩm Trọng Thành không muốn nghe cậu giải thích, hiện tại anh chỉ biết hỏi Tạ Dư An đồng hồ dạ quang có to hay không, còn vụ anh bảo Tạ Dư An không nên đi làm phiền mình ở vế sau thì là giả____ Thẩm Trọng Thành bảo Tạ Dư An tối nay ra ngoài ở với anh, nếu dám nói không đi thì anh sẽ đem tiên nữ thô to tới gặp cậu.
Nghe được Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành cãi nhau to như vậy, Tân Y Nhu có lẽ là thật sự vui mừng cho nên chợt ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Dư An, cảm thấy người đối diện cũng đang nhìn mình thì trong nháy mắt lại né tránh, thế nhưng sự chột dạ trong khoảnh khắc đó Tạ Dư An lại không hề bỏ sót, đặc biệt là sau khi nghe cô nói tiếp câu sau, Tạ Dư An càng thêm khẳng định cô ta có ý gì đó với Thẩm Trọng Thành: "Sao lại như vậy được? Thời điểm này thầy Tạ cần phải dỗ ngài Thẩm mới đúng, đây không phải là làm phiền mà là nói lời xin lỗi."
Tạ Dư An cong môi, bày ra vẻ bỗng nhiên hiểu ra, dụng giọng điệu ngạc nhiên mà hỏi cô ta: "Thật không? Anh ấy sẽ nhận lời xin lỗi của tôi sao?"
Có Tạ Dư An phối hợp, Tân Y Nhi có lẽ là thật sự cảm thấy mình là bậc thầy tình cảm, có thể lừa được Tạ Dư An, cho nên nói chắc nịch: "Đúng vậy."