Có vẻ như đã nằm trong dự đoán, nhưng lại cũng có vẻ như ngoài dự đoán, Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu diễn rất tốt.
Rất tốt______ đây là đánh giá nhất quán của các nhân viên đứng ở một bên quan sát bọn họ.
Ngay cả người luôn soi mói như Ngỗi Chính Côn lần này lại chưa từng châm chọc bọn họ, sau ba lần NG đã hào phóng cho một chữ "Qua". Phải biết rằng, nếu như là lúc trước, đừng nói là ba lần, coi như ba mươi lần thì Ngỗi Chính Côn cũng không nhất định sẽ cho bọn họ qua màn.
Mà lần này có lẽ là Ngỗi Chính Côn cũng sợ Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu làm chậm trễ tiến độ chung của đoàn phim, trước khi quay, ông ta còn tự mình giải thích làm mẫu, mỗi một lần NG, ông ta đều lấy ra sự kiên nhẫn lớn nhất của mình để sửa lỗi cho Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu, vì vậy mà chờ đến cuối cùng khi ông hô lên từ "Qua", giọng điệu gần như là thở phào nhẹ nhõm giống như trút được gánh nặng.
Bởi vì tính đến phần đối mặt diễn của Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu thì xem như kết thúc toàn bộ, mà Tân Y Nhu cũng không phải nữ chính hay nữ phụ cho nên phần của cô cũng kết thúc, trừ khi hậu kỳ cần bổ sung cảnh quay.
"Hôm nay hai người diễn không tệ, cả ngày nay Tiểu Nhu đều vào được trạng thái, anh cô tuy rằng ngay từ đầu đã không vào trạng thái, nhưng về sau diễn cũng vô cùng tốt, kĩ năng diễn của hai người đều có tiến bộ rất lớn." Ngỗi Chính Côn nhìn cảnh quay phát lại, miệng tấm tắc cảm thán.
Diễn xuất của Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu tiến bộ là thật, mặc kệ lúc trước diễn như thế nào thì dù gì cũng là do Ngỗi Chính Côn tự mình chọn ra, bản thân họ họ chắc chắn có nền tảng, còn bị Ngỗi Chính Côn tự mình chỉ bảo lâu như vậy, nếu như vẫn không tiến bộ chút nào thì Ngỗi Chính Côn sẽ không để bọn họ ở lại đoàn phim 《 Kinh Uyên Lục 》 lâu như vậy.
Lúc Ngỗi Chính Côn mắng người rất tàn nhẫn, thế nhưng lúc tâm trạng của ông ta tốt thì cũng khen ngợi_____ông ta sẽ đánh người ta một gậy rồi lại cho một quả táo ngọt, mặc kệ ông ta có cảm thấy như thế thật hay không,....ít ra....khi nghe vào sẽ khiến người ta nghĩ ông ta thật sự cảm thấy như vậy.
"Cảm ơn đạo diễn Ngỗi, đều là______"
Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu đều cười cười khom mình làm lễ với Ngỗi Chính Côn, đang chuẩn bị nói đều là nhờ đạo diễn Ngỗi dạy giỏi, thế nhưng Ngỗi Chính Côn cũng mở miệng.
"Hiệu quả tôi muốn chính là như vậy, sao lúc đầu các người không vào được trạng thái mà giờ lại được vậy? Có phải đã được vị cao nhân nào khai sáng hay không?"
Ngỗi Chính Côn chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng người nói thì vô tâm người nghe lại để bụng, Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu nghe như vậy thì thân thể đều cứng hết lại, theo phản xạ mà liếc về phía Tạ Dư An, bọn họ đương nhiên không dám nhìn chính diện mà chỉ dám liếc trộm, chẳng qua Tạ Dư An lại nhìn thẳng vào bọn họ, từ khi Ngỗi Chính Côn khen bọn họ câu đầu tiên thì cậu đã nhìn chằm chằm vào Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu.
Tại sao lại vậy? Bởi vì khi cậu nhìn thì hai người họ sẽ không thoải mái.
Không có lý do gì mà bọn họ muốn đào góc tường nhà bạn trai cậu mà cậu lại không làm gì hết, Tạ Dư An đương nhiên phải tìm cơ hội để mình vui vẻ một chút.
Cho nên Ngỗi Chính Côn vừa dứt lời, Tạ Dư An liền cong khóe môi, mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu, tiếp đó nói với Ngỗi Chính Côn: "Đông Vũ và Tiểu Nhu đúng là có tiến bộ, chẳng qua đó đều là dựa vào khả năng trời cho và sự nỗ lực, thứ tôi dạy cho bọn họ cũng chả tính là gì."
Hiện giờ Tiền Xán là nam chính của《 Kinh Uyên Lục 》, có thể nói, chỉ cần anh không tìm đường chết mà bị tuồn ra tư liệu bôi đen thì việc nổi tiếng đã là chuyện ván đã đóng thuyền, thế nhưng dù có như vậy thì thường ngày anh ở đoàn phim vẫn giống như trước đây, đối xử với người khác rất đúng mực mà không hề kiêu ngạo, vốn dĩ Tiền Xán đang ở một bên trò vui, nhưng khi nghe Tạ Dư An mở miệng thì cũng cười một tiếng rồi hùa theo: "Đúng vậy, bọn họ nếu như đã có "khả năng trời cho" thì Dư An có dạy thế nào cũng không có tác dụng.
Tiền Xán cố ý nói mấy chữ "khả năng trời cho" chậm lại, còn nhấn mạnh thêm, hai người kẻ xướng người họa, các nhân viên và diễn viên đều nghe ra được manh mối, ánh mắt nhìn về phía Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu bỗng nhiên trở nên vi diệu.
Khả năng trời cho, là trời cho khả năng gì?
Là trời cho hai anh em bọn họ khả năng cùng thích một người hay sao?
Lại liên tưởng tới những lời của Tạ Dư An, người yêu của Tạ Dư An là ai? Câu trả lời liền đi ra.
Nghe Tạ Dư An nói ý ngay mặt chữ thì Ngỗi Chính Côn không khỏi nhíu mày, ông khẽ cười một tiếng rồi nói: "Vậy thì đúng là trách tôi lớn tuổi, không nhìn ra hai người lại có khả năng trời cho như vậy, đúng là tre già măng mọc mà."
Nhận thấy ánh mắt chăm chú của những người xung quanh thay đổi, Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu vốn dĩ đang cứng người giờ lại càng cứng, mà sau khi Ngỗi Chính Côn cười rồi nói ra câu kia, bọn họ chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.
Tân Y Nhu thì còn có thể như mong muốn, dù gì cảnh diễn của cô ta vốn cũng không nhiều, nhưng Lăng Đông Vũ lại không được, cậu ta diễn vai tướng quân họ Kỷ cho nên gần như là cột chung một chỗ với Tễ Phong, Tễ Phong sống thì cậu ta sống, Tễ Phong chết thì cậu ta chết, điều này có nghĩa là phần của Lăng Đông Vũ còn rất nhiều. Vốn có nhiều đất diễn là chuyện tốt, thế nhưng dưới tình huống như này mà diễn nhiều thì đối với Lăng Đông Vũ mà nói chỉ là giày vò____ bởi vì cậu ta phải chịu cái nhìn vi diệu từ mọi người, thậm chí còn có sự lạnh nhạt trào phúng của Tạ Dư An trong mấy tháng trước khi bộ phim đóng máy.
Cũng như hiện tại vậy, Tạ Dư An khiến bọn họ nhục nhã, bọn họ nào dám ở ngay trước mặt mà mở miệng phản bác một chữ? Trừ khi bọn họ không muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa.
Đến cuối cùng, Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu đều không biết bản thân làm thế nào mà rời khỏi phim trường, chờ sau khi bọn họ khôi phục được tinh thần, hai người đều im lặng đứng ở trước cửa phòng mình, chẳng qua vì một số nguyên nhân mà hai người đều chậm chạp không có mở cửa đi vào.
Tân Y Nhu nghiêng đầu nhìn Lăng Đông Vũ: "Anh ơi...."
Giọng nói của Tân Y Nhu yếu ớt và bất lực, từ khi hai người bắt đầu giận dỗi nhau vì Thẩm Trọng Thành, Tân Y Nhu đã lâu không dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Lăng Đông Vũ.
Nghe em gái gọi mình như vậy, Lăng Đông Vũ khẽ thở dài, cũng không lại vì Tân Y Nhu "bày mưu tính kế" khiến Thẩm Trọng Thành và Tạ Dư An "hòa hợp" mà tức giận, đang chuẩn bị mở miệng nói thì Tân Y Nhu lại hỏi: "Anh cứ để như vậy sao?"
Lăng Đông Vũ sửng sốt, trong chốc lát không thể hiểu được ý của Tân Y Nhu cho nên liền hỏi: "Cái gì mà để như vậy?"
"Thẩm Trọng Thành đó." Tân Y Nhu hơi thấp giọng, nhưng không gọi Thẩm Trọng Thành là ngài Thẩm giống như trước đây, cũng không có biểu hiện khiêm nhường lúc gọi Tạ Dư An là thầy Tạ, đều nói thẳng tên của bọn họ, "Tạ Dư An từng nói là anh ta thường nhắc tới anh."
Tuy rằng ở đoàn phim người bị giày vò nặng hơn là Lăng Đông Vũ, thế nhưng người không cam lòng và tức giận hơn lại là Tân Y Nhu, hôm nay Tạ Dư An ở phim trường làm nhục cô trước mặt nhiều người như vậy, Tân Y Nhu tuy rằng không biểu hiện ra, nhưng trong lòng vẫn luôn không nuốt trôi cục tức này, bởi vì cô không biết Thẩm Trọng Thành và Tạ Dư An vốn dĩ không có cãi nhau, theo suy nghĩ của cô thì bởi vì nhờ cách của cô mà Tạ Dư An mới "hòa hợp" với Thẩm Trọng Thành. Tạ Dư An đã không cảm ơn cô mà còn bày trò châm chọc cô và anh trai trước mặt đạo diễn và nhiều người như vậy, đúng là thứ nuôi ong tay áo ăn cháo đá bát.
"Sao cậu ta lại có thể nói chúng ta như vậy?" Tân Y Nhu cắn môi cưới, căm hận nói, "Nếu không nhờ em thì cậu ta đã sớm bị Thẩm Trọng Thành đá rồi."
Hiện tại Tân Y Nhu cũng không nghĩ đến việc có thể câu được Thẩm Trọng Thành hay không, cô chỉ muốn Lăng Đông Vũ có thể đoạt được Thẩm Trọng Thành tới tay, cô muốn biết đến lúc đó Tạ Dư An có còn cười được nữa không.
"Y Nhu, em____" Lăng Đông Vũ mở to hai mắt, còn chưa nói hết đã xe tiếng bước chân từ xa.
Quay đầu lại nhìn thì là Tạ Dư An và Tiền Xán.
"Yo, lại là các người à." Trước đây Tiền Xán chỉ là đứa ất ơ mà còn dám giúp Tạ Dư An bem Vưu Hân, hiện tại anh lại càng không để Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu vào mắt, anh cố ý thở dài nói, "Trước đây chia phòng sao lại ở cạnh hai người chứ? Dù gì diễn xuất trời cho của hai người cũng quá tốt, ở bên cạnh tôi lại áp lực."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Tạ Dư An cũng cười, "Tóc cũng rụng vài sợi đây này."
Nói xong, Tạ Dư An ngừng lại rồi đi tới trước mặt Tân Y Nhu, cũng không có nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta.
Nhưng mà Tân Y Nhu mới nãy còn giận dữ, hiện tại một lời cũng không dám nói, cũng không dám nhìn lại ánh mắt của Tạ Dư An, chỉ cụp mắt nhìn mặt đất, chỉ có điều sự phẫn nộ và khinh thường trên mặt lại không hề che giấu.
Vì vậy mà Tạ Dư An cười khẩy, mở miệng hỏi bọn họ: "Hai người sẽ không thật sự cho rằng tôi với Thẩm Trọng Thành cãi nhau đấy chứ?"
"Có hay không thì tự trong lòng cậu hiểu rõ." Tân Y Nhu ngẩng đầu lên nói.
Cô không tin Thẩm Trọng Thành và Tạ Dư An thật sự tình cảm giống như trên weibo, những thứ đó đều là makerting, những cặp yêu nhau bình thường không thể nào không cãi nhau được, huống chi xung quanh bọn họ luôn tràn đầy cám dỗ.
"Dù cho chúng tôi có cãi nhau thật thì Thẩm Trọng Thành cũng sẽ không coi trọng loại mặt hàng như cô." Tạ Dư An cũng không nể nang, Tân Y Nhu không giả bộ hiền lành với cậu nữa thì cậu cũng không thèm lịch sự nữa.
Cậu mỉm cười nhìn một lượt từ trên xuống dưới Lăng Đông Vũ, tiếp đó lại nhìn về phía Tân Y Nhu rồi nói: "Thật ra Trọng Thành không ngừng nhắc tới anh cô, anh ấy cũng nói về cô nữa."
"Biết anh ấy nói gì về hai người không?" Tạ Dư An cảm thấy bản thân lúc này thật sự rất độc ác, thế nhưng cậu rất vui vẻ, "Anh ấy nó, hi vọng hai người cách xa tôi một chút."
"Không phải bảo tôi cách xa hai người mà là hi vọng các người cách xa tôi ra." Tạ Dư An sợ hai anh em bọn họ nghe không hiểu, còn đặc biệt giải thích một chút, "Ai bảo anh ấy cảm thấy hai người không biết xấu hổ, cả ngày nhìn chằm chằm người yêu của người khác làm chi?"
"Người bình thường đều không làm được chuyện này, đúng là mắc ói mẹ nó mắc ói, ọe mở cửa, ọe vào thôi." Tiền Xán cũng cho thêm mồi lửa, sau đó vỗ vào vai Tạ Dư An, "Đi thôi, chúng ta đi xem kịch bản."
Tạ Dư An mắng xong cũng cảm thấy cả người thoải mái, không muốn phí thời gian trên người Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu nữa, liền cùng Tiền Xán mở cửa vào phòng.
Tân Y Nhu nhìn bọn họ vào phòng, dứt khoát lấy điện thoại ra chụp bóng lưng của bọn họ.
Lăng Đông Vũ giật lấy điện thoại của Tân Y Nhu: "Y Nhu, em muốn làm gì?!"
Tạ Dư An và Tiền Xán đều biết Tân Y Nhu chụp hình bọn họ, nhưng mà bọn họ cũng không quan tâm, chiêu này của Tân Y Nhu không dọa được bọn họ, ảnh này Tân Y Nhu không dám đăng, dù cho có đăng thật thì Thẩm Trọng Thành sẽ tính làm gì bọn họ đây?
Nhưng mà hành động của Tân Y Nhu lại khiến Tiền Xán chán ghét, sau khi vào phòng anh nói với Tạ Dư An: "Chân này, sao cậu lại hiền quá vậy, nếu như là tôi thì đã trực tiếp mắng bọn họ."
"Đã vậy mà còn không tính là mắng sao?" Tạ Dư An hỏi Tiền Xán, cậu cảm giác mình mắng rất độc ác.
Tiền Xán nói như chuyện đương nhiên: "Cách của cậu là cách mắng của đạo diễn Ngỗi, quá hàm xúc, cậu phải học ông chủ Thẩm ấy, mắng thẳng ra chút."
Tạ Dư An cảm thấy Tiền Xán nói cũng có lí, lại vẫn không nhịn được mà muốn cười: "Tôi còn tưởng anh sẽ nói, nếu như là anh thì anh sẽ trực tiếp đánh người."
Tiền Xán sửa lại lời Tạ Dư An: "Ây da, quân tử động mồm không động tay."
Tạ Dư An lại hỏi anh: "Vậy anh sẽ mắng như thế nào? Làm mẫu tôi xem chút đi."
Tiền Xán nghe vậy thì tới gần Tạ Dư An, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu, biểu cảm lạnh lùng mà khinh bỉ, trầm giọng mỉa mai: "Sự nốn lừng sẽ biến thành con dao đâm vào mày."
Tạ Dư An: "..."
"Nói nốn lừng thì hơi quá." Tạ Dư An nói, "Không có ai lại đi mắng người như thế, anh học ở đâu vậy?"
"Trong sách." Tiền Xán trả lời cậu.
"Sách nào mà lại đi mắng người như vậy." Tạ Dư An buồn cười nói, "Thôi đừng nói tới bọn họ nữa, mấy ngày nữa sẽ quay cảnh tôi bị giết, anh không không phải muốn tìm tôi đối mặt diễn hay sao, mau lên một chút, chứ không ông chủ Thẩm lại nghĩ hai chúng ta xem kịch bản đêm."
Đoàn phim đã hoàn thành hai cảnh quay của hai vị hoàng đế đầu____ là cảnh Nhị hoàng tử Tễ Diệp và Tứ hoàng tử Tễ Thanh bị KInh Uyên chém đầu, hai ngày kế tiếp Ngỗi Chính Côn sẽ bổ sung thêm vài cảnh, sau đó sẽ là Ngũ hoàng tử Tễ Phong bị giết, bởi vì 《 Kinh Uyên Lục 》 không được quay theo trình tự của kịch bản, studio được dựng ở bên Vân Sơn, cho nên thứ tự quay sẽ bị xáo trộn, chờ khi Ngỗi Chính Côn xác định tất cả các cảnh quay tại studo Vân Sơn đều được hoàn thành, bọn họ sẽ đến nơi tiếp theo để quay các cảnh khác trong kịch bản, và cuối cùng cắt nối chỉnh sửa chúng thành một bộ phim.
Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu có thể đem vai phối hợp diễn của bọn họ kéo dài đến hiện tại, còn chưa bị Ngỗi Chính Côn đá ra đoàn phim, không thể phủ nhận việc bọn họ rất là có "khả năng trời cho."
"Rồi rồi, nhanh thì nhanh." Tiền Xán nghe Tạ Dư An giục, cũng không muốn hành động của mình trở thành con dao đâm vào mình cho nên không dám nói nhiều.
Nhưng mà Tạ Dư An cũng không cho Tiền Xán nói bậy bạ, tối đến cậu và Thẩm Trọng Thành lại như thường ngày mà tán dóc trước khi ngủ, sự vui vẻ trong lòng nói của cậu cũng sắp tràn ra màn hình.
Thẩm Trọng Thành đã nhận ra cậu vui vẻ rất khác thường: [Anh cảm thấy tâm trạng của em tối nay rất tốt, đang làm chuyện xấu gì hả?]
Tạ Dư An: [Đúng ạ, em với Tiền Xán đọc kịch bản đêm. Ngoan ngoãn.jpg]
Thật ra cậu vừa mới mắng Lăng Đông Vũ với Tân Y Nhi xong nên rất thoải mái, hèn chi Thẩm Trọng Thành thích mắng người ta như vậy, nhưng mà lúc Tạ Dư An trả lời lại thì nhịn không được mà hơi ngứa người.
Thẩm Trọng Thành: [???]
Thẩm Trọng Thành biết vì sao hiện tại Tạ Dư An lại lớn gan như vậy, là bởi vì anh không có ở đó, nếu như anh ở đó mà Tạ Dư An dám như thế đã sớm bị anh đè ra làm mỗi ngày, vì vậy à anh hỏi Tạ Dư An: [Lại muốn rồi hả?]
Chỉ có bốn chữ ngắn ngủi, chữ "lại" vô cùng hàm xúc, vì vậy mà Tạ Dư An gửi sang cho Thẩm Trọng Thành một cái meme đội mũ miện màu xanh: [Chắc hẳn anh sẽ đăng cơ vương vị. jpg.]
(*Cứ thay cái này thành vương miện nhé mn =)))))
Kết quả không bao lâu Thẩm Trọng Thành cũng trả lời lại cậu bằng meme tự mình nhận lấy sừng: [Cảm ơn, anh rất thích. jpg.]
Tạ Dư An: [Oa, anh thế mà lại nhận cái này!]
Thẩm Trọng Thành: [Anh đã chuẩn bị từ lâu rồi, về phần tại sao anh lại chuẩn bị thì em hãy suy nghĩ lại những việc mà mình đã làm đi.]
Tạ Dư An lập tức phủ nhận: [Em có làm cái gì đâu.]
Thẩm Trọng Thành cũng không có phản bác lời của cậu mà còn dỗ cậu: [Đúng, em ngoan lắm, ông xã muốn thưởng cho em, muốn đi gặp em để kể cho em nghe chuyện xưa trước khi ngủ.]
Tạ Dư An hỏi anh: [Chuyện xưa gì trước khi ngủ ạ?]
Cậu cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, còn nghe chuyện xưa gì nữa chứ, Tạ Dư An nghĩ chuyện xưa trước khi ngủ của Thẩm Trọng Thành sẽ không đơn giản.
Mà đúng là Thẩm Trọng Thành trả lời lại như vậy: [Chuyện ông cụ đẩy xe.]
(*Ông cụ đẩy xe là như này nhé =))))
Tạ Dư An: [.....]
Tạ Dư An: [Anh yêu đừng tới nha, bọn em chỉ ở Vân Sơn quay một tuần nữa là đi nơi khác rồi.]
Thẩm Trọng Thành trả lời anh: [Không sao, em đi đâu quay ông xã đều có thể đến kể cho em chuyện xưa, bởi vì anh yêu của em yêu em.]
Tạ Dư An từ chối: [Không cần đâu ạ, bé cưng ơi, anh phải đi làm cho thật giỏi, ý nghĩa của cuộc sống nằm ở chỗ đi làm đấy anh.]
Thẩm Trọng Thành: [Anh đi làm mà, anh đi công tác, em xem anh trăm công nghìn việc mà còn tới kể chuyện cho em nghe là biết anh yêu em như nào rồi. Thế nhá bé cưng.]
Vừa thấy Thẩm Trọng Thành gõ ra hai chữ "bé cưng", Tạ Dư An chỉ biết lạnh lòng, giống như Tiền Xán đã nói, hành động của cậu đã biến thành dao đâm vào mình rồi.
Tạ Dư An có chút đau đầu, dự định cứ quên chuyện này trước, cố gắng tập trung vào trận chiến tiếp theo với Tiền Xán____diễn một màn Tễ Phong bị Kinh Uyên chém.
Cảnh này có thể nói là cao trào của bộ phim, càng là cảnh quan trọng thì kịch bản trợ giúp ngược lại càng ít, ngoại trừ một ít lời thoại thì có rất nhiều thứ diễn viên phải tự phát huy, một màn này không chỉ rất quan trọng với Tạ Dư An mà với Tiền Xán cũng như vậy.