Vừa nói ra câu này, chính bản thân Tạ Dư An cũng không được tự nhiên cho lắm, cậu luôn cảm thấy vị trí của cậu với Thẩm Trọng Thành cứ ngược ngược sao ấy, làm gì có chuyện người được bao nuôi dỗ kim chủ của mình kiểu này?
Thế nhưng Thẩm Trọng Thành lại thật sự bị điều kiện này của cậu tác động đến, anh do dự một chút sau đó nhướn mày nói: "Em thật sự cái gì cũng đồng ý với anh?"
"Dạ." Tạ Dư An gật đầu.
Thẩm Trọng Thành không ý kiến nữa mà lập tức nói ra yêu cầu: "Được, vậy giờ anh muốn em diễn kịch với anh."
Tạ Dư An nghĩ thầm này mà cũng là yêu cầu sao?
Thẩm Trọng Thành có tiền như vậy, nếu anh ta muốn đầu tư một bộ phim, còn đòi làm diễn viên chính thì không ai dám phản đối cả.
Thế nhưng Thẩm Trọng Thành chỉ vì một câu nói mà đã ổn định như vậy, vẻ mặt u ám trước khi vào WC đã dễ nhìn hơn nhiều rồi, cơ mà không được bao lâu đã hơi nhăn mày lại, anh nhìm chằm chằm vào Tạ Dư An rồi nói: "Anh còn có một câu hỏi, vừa nãy sao em lại cười?"
"Hả, vừa nãy sao?" Tạ Dư An nghĩ kĩ lại một lúc cũng không nhớ mình cười lúc nào liền nói: "Không có mà."
Thẩm Trọng Thành vừa mới tức giận như vậy, lo dỗ kim chủ còn không kịp nói gì đến cười?
Thẩm Trọng Thành lại nói: "Là lúc ở cái bàn gỗ ấy, anh nhìn thấy em cười, là vì em thấy Vưu Dương vui vẻ? hay là thấy Nhậm Văn Ký vui vẻ?"
Tạ Dư An cũng không rõ như nào mà chủ đề đột nhiên lại chuyển sang trên người Vưu Dương với Nhậm Văn Ký, cậu có chút bó tay, lại cảm thấy bộ dạng Thẩm Trọng Thành ghen như này thật ra cũng khá là đáng yêu.
Nếu như là người bình thường liên tục bị ép hỏi với kiểu không tin tưởng như vậy thì đã sớm cảm thấy chán nản với cáu gắt rồi, thế như Tạ Dư An lại không có thái độ đó với Thẩm Trọng Thành, anh luôn miệng nói là bạn trai cậu chứ không phải kim chủ, nhưng Tạ Dư An lạ không có cảm giác chân thật nên chậm chạp mãi không dám tin. Nhưng bây giờ Thẩm Trọng Thành ghen như vậy, chuyện gì cũng hỏi đi hỏi lại mấy lần khiến Tạ Dư An cảm thấy bọn họ như đang yêu nhau vậy.
Rốt cuộc chỉ có tình yêu mới khiến người ta quan tâm đối phương theo cách này, lại còn kéo chỉ số thông minh xuống nữa.
Nhớ lại cảnh Thẩm Trọng Thành lúc trên bàn cơm không thốt ra những lời thô tục nhưng lại nả pháo mắng từng người không kiêng kị ai, khiến Tạ Dư An càng thấy ông chủ Thẩm hành động ấu trĩ như vậy lại hết sức đáng yêu.
Tạ Dư An cảm giác mạch não của mình cũng kì lạ rồi, cơ mà vừa nghĩ như vậy lại bất ngờ cảm thấy cậu với Thẩm Trọng Thành rất là xứng đôi.
Cậu cười đến cong cong vành mắt, ở trước mặt Vưu Dương thì keo kiệt không lộ ra sắc mặt tốt gì, nhưng khi ở trước mặt Thẩm Trọng Thành lại hết sức dịu dàng ngoan ngoãn, theo đúng sự thật mà nói: "Không có, em là nhìn anh mới cười."
Thẩm Trọng Thành nghe vậy thì đuôi lông mày khẽ nhướn, đôi mắt đen láy sâu thẳm cũng bắt đầu tràn ngập vẻ dịu dàng, nhưng ngay sau đó lại lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Anh thấy em là nhìn Vưu Dương đi? Có phải gã rất đẹp trai hay không?"
Tạ Dư An nói chắc nịch: "Không có, anh ta không đẹp, anh mới là đẹp trai nhất."
Thẩm Trọng Thành tiếp tục nhướn mày: "Vậy còn Nhậm Văn Ký?"
Tạ Dư An rất biết lắng nghe: "Gã cũng không xứng để so với anh."
Rốt cuộc nghe được Tạ Dư An dỗ ngọt đã đời khiến Thẩm Trọng Thành rất hài lòng, viền môi nhếch lên nở nụ cười duy nhất của tối nay, nhưng lại chợt nghe được bên tay trái phòng vệ sinh truyền đến một tiếng "phụt".
Tiếng động kia mới nghe thì giống như là đánh rắm, nhưng mà không muốn nghe lại lần nữa đâu.
Thẩm Trọng Thành cau mày sau đó cùng Tạ Dư An quay đầu lại, thì thấy bên trong lại truyền đến tiếng "phụt" thứ hai.
Dường như hai tiếng này khiến người đang trốn bên trong đến ngộp thở cũng bắt đầu không kiêng nể gì mà "ha ha ha ha" cười phá lên, nghe thấy tiếng cười quen thuộc cho nên Thẩm Trọng Thành đã biết được người trốn bên trong là ai.
"Ha ha ha ha...." Tiền Trấn Xuyên xoay nắm cửa buồng vệ sinh bên trong rồi đi ra, cười đến mức cả mặt đều đỏ lên, "Thật ngại quá nhưng mà tui không nhịn nổi, hahaha..."
Anh ta nhìn sắc mặt khó coi của Thẩm Trọng Thành, dường như cảm giác được mình cười có chút điên cuồng nên che miệng lại, sau đó lại không nhịn được mà phọt ra tiếng cười "phụt phụt".
Tạ Dư An: "...."
Đừng nói là Thẩm Trọng Thành, đến cậu nhìn thấy Tiền Trấn Xuyên như vậy cũng hơi ngứa tay.
Thẩm Trọng Thành ở trước mặt người khác còn chú ý không chửi mấy lời thô tục, thế nhưng với cái thằng Tiền Trấn Xuyên chơi từ nhỏ tới lớn thì không ngại gì: "Cười cái mẹ gì mà cười, ông trốn chỗ này làm gì? Ăn khuya hả? Ăn no chưa?"
...." Ăn no ăn no... ấy chết, không, không no không no, ha ha ha ha!" Tiền Trấn Xuyên cười đến rung người, nói một hai câu lại bắt đầu cười, "Rốt cuộc tui đang nói cái gì thế này? Thôi bỏ đi, tui đi ngay đây."
Tiền Trấn Xuyên vừa đi chưa tới hai bước lại quay trở về gõ cửa sát vách phòng vệ sinh lúc nãy của mình: "Ha ha lão Nghiêm đừng ăn nữa, ra đây mẹ đi."
Phòng vệ sinh không có tiếng trả lời mà tự động mở ra, Nghiêm Lâm bước ra từ bên trong cũng hơi muốn cười, anh ta đẩy Tiền Trấn Xuyên một cái rồi nói: "Mẹ nó mày mới ăn khuya ấy..."
Nói một hai câu, cậu thấy về sau Thẩm Trọng Thành cũng bắt đầu cười, Nghiêm Lâm và Tiền Trấn Xuyên cũng rất vô tội, bọn họ ở tầng hai cũng đang ăn bữa cơm, thế nhưng ăn được hơn nửa thì bụng có chút khó chịu nên hai người liền đến WC, kết quả mới vừa ngồi xuống thì phát hiện Thẩm Trọng Thành và Tạ Dư An bước vào, ngày thường thì nghiêm túc lạnh lùng, cứng nhắc oai phong các kiểu mà giờ Thẩm Trọng Thành lại biến thành nói nhiều như vậy.
Hai người họ còn không dám nói cho Thẩm Trọng Thành biết đoạn nói chuyện lúc nãy đã được họ ghi âm lại không sót một chữ.
Thấy sắc mặt Thẩm Trọng Thành đen đến độ có thể đánh người, Nghiêm Lâm và Tiền Trấn Xuyên mới nhớ tới việc người này có luyện qua Muay Thái, hai người huých vai nhau chuẩn bị chạy ra thì bên ngoài lại có người muốn vào đi vệ sinh.
Người nọ xoay xoay nắm cửa, phát hiện không mở ra được liền chửi: "Đậu má, sao mở quài đếch ra? Thằng chó nào khóa cửa vậy?"
Giọng nói của người nọ vô cùng nóng nảy, mùi rượu nồng nặc như vầy hẳn là đã uống nhiều rồi, lại đúng lúc Thẩm Trọng Thành đang xấu hổ liền giận dữ mà giận cá chém thớt: "Không có, cút!"
"Cái *** mọe thằng loz! Ông đây đều nghe được mày đang nói nhá!" Người nọ chửi còn to tiếng hơn cả Thẩm Trọng Thành, "Cái thằng mất nết, cứt cũng không cho người ta xả là như lào?"
Tiền Trấn Xuyên và Nghiêm Lâm đi tới mở cửa ra, mặt đối mặt với cái người vừa mới chửi nhau với Thẩm Trọng Thành, sau đó gã chửi xối xả về phía Tiền Trấn Xuyên: "Mấy người ở trong đó ăn cứt hả?"
Nghiêm Lâm bình thường luôn tỏ ra nghiêm túc nhưng mồm miệng vẫn rất độc địa, vừa nghe lời này lập tức chỉ vào Tiền Trấn Xuyên đang cười đến không nói nên lời, "Đúng vậy, là thằng này ăn."
"Ha ha ha ha_____" Tiền Trấn Xuyên vẫn không thể ngừng lại, nghe Nghiêm Lâm chửi cũng không muốn phản bác, dù có ở xa cũng có thể nghe được tiếng cười của anh ta.
Người đàn ông nọ: "...." Ăn cứt cũng vui vậy được sao?
Tạ Dư An cũng nhịn không được có chút buồn cười, mới cười hai tiếng đã bị Thẩm Trọng Thành trừng mắt một cái, vì vậy chỉ đành nghẹn trở lại không dám cười nữa, chỉ lặng lẽ moe moe nắm lấy tay của Thẩm Trọng Thành, dắt anh ra ngoài.
Thẩm Trọng Thành cũng không có cảm ơn Tạ Dư An, vẻ mặt vẫn khó coi hệt như cũ.
Chắc là oan gia ngõ hẹp nên hai người vừa đi không được bao lâu đã gặp phải Vưu Dương, sắc mặt của Vưu Dương và Thẩm Trọng Thành y hệt nhau, đều là nhíu mày môi vểnh ra, chỉ là Vưu Dương khi thấy hai người nắm tay nhau thì sắc mặt lại càng khó coi, nếu nói Vưu Dương đối với câu "đi với người giàu có" của Tạ Dư An chỉ tin năm phần thì giờ tin hết mười, thế nhưng Vưu Dương không rõ vì sao Tạ Dư An lại đồng ý chọn Thẩm Trọng Thành, một người không có danh tiếng cũng chẳng biết chui ra từ xó nào lên làm ông chủ mới của Ánh Quang mà lại không chịu chọn anh ta.
Hơn nữa Thẩm Trọng Thành vừa mới trên bàn cơm khiến anh ta mất mặt như vậy, Vưu Dương càng nghĩ lại càng tức giận, cảm thấy Thẩm Trọng Thành nhất định là cố ý dụ dỗ Tạ Dư An, đem Tạ Dư An về đến tay để đối nghịch với anh ta, vì vậy Vưu Dương hơi nheo mắt lại, cắn răng nghiến lợi mà nói với Thẩm Trọng Thành: "Thẩm Trọng Thành, mày gan lắm."
Điệu bộ căm thù như người bị cắm sừng thế mà lại hiện trên mặt Vưu Dương chứ không phải Thẩm Trọng Thành.
Thẩm Trọng Thành:????
Thằng này có bệnh à?
"Đồ điên." Thẩm Trọng Thành chửi một câu, vùng giữa hai bên lông mày nhíu chặt lại, giơ tay ôm lấy vai Tạ Dư An áp vào ngực mình.
Tạ Dư An nhìn không chớp mắt, vờ như khong thấy Vưu Dương, bị Thẩm Trọng Thành kéo một cái thì thuận theo mà dựa vào ngực anh ta, chờ cho phía sau lưng chạm được vào cơ ngực rắn chắc của Thẩm Trọng Thành thì tâm tình xử nam mười mấy năm lại bắt đầu chộn rộn, dù sao Tạ Dư An trước đây cũng không có cơ hội tiếp xúc với dáng người đàn ông nào tốt như vầy, hơn nữa Thẩm Trọng Thành không phải chỉ có mỗi vóc dáng là tốt.
Nhưng mà Thẩm Trọng Thành không có nhận ra được tâm tình của Tạ Dư An, chỉ là ôm eo cậu tiếp tục đi ra ngoài____ anh muốn về nhà cùng với Tạ Dư An.
Vưu Dương nhìn Thẩm Trọng Thành cứ như vậy mà ôm người mình coi trọng đi, thấy hai người dựa sát vào nhau như vậy, dường như có thể tưởng tượng được đêm nay bọn họ sẽ phát sinh chút chuyện gì lại càng tức giận đến suýt chút nữa cắn nát răng____ có đôi khi chính là như vậy, thứ không thể có được lại càng khiến tâm trí người ta ngứa ngáy khó chịu.
Trước buổi tối hôm nay, Vưu Dương chỉ cảm thấy Tạ Dư An là một ngôi sao không tệ, có thể giữ bên người làm bạn giường một thời gian, vẻ ngoài Tạ Dư An là kiểu lạnh lùng xa lánh người khác khiến Vưu Dương lại càng muốn chinh phục được cậu, muốn nhìn thấy hết dáng vẻ kiêu ngạo lạnh nhạt lúc bình thường của cậu ở trên giường sẽ phóng túng đến cái độ nào.
Nhưng bây giờ Tạ Dư An không những từ chối anh ta mà còn chạy theo cái thằng Thẩm Trọng Thành, Vưu Dương cảm giác vầng trăng sáng của mình đã bị Thẩm Trọng Thành câu đi lại càng điên cuồng muốn có được Tạ Dư An, muốn nhìn thấy Thẩm Trọng Thành bị anh ta cướp người sẽ là cái vẻ mặt gì.
Không phải chỉ là mười mấy cái dây sạc thôi sao? Gã mua!
Vưu Dương quyết định mua mấy trăm dây sạc, hơn mười mấy màu đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh lam, tím blabla đủ loại, gã cũng không tin mấy cái dây sạc của Thẩm Trọng Thành có cái gì hiếm lạ, chẳng lẽ còn có thể mạ vàng hay nạm kim cương?