Thế mà cuối cùng lại có phúc lợi thật.
Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành vừa cúp điện thoại không bao lâu thì Thẩm Trọng Thành đã về đến nhà.
Tạ Dư An lúc này đang đánh trứng trước tủ đựng bát, bỗng nhiên lại bị một người từ phía sau ôm lấy, lồng ngực người kia dày rộng rắn chắc, lúc về tới còn mang theo trên người vẻ mệt mỏi cùng hơi lạnh của điều hòa, còn có cả mùi gỗ tùng quen thuộc, cho nên Tạ Dư An chỉ hơi cứng người giây lát, sau đó rất nhanh đã thả lỏng, mặc cho Thẩm Trọng Thành siết chặt lấy cậu mà không nói gì.
Ai mà ngờ Thẩm Trọng Thành ôm ôm cọ sát bám dính lấy cậu xong lại cau mày hỏi Tạ Dư An: "Sao em không giãy dụa một chút?"
Tại sao lại hỏi cái câu ngốc như vầy?
Tạ Dư An buồn cười xoay người lại, ngước mắt lên nhìn Thẩm Trọng Thành, anh ta cao hơn cậu nửa cái đầu, lông mày rậm mắt sáng trong toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị vốn có, nếu như dùng đôi mắt này nhìn người khác thì sẽ khiến họ có một cảm giác bị chèn ép rất mạnh, thế nhưng Tạ Dư An biết Thẩm Trọng Thành chỉ là một con cọp giấy thôi, ít nhất thì lúc ở trước mặt cậu vẫn luôn như vậy. Giống như lần cậu bị tóm lấy ở biệt thự Bamboo, Thẩm Trọng Thành thay vì tức giận thì lại cố tình gây sự chỉ để có thể nghe cậu dỗ ngọt mà thôi.
Thế nhưng Thẩm Trọng Thành thật sự rất đẹp trai, dáng người lại rắn chắc khỏe mạnh, lúc mím môi mỏng lại rồi nhẹ nhàng cười khiến người hay nhìn thấy trai xinh gái đẹp trong giới giải trí như Tạ Dư An cũng không kiểm soát được nhịp tim, cho nên gan cậu liền to ra, khẽ đưa tay nắm lấy má trái của Thẩm Trọng Thành mà bẹo má một phát: "Bởi vì em nhận ra anh mà."
Hệ thống an ninh của toàn bộ khu chung cư này rất trâu bò, cửa ra vào luôn được theo dõi chặt chẽ, nếu trên camera có người lạ tới gần thì người giám sát sẽ báo với chủ nhà ngay, hơn nữa cửa phòng cũng cần phải xác nhận bằng dấu vân tay mới mở được, Tạ Dư An sao có thể không biết là Thẩm Trọng Thành đã về? Cậu chỉ hơi giật mình khi đột nhiên bị ôm lấy thôi. Mà cái vấn đề này lần trước Thẩm Trọng Thành đã hỏi qua rồi, thế nhưng Tạ Dư An cũng trả lời anh ta giống như này, Thẩm Trọng Thành mặc dù không hài lòng lắm với câu trả lời này nhưng cũng không nói gì thêm.
Thẩm Trọng Thành phả một hơi phía sau cổ cậu, sau đó giơ tay lên xoa xoa vào mu bàn tay Tạ Dư An đang nắm lấy mặt mình sau đó áp toàn bộ vào trong lòng bàn tay: "Em phải giả bộ như không nhận ra anh đi chứ."
Tạ Dư An rốt cuộc phát hiện Thẩm Trọng Thành là kiểu người trợn mắt nói vớ vẩn nhưng mặt lại không đỏ cũng không thở gấp gì, luôn bày ra bộ dạng nghiêm túc khiến cho người khác có cảm giác sự việc rất hệ trọng, nếu như không chịu phối hợp thì anh ta lại càng hăng hái cho nên Tạ Dư An đành phải hùa theo mà hỏi: "Tại sao vậy?"
"Nếu em nói như vậy thì anh sẽ nắm tay em như này nè__" Thẩm Trọng Thành khẽ cong môi, nhấc tay lần theo cánh tay trắng nõn của Tạ Dư An mà trượt xuống, khẽ nắm lấy cổ tay gầy nhỏ của cậu, đem hai tay cố định ngay eo, sau đó cúi người xuống nói, "Tiếp theo đó anh sẽ đem em đẩy lên tường, hỏi em rằng ngay cả chồng mình mà cũng không nhận ra sao...."
Câu cuối cùng biến mất lúc hai cánh môi chạm vào nhau, thân thể Tạ Dư An bỗng chốc run rẩy khi cảm nhận được đôi môi nóng ấm của Thẩm Trọng Thành đặt lên môi mình, tiếp đó liền mở miệng hùa theo anh ta. Sau khi kết thúc nụ hôn, hơi thở của hai người đều có chút không ổn định. Hai tai của Tạ Dư An đỏ lè, trong con ngươi cũng dâng lên một tầng hơi nước mông lung, phản chiếu hình bóng của Thẩm Trọng Thành, thế nhưng Tạ Dư An cũng từ đôi mắt đen láy của anh ta mà thấy được hình bóng của chính mình.
Trong giây phút đấy Tạ Dư An đã biết, cậu hình như đã thích Thẩm Trọng Thành rồi.
Cậu nhịn không được mà cười một chút, lông mi khẽ run: "Được rồi, lần sau em sẽ vờ như không nhận ra anh."
Thẩm Trọng Thành rũ mắt nhìn Tạ Dư An, thấy lông mi cậu thoáng run lên, đôi mắt vẫn còn ướt át liền nghĩ rằng Tạ Dư An bày ra bộ dạng này là đang quyến rũ anh ta cho nên liền kéo người lại hôn thêm vài phát. Cơ mà hôn hít thân mật như vầy rất dễ gặp vấn đề, hai người đều còn trẻ, chính là cái tuổi hừng hực lửa tình nhất, cho nên Tạ Dư An rất nhanh đã có phản ứng. Thế nhưng lúc này Thẩm Trọng Thành lại buông cậu ra, đem cậu đẩy ngồi lên bàn cơm, còn bản thân thì bắt đầu cởi áo khoác, sau khi cởi xog thì bước về phía Tạ Dư An.
Cơ mà vốn từng mừng hụt rồi nên Tạ Dư An vẫn cảm thấy Thẩm Trọng Thành sẽ không làm gì cậu ở thời điểm này, nhưng vẫn không nhịn được mà hơi chờ mong, cậu khẽ mím môi hỏi anh ta: "Anh..."
Tạ Dư An mới nói được một chữ liền ngậm miệng lại, vì Thẩm Trọng Thành bước tới cởi tạp dề của cậu ra mà mặc vào.
"Tối nay cục cưng muốn ăn gì anh làm choa." Thẩm Trọng Thành mặc xong tạp dề thì nhấc cái xẻng lên hỏi cậu, mắt liếc về hướng tủ bát lúc nãy Tạ Dư An đứng, "Cái này là muốn làm trứng cuộn sao?"
.........
"Vâng." Tạ Dư An cảm giác mỗi ngày đều được người sành ăn như Thẩm Trọng Thành phục vụ thì sẽ thành thánh lười mất, vì vậy lập tức bước tới cầm lấy cái xẻng của Thẩm Trọng Thành rồi nói, "Anh đi làm cả ngày rồi không mệt sao? Tối nay cứ để em làm cơm đi."
Thẩm Trọng Thành cũng không tránh đi mà để cậu tùy ý cướp đi cái xẻng, chỉ hơi nhíu mày rồi nghiêm túc nói: "Nhưng em làm không ngon."
Tạ Dư An: "...."
Thấy Tạ Dư An cứng người tại chỗ, Thẩm Trọng Thành lấy lại cái xẻng trong tay cậu về, nói bằng giọng cưng chiếu: "Hay cục cưng sang bên cạnh chơi đi ha, lát nữa có cơm anh gọi em."
Thẩm Trọng Thành cũng đã nói như vậy rồi, Tạ Dư An còn có thể nói như thế nào đây?
Tạ Dư An quay lại bàn cơm mà ngồi xuống, mở điện thoại lên tìm hiểu các cách dạy nấu ăn để học hỏi người ta.
Rốt cuộc thì loại việc này không thể nào học cấp tốc được, quan trọng là không thể chỉ học lí thuyết mà không áp dụng thực tế, cho nên Tạ Dư An quyết tâm rằng dịp nào đó Thẩm Trọng Thành ra ngoài sẽ ở nhà lén học nấu cơm.
Đang lướt xem một chút thì có một cái tin weibo bỗng nhiên nhảy ra, cậu thoáng nhìn thử thì thấy hai chữ "Ánh Quang", cho nên liền ma xui quỷ khiến mà nhấn vào xem____ đây là một tin tức giải trí, mở đầu nói việc Ánh Quang thay đổi các vị trí cao tầng, chủ tịch hay quản lí gì đều thay đổi toàn bộ, còn up cái ảnh cap nick weibo đã được chứng thực "chủ tịch Ánh Quang" của Thẩm Trọng Thành, chỉ có điều cái avat lại chính là hình cái bùa yêu....
Xem đến đây, Tạ Dư An nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn cái người đang làm trứng cuộn trước tủ bát, anh ta cúi đầu, môi nhẹ nhàng mím lại, đường cong sườn mặt cùng thân thể vô cùng rắn chắc, bộ dạng chăm chú làm cơm vô cùng dịu dàng, Tạ Dư An nghĩ bây giờ trực tiếp chụp một tấm làm avat còn tốt hơn là dùng tấm bùa yêu á.
Tạ Dư An cười khúc khích, tiếp tục lướt xuống bên dưới, phần mở đầu nói Ánh Quang thay máu chỉ là lời dẫn thôi, phần sau nói về việc ảnh hậu Thẩm Tiêu Hồng kí hợp đồng với Ánh Quang mới là chuyện chính.
Thẩm Tiêu Hồng ra mắt năm mười tám tuổi, năm nay mới hai mươi tám, từng giành được giải ảnh hậu Kim Tượng, là diễn viên phái thực lực trong giới giải trí, trước kia từng có scandal với Đàm Tử Dục, cô là một trong những diễn viên Tạ Dư An ngưỡng mộ nhất.
Thế nhưng cô nàng là nghệ sĩ trụ cột của Hằng Nhất, trước đây kí hợp đồng năm năm với bên đấy, sau này nổi tiếng rồi thì dù Nghệ Đông hay Thụy Phong có đưa ra giá hợp đồng cao cỡ nào cô nàng của không chịu nhảy sang, vẫn cứ ở lại Hằng Nhất mà gia hạn thêm năm năm. Năm nay vừa lúc là năm cuối hết hạn hợp đồng, mọi người đều nghĩ Thẩm Tiêu Hồng chắc chắn sẽ tiếp tục ở lại Hằng Nhất, dù sao cô nàng cũng là diễn viên trẻ tài năng, điều kiện để Hằng Nhất giữ người lại cũng sẽ không thấp, thậm chí có thể sẽ chia cho Thẩm Tiêu hồng một phần cổ phần, nghĩ thế nào cũng sẽ không thua thiệt, không ngờ rằng Thẩm Tiêu Hồng lại im hơi lặng tiếng mà kí với công ty giải trí Ánh Quang.
Ánh Quang là công ty thế nào chứ?
Trong giới giải trí thì Ánh Quang nổi tiếng là công ty giải trí vô cùng thối nát, công ty hoạt động kém mà quy tắc ngầm thì rất phổ biến, tất cả đều là dựa vào mỏ khoáng sản của Quách Thanh Tâm mà chống đỡ, các nhân viên quản lí cấp cao đều là bạn bè hợp sức làm ăn, lúc giải tán thì liền trở thành kẻ thù, có người rời Ánh Quang còn bô bô mồm bảo ở Ánh Quang mà không bị quy tắc ngầm thì sẽ không thể nổi tiếng. Nhưng trên thực tế thì Quách Thanh Tâm cũng là người bị lừa, lúc ở cùng với một nữ ngôi sao thì anh ta chỉ nghĩ đây là đang yêu đương thôi, không gọi là quy tắc ngầm, anh ta còn nghĩ quy tắc ngầm chính là hai bên đều đồng ý chứ chẳng lẽ còn có thể ép buộc sao?
Thế nhưng đúng là có thể ép buộc được thật, hơn nữa Quách Thanh Tâm nếu có hiểu được điều này cũng vẫn sẽ bị lừa, dù sao nếu anh ta biết chọn người thì Ánh Quang cũng không biến thành tình trạng như bây giờ. Ngoài việc này ra thì trong số những nghệ sĩ kí với Ánh Quang thì cũng chỉ có Kỳ Hiên là nổi tiếng, thế nhưng lần anh ta giành được giải ảnh đế Kim Tượng xong thì lập tức nhảy sang Thụy Phong, Ánh Quang liên tiếp bị tai tiếng cho nên Quách Thanh Tâm đành phải bán tháo cổ phần, quyết định không bao giờ mở công ty nữa, cứ ở vậy với mỏ khoáng sản của gia đình cùng yêu đương với mấy nữ ngôi sao thôi.
Về sau thì đám người Thẩm Trọng Thành, Tiền Trấn Xuyên, Nghiêm Lâm, Đàm Tử Dục hợp sức thu mua Ánh Quang, lại đem nhân viên trong công ty thay máu toàn bộ, Quách Thanh Tâm cũng không bán hết cổ phần mà là giữ lại một phần để ăn hoa hồng, bản thân thì đứng ngoài xem bọn họ làm thế nào để vực dậy Ánh Quang.
Việc này Tạ Dư An đều biết, cậu thậm chí so với người khác còn biết sớm hơn, bởi vì ông chủ mới của Ánh Quang mỗi đêm đều ngủ ở bên cạnh cậu. Cơ mà biết là một chuyện, hiểu rõ nó thì lại là chuyện khác, Tạ Dư An không hiểu hết được những sự việc ngoằn ngoèo của công ty, cậu chỉ thấy Thẩm Trọng Thành dù có nhiều tiền đi chăng nữa mà Ánh Quang không phát triển nổi thì dù trong nhà Thẩm Trọng Thành có mỏ khoáng sản cũng sẽ như Quách Thanh Tâm mà thôi.
Thế nhưng Ánh Quang bây giờ đã thay toàn bộ nhân viên, danh tiếng thối nát trước giờ trong thời gian ngắn không thể tẩy trắng hết được, trên tay lại không có nghệ sĩ nào xuất sắc, nếu kí với người mới có năng lực cũng cần một thời gian để đào tạo. Cách tốt nhất chính là kí với những nghệ sĩ đã nổi tiếng sẵn, Ánh Quang bây giờ chính là làm như vậy, chỉ là sự việc bất ngờ đến mức rơi cả kính là bọn họ lại có thể kí với át chủ bài Thẩm Tiêu Hồng của Hằng Nhất.
Ban đầu Tạ Dư An không mấy hứng thú với tin tức này nhưng tới đây rồi thì lại không thể ngừng đọc được nên cậu tiếp tục kéo xuống dưới.
Tin tức phía sau đều là các loại suy đoán việc Thẩm Tiêu Hồng đồng ý kí hợp đồng với Ánh Quang, gia cảnh của cô nàng trong giới giải trí vẫn là một ẩn số cho nên có người nói Ánh Quang thật ra chính là do Thẩm Tiêu Hồng thu mua lại vì muốn thoát khỏi Hằng Nhất để hoạt động một mình, cũng có người phát hiện Đàm Tử Dục cũng là cổ đông trong công ty lại còn là phó chủ tịch, trước kia hai người từng có một vụ bê bối cho nên có người đoán Thẩm Tiêu Hồng là vì Đàm Tử Dục mới kí với Ánh Quang, sau cùng là đoán có liên quan đến Thẩm Trọng Thành, bởi vì hai người là mang họ Thẩm, cho nên mọi người nghĩ rằng hai người có quan hệ thân thích với nhau, Thẩm Tiêu Hồng là đầu quân cho công ty nhà mình.
Tạ Dư An vốn cũng không có nghĩ gì nhiều, nhưng khi thấy cái suy đoán cuối cùng thì trong lòng cũng có chút nghi ngờ, liền thử nhớ lại khuôn mặt của hai người xem có giống nhau hay không.
"Cục cưng, em đang xem gì vậy?" Tạ Dư An xem quá chăm chú cho nên Thẩm Trọng Thành đến gần cậu lúc nào cũng không hay, cho đến khi anh ta lên tiếng thì cậu mới khôi phục lại tinh thần.
Thẩm Trọng Thành đem trứng cuộn đẩy tới trước mặt Tạ Dư An, sau đó tiếp tục để thêm ba món ăn một món canh lên, lúc đang khom lưng xới cơm cho Tạ Dư An thì lại nhìn thoáng qua điện thoại của cậu: "Thẩm Tiêu Hồng? Em đang xem cái này hả." Giọng điệu của anh rất bình thường, cũng không nghe ra chút gợn sóng gì.
"Dạ."
Tạ Dư An còn chưa kịp nói tiếp thì chợt nghe Thẩm Trọng Thành cười cợt: "Hóa ra Tiền Trấn Xuyên thật sự kí với bả, Thẩm Tiêu Hồng, Thẩm Tiểu Hồng, đúng là cái tên quê mùa.
Cô nàng thật sự được fan hâm mộ gọi là "Tiểu Hồng"
Mà khi Tạ Dư An nghe Thẩm Trọng Thành nói như vậy thì sự nghi ngờ trong lòng bỗng chốc tan biến, dù sao cái cách Thẩm Trọng Thành nhắc về người ta cũng không giống người quen cho lắm. Nghĩ lại cũng đúng, đâu phải cứ cùng họ thì là có quan hệ máu mủ, như Tiền Xán với Tiền Trấn Xuyên cũng đều là họ Tiền đấy thôi, nhưng hai người lại không có liên quan gì.
Cơ mà Thẩm Tiêu Hồng là diễn viên Tạ Dư An vô cùng ngưỡng mộ cho nên vẫn muốn bảo vệ người ta: "Tên của cô Thẩm là Tiêu Hồng, đâu có chỗ nào quê mùa đâu? Người ta còn là ảnh hậu đấy."
Thẩm Trọng Thành nhướn mày, cười lạnh nói: "Ồ, ảnh hậu à, giờ rơi vào tay anh thì sau này cũng sống không dễ dàng đâu nhỉ?"
Tạ Dư An: "....."
"Còn có___" Thẩm Trọng Thành cố ý kèo dài giọng, ánh mắt sắc bén hơi nheo lại nhìn về phía Tạ Dư An, "Cô Thẩm à, sao em lại gọi giống như thân thiết lắm như vậy? Còn anh từ lúc trở về em lại không chịu gọi một tiếng ông xã."
Tạ Dư An chột dạ ho nhẹ hai tiếng, trên wechat thì chỉ là gõ chữ, cho nên cậu gọi không có chút áp lực nào, nhưng nếu phải ở trước mặt Thẩm Trọng Thành mà gọi "Ông xã" thì vẫn có chút ngượng ngùng, vì vậy nên cậu nói đại một cái cớ: "Chúng ta, chúng ta dù sao cũng chưa kết hôn, hay trước hết cứ gọi tên_____"
"Em nghĩ đến việc cùng anh kết hôn rồi sao?" Kết quả Tạ Dư An chưa nói xong đã bị Thẩm Trọng Thành cắt đứt, anh ta ngồi trước mặt cậu, đôi mắt đen láy bỗng nhiên rạng rỡ nhìn chằm chằm vào Tạ Dư An, cảm giác như anh ta đối với việc Tạ Dư An nhắc đến chuyện "Kết hôn" vô cùng mong đợi.
Tạ Dư An hơi run lên, vừa muốn mở miệng thì Thẩm Trọng Thành nói thêm: "Chúng ta mới bên nhau được một thời gian ngắn, anh không chịu nổi được việc đột ngột kết hôn, thế nhưng nếu em quá nôn nóng thì..."
"Không không không! ý em không phải vậy." Tạ Dư An vội giải thích, cậu vốn không có nói muốn kết hôn với Thẩm Trọng Thành.
Thẩm Trọng Thành nghe vậy liền bày ra vẻ mặt hóa ra là vậy, có chút tiếc nuối mà nói: "Được rồi, anh hiểu ý của em, vậy thì chờ sau này kết hôn rồi hãy gọi."
Tạ Dư An không biết làm sao nữa, ý này so với ý của cậu vẫn có chút sai lệch, cơ mà cậu lại sợ Thẩm Trọng Thành tiếp tục nghĩ ra đống thứ tào lao nữa cho nên gật đầu không nói đến nữa, đưa tay cầm lấy cốc nước lên uống cho trơn cổ họng.
Rốt cuộc lại nghe Thẩm Trọng Thành nói thêm: "Em bây giờ cứ gọi anh là "honey" được rồi"....
"Phụt.... khụ khụ!" ngụm nước Tạ Dư An mới uống suýt thì phun hết ra ngoài, cậu ho khan hai tiếng sau đó nhướn mày hỏi Thẩm Trọng Thành, "Honey á?"
Thẩm Trọng Thành dường như không nhìn ra được vẻ mặt đang vô cùng rối rắm của cậu, liền học theo cậu mà nhướn mày lại: "Bây bi."
"Cái này cũng quá trẻ con đi." Tạ Dư An cảm thấy mình không thể chơi trò này thế nhưng khi nhìn vào Thẩm Trọng Thành thì lại vừa không biết làm sao vừa thấy buồn cười, không có cách nào đập Thẩm Trọng Thành được nên chỉ có thể nói anh quá trẻ con.
Sau khi ăn cơm tối xong thì Thẩm Trọng Thành im lặng một cách khác thường, thế nhưng ngày mai Tạ Dư An phải về trường đi học cho nên cậu đang bận chuẩn bị sách giáo khoa cùng với máy tính xách tay, còn có kính râm cùng khẩu trang mũ các loại, cũng không biết Thẩm Trọng Thành ở trong phòng làm việc đang làm cái gì, cho nên Tạ Dư An không phát hiện được anh ta có gì đó không đúng.
Đến giờ đi ngủ, Tạ Dư tắm xong leo lên giường vừa sấy tóc vừa đọc kịch bản 《 Anh nhớ em với anh đã từng gặp nhau》, Thẩm Trọng Thành bước ra từ phòng tắm sau khi vừa đánh răng xong, anh ta bước đến trước giường rồi nhìn chằm chằm vào Tạ Dư An.
Tạ Dư An thấy có chút kì lạ mà ngẩng đầu lên, Thẩm Trọng Thành giật mình vén chăn lên rồi mò vào.
Tạ Dư An ngủ ở bên phải, thế nhưng lúc Thẩm Trọng Thành nằm xuống mới phát hiện chỗ của anh ta cũng rất ấm áp, nghĩ kĩ một chút biết Tạ Dư An đem chân mình ủ ấm luôn bên chỗ của anh ta.
Thẩm Trọng Thành nằm bên cạnh Tạ Dư An, hưởng thụ tình cảm ấp ám của cậu, im lặng vài giây sau đó lên tiếng: "Cục cưng ơi."
Thật ra lúc Thẩm Trọng Thành nằm xuống bên cạnh thì cậu cũng không xem nổi kịch bản nữa, vì Thẩm Trọng Thành gần đây không có vờ làm người đàng hoàng nữa mà trực tiếp nói với cậu rằng anh ta thích ngủ trần truồng, thế nhưng sợ hù đến cậu nên cố gắng mặc thêm cái quần lót, Thẩm Trọng Thành tự thấy rằng bản thân đã nói rất khéo léo rồi, nhưng vẫn đem da mặt mỏng của Tạ Dư An xông cho đỏ bừng.
Sau khi nói toạc ra thì Thẩm Trọng Thành thật sự không mặc gì lúc ngủ nữa, mà anh ta là điển hình của cái loại mặc đồ thì gầy mà lúc cởi ra lại có da có thịt hẳn hoi, bắp thịt rắn chắc cùng đường cong mượt mà, cực kì khỏe mạnh và cường tráng, lúc mới đi ra từ phòng tắm còn dính chút nước khiến người ta muốn sờ vào hai phát, Tạ Dư An vẫn không dám ngẩng đầu nhìn, sợ bị cơ ngực bự của Thẩm Trọng Thành làm cho choáng váng.
Nhưng mà lúc Thẩm Trọng Thành nằm vào thì trên người anh ta tỏa ra hơi lạnh giống như đang lây nhiễm bệnh sốt, khiến cho thân thể Tạ Dư An nóng lên giống như phát sốt, hai má nóng rực như đang bị đốt cháy, thậm chí có cảm giác hơi đau nhói.
Tạ Dư An biết cơ thể bỗng nhiên xấu hổ chỉ là phản ứng sinh lí bình thường của con người thôi, cậu nhẹ nhàng hít sâu một hơi rồi lại thở ra, vờ như không để ý đến mà nhìn thoáng qua Thẩm Trọng Thành, ai dè lại thấy anh ta đang chống cằm nhìn chằm chằm vào cậu.
Mà khi Thẩm Trọng Thành thấy cậu quay đầu lại thì liền đưa tay giật lấy quyển kịch bản Tạ Dư An đang cầm rồi ném lên tủ đầu giường, sau đó ôm lấy cậu.
Tạ Dư An chưa kịp nghĩ bản thân nên giãy dụa một chút hay là ngoan ngoãn nghe theo đã bị phản xạ sâu trong lòng bán đứng, cứ theo đấy mà dựa sát vào lồng ngực Thẩm Trọng Thành.
"Cục cưng," Giọng nói của Thẩm Trọng Thành có chút khàn, trầm thấp và chậm rãi, khiến lồng ngực cũng phập phồng lên xuống, Tạ Dư An thậm chí còn cảm nhận được trái tim của anh ta có chút loạn nhịp, giống như nhịp tim hiện giờ của cậu vậy, "Đêm dài đằng đẵng, chi bằng chúng ta...."
Yết hầu Tạ Dư An lên xuống theo nhịp, vành tai đỏ lên nhỏ giọng đồng ý: "Dạ."
"Nói chuyện lúc bé đi ha?"
Thẩm Trọng Thành chậm rãi nói hết câu, Tạ Dư An nghe xong thì đơ người luôn rồi.