Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim

Chương 5: Chương 5




Thế nhưng lãng mạn cũng chỉ là vẻ ngoài thôi, đúng là không phải bác sĩ nào cũng như nhau, Tạ Dư An ôm ấp mục đích riêng tham gia bữa tiệc này, mà mục đích đó hiện tại cậu không thể nào từ bỏ, không điều gì có thể bào chữa được việc cậu đã đi vào đó.

Một khi đã quyết định chọn lựa thì chắc chắn sẽ phải đánh đổi một thứ gì đó, mà dưới tình hình này thì Tạ Dư An với người đàn ông nọ không thể một hồi yêu đương “chịch xoạc sập giường” gì được.

Có điều là gặp gỡ lãng mạn một hồi như thế cũng đã đủ rồi.

Tạ Dư An nghĩ đến điều đó sẽ thấy không phí công mình đi chuyến này.

Cậu đưa tay chỉ vào mặt mình rồi hỏi người đàn ông nọ: “Anh biết tôi sao?”

“Biết mà, em là Tạ Dư An, vậy em biết anh không?” Người đàn ông cũng đưa tay chỉ vào mặt mình, còn đặt biệt nhấn mạnh tên của cậu.

Ra là thật sự biết cậu.

Tạ Dư An khẽ thở dài.

Cậu chưa từng thấy người này trên bảng danh sách các ông chủ giàu có trong nước ở trên mạng cho nên liền lắc đầu.

“Anh là Thẩm Trọng Thành.” Người đàn ông nói ra tên rồi dừng lại vài giây, tiếp đó khó khăn rặn ra câu tiếp theo, “Bá Hổ Thẩm Trọng Thành.”

Tạ Dư An: “........”

Lại còn bá hổ, đây là cái biệt danh quái quỷ gì vậy?

“Em không nhớ hả.... thật sự chưa từng nghe qua tên anh sao?” Người đàn ông lại hỏi.

“Chắc là có nghe qua.” Tạ Dư An sợ anh ta mất mặt nên lập tức bổ sung thêm một câu.

“Vậy là chưa nghe qua thật rồi.” Thế nhưng Thẩm Trọng Thành lại hiểu rõ Tạ Dư An không hề có chút ấn tượng nào về mình.

Tạ Dư An thấy lông mày Thẩm Trọng Thành hơi nhăn lại, ánh mắt không còn vẻ hí hửng gì nữa, lông mi cụp xuống, nhìn sang hướng khác mà nói lảng sang chuyện khác: “Chúng ta quay lại bữa tiệc thôi.”

Thẩm Trọng Thành không nói gì nữa chỉ đi về phía trước, Tạ Dư An theo sát phía sau lưng anh ta, hai người cùng nhau trở về bữa tiệc bể bơi lần nữa. Mà phong cách của Thẩm Trọng Thành lúc nãy và bây giờ không giống nhau cho nên nhân viên an ninh đều nhìn cậu bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.

Tạ Dư An bị ánh mắt như gai nhọn của bọn họ đâm vào mình liền trở nên khó chịu, cậu ngẩng đầu nhìn bóng lưng Thẩm Trọng Thành, mỗi bước đi đều tự hỏi rằng chẳng lẽ chỉ còn con đường này hay sao? thật sự không còn cách nào khác nữa?

Tạ Dư An lúc nói mua vé tàu của Liễu Tiễn Ninh rất dứt khoát nhưng khi đã đến đây rồi cậu lại do dự.

Tạ Dư An trăm mối suy nghĩ, ngay cả Thẩm Trọng Thành đã dừng bước cũng không phát hiện, cứ như vậy mà cụp mắt tiến về phía trước, kết quả là đụng phải ngực anh ta.

Cơ ngực của Thẩm Trọng Thành vô cùng rắn chắc lại cực kì đàn hồi, lúc mặt cậu đụng vào liền cảm nhận được nhiệt độ nóng rực cùng nhịp tim ổn định của anh ta xuyên qua lớp da.

Tạ Dư An sửng sốt một chút, giật mình lui về sau mấy bước lại bị Thẩm trọng Thành bắt được cổ tay, nghe ra anh ta đang rất vui vẻ mà nói: “Các bạn của anh đều ở bên kia, anh dẫn em đi gặp bọn nó một chút.”

Thẩm Trọng Thành nói xong thì nắm tay Tạ Dư An đi tới, nhưng khi đi vài bước lại phát hiện cậu vẫn như trước mà đứng yên tại chỗ, im lặng mà nhìn anh ta.

Tạ Dư An đã thấy Nhậm Văn Ký rồi, ông ta ở ngay cạnh bể bơi, bên cạnh không ít người quây quanh nhưng đều là nam, xem ra là những ông chủ có liên quan đến việc làm ăn với ông ra.

Nếu giờ cậu cứ như vậy mà trực tiếp đến chỗ Nhậm Văn Ký thì không tránh khỏi quá lúng túng, cho nên cậu quyết định chờ những người khác tản ra sẽ đi qua.

Nhưng trước đó cậu phải nói chuyện rõ ràng với Thẩm Trọng Thành.

“Anh Thẩm này.” Tạ Dư An giãy khỏi tay Thẩm Trọng Thành rồi nói,:“Xin lỗi, tôi không thể đi gặp bạn của anh được.”

Tạ Dư An nói ra câu này vô cùng bình tĩnh, thế nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Thẩm Trọng Thành, cậu cũng không biết tại sao lại chột dạ như vậy nữa: “Anh Thẩm, anh là khách của bữa tiệc này, cũng biết đến tôi nữa... vậy anh cũng có thể đoán được tôi đến đây với mục đích gì rồi, cho nên tôi không thế gặp____”

Tạ Dư An khó khăn nói ra từng chữ, thế nhưng lại bị Thẩm Trọng Thành cắt đứt: “Anh biết mà, em tới đây không phải tìm kim chủ sao, kim chủ của em tới chưa?”

Thẩm Trọng thành nói mấy câu này lưu loát không chịu nổi, mà Tạ Dư An thì lại dâng lên nỗi xấu hổ vô cùng, cậu cụp mắt mà đáp: “Chưa tới.”

“Vậy sao em không đi gặp bạn anh?” Thẩm Trọng Thành lại hỏi cậu, “Em không muốn quyến rũ anh nữa sao?”

“Đó là vì... Tạ Dưa An nghe anh ta nói vậy vừa muốn giải thích, lại bị câu nói tiếp theo của anh ta làm cho hoảng sợ ngẩng mạnh đầu lên, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông đối diện.

Thẩm Trọng Thành mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ phần trán sát bên thái dương cậu, thoải mái mà nói: “Yên tâm đi, bạn anh đều rất thích em, em có thể hỏi bọn họ xem anh thích em nhiều như nào.”

Tạ Dư An càng nghe càng mơ hồ, miệng hé ra còn chưa giải thích rõ chợt nghe âm thanh châm chọc của La Khải phía sau vang lên: “Đây không phải là Tạ công tử nói thân thể khó chịu muốn về phòng nghỉ ngơi đây sao?”

Hai người đồng thời quay đầu lại nhìn La Khải, mà La Khải sau khi bị Tạ Dư An từ chối lại đi cùng một người đàn ông trẻ tuổi to cao lực lưỡng trên người chỉ mặc áo choàng tắm đến bữa tiệc này lại cảm thấy cậu vô cùng chướng mắt. Gã híp mắt nhìn Thẩm Trọng Thành một lát mới phản ứng kịp thằng này là đứa tự nhận bác sĩ mới lúc nãy chọc tức mình liền vô cùng phẫn nộ: “Tạ Dư An, mày bây giờ đúng là “gà” kiếm mối cái gì cũng có thể ăn được!.”

Dù gì La Khải cũng chỉ là kiểu nhà giàu mới nổi, lời nói của gã phải nói là vô cùng tục tĩu, Tạ Dư An không muốn cãi nhau, cũng không biết phải trả lời như thế nào, Thẩm Trọng Thành kéo cậu ra phía sau che chở, nhưng mà vừa mở miệng đã phá tan hình tượng người đàn ông lạnh lùng uy nghiêm: “Vậy ông là loại “gà” nào bay tới đây? ông ở đây cục cục cạc cạc cái mẹ gì? tuổi cũng cao mà sao không biết xấu hổ là gì.

Giọng nói của Thẩm Trọng Thành khàn khàn, tuy đang chửi người nhưng vẫn rất dễ nghe, nhưng anh nói thế thì đến cả Tạ Dư An cũng đơ người há hốc mồm nói chi người La Khải bị mắng thẳng mặt, dù sao hai người họ cũng không ngờ được người nghiêm túc lạnh lùng như Thẩm Trọng Thành lại có thể mạnh mẽ mắng chửi người như vậy...

La Khải tức đến không nói ra lời” “Mày, mày_____”

Mà Thẩm Trọng Thành lại tiếp tục cười khẩy: “Cha mày ở đây tìm người cạo sạch lông gà của mày bây giờ, từ đâu tới thì cút trở về nhanh lên.”

Thời điểm Thẩm Trọng Thành chửi người cũng không có hạ thấp giọng cho nên hấp dẫn được chú ý của không ít người, La Khải là người để ý mặt mũi nhất nên căm hận liếc mắt trừng Thẩm Trọng Thành và Tạ Dư An, sau đó để lại một câu đe đọa tiêu chuẩn không có sức uy hiếp mà đi mất.

“Haizz, ỷ lớn hiếp nhỏ, đúng là không biết xấu hổ.”Thẩm Trọng Thành lúc này lịch sự hơn chút rồi, nhưng Tạ Dư An vẫn là không tiếp nhận nổi mà trả lời anh ta.

Tạ Dư An do dự mà mở miệng: “anh Thẩm, anh và tổng giám đốc La...”

Thẩm Trọng Thành không có chút gì là sợ lời đe dọa của La Khải, lại nắm lấy tau của cậu mà nói: “Làm sao vậy? Mấy lão gà rừng hay tăng thêm đất diễn cho mình ấy mà, em đừng tức giận, em còn chưa có ăn gì nữa, anh đi lấy cháo cho em.”

“Không phải, tôi____” Vốn Tạ Dư An muốn đi tìm Nhậm Văn Ký, thế nhưng Thẩm Trọng Thành lại vì cậu mà chống lại La Khải, bây giờ Tạ Dư An không hơi sức đâu mà đến chỗ Nhậm Văn Ký nữa, chỉ lo La Khải sẽ lại tìm Thẩm Trọng Thành gây chuyện.

Cậu không lo lắng cho bản thân lắm vì tình cảnh hiện tại vốn đã nát bét rồi, thế nhưng Thẩm Trọng Thành là một người không có tiếng tăm, không biết có bị La Khải trả thù hay không nữa.

Tạ Dư An đang nghĩ làm thế nào để nhắc nhở Thẩm Trọng Thành cẩn thật gã La Khải này, nhưng anh ta lại nhìn dáng vẻ xoắn xuýt muốn nói lại thôi của cậu bỗng hơi nheo mắt lại, giọng điệu như đang bắt gian mà nói: “Em không phải đến quyến rũ anh à?”

Tạ Dư An không hiểu tại sao Thẩm Trọng Thành lại bỗng nhiêu lái qua cái vấn đề này, nói toạc ra như thế càng khiến cậu thêm đau đầu, đang chuẩn bị gật đầu thì Thẩm Trọng Thành đã nhìn ra cậu có vẻ khó xử, vì vậy liền thay đổi câu hỏi khác, cay mày nói: “Vậy em tính quyến rũ ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.