Tạ Dư An không dự định gia hạn hợp đồng với Thụy Phong, dù sao thì với độ nổi tiếng hiện giờ của cậu thì dù có gia hạn cũng sẽ không kí được hợp đồng cao cấp hơn, với cả cậu cũng đã trở mặt với Quản Thuấn Giai và Kỳ Hiên, tuy rằng Kỳ Hiên bây giờ sống dở chế dở, thế nhưng sau khi trải qua chuyện ở show 《 Happy Weekly 》 thì đại khái là các quản lý cấp cao ở Thụy Phong đều sẽ cảm thấy cậu không dễ quản lý, việc đổi mới ở điều khoản hẹn hò cũng là ràng buộc đối với cậu.
Hơn nữa nếu như cậu mà tức giận một lần nữa thì dù Thụy Phong có muốn tiếp tục kí cũng sẽ không phải là hợp đồng quá tốt, thế nhưng nếu như sang Ánh Quang thì sẽ không có những vấn đề này, dù cho không dựa vào Thẩm Trọng Thành để lấy được hợp đồng cao cấp nhất thì ít ra hợp đồng mới này so với ở Thụy Phong vẫn tự do hơn một chút.
Cho nên ngay từ đầu đến cả Tất Đông Thụ cũng mong muốn Tạ Dư An không ở lại Thụy Phong, đi Ánh Quang phát triển sẽ tốt hơn.
Cơ mà bây giờ Thụy Phong lại mời Ngỗi Chính Côn tới.
Ngỗi Chính Côn rất nổi tiếng, cũng thật sự có tài, từ trước tới nay chỉ có người khác theo ông ta chứ ông ta chưa từng theo người khác, cho dù Thụy Phong có là nhà đầu tư chính của《 Kinh Uyên Lục 》thì diễn viên nhất định phải do Ngỗi Chính Côn tự chọn, cơ mà thời gian chọn vai của 《 Kinh Uyên Lục 》quá lúng túng, dù là trước hay sau khi kết thúc hợp đồng giữa Tạ Dư An và Thụy Phong thì cũng khó đảm bảo bên Thụy Phong sẽ không gây khó dễ với Tạ Dư An.
Tạ Dư An dàn xếp vài giây rồi nói với Tất Đông Thụ: "Phim của đạo diễn Ngỗi, tôi nhất định sẽ đi thử vai."
"Tôi biết rồi, dù cho cậu không đi thì tôi cũng sẽ áp tải cậu đi thử một chút." Tất Đông Thụ than nhẹ một tiếng, "Tôi gọi đến là để nhắc nhở cậu rằng chuyện này có lẽ sẽ không được thuận lợi lắm."
Tạ Dư An cười nói: "Vâng tôi biết rồi, cảm ơn anh Đông."
Tất Đông Thụ nói: "Được rồi, vậy thì chờ đến lúc đó xem thử, à đúng rồi, lễ phục của cậu tôi đã giúp cậu liên hệ được rồi, một tuần nữa họ sẽ cho người mang tới, đồng hồ___"
Ở trong giới giải trí, vào những dịp đi thảm đỏ thì những sao nam nổi tiếng thường đeo thêm đồng hồ, nhưng nói thật thì từ khi Tạ Dư An debut đến nay thì cậu không kiếm được nhiều tiền lắm, bởi vì cậu rất ít nhận đại ngôn với show giải trí, cũng không có tiền tiết kiệm cho nên không có mua đồng hồ, trước đây tham dự sự kiện cũng là mượn đồng hồ cao cấp của thương hiệu. Thế nhưng bây giờ cậu đã ở cùng với Thẩm Trọng Thành, Tất Đông Thụ không biết Thẩm Trọng Thành có tặng đồng hồ cho Tạ Dư An hay không nên mới hỏi một chút.
"Thẩm Trọng Thành có đưa đồng hồ cho tôi rồi." Tạ Dư An lập tức nói cho Tất Đông Thụ, "Hôm đó tôi sẽ đeo cái đồng hồ đó, việc này anh Đông không cần lo nghĩ thay tôi đâu."
"Được rồi, cũng đã không còn sớm, tôi không quấy rầy hai người nữa." Tất Đông Thụ sau khi trả lời vài câu thì cúp điện thoại.
Tạ Dư An để điện thoại xuống, thấy Thẩm Trọng Thành vẫn còn bộ dạng cau mày suy nghĩ sâu xa thì liền không nhịn được cười ra tiếng: "Đã nói là em chỉ sờ có một lúc thôi, sẽ không có chuyện gì đâu mà."
Đối với lần này Thẩm Trọng Thành từ chối cho ý kiến, chỉ bày tỏ rằng bản thân phải quan sát thêm vài ngày.
Là một người theo chủ nghĩa vô thần, Tạ Dư An ngồi xổm ôn bài ở nhà vài ngày để chuẩn bị hai tuần sau thi, cứ thế liền đem chuyện này này ném ra sau đầu.
Mà việc quan sát của Thẩm Trọng Thành vẫn duy trì liên tục cho đến khi diễn ra giải thưởng Ngân Hoa.
Hôm diễn ra thảm đỏ, Thẩm Trọng Thành vẫn như trước mặc một bộ âu phục màu xám tro, anh luôn một lòng với màu sắc này, những màu khác anh không động đến.
Tạ Dư An mặc một bộ âu phục màu nâu đậm, là thiết kế mới giành cho mùa xuân do thương hiệu cung cấp, quần áo của hai người dù là từ màu sắc cho đến kiểu dáng cũng không có chút xíu liên quan gì, sẽ không bị người khác nhìn thành đồ tình nhân, Thẩm Trọng Thành lần này hào phóng như vậy là bởi vì tất cả tâm tư đều đặt lên hai chiếc đồng hồ cặp Vacheron Constantin mà anh đã sửa lại.
"Cục cưng, anh giúp em đeo đồng hồ ha." Trên đường đến lễ trao giải Ngân Hoa, Thẩm Trọng Thành cuối cùng cũng lấy ra đồng hồ màu trắng của Tạ Dư An.
Tạ Dư An nghe vậy thì ngước mắt nhìn Thẩm Trọng Thành, cậu thấy chỗ ống tay áo bên trái của anh lộ ra dây đồng hồ, rõ ràng là đã đeo đồng hồ mặt màu đen lên rồi, liền đưa tay của mình ra: "Được ạ."
Thẩm Trọng Thành lấy đồng hồ màu trắng từ trong hộp ra, đúng lúc này xe quẹo cua, ánh sáng từ bên ngoài hắc vào trong xe, rơi vào chiếc đồng hồ mặt màu trắng mà Thẩm Trọng Thành đang cầm trên tay, ánh sáng khúc xạ suýt chút nữa chọc mù mắt Tạ Dư An.
"Đợi chút____" Giọng nói của Tạ Dư An có chút run mà ngăn động tác của Thẩm Trọng Thành lại, không dám tin mà hỏi anh, "Trọng Thành, đây là cái đồng hồ anh đưa em lúc trước à?"
"Đúng vậy." Thẩm Trọng Thành khẳng định.
"Nhưng, nhưng mà..." Tạ Dư An có chút lắp bắp, "Cái này hình như không giống với cái lúc đầu em thấy."
"Tất nhiên là không giống rồi." Thẩm Trọng Thành nói như chuyện đương nhiên, "Anh đã cho người sửa mặt đồng hồ thì sao mà giống lúc đầu được?"
Đang lúc nói chuyện thì Thẩm Trọng Thành đã đeo đồng hồ lên tay Tạ Dư An, còn hỏi cậu rằng: "Đẹp không?"
Tạ Dư An như sự thật mà nói: "....Mắt có chút đau."
Lúc trước Thẩm Trọng Thành cho cậu xem cái đồng hồ này thì bên trên mặt hoàn toàn sạch sẽ không có thứ gì, còn bây giờ thì được nạm đầy những viên kim cương nhỏ, xếp thành một tòa lâu đài cổ, Tạ Dư An dùng chân cũng biết được đây là ẩn dụ tên của Thẩm Trọng Thành. Chỉ cần cậu nhẹ nhàng động đậy tay là ánh sáng từ những viên kim cương sẽ khúc xạ dưới ánh nắng, lấp lánh vô cùng.
Tạ Dư An đờ đẫn nhìn cổ tay mình, hỏi Thẩm Trọng Thành: "Cái này nạm bao nhiêu viên kim cương vậy?"
"Không nhiều lắm." Thẩm Trọng Thành nói, "199 viên."
Tạ Dư An: ".... Này mà còn không nhiều?"
Thẩm Trọng Thành còn có chút tiếc nuối: "Không nhiều thật mà, anh thật ra muốn nạm 299 viên cơ, bởi vì đó là số ghế anh đã ngồi ở show 《 Happy Weekly 》, cơ mà thầy làm đồng hồ nói là không thể nạm nhiều như thế được, trừ khi nạm hết luôn dây đeo và mặt sau, vì thế nên chỉ có thể nạm được nhiêu đây thôi."
"Đồng hồ của anh cũng giống như này sao? Cũng là hình như này sao, em xem một chút." Tạ Dư An nghe vẻ tiếc nuối trong giọng của anh thì bỗng nhiên có dự cảm không lành.
Thẩm Trọng Thành cho cậu mặt đồng hồ hình tường thành là bởi vì tên lót của anh là "Trọng Thành", thế nhưng Tạ Dư An nghĩ răng tên của mình không có gì hiếm lạ, cũng không có chút nghệ thuật nào, dù cho thể hiện sự bình an thì Thẩm Trọng Thành có thể nạm thành cái gì?
"Anh nạm cái này."
Thẩm Trọng Thành nắm tay thành nấm đấm, chìa tay trái ra trước mặt Tạ Dư An, cậu từ trên mặt đồng hồ nhìn ra được bốn chữ "Ra vào bình an" được nạm bằng kim cương.
Tạ Dư An: "...."
"Thấy thế nào? Đều là anh thiết kế hết đấy." Thẩm Trọng Thành dường như cảm thấy bản thân thật đúng là thiên tài, thế mà có thể nghĩ ra được bản thiết kế mặt đồng hồ vi diệu như vậy.
Tạ Dư An không có cách nào đưa ra đánh giá về thiết kết mặt đồng hồ của Thẩm Trọng Thành cho nên mặt không đổi sắc mà mở cửa xe nói: "Em nên xuống xe rồi."
"Lát nữa gặp nha cục cưng." Thẩm Trọng Thành kéo lấy cổ tay Tạ Dư An, tiếp đó hôn lên mặt cậu một cái rồi mới thả người đi.
Tạ Dư An sau khi xuống xe thì trực tiếp đi đến một chiếc xe khác đỗ ở ven đường___ tài xế chính là Hồ Tiêu.
Cậu và Thẩm Trọng Thành không thể cùng nhau ngồi một xe đến buổi trao giải Ngân Hoa, nếu không sẽ chẳng khác gì đang công khai chuyện tình cảm cả, hiện tại cậu còn chưa xem đủ cảnh tượng sôi nổi đâu, không muốn sớm như vậy đã công khai.
"Chào Anh Tạ___ ha." Hồ Tiêu thấy Tạ Dư An lên xe thì liền cười cười chào hỏi, chỉ có điều đang nói thì nhìn thấy đồng hồ trên tay Tạ Dư An cho nên dừng lại một chút.
"Chào câu." Tạ Dư An miễn cưỡng cong khóe môi, cười đến vô cùng vất vả.
Dọc đường đi, Hồ Tiêu cũng không nhịn được mà nhìn cổ tay Tạ Dư An qua gương chiếu hậu, sau vài lần như thế thì cuối cùng Tạ Dư An cũng không chịu nổi mà nhắc nhở cậu ta, thậm chí lúc mở miệng còn học theo kiểu nhấn mạnh của Tiền Xán: "Tiêu Nhi, lo lái xe đi."
Hồ Tiêu cũng không có chú ý đến việc Tạ Dư An gọi mình như thế nào, chỉ liên tục áy náy: "Xin lỗi anh Tạ, vừa đi ngang qua ánh sáng mặt trời, cái đồng hồ của anh cứ chọc lòe mắt tôi."
Tạ Dư An: "..."
Sau khi đến địa điểm trao giải Ngân Hoa, lúc đối tượng hợp tác của cậu là Bối Nghệ Hạm nhìn thấy đồng hồ trên tay cậu thì phản ứng không tốt hơn Hồ Tiêu bao nhiêu: "Dư An, cái đồng hồ của cậu...còn lấp lánh hơn vòng cổ của tôi nữa."
Bối Nghệ Hạm cùng xuống xe với Quách Thanh Tâm, thế nhưng sau khi cô hôn lên mặt Quách Thanh Tâm một cái thì liền đi về phía Tạ Dư An, hôm nay cô mặc một bộ váy màu hồng nhạt cùng trang sức đều là màu hồng phấn, xét về độ chói mắt thì đồng hồ của Tạ Dư An không sánh bằng, thế nhưng cũng đủ gây chú ý.
Tạ Dư An đã thấy một vài phóng viên chụp cận cảnh cổ tay cậu, cậu thậm chí còn nghĩ hôm nay mình nhất định sẽ lên hot search, nếu không có thì Thẩm Trọng Thành cũng sẽ mua, dù sao thì ở chỗ anh cũng còn một cái "Ra vào bình an."
"Đúng vậy." Tạ Dư An lúc này không cười nổi, nhưng mà khi đối mặt với ống kính cậu vẫn phải giả bộ mỉm cười, "Trọng Thành tặng tôi đồng hồ cặp."
Bối Nghệ Hạm kéo cánh tay cậu, suýt xoa nói: "Nhìn ra được, này đúng là phong cách của ngài Thẩm."
Tạ Dư An chết lặng gật đầu, hi vọng Bối Nghệ Hạm có thể dừng chủ đề này lại, không nên đi vào sâu hơn.
Thế nhưng Bối Nghệ Hạm rất nhanh đã phản ứng lại mà hỏi cậu: "Đồng hồ cặp? Nói vậy là ngài Thẩm cũng có một cái hồng hồ giống như này sao?"
Tạ Dư An trả lời cô: "....Ừ, mặt của anh ấy là màu đen." Cho nên bốn chữ "Ra vào bình an" mới càng thấy được rõ ràng.
Bối Nghệ Hạm nhịn cười nói với Tạ Dư An: "Vậy tôi cũng muốn nhìn đồng hồ của ngài Thẩm một chút xem nó là kiểu gì."
Thế là từ lúc đi thảm đỏ cho đến khi vào chỗ ngồi trong hội trường, tầm mắt của Bối Nghệ Hạm vẫn hướng về phía Thẩm Trọng Thành.
Cũng thật trùng hợp, chỗ ngồi của Ánh Quang được sắp xếp ngay bên cạnh Thụy Phong, rất thuận lợi cho việc Bối Nghệ Hạm nhìn Thẩm Trọng Thành, chỉ tủi thân cái người vẫn liên tục đá mắt với Bối Nghệ Hạm nhưng không được đáp lại là Quách Thanh Tâm. Tạ Dư An vốn đang cùng Thẩm Trọng Thành "mắt đi mày lại", nhưng mà trên người đeo một cái đồng hồ kim cương, lại nghĩ tới trên tay Thẩm Trọng Thành cũng có một cái "Ra vào bình an" thì Tạ Dư An liền cảm thấy mệt mỏi không thiết yêu đương gì nữa, cho nên từ đầu tới cuối đều không chớp mắt mà thưởng thức màn biểu diễn khai mạc của buổi liên hoan trên sân khấu, Thẩm Trọng Thành đau khổ nhìn cậu giống như Quách Thanh Tâm.
Nhưng khác biệt ở chỗ, Tạ Dư An nếu tỏ thái độ xa cách thì một lát nữa Thẩm Trọng Thành có thể khiến Tạ Dư An khóc lóc cầu xin anh.
Thẩm Trọng Thành "ăn quả đắng" thì tự nhiên Tạ Dư An sẽ phải bù đắp lại, lễ khai mạc giải thưởng Ngân Hoa vừa kết thúc, Thẩm Trọng Thành liền theo dòng người đi về phía Tạ Dư An, thế nhưng anh vừa đến gần thì bên cạnh Tạ Dư An lại xuất hiện một nhân viên công tác của giải thưởng Ngân Hoa, nhìn vẻ ngoài thì đó là một cố gái trẻ, có chút dịu dàng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tạ Dư An.
"Kí xong rồi." Tạ Dư An kí xong tên mình thì cười cười đưa cho cô gái.
Chờ nữ nhân viên lấy được chữ kí rồi rời đi thì Thẩm Trọng Thành mới chậm rãi đi tới trước mặt Tạ Dư An, anh nhướn mày thản nhiên nói: "Kí gì vậy? Kí cho anh một cái đi."