Tạ Dư An mất một lúc cũng không biết mình nên quay mặt về hướng nào, cơ mà dù gì lúc Thẩm Trọng Thành đi vào cởi quần bơi ra cậu cũng đã nhìn thấy hết rồi, cũng may lúc nước nóng vừa xả xuống thì căn phòng đã ngập màn sương mờ rồi, cho nên chỉ còn thấy mờ mờ dáng người của Thẩm Trọng Thành, khiến Tạ Dư An có thể thở phào một hơi
Cậu cũng không có gì để làm, liền lấy điện thoại đang để chế độ im lặng ra, vừa mở khóa đã thấy Tất Đông Thụ gọi cho cậu hơn mười cuộc, sau đó còn gửi thêm cái tin nhắn bảo rằng sẽ nghĩ cách xử lí vụ bê bối, nói cậu không được làm chuyện điên rồ gì. Đoàn đội của cũng nhắn tin quan tâm cậu, đều bảo Tạ Dư An đừng nghĩ gì nhiều, nghỉ ngơi thật tốt, chuyện này vẫn chưa đến mức xấu nhất, bọn họ sẽ cố dùng quan hệ ém chuyện này xuống mức thấp nhất.
Tạ Dư An đọc hết những tin nhắn quan tâm của Tất Đông Thụ và đoàn đội cậu, viền mắt có chút nóng lên, cậu bước vào giới giải trí gặp được người đại diện với đoàn đội tốt vậy là điều vô cùng may mắn, so với một đêm nổi tiếng càng may mắn hơn. Đây cũng là lí do vì sao cậu tất bật chạy tiền khắp nơi, còn chạy đến du thuyền Blue Goddess này tìm ông chủ Nhậm, cậu vẫn muốn đóng phim, vẫn muốn đi cùng mọi người, không muốn bị công ty đóng băng.
So với những điều này, những chuyện khác cậu thật sự không thấy uất ức chút nào.
Người trẻ tuổi đôi khi luôn có những lúc kích động quá mức, dễ bị lạc lối, bây giờ nghĩ lại cậu đồng ý với Liễu Tiễn Ninh lên tàu này là hành động vô cùng bốc đồng, hại Tất Đông Thụ với mọi người đều lo lắng cho cậu.
Tạ Dư An còn đang xúc động đọc mấy mẩu tin nhắn thì Thẩm Trọng Thành đã từ phòng tắm đi ra, sau khi ra anh ta vẫn mặc áo ngủ của cậu. Anh ta lặng lẽ không tiếng động đi đến bên cạnh cậu, đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu Tạ Dư An, bởi thế cậu mới phát hiện ra mà ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Thẩm Trọng Thành hỏi cậu: “Anh tắm xong rồi, em muốn tắm luôn không?”
“Vâng.” Tạ Dư An cụp mắt, ấn tắt màn hình rồi từ trên ghế đứng lên đi đến phòng tắm.
Chờ khi cậu nắm lấy cửa thì bỗng cứng đờ cả người, mấy cái suy nghĩ chán nản bay sạch_____ cái phòng tắm này trong suốt đó!
Nhưng khi cậu vừa do dự ba giây đã thấy không có gì to tát cả, dù gì lát nữa cậu và Thẩm Trọng Thành còn muốn làm nhiều chuyện xấu hổ hơn, bây giờ chỉ là tắm rửa có tính là cái gì?
Tạ Dư An bình tĩnh lại, kéo cái chốt cửa chuẩn bị vào thì Thẩm Trọng Thành ở sau lưng cậu chợt nói: “Cục cưng à, trong phòng tắm có rèm____”
Tạ Dư An trượt một cái, thiếu chút nữa ngã vào phòng tắm, ngẩng đầu lên liền phát hiện sâu bên trong phòng tắm đúng là có hai cái rèm màu trắng, vì màu sắc quá nhạt nên giống như hòa vào làm một với bức tường, cậu cách hơi xa nên không thấy rõ___ cho nên lúc nãy Thẩm Trọng Thành là cố ý không kéo rèm ra che sao?!
Mang tâm trạng rối rắm tắm rửa xong xuôi, Tạ Dư An đang phân vân không biết nên để nguyên vầy đi ra hay mặc thêm cái áo trắng rồi để rông phía dưới, đang xoắn xuýt thì Thẩm Trọng Thành lại gõ cửa, nói với cậu: “Áo ngủ anh để ngoài cửa cho em nha.”
Tạ Dư An kéo cửa hé ra một chút, thấy trên cái bàn nhỏ ngoài phòng tắm đặt một bộ áo ngủ màu xanh đậm, là bằng tơ tằm thật nên mặc lên người vừa trơn vừa lạnh, còn có mùi cây tùng nhàn nhạt, Tạ Dư An cố nhớ lại một chút loại mùi này thì phát hiện cậu từng ngửi thấy mùi này trên người Thẩm Trọng Thành_____ đừng nói anh ta lấy áo ngủ của mình cho cậu mặc đi?
Cơ mà Thẩm Trọng Thành đang mặc đồ của cậu, cậu lại mặc đồ của Thẩm Trọng Thành... hình như có chút thú vị.
Tạ Dư An mặc bộ áo ngủ, tóc còn ẩm ướt vén về sau tai, cứ như vậy đi ra.
Cậu không còn thấy Thẩm Trọng Thành ở chỗ lúc nãy, đảo mắt nhìn khắp phòng thì phát hiện Thẩm Trọng Thành đã nằm trên giường, đang đọc một quyển sách màu hồng trên tay, bởi vì cách giường hơi xa nên cậu không thấy rõ tên sách là gì.
Mà Thẩm Trọng Thành thấy cậu đi ra liền bật người đem sách thả xuống, tiện tay ném vào ngăn kéo tủ đầu giường bên cạnh, sau đó vén lên một góc chăn, vỗ vỗ lên nệm nói với Tạ Dư An: “Tới đây đi cục cưng.”
Tạ Dư An đã làm đủ các bước chuẩn bị, không có gánh nặng gì mà leo lên giường nằm bên cạnh Thẩm Trọng Thành, nhưng khi nằm xuống lại bị Thẩm Trọng Thành giữ lại, dùng một cái khăn lông lớn lau khô tóc cho cậu, làm cậu phải nâng đầu lên một chút sau đó mới nằm lên gối đầu mềm mại.
“Đẹp không?” Thẩm Trọng Thành ôm lấy vai Tạ Dư An, đưa tay lên chỉ, rất có cảm giác vua một nước nói giang sơn của trẫm có đẹp không, có bao la hùng vĩ ghê hông.
nhưng thứ mà hai người nhìn bây giờ chỉ là.... bầu trời đêm bên ngoài.
Căn phòng của Thẩm Trọng Thành là kiểu một nửa làm bằng thủy tinh trong suốt, một nửa gian phòng ngoại trừ mặt đất còn lại đều được bao phủ bằng khung thủy tinh, nằm trên giường nhìn lên đã thấy rực rỡ những vì sao lấy lánh vô cùng đẹp, thế nhưng cái kiểu bị người ta nhìn thấy hết như này lại không có cảm giác an toàn. Mà Tất Đông Thụ đều đã dạy qua việc cậu cần phải ngụy trang mọi lúc, không được để cho paparazi chụp được, cho nên nếu để Tạ Dư An ngủ ở căn phòng kiểu này thật sự không thể nào bình tĩnh được, với cả loại phòng như này sáng ngủ dậy không thấy chói mắt sao?
Nhưng mà Thẩm Trọng Thành bây giờ là kim chủ papa, cậu đâu dám nói không tốt, Tạ Dư An quyết định quên hết mấy cái chi tiết phá hỏng không khí, chỉ nói mấy câu văn nghệ lãng mạn mà kim chủ thích nghe: “Rất đẹp, buổi tối ở Hoa Thành không thể thấy được bầu trời sao đẹp như này.”
Kết quả vừa nói xong Thẩm Trọng Thành liền thở dài: “Nhưng mà anh thấy ngủ ở đây không có cảm giác an toàn gì cả, hôm qua anh quên đóng rèm, kết quả sáng hôm sau vừa mở mắt ra đã bị nắng chiếu vào suýt thì mù mắt.” Nói xong, Thẩm Trọng Thành liền lấy remote nhấn “bíp” một cái, mái vòm che trên khung thủy tinh liền hạ xuống, sau đó xoay người ôm lấy Tạ Dư An, “Chúng ta vẫn là nên đóng rèm lại mà ngủ thôi.”
Tạ Dư An: “.....”
Tạ Dư An thấy Thẩm Trọng Thành nhắm mắt lại giống như thật sự định ngủ thật, hoàn toàn không có ý cùng cậu hoạt động chút gì đêm nay liền nhịn không được mà hỏi: “Chúng ta.... không làm chút gì sao?”
Ai ngờ Thẩm Trọng Thành nghe xong lại hỏi ngược lại cậu: “Em muốn làm gì? Làm tình sao?”
Tạ Dư An nghĩ trình độ ăn nói suồng sã của Thẩm Trọng Thành đối với cậu lại tăng thêm một bậc rồi, nếu không hai người họ cũng khó mà giao tiếp với nhau.
Không đợi cậu trả lời lại, Thẩm Trọng Thành bỗng xoay người ngồi dậy, nắm lấy cằm cậu, dùng âm thanh vô cùng trầm thấp từ tính nói ra mấy câu thoại của bá đạo tổng tài: “Không, em bây giờ là vì tiền nên mới ở cùng anh, em căn bản không có yêu anh, anh sẽ đợi đến ngày em thích anh rồi mới làm.”
Giả dụ như giờ mà có ánh sáng, Tạ Dư An sẽ thấy được khuôn mặt của Thẩm Trọng Thành đang khẽ nhíu mày cùng vẻ mặt vô cùng nồng nàn tình cảm, nhưng tiếc là bây giờ đèn đã tắt, chỉ có chút xíu ánh sáng từ những vì sao bên ngoài nhưng cũng đã bị che lại cmnr, cho nên giờ cậu chỉ thấy đen thùi lùi một mảng, ngay cả miệng của Thẩm Trọng Thành ở đâu cũng không biết.
Nhưng trong bóng tối, cậu có thể nghe được âm thanh trầm thấp rất dễ nghe của Thẩm Trọng Thành, chỉ có điều lời của anh ta lại không hề êm tai chút nào: “Cho nên hiện tại mặc kệ em khao khát cần xin anh như thế nào thì anh cũng không thỏa mãn em đâu.”
“......”
“Chỉ có thể cho em một nụ hôn chúc ngủ ngon thôi.”
Cùng âm thanh của Thẩm Trọng Thành rơi xuống là một vật mềm mại ấm áp ấn lên trán Tạ Dư An, cậu mất một lúc vẫn không biết mình đang xấu hổ hay cảm động nữa, chỉ biết mình đang rất hạnh phúc, đại khái là cậu đã biết rốt cuộc môi Thẩm Trọng Thành đang ở đâu rồi.
Cơ mà.... kim chủ này, thật sự rất thú vị.
Tạ Dư An đột nhiên cảm giác được việc mình chọn lên du thuyền Blue Goddess này cũng không hoàn toàn sai lầm.
Sáng hôm sau.
Tạ Dư An bị cuộc gọi của Tất Đông Thụ đánh thức_____
“Dư An, rốt cuộc bây giờ cậu đang ở đâu?” Giọng nói của Tất Đông Thụ vô cùng lo lắng. “Tôi không thấy cậu trong biệt thự.”
Tạ Dư An vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, nghe vậy thì theo phản xạ mà trả lời: “Em đang ở trên du thuyền Blue Goddess.”
Sau khi nói xong cậu mới phản ứng được mình vừa mới nói gì, mà bên kia Tất Đông Thụ đã hoảng sợ quát lên: “Blue Goddess nào?! Ai đưa vé tàu cho cậu?”
“Liễu Tiễn Ninh.” Tạ Dư An bị Tất Đông Thụ quát một tiếng thì giật thót, vội ngồi dậy mà thành thật trả lời, cậu nhìn xung quanh phòng thì không thấy Thẩm Trọng Thành đâu, “ Tính ra cũng không phải là anh ấy cho em, là em bắt anh ấy đưa”
Vừa nói ra tên Liễu Tiễn Ninh, Tất Đông Thụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại nghe được nửa câu sau rõ ràng là cậu đang bao che cho tên Liễu Tiễn Ninh thì liền mắng: “Nó có phải thứ tốt lành gì, sao cậu lại ngu ngốc đi tin lời nó!”
Tạ Dư An lại hoàn toàn không biết gì: “Anh ấy làm sao vậy?”
Tất Đông Thụ xem như là hiểu rõ Tạ Dư An có bao nhiêu ngây thơ, nghĩ bản thân không chỉ một lần nói với Tạ Dư An ở trong cái giới giải trí này không nên quá tin tưởng người khác, nhưng Tạ Dư An vẫn như đứa trẻ mà tin tưởng người ta chân thành với mình: “Thứ nó muốn là cậu bị mất hết tất cả!”
“Nhưng với tình trạng hiện giờ thì.... cũng không khác mất hết tất cả cho lắm.”
Tất Đông Thụ cũng lười khuyên nữa, trực tiếp bảo cậu search tin về tàu Blue Goddess.