Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim

Chương 92: Chương 92




Thẩm Trọng Thành không quan tâm mọi người trên weibo đã ồn ào thành cái dạng gì vì chuyện hai người đã công khai tình cảm, anh vẫn bình tĩnh như trước, mỗi ngày đều sửa mốc thời gian ở bài ghim trên acc clone, còn Tạ Dư An thì đổi avat của acc chính thành một cặp với avat của weibo chính của Thẩm Trọng Thành____ đó là ảnh chụp Thẩm Trọng Thành buộc tóc cho cậu lúc ở 《 Happy Weekly 》.

Như thế là thể hiện tình cảm quá trắng trợn rồi.

Thế nhưng ngoài cái này thì hai người bọn họ không có tương tác gì ở bên ngoài, dù là weibo chính hay phụ cũng không có gì mới, trước kia chưa công khai thì Thẩm Trọng Thành còn mỗi ngày thể hiện tình cảm trên acc clone, giờ thì ngược lại, cũng không biết có phải vì mọi người đều biết hai người yêu nhau hay không mà không tiếp tục thể hiện nữa.

Giả thuyết này cũng không phải là không có căn cứ, bởi vì thật sự có fan đi nhắn tin tiêng cho "Chuyên dùng để show chuyện tình cảm", hỏi Thẩm Trọng Thành rằng gần đây sao không show tình cảm nữa, Thẩm Trọng Thành trả lời rằng:【Không cần thiết phải thể hiện nữa, dù sao thì mọi người cũng đều biết cả rồi.】

Sau khi những câu hỏi của fan hâm mộ được công bố, một số ít fan của Thẩm Trọng Thành không gọi anh là "Tình Cảm" nữa mà gọi là "Chó Tình Cảm".

Nhưng mà thực tế là Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành không có thời gian chơi điện thoại bởi vì cả hai gần đây đều rất bận.

Thẩm Trọng Thành bởi vì đồng ý vụ hợp tác với Nhậm Văn Ký quay phim khoa học viễn tưởng, tiền đầu tư vào không phải là con số nhỏ, anh cũng không muốn tiền của mình đem đi đổ sông, cho nên gần đây đều cùng đám người Tiền Trấn Xuyên, Nghiêm Lâm nghiên cứu về hạng mục phim, mà Tạ Dư An lại là bởi vì phải thi cuối kỳ.

Bộ phim 《 Từng gặp nhau 》 Tạ Dư An quay gần bốn tháng, đợi khi cậu quay bổ sung thêm cảnh cùng ghi âm thì đã vào đầu mùa đông.

Trường học lúc này căn bản là đã đóng cửa để giành ra hai ba tuần cho học sinh tự ôn tập rồi mới thi, mà Tạ Dư An tuy rằng không cần phải đi học, thế nhưng cậu mỗi ngày đều ôn tập bổ sung cùng nộp bài tập để chuẩn bị cho cuộc thi, hơn nữa khóa học biển diễn bên kia đã được dừng lại, cho nên Tạ Dư An mỗi ngày đều muốn đến trường học.

Chịu đựng như vậy hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đến kỳ thi.

Tạ Dư An đăng một bài weibo bày tỏ tâm trạng của mình:【Tạ Dư An: Ngày mai phải thi cuối kỳ rồi, là một học sinh yếu tôi có chút lo lắng.】

Chứng rối loạn lo âu trước kỳ thi là căn bệnh chung của đa số người, Tạ Dư An cũng có, trước kỳ thi hai ngày cậu đọc không nổi sách, tuy rằng vẫn cầm sách trước mặt như mọi khi nhưng mà hiệu suất ôn tập lại vô cùng thấp. Thật vất vả đợi đến khi chỉ còn cách một ngày thì Tạ Dư An chỉ kém không có mua pháo để chúc mừng, nhưng nghĩ lạ thì bây giờ ăn mừng cũng quá sớm đi, nhỡ đâu cuộc thi ngày mai rất khó thì sao?

Thế là Tạ Dư An sau khi đăng weibo xong lại suy nghĩ một chút, tiếp đó quăng điện thoại sang một bên rồi nhíu mày đọc sách.

Khi đó Thẩm Trọng Thành đã thẳng cẳng nằm trên giường, anh hôm nay khó có được khoảng thời gian trống để nghỉ ngơi, thế nhưng Tạ Dư An ngày mai phải thi cho nên không có đi quấy rầy mà chỉ dựa đầu vào gối xem tin tức, xem được phân nửa thì nhận được thông báo ở phần quan tâm đặc biệt, "Tạ Dư an" đăng weibo mới.

Thẩm Trọng Thành thích nhất là xem bình luận của dân mạng, thấy xuôi tai thì nhấn like, thấy mắng chửi thì liền report, thế nhưng khoảng thời gian này phần bình luận bên dưới weibo của Tạ Dư An xem như là yên bình, không cấu xé gì nhiều _____

【Người yêu ơi, lên đi!: Công Tử cố gắng kiểm tra nhá! Chúc cậu đạt điểm cao!.】

【Tôi là văn nghệ: Tôi chờ cậu hơn nửa tháng mà giờ cậu lại nói cho tôi biết là phải thi sao???.】

【Tiểu A Tiểu Duy Kỳ: Chuyện khác đâu? Cục cưng An An mau nhớ lại xem có phải còn chuyện gì khác muốn nói không?.】

【Tâm tình của tôi thật phức tạp (?_?): Ngài Thẩm! Cậu với ngài Thẩm thật sự ở bên nhau sao?.】

【Sáp mật A Miêu trả lời @Tâm tình của tôi thật phức tạp (?_?): Cũng đã mang đồng hồ cặp rồi, cái video phỏng vấn kia bà chưa thấy hả? Còn giả được sao?.】

Thẩm Trọng Thành xem tới đây thì ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Dư An, thế nhưng lại phát hiện cậu vẫn như trước mà ngồi trước bàn cau mày đọc sách, Thẩm Trọng Thành khẽ nhướn mày, dùng acc chính trả lời người tò mò về mối quan hệ của anh và Tạ Dư An: 【Đúng vậy, chúng tôi đang ở bên nhau.】

Thẩm Trọng Thành trả lời câu này xong thì cảm thấy vẫn chưa đủ, liền trả lời thêm "Tiểu A Tiểu Duy Kỳ":【Không sai, em ấy đã quên tôi rồi.】

Sau khi trả lời một loạt bình luận bên dưới weibo của Tạ Dư An thì Thẩm Trọng Thành chuyển sang acc "Chuyên dùng để show chuyện tình cảm" chơi. Anh nghĩ nếu tất cả mọi người đều chờ anh show tình cảm thì anh liền thể hiện một chút là được, vì thế nên Thẩm Trọng Thành cũng đăng một bài weibo mới_____

【Chuyên dùng để show chuyện tình cảm: Cục cưng ngày mai phải thi nên tôi chuẩn bị cho em ấy một món quà may mắn.】

Tài khoản này của Thẩm Trọng Thành sau khi trải qua chuyện kia thì liền vô cùng nổi tiếng, hiện tại đã có hơn một triệu người hâm mộ, sức ảnh hưởng tất nhiên là không còn giống với lúc xưa, dù cho là lượt like, share hay bình luận thì đều tăng nhanh hơn nhiều so với trước kia, đương nhiên những lời mắng chửi cũng nhiều hơn, đều đang mắng anh là chó:

【Giang Thành Tử: Chó Tình Cảm cuối cùng cũng thể hiện tình cảm rồi à? Không phải đã nói là không cần thiết rồi hay sao? [mặt chó].】

【Quan Bắc: Ảnh này là cái gì vậy? Một đồng tiền xu sao? Quà tặng may mắn ông tặng cho bà xã là một đồng xu sao??.】

【93: Quà may mắn là đồng xu cũng quá nghèo đi, này đâu phải phong cách của Tình Cảm nhể?.】

【Phạm tiểu thư trả lời @93: Không đúng, đây chắc chắn không phải là đồng xu bình thường, chắc chắn đồng xu này đã được sơn lên.】

【Sinh Tĩnh Thù: Tôi cũng cảm thấy vậy, các người đừng thấy mặt bên ngoài đồng xu là màu trắng bạc, khéo bên trong lại chính là vàng ấy chứ, chỉ là bên ngoài mạ bạc mà thôi, Chó Tình Cảm tặng bà xã một ngọn núi vàng đó.】

Thẩm Trọng Thành thấy các cô đoán mò lung tung thì có chút buồn cười, anh trả lời "Sinh Tĩnh Thù" rằng:【Không đâu, đây chỉ là một đồng xu bình thường thôi, chỉ tặng một đồng.】

Cộng đồng mạng:???

Mọi người đều sững sờ bởi độ keo kiệt của Thẩm Trọng Thành, đều chạy theo hỏi anh vì sao lại tặng có một đồng xu, thế mà lần nào Thẩm Trọng Thành cũng chỉ nói được phân nửa, phần dư lại thì anh lười giải thích. Anh nghĩ tới việc sau khi bị lộ acc clone thì Tạ Dư An chắn chắn sẽ theo dõi tài khoản show tình cảm này, cho nên Thẩm Trọng Thành liền bước xuống giường, đi tới cạnh bàn đọc sách tịch thu điện thoại của Tạ Dư An.

Thấy điện thoại của mình bị cầm đi Tạ Dư An cũng không nhúc nhích, miệng còn hơi đóng mở ôn tập tài liệu, chỉ có điều mí mắt lại giật giật liếc nhìn Thẩm Trọng Thành.

Thẩm Trọng Thành lắc lắc điện thoại rồi nói với cậu: "Cục cưng, em phải đọc sách cho tốt nên là không thể chơi điện thoại đâu, nên là điện thoại này anh giúp em cất đi trước hén.

Trong điện thoại của Tạ Dư An không có bí mật gì, Thẩm Trọng Thành muốn cầm thì cứ cầm đi, cơ mà cậu vẫn theo bản năng mà nối tiếp một câu: "Được ạ, nhưng mà em không có chơi điện thoại."

Thẩm Trọng Thành nói: "Em có chơi, em vừa mới đăng weibo thì đã bị anh tóm được rồi."

"Uầy, vậy thì anh cứ cất giúp em đi, đừng quấy rầy em đọc sách." Tạ Dư An nhận sai rất qua loa, sai đó cúi đầu không nhìn Thẩm Trọng Thành nữa mà tiếp tục đọc sách.

Thẩm Trọng Thành lúc đầu vốn muốn lấy điện thoại của Tạ Dư An để đăng bình luận trên acc clone của mình, bởi vì theo tính cách của Tạ Dư An mà nói thì cậu nhất định sẽ không làm được cái kiểu "thể hiện tình cảm" này, mà Thẩm Trọng Thành ngay từ đầu tới lấy điện thoại của Tạ Dư An chỉ là kiếm cớ thôi, vì sợ Tạ Dư An không đưa điện thoại cho anh, dù sao thì thời đại này ai mà chả có chút bí mật nhỏ trong điện thoại. Nhưng khi Thẩm Trọng Thành thấy Tạ Dư An phối hợp như vậy thì anh lại cảm thấy không có tính thử thách lắm, cho nên liền muốn tăng đất diễn của bản thân, thế là Thẩm Trọng Thành lựa chọn việc vạch trần sự thật là Tạ Dư An không đọc vô sách: "Cục cưng, em đừng xem nữa, anh mới nãy ở trên giường đã phát hiện em xem cái trang này đã mười lăm phút rồi."

Thẩm Trọng Thành không chút lưu tình mà vạch trần chuyện Tạ Dư An không đọc nổi sách, khiến cậu vô cùng buồn bực: "Đó là bởi vì em không nhớ được trang này, những trang khác thì nhớ được cho nên không cần xem lâu."

"Cục cưng, em tốt nhất là cố gắng lên đi." Thẩm Trọng Thành từ chối cho ý kiến, gật đầu một cái rồi nhướn mày cười.

Anh thấy lúc này Tạ Dư An đang xấu hổ, sợ rằng nếu kích động Tạ Dư An nữa thì cậu sẽ cắn anh mất, cho nên liền cầm điện thoại của Tạ Dư An chuẩn bị trở lại giường.

Mà Tạ Dư An nhìn sách cả nửa này cũng không được trò trống gì, lại còn bị Thẩm Trọng Thành quấy rối cho nên lại càng đọc không vô, vì thế đã dứt khoát gấp sách lại bò lên giường theo Thẩm Trọng Thành, nói với anh rằng: "Em đọc không vô, không xem nữa, em cài báo thức rồi đi ngủ."

Thẩm Trọng Thành: "......"

Sớm biết thế này đã không thêm đất diễn cho mình.

Thẩm Trọng Thành dĩ nhiên là không có cách nào ở trước mặt Tạ Dư An mà dùng tài khoản của cậu trả lời bình luận, nghe vậy liền cầm điện thoại trả lại cho Tạ Dư An, Tạ Dư An cũng không xem tin tức gì khác, chỉ cài hai mục báo thức rồi đem điện thoại ném lên tủ đầu giường, tiếp đó nằm xuống liền ngủ. Thẩm Trọng Thành tém góc chăn cho cậu, tắt đèn nhắm mắt bắt đầu buồn ngủ.

Kết quả Tạ Dư An sau khi nằm xuống được năm phút thì bỗng nhiên cục cựa ngồi dậy, duỗi dài thắt lưng muốn đi bật đèn: "Không được, bây giờ vẫn còn sớm, em xem sách nửa tiếng nữa rồi ngủ tiếp."

"Đừng xem nữa, em cũng đã đọc cuốn sách này bao lâu rồi chứ? Ngủ đi." Thẩm Trọng Thành biết Tạ Dư An đang lo lắng liền kéo cậu đi ngủ.

Tạ Dư An nói: "Hôm nay em đọc lâu thật, nhưng mà không nhớ được bao nhiêu hết."

Thẩm Trọng Thành trở mình, ỷ vào việc thân cao chân dài mà chặn Tạ Dư An lại, không cho cậu nhúc nhích, tiếp đó dỗ người: "Được rồi được rồi, với thực lực của em thì chắc chắn có thể qua mà."

Tạ Dư An: "......"

Thẩm Trọng Thành tiếp tục dỗ cậu: "Thật đó, tin anh đi." Anh nói xong câu này thì lại vội đổi giọng, "À không, cục cưng, anh tin tưởng em, em chắc chắn có thể qua."

Tạ Dư An hỏi anh: "Anh nói câu này ra không thấy mắc cười à?"

Thẩm Trọng Thành nói: "Đối với em thì không có gì buồn cười."

Tạ Dư An vậy mà lại tủi thân: "....Em nghe thấy anh cười rồi."

Thẩm Trọng Thành thừa nhận là anh nhịn không được nên mới cười một tiếng, thế nhưng cũng không có cười quá lố, liền nói: "Đây là cười, nhưng không phải cười nhạo em, mà vì anh vừa nhìn thấy em thì khóe miệng đã điên cuồng vểnh lên rồi."

"Anh đừng nói mấy câu bày tỏ quê mùa này với em nữa, tốt nhất là nói cho em nội dung về quyển sách hôm nay em đọc ấy." Tạ Dư An nói, "Em nhất định sẽ muốn nghe anh nói nguyên một ngày luôn."

Thẩm Trọng Thành vuốt lưng cậu an ủi: "Yên tâm đi cục cưng, anh biết coi bói, anh đã giúp em tính qua rồi, kỳ thi lần này em chắc chắn có thể qua được."

Tạ Dư An bị Thẩm Trọng Thành chọc cho nở nụ cười, lần trước anh lừa Tiền Trấn Xuyên vụ xem phong thủy, kết quả khiến Tiền Trấn Xuyên ở bên ngoài lang thang cả đêm hòng chờ một cuộc gặp gỡ, không đợi được sẽ không từ bỏ, sang hôm sau thì lại gọi đến một y tá dâm đãng lẳng lơ, thế là Tạ Dư An liền hỏi Thẩm Trọng Thành: "Bé cưng, anh ngoại trừ xem phong thủy còn biết coi bói nữa à? Anh coi như nào đấy?"

"Xem bằng đồng xu." Thẩm Trọng Thành trả lời cậu, sau đó chẳng biết từ đâu lấy ra một đồng tiền xu lạnh lẽo nhét vào tay Tạ Dư An, "Anh cầm tiền xu giúp em tính qua, mặt trước có thể, mặt sau cũng có thể, trừ khi là nó đứng, nếu không tin thì em có thể ném thử xem."

"Ồ, như vậy sao." Tạ Dư An vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhướn mày dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ để nhìn đồng xu trong tay rồi nói, "Đây là đồng xu gì, sao mà linh vậy?"

Thẩm Trọng Thành nói: "Đồng xu may mắn."

Tạ Dư An hỏi: "Thật sự rất may mắn sao?"

"Đương nhiên là may mắn: "Thẩm Trọng Thành cong môi, đem Tạ Dư An cùng đồng xu trên tay cậu đều ôm lấy, cúi đầu vùi vào cổ cậu rồi khẽ nói, "Ngày em sinh ra đời đối với anh mà nói thì đó chính là chuyện may mắn nhất."

Sang hôm sau Tạ Dư An cầm đồng xu đi thi, đề thi thế mà lại cực kỳ đơn giản, đều trùng với nội dung cậu đã ôn tập.

Vì vậy mà khi Tạ Dư An từ trường đi ra thì những lo âu cùng buồn rầu bởi vì cuộc thi mà sinh ra khoảng thời gian này đều bất ngờ biến mất, Thẩm Trọng Thành đợi ở bãi đỗ xe vừa nhìn thấy sắc mặt cậu thì đã biết cậu hẳn là thi cũng không tệ lắm, anh cười cười muốn khởi động xe chạy về phía Tạ Dư An thì lại đột nhiên xuất hiện một đống phóng viên không biết từ đâu ra, nhanh chóng bao vây lấy cậu, giơ micro chọc vào mặt cậu hỏi vài câu hỏi_____

"Tạ Dư An, hôm nay cậu tới trường để thi đúng không? Cậu cảm thấy như thế nào?"

"Nghe nói năm trước cậu tạm nghỉ học là bởi vì trốn học quá nhiều, điểm danh không đủ, chuyện này có thật không?"

"Cậu tạm nghỉ học một năm sau đó trở lại trường học để thi, lại bởi vì đi quay phim không có thời gian để học bài, vậy thì cuộc thi lần này cậu nghĩ có thể qua không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.