Không nhớ rõ mình và Ngô Hàn Thao có nói lời tạm biệt hay không, Hoàng Doanh ngơ ngơ ngác ngác về tới phòng ngủ, ngơ ngơ ngác ngác rửa mặt xong, ngơ ngơ ngác ngác lên giường mở máy tính.
“Hoàng tạc mao hôm nay thế nào?” Trưởng phòng liếc mắt nhìn bộ dạng không bình thường của Hoàng Doanh.
“Nhìn càng ngốc. Ba theo một!” Tiểu Tứ Tử cũng nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Hoàng DOanh một chút, ánh mắt lại dời đến mấy lá bài tốt trên tay mình.
[ Đêm nay mặt trời tỏa sáng Mọi người cùng nhau nói chuyện yêu đương! Ha ha ha ha ~~]
Lâu 1, [Hoàng Oanh Đả Tương Du]: lại một người mới cầu tán dương cầu che chở cầu bao dưỡng!
Lâu 2, [Không rõ đoán bừa]: Oanh tỷ, mùa xuân đã sớm qua.
Lâu 3, [Du A Mại Lang Quân]: Mùa xuân tiếp theo còn xa không?
Lâu 4, [Cành Hoa Thôn Sơn] Oanh tỷ! Không nên a! Mùa xuân đầu tiên của cô còn chưa nở hoa, sao lại bắt đầu tìm kiếm mùa xuân thứ hai?! Cô làm vậy W chịu sao nổi a?!
Lâu 5, [Hoàng Oanh Đả Tương Du]: Hoa hoa, phong (ấn) cô!
Lâu 6, [Whtwithxx]: Đã phong
Lâu 7, [Hoàng Oanh Đả Tương Du]:... Không phải anh đã xóa tài khoản rồi sao? Làm sao có thể phong!
Lâu 8, [Whtwithxx]: Có một loại chức năng được gọi là ẩn tài khoản.
Lâu 9, [Hoa Hoa Bị Bao]: Tui chỉ biết hai người có gian tình, gian tình vĩnh viễn bất diệt!
...
Âm thanh QQ lại vang lên, Hoàng Doanh thuận tay mở khung chat, không cần đoán cũng biết là ai gửi tin nhắn.
[Whtwithxx]: Ngày mai rảnh không?
[Hoàng Oanh Đả Tương Du]: có...
[Whtwithxx]: Anh đến đón em?
Hoàng Doanh gõ xong hai chữ “Không cần” định gửi đi, lại nhận được thông báo không thể kết nối mạng...
“Mạng trường! Đi chết đi!”
Mạnh mẽ rống xong, đột nhiên chuông điện thoại reo len, Hoàng Doanh vừa nhìn đến màn hình điện thoại, thấy bên trên là tên “Vu Yêu Vương“. Sửng sốt một chút mới phản ứng lại, đây là sau khi khi giảng không bao lâu, hắn lưu số điện thoại của giảng viên bằng tên này.
“Phốc --” Hoàng Doanh không khỏi bật cười ra tiếng, nhấn phím nghe.
“Lại rớt mạng hả?” Âm thanh Ngô Hàn Thao từ trong di động truyền đến.
“Ân, anh sửa cái gì, kết quả chẳng phải là lại rớt mạng.” Hoàng Doanh lại nhớ tới buổi trưa ở phòng quản lí mạng trường, thấy tình cảnh nam nhân xa lạ khoác vai Ngô Hàn Thao, không khỏi có chút oán giạn nói. Mặc dù hắn biết rõ hai việc này không hề liên quan tới nhau.
“Thiết bị trung tâm đang tiến hành nâng cấp.”
“Cho nên?” Trước đây mạng trường cũng đã nâng cấp qua, bất quá mạng cũng không nhanh hơn cho lắm.
“Ở chỗ anh có broadband (*).”
“Ể?”
“Có thể phân cho em một nửa.”
“...”
Cuối cùng đương nhiên là Hoàng Doanh không thể thoát khỏi sự hấp dẫn của broadband, hay là không thể thoát khỏi sự hấp dẫn của Ngô Hàn Thao? Bất quá có đánh chết hắn cũng không thừa nhận, mà bắt đầu dọn đến nhà Ngô Hàn Thao ở chung, dù sao hắn cũng muốn mau chóng ra ngoài thực tập.
Đến lúc sắp nói lời chào với anh bạn mạng trường, Hoàng Doanh vẫn nói câu kia:
“Đi chết đi!”
(*) băng thông rộng, đại khái là có cái này mạng sẽ nhanh hơn, bạn nào có hứng thú tìm hiểu có thể tìm bác Google.