Mạng Trường, Đi Chết Đi!

Chương 3: Chương 3




Trở về phòng, không nói một lời nhìn đám bạn cùng phòng từ đấu địa chủ chuyển sang “Xì dách”, Hoàng Doanh rửa mặt xong liền bò lên giường, mở máy tính.

“Hô, cuối cùng cũng khôi phục bình thường.” Hoàng Doanh tự mình lẩm bẩm, đột nhiên nhớ tới câu nói cuối cùng kia của Ngô Hàn Thao “Đã sửa được rồi”, thì ra là chỉ mạng trường a.

Thật không biết là do tư duy của y đi trước thời đại, hay do chính mình phản ứng quá chậm.

Kỹ thuật máy tính của Ngô Hàn Thao quả thật nổi danh, ban quản lí mạng trường sớm đã tìm y giúp việc chỉnh sửa thiết bị.

Thế là, tâm tình của Hoàng Doanh không hiểu sao trở nên tốt hơn, đăng lên diễn đàn trường một trạng thái.

[ Người mới cầu che chở bị mạng trường tàn bạo dồn ép, có hay không a!!]

Lâu 1, [Hoàng Oanh Đả Tương Du]: RT, người mới, cầu tán dương cầu che chở cầu bao dưỡng!

Lâu 2, [Không Rõ Đoán Bừa]: Bị mạng trường tàn bạo dồn ép +1, coi thường lâu trên!

Lâu 3, [ Du A Mại Lang Quân]: Đoán đoán +2 ~O (∩_∩)O~

Lâu 4, [Whtwithxx]: Oanh gì đó, em muốn che chở? Chỉ bao không dưỡng được không?

Lâu 5, [Cành Hoa Thôn Sơn]:... Ta đây chỉ biết khoa kỹ thuật có nhiều gian tình, vây xem~

Lâu 6, [Hoàng Oanh Đả Tương Du]: Sát! Lão tử phong (ấn) các người!!!

Lâu 7, [Whtwithxx]: ——

Lâu 8, [Cành Hoa Thôn Sơn]: Ôm đùi ~ Oanh tỷ, ngươi là muốn phong hay là bị phong a?! Ha ha ha ha ~

Lâu 9 [Hoàng Oanh Đả Tương Du] (#‵′) 凸

Lâu 10 [Hoa Hoa Bị Bao]: Oanh tỷ! Quả là không hiền hậu! Cư nhiên lấy việc công trả thù riêng! Cầu giải phong a a ~

Lâu 11 [Whtwithxx]: Không có ý tứ, muốn giải phong đợi ngày mai đi.

Lâu 12 [Hoàng Oanh Đả Tương Du]: oa ha ha ha ha ha ~~~

...

“Nhìn Hoàng thô lỗ choáng váng kìa.” Tên bạn cùng phòng nhìn về phía Hoàng Doanh cười khúc khích.

“Choáng váng, đã sớm choáng váng... Uy! Tiểu Tứ Tử ra bài!”

Bài post lạnh lẽo trong chốc lát, đột nhiên QQ vang lên tiếng tích tích. Hoàng Doanh nhìn vào góc phải bên dưới màn hình, phát hiện biểu tượng W chớp chớp.

[Whtwithxx]: Hai tuần nay em đã đến trễ lớp thầy Trầm 5 lần, nghỉ học không phép 3 lần, còn có lần nữa, em chỉ cần chờ bị đánh rớt cuối kỳ.

[Hoàng Oanh Đả Tương Du]: Thao! Anh rốt cuộc là ai? Sao chuyện gì của tôi anh cũng biết?!

Tựa như lần trước ở Đại hội Thể thao, mình thi nhảy cao thì dùng kiểu nhảy lưng, giải nhất cũng tới tay rồi, thế nhưng thắt lưng bị thương, buổi tối hôm đó W nhắn tin nhắc nhở mình thoa thuốc. Còn có lần trước mình được nhận giải Cá nhân tiên tiến, cũng là W nhắc nhở mình đi nhận phần thưởng.

Thế nhưng mỗi lần hỏi y là ai, y cái gì cũng không nói. Nghĩ đến đây, Hoàng Doanh lại thấy W tiếp tục nhắn tin.

[Whtwithxx]: Muốn biết cái gì? Cầu anh a.

[Hoàng Oanh Đả Tương Du]: Cầu anh a... Em gái anh! Cư nhiên dám đùa bỡn lão tử! Nói! Anh có phải cùng lớp bọn tôi hay không?!

[Whtwithxx]: Có thể cho là có cũng có thể là không

[Hoàng Oanh Đả Tương Du]:... Thao! Phải thì phải, không phải thì không phải! Giả vờ cái gì!

[Whtwithxx]: Nếu ở ngoài đời em cũng dám nói chuyện với anh như vậy thì càng đáng yêu!

Hoàng Doanh nhìn lời này, má hơi biến hồng. Đáng yêu con mịe ngươi! Lão tử không phải con gái!

Nhất thời không biết phải trả lời làm sao, Hoàng Doanh đơn giản trực tiếp rời khỏi QQ, tắt máy tính.

W nói ở ngoài đời... Có phải mình đã từng gặp qua y? Hơn nữa rất có thể đã nói qua vài câu?! Thao! Không phải là đối phương nhận ra mình chứ! Này không phải là trả thù mình đi, đùa giỡn mình như mèo vờn chuột!

Càng nghĩ càng không cam lòng, phải tìm cách khiến W lộ mặt mới được. Trước khi ngủ Hoàng Doanh vẫn cứ nghĩ đến vấn đề W rốt cuộc là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.