CHƯƠNG 10: HẦU HẠ, HƯỞNG THỤ MÓN ĂN KHAI VỊ!
Editor: Javiko
Tuy rằng không có thanh âm, nhưng những hình ảnh kia đối với Bạch Niệm Phàm hoàn toàn không xa lạ. Đây rõ ràng là hình ảnh trong toilet của dãy phòng học cũ, cả người y cắm đầy đồ dùng tình thú, bị Tần Tư bừa bãi đùa bỡn. Trên khuôn mặt quen thuộc kia treo đầy nước mắt, ánh mắt sương mù tan rã, đầy người đỏ ửng, nước miếng thuận theo khóe miệng giương lớn chậm rãi tích lạc, *** mỹ nhất là nhục bổng dựng thẳng của y theo cái gậy màu đen trong tay Tần Tư rút ra chọc vào mà run lên run lên, giữa hai chân tách lớn rõ ràng có thể thấy được tiểu huyệt của y bị cây gậy thô to sáp hé ra hợp lại, *** thủy dính đầy gốc đùi, chảy xuống trên sàn.
“Mau, mau tắt đi!” Giọng nói Bạch Niệm Phàm run lên lợi hại, máu từ sau ót vọt xuống dưới thân, nhớ lại đau đớn xen lẫn mãnh liệt khoái cảm ngày ấy khiến thân thể cùng tư duy y đều hỗn loạn .
“Không không không!” Tần Tư hôn tay Bạch Niệm Phàm nói nhỏ “Chờ đến khi chúng ta tuổi lớn không thể làm tình, răng rụng hết không thể lại tâm tình với nhau, đây sẽ là nhớ lại đẹp đẽ nhất của chúng ta. Xem, tối nay, cũng sẽ như vậy.”
Bạch Niệm Phàm thuận theo tầm mắt Tần Tư nhìn lại, trên bàn học là một chiếc camera đang mở chế độ tự động quay.
“A! Tiểu Tư! Ngươi, ngươi tắt nó nhanh đi!” Bạch Niệm Phàm quẫn bách nói năng lộn xộn, giãy dụa muốn xuống giường lại bị Tần Tư áp đảo trở lại, cổ tay chợt lạnh, keng một tiếng, giương mắt liền thấy một còng tay bằng cao su đem hai tay y khóa vào lan can đầu giường .
“Tiểu Tư! Ngươi buông! Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?” Bạch Niệm Phàm sợ hãi lui lại hai chân, “Ngươi không thể, không thể, bình thường… bình thường một chút. . .” Y cắn môi, càng nói thanh âm càng thấp, mặt cũng càng ngày càng hồng.
“Ân? Ta nghe không rõ. Bạch lão sư, cái gì bình thường chút?” Tần Tư cười xấu xa, hai tay dùng sức liền đem hai chân đang khép chặt của Bạch Niệm Phàm mở ra, cả người chen đi vào.
“A! Ngươi! Ngươi đừng xằng bậy!” Bạch Niệm Phàm vặn vẹo còng tay, nhìn bộ dáng Tần Tư hưng trí dạt dào, cắn răng nói: “Ngươi làm bình thường một chút không được ư? Tại sao cứ phải dùng mấy thứ đó! Ta, thật sự không biết, nên làm thế nào, làm thế nào đáp lại ngươi. . . Ngô ── “
Tần Tư cúi người hôn trụ Bạch Niệm Phàm: “Đứa ngốc, ngươi sợ hãi ta cũng sợ hãi, ngươi bất an ta lại càng bất an. Ngươi cần thời gian, ta cũng cần thời gian a! Niệm Phàm, ngươi không cần đáp lại ta, chỉ cần hảo hảo hưởng thụ, ta có thể hầu hạ ngươi . . .”
Bạch Niệm Phàm chủ động mở miệng, tùy ý Tần Tư cuốn lấy đầu lưỡi y, thân thể tự nhiên cong lên, nếu hai tay y tự do có lẽ cũng sẽ ôm chặt Tần Tư ── đều đến nước này, y cũng không cần lại do dự . . . Phải làm liền làm đi. Phải làm, liền làm cho hoàn toàn đi.
Thời điểm Bạch Niệm Phàm đang ngây người, một dòng chất lỏng lạnh lẽo theo lỗ nhỏ phía sau rót vào, y kinh hô: “Tiểu Tư, ngươi cho cái gì vào phía sau của ta? !”
Tần Tư nâng lên thân thể Bạch Niệm Phàm, chuyên chú đem dược thủy trong suốt rót vào trong lỗ nhỏ hồng nhạt, mãi đến khi rót vào toàn bộ mới rút ra, tà cười: “Đương nhiên thứ làm cho thân thể lão sư khoái hoạt hơn rồi. . . Yên tâm, cái này không làm tổn hại đến thân thể, chẳng qua, gia tăng thêm một chút tình thú, sẽ không khiến ngươi cảm giác đau đớn trong đêm đầu tiên.”
“Rốt cuộc là cái gì. . . A. . .” Lúc Bạch Niệm Phàm còn muốn truy vấn đó là cái gì bỗng nhiên một trận hỏa lạt tê dại theo hạ thân đánh úp lại, nháy mắt liền lan tràn đến toàn bộ thân thể, y suyễn khí nói: “Thân thể, thân thể thật kỳ quái!”
“Đừng sợ, Niệm Phàm, Tiểu Tư làm sao có thể khiến ngươi thương tổn đâu, Tiểu Tư yêu ngươi còn chưa đủ nữa là. . .” Tần Tư cúi người hôn Bạch Niệm Phàm, hai tay không ngừng ở trên người Bạch Niệm Phàm làm quỷ.
Bạch Niệm Phàm chỉ cảm thấy cỗ kích thích nóng lạt kia làm cho y miệng khô lưỡi khô, ngay cả không khí thở ra cũng thực nóng, khi y đụng tới môi Tần Tư môi liền chủ động triền lên hôn liếm, tất cả những ý nghĩ rối loạn y đều trực tiếp bỏ qua.
“Ngươi thật đúng là nhiệt tình a! Sớm biết rằng thứ này dùng tốt như vậy ta đã cho ngươi dùng lâu rồi!” Tần Tư vừa lòng thưởng thức “Kiệt tác” của mình nói.
“Ân. . . Tiểu Tư!” Bạch Niệm Phàm mở mắt ra mới nhìn đến tình huống trên người mình, la hoảng lên. Trên đầu nhũ y kẹp hai cái cặp, lỗ rốn đính lên một cái vòng mềm, hạ thân đã hơi ngẩng đầu cũng bị buộc lại bởi một ít dây nhỏ!
“Đừng sợ! Lần này sẽ không khi dễ ngươi như lần trước. . . Yên tâm, thực thoải mái . . .” Tần Tư nửa lừa nửa thật nói, nhấn một cái chốt mở, những thứ kia liền đồng loạt chấn động. Bạch Niệm Phàm chỉ cảm thấy đầu nhũ bị hai cái cặp kia làm cho vừa sưng đau vừa tê dại, nơi bụng co rút lên, thân thân của y cũng nhanh chóng cương lớn, thân thể đi thuận theo chấn động run run , điện lưu tê rần truyền khắp tứ chi bách hải, vừa thoải mái vừachết lặng.
“Ân. . . Thật ngứa. . . Thân thể nóng quá. . .” Bạch Niệm Phàm vặn vẹo hai chân, thân thể bị dược hiệu cùng những đạo cụ này khiến cho *** tăng vọt, y khép hờ mắt, ngưỡng đầu rên rỉ .
“Ngoan, đem chân mở ra, đúng, lại mở ra một chút. Lão sư thật ngoan, đợi lát nữa liền thưởng cho ngươi!” Tần Tư quỳ gối giữa hai chân Bạch Niệm Phàm, lấy gối lót dưới mông y, quan sát cúc động đã bắt đầu bị ảnh hưởng bởi dược hiệu. Lỗ nhỏ kia đã dần ươn ướt, Tần Tư vươn ra ngón tay thử tham nhập rút ra chọc vào một chút, Bạch Niệm Phàm lập tức phản xạ có điều kiện khép lại hai chân, Tần Tư dùng đầu gối đỉnh , ngón tay tiếp tục rút ra chọc vào, lại lấy thêm dược bôi trơn, trực tiếp rót vào cửa động.
“Lão sư, có thoải mái hay không?” Đầu ngón tay Tần Tư chọc sâu vào, tại trong tiểu huyệt cơ khát khấy động.
Bạch Niệm Phàm như là bị điện dật kêu lên: “A ── đừng, đừng như vậy, thật kỳ quái. . .”
“Ân hừ. . . Lão sư thật hay thẹn ngùng a, đây mới chỉ là chút khai vị thôi.” Tần Tư cười ra tiếng, ngón tay dùng sức tại trong lỗ nhỏ ướt át nóng bỏng kia thật nhanh rút ra chọc vào.